Quan Sách

Chương 1240

Lần này Trần Kinh đẫn đoàn đi Lĩnh Nam khảo sát, nhân viên theo đoàn có tổng cộng hơn 70 người.

Ngoại trừ các lãnh đạo chủ yếu của chính quyền thành phố như kinh tế thương mại, thu hút đầu tư, khai thác mở rộng khu kinh tế mới...v...v đại đa số đều là các cán bộ chủ yếu quản lý kinh tế các khu vực quận huyện, thậm chí trong đó còn có người đứng đầu chính đảng khu vực huyện.

Ngoài ra, còn có lãnh đạo quốc gia, chủ doanh nghiệp tư nhân cộng lại cũng có khoảng 20 người.

Với tư cách là đoàn khảo sát cấp 1 thành phố, đây đã xem như là quy mô rất lớn rồi, mà cái này cũng thể hiện tư duy thay đổi của cán bộ Kinh Giang.

Trần Kinh gia nhập Kinh Giang tới nay thời gian dài như vậy, Kinh Giang thay đổi rất lớn nhất là trong mấy tháng gần đây, gần như mỗi ngày đều có thay đổi. Điều này khiến cho cán bộ cấp dưới càng ngày càng ý thức được, bọn họ cần phải nỗ lực hết mình để theo kịp tiến độ của bí thư Trần, nếu không có thể lần lượt từng bước một tụt lại phía sau.

Cuối cùng khi đợt kiểm tra đánh giá cuối năm, bản thân mình một mẫu ruộng ba phần đất của mình làm quá kém, rất có khả năng hàm ý trong việc điều chỉnh cán bộ tiếp theo, bản thân mình sẽ bị lãnh đạm trên chính đàn Kinh Giang.

Trần Kinh ở Kinh Giang nỗ lực khởi xướng công bằng, chính trực ngay thẳng, nỗ lực khởi xướng chế độ lựa chọn cán bộ người tầm thường xuống, người có năng lực lên, trải qua hơn 1 năm cọ sát thực tế, tư tưởng như vậy đi sâu vào lòng người, sự nhiệt tình làm kinh tế, phát triển của cán bộ các cấp dần dần bắt đầu nóng lên, Kinh Giang có tinh thần phấn chấn lên rồi.

Lần này đây trọng điểm của đoàn khảo sát Kinh Giang là Hoàn Thành.

Trong mấy năm Trần Kinh rời khỏi Lĩnh Nam, chính đàn Lĩnh Nam cũng không vì sự vắng mặt của hắn mà thay đổi.

Bí thư tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam vẫn như trước là Mạc Chính, chủ tịch tỉnh là Hạ Quân, cơ cấu quyền lực cấp một của tỉnh còn không có mấy cải tổ.

Nhưng đến tầng cấp 1 thành phố, thì lãnh đạo đã phải thay đổi nhiều lần. Quan trường chìm nổi, có người bộc lộ tài năng, có người mai danh ẩn tích.

Bí thư thành ủy Hoan Thành hiện tại là Vương Hải Châu, người này không thể nghi ngờ mấy năm gần đây là một ngôi sao mới nổi lên trên chính đàn Lĩnh Nam. Anh ta ở Nam Cảng làm kinh tế đặc biết rất tốt, thời kỳ đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Nam Cảng, anh ta không còn tiếp tục kiên trì việc trước đây trong thành phố vẫn luôn nhấn mạnh sản xuát công nghiệp mới kỹ thuật cao và công nghiệp điện tử.

Mà là dựa vào ưu thế của bến tàu Nam Cảng, phát triển kinh tế du lịch, làm thành đặc sắc mới của thành phố. Nam Cảng tổ chức thành công triển lãm tàu thuyền quốc tế, Nam Cảng tổ chức thi đấu phòng xe, khiến một tiểu khu vốn luôn ở vào tình thế xấu hổ như Nam Cảng, cuối cùng cũng tìm thấy con đường phát triển cho chính mình.

Mà dựa vào việc này, anh ta được lãnh đạo tỉnh ủy tán thưởng cao độ, Mạc bí thư tỉnh ủy tự mình phê duyệt, đề bạt anh ta đảm nhận người đứng đầu thành phố Hoàn Thành.

Mà chủ tịch thành phố hiện tại của Hoàn thành là Uông Chiến, anh ta sớm đã là phó chủ tịch thành phố của tỉnh thành, mà cũng không nhiều ví dụ về phó chủ tịch thành phố của cấp thành phố phó bộ điều đi nhậm chức nhân vật số một thành phố cấp địa.Tỉnh ủy sắp sếp Uông Chiến tới Hoàn Thành, không thể nghi ngờ cũng nói lên sự xem trọng cao độ đối với công việc ở Hoan Thành.

Trần Kinh đi lần này vốn dĩ muốn chọn đi Hải Sơn. Nhưng hắn và Vương Hải Châu có nói chuyện điện thoại qua, thật không ngờ Vương Hải Châu lại đặc biệt nhiệt tình.

Trong cuộc điện thoại, vừa nghe thấy ý kiến của Trần Kinh, anh ta nhân tiện nói:

- bí thư Trần, tôi nhiệt liệt hoan nghênh anh đến Hoan Thành chúng tôi. Lời nói phát ra từ tâm, anh là lãnh đạo từ Hoàn Thành mà đi ra, danh tiếng của anh ở Hoan Thành rất tốt, lúc này anh có thể lại quay trở lại, tôi tin tưởng nhân dân Hoan Thành sẽ rất vui mừng.

Anh ta dừng một chút, nói:

- Về phương diện sắp sếp và tiếp đãi đoàn khảo sát anh cứ yên tâm, toàn bộ hành trình chúng tôi sẽ tiếp đón. Đoàn khảo sát của Kinh Giang lần này tôi sắp sếp toàn người có kinh nghiệm chuyên môn phụ trách, bảo đảm khiến cho các đồng chí của Kinh Giang có thể thật sự hiểu rõ kinh tế vùng duyên hải, hiểu rõ hình thức thị trường và cách thức quản lí của vùng duyên hải, anh không được từ chối đâu.

Vương Hải Châu đã nói đến mức độ này rồi, Trần Kinh còn có thể nói gì được nữa?



Sân Bay Việt Châu

Máy bay hạ cánh nhóm Trần Kinh xuống máy bay bầu trời nổi lên mưa phùn lất phất.

Sắc trời có chút âm u. Từ cửa sớm đã có hai chiếc xe lớn của Hoàn Thành dừng tại cửa đón khách của sân bay.

Trần Kinh dẫn đầu đoàn khảo sát từ đường dành cho khách quý đi ra, liền nhìn về hướng người đón tiếp Tương Hằng Vân, Tương Hằng Vân vừa nhìn thấy Trần Kinh, liền bước nhanh chạy tới, nói:

- Bí thư trần,đoàn khảo sát của các anh thanh thế thật to lớn...

Trần Kinh vừa nhìn là Tương Hằng Vân, hắn cũng có chút ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói:

- Tại sao là anh?

Tương Hằng Vân cười khà khà, nói:

- Bí thư Vương của chúng tôi rất xem trọng đoàn khảo sát của các anh, đặc biệt phái tôi tới sân bay tiếp đón, hơn nữa còn sắp sếp tôi bố trí toàn bộ lộ trình của đoàn khảo sát.

Trần Kinh sửng sốt một chút, mới bừng tỉnh chỉ vào Tương Hằng Vân nói:

- Tôi hiểu rồi, tiểu tử nhà anh hiện tại tới thành ủy Hoan Thành đảm nhiệm chức vụ trưởng ban thư kí rồi? Tốc độ tiến bộ này rất nhanh đó!

Tương Hằng Vân cười khà khà nói:

- Đây đều là học hỏi cùng với người giỏi, năm đó tôi học được bản lĩnh thăng quan lên chức từ bí thư Trần rồi.

Tương Hằng Vân tới sân bay đón tiếp, tự nhiên ít đi rất nhiều khách sáo và chào hỏi

Trần Kinh vội vàng giới thiệu Tiếu Hàm với Lưu Đức Tài cho anh ta biết, Tương Hằng Vân rất nhiệt tình bắt tay bọn họ nói:

- Hai vị lãnh đạo, đến khu vực Lĩnh Nam, các anh không cần khách sáo, kỳ thực chúng ta quan hệ rất gần, bởi vì chúng ta đều từng làm việc dưới sự lãnh đạo của bí thư Trần, chúng ta đều giống nhau.

Trưởng ban thư kí Tiếu Hàm, các anh có yêu cầu gì, cứ việc nói cùng tôi, tôi nhất định có thể thỏa mãn đầy đủ, không thể thỏa mãn tôi cũng phải tạo ra điều kiện thỏa mãn.

Hai chiếc xe kim long lớn, lãnh đạo đoàn khảo sát ngồi trên đầu xe, sau khi chờ tất cả mọi người lên xe, Tương Hằng Vân nói với Trần Kinh:

- Bí thư Trần,anh hôm nay không qua Hoàn Thành, có muốn tôi phái xe đưa anh đi Tỉnh Ủy không!

Trần Kinh lắc đầu nói:

- Tôi trước tiên dẫn bọn họ đi Hòan Thành bố trí ổn thỏa đã, chuyện khảo sát này tôi đều dặn dò qua bọn họ rồi, vấn đề mấu chốt là bọn họ cần đi sâu tìm hiểu tỉ mỉ thận trọng, tôi đã tạo điều kiện rồi, họ có thể thông qua khảo sát đạt được bao nhiêu linh cảm, lĩnh hội được bao nhiêu, tầm mắt mở rộng bao nhiêu, không phải là vấn đề tôi có thể nắm trong tay.

Trần Kinh trầm ngâm một lát, nói:

- Đúng rồi, tôi nghe nói bí thư Hồ Tuấn Trimg lập tức phải đều tới Hoàn Nam nhận chức bí thư rồi, chuyện này cậu biết không?

Tương Hằng Vân gật đầu nói:

- Trung ương đều thông báo xuống rồi, tôi có thể không biết không? Ngày mai thông báo sẽ công bố ra ngoài, Hồ bí thư rời Lĩnh Nam chúng ta càng ngày càng xa rồi.

Tương Hằng Vân trước đây là thư ký của Hồ Tuấn Trung, sau khi Hồ Tuấn Trung rời khỏi Lĩnh Nam, anh ta đi đâu đều gặp phải trắc trở.

Trải qua mấy năm mài giũa, hiện tại nghiễm nhiên đã thành thục rồi.

Thời gian mấy năm ngắn ngủi, có thể trưởng thành làm trưởng ban thư ký của thành ủy Hoàn thành, cái này đúng thật là làm cho Trần Kinh ngạc nhiên.

Ở tình cảnh này, lại nói tới trong chuyện Hồ Tuấn Trung, Tương Hằng Vân tỏ ra rất thản nhiên không hề hiu quạnh giống trước đây.

Không thể không nói, quan trường là nơi rèn luyện người cũng là nơi cải tạo người.

Khi Trần Kinh rời khỏi Lĩnh Nam, Tương Hằng Vân vẫn còn lộ đầy vẻ ngây ngô. Còn bây giờ, anh ta thành thục già giặn, một câu "bí thư Trần"cũng gọi đầy chu đáo và trầm ổn, khiến cho người không thể không cảm thấy mất tự nhiên, anh ta trưởng thành quá nhanh rồi...

Đưa mọi người đi, Trần Kinh từ cửa ra số 3 của sân bay đi thẳng đến khu đỗ xe taxi.

Hắn vừa mới từ trên thang máy cuốn đi xuống, quay đầu chuẩn bị tìm kiếm xung quanh bên ngoài.

Một cô gái mặc quần dài màu lam nhạt, giống như một làn gió mát thổi tới, đột nhiên lẻn đến bên cạnh cô gái, nói:

- Ai chà, cô…

- xin….xin lỗi.

Trần Kinh nói phân nửa, quay đầu thấy rõ mặt đối phương, kinh ngạc nói không nên lời

Trên mặt cô gái không chút son phấn, nhưng dường như nồng nàn sắc xuân, kiều diễm giống như hoa đôc quyên nở rộ, cặp mắt kia trong veo như hồ nước sâu, lại có vẻ đẹp sâu sắc đến vậy.

- Làm sao vậy? Không nhận ra?

Cô gái khẽ nhếch khóe miệng một cái lộ ra nụ cười

Trần Kinh hé miệng nhấp môi, nhìn chằm chằm cô nói:

- Cô thật sự tới rồi? Chẳng phải cô cho rằng tôi gạt cô sao?

Cô gái không nói lời nào, thân thể tiếp xúc qua lại hai tay kéo cánh tay trần kinh một cái, nói:

- Gạt em, em cũng tới rồi, Đường Ngọc em chính là một cái thiên hạ đệ nhất đại ngốc.

Cùng với Đường Ngọc đi tới bãi đậu xe, Trần Kinh trong lòng có chút vắng vẻ.

Trong lúc giật mình, bản thân mình cũng đã rời khỏi Lĩnh Nam nhiều năm rồi, hắn thường xuyên nhớ tới Đường Ngọc, hai người thỉnh thoảng cũng có liên hệ điện thoại.

Đối với vấn đề của Đường Ngọc, Trần Kinh thật sự từng do dự, Đường Ngọc không giống Kim Lộ. Mối quan hệ của Trần Kinh và Kim Lộ có khúc mắc, tựa như đã định trước cả đời này khó có thể tháo gỡ.

Mà Đường Ngọc lại không giông như vậy, Đường Ngọc lẽ ra có cuộc sống của riêng mình.

Trần Kinh cho rằng, thời gian có thể giải quyết mọi vấn đề, theo thời gian qua đi, Trần Kinh nghĩ bản thân mình sẽ dần dần đem Đường Ngọc lãng quên. Mà Đường Ngọc cũng khẳng định có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.

Mà khoảnh khắc này chính là vừa mới trong nháy mắt kia.

Ánh mắt kia của Đường Ngọc dường như đem tất cả suy nghĩ lúc trước của Trần Kinh đánh trúng vỡ nát rồi.

Hai người ôm nhau ngôi vào trong xe BMW của Đường Ngọc, vừa mới ngồi vào trên xe, Đường Ngọc bỗng nhiên đánh tới, gắt gao ôm lấy Trần Kinh, môi đỏ tìm đúng vị trí gắng sức hôn xuống.

Trần Kinh sửng sốt, trong nháy mắt tất cả mọi phòng tuyến trong tim đều sụp đổ, hai người hôn nhau mê đắm, tựa hồ giống như thiếu nam thiếu nữ không bị cản trở gì, không kiêng nể gì cả, Trần Kinh mơ hồ cảm thấy vị trí bụng dưới có chút hỏa bốc lên, dần dần bắt đầu động tình hô hấp cũng trở nên dồn dập.

- A….

Một cỗ đau đớn kịch liệt từ môi truyền khắp toàn thân.

Trần Kinh cứng đờ cơ thể, trong lòng lửa cháy bừng bừng bị một chậu nước lạnh trong nháy mắt dập tắt.

Ngay sau đó hắn liền cảm thấy trong hơi thở có mùi tanh dòng máu ấm áp rõ ràng như vậy.

- Đường Ngọc…. em điên rồi

Trần Kinh mở to hai mắt nhìn cô gái trước mặt, sớm đã khóc không thành tiếng, nước mắt tuôn trào như suối, đôi mắt và khôn mặt nhanh chóng đỏ bừng bừng như hoa

Trần Kinh vừa định trách mắng vì sao cắn người, thế nhưng vừa nhìn thấy diện mạo này của cô, lời nói tới cổ họng rồi lại cứng rắn nuốt ngược trở lại.

- Đừng khóc, người lớn như vậy còn khóc cái gì?

Trần Kinh nói lời an ủi, hai tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng đối phương.

Một câu nói này của Trần Kinh, Đường Ngọc ngược lại càng khóc ác hơn, đầu cô chui vào trong ngực Trần Kinh, vừa gào vừa khóc to lên.

Trần Kinh gắt gao ôm cô vào lòng, mà hai tay của cô ôm càng chặt, dường như muốn đem thắt lưng Trần Kinh siết đứt.

Trần Kinh lại không nói lời nào, tùy ý để cho Đường Ngọc phát tiết tâm tình của mình trong lòng xuất hiện nhiều nỗi hổ thẹn vô tận.

Bản thân mình đối với cô quan tâm quá ít rồi, hoàn toàn chỉ để ý suy nghĩ chủ quan của bản thân, nhưng lại không chú ý tới cảm nhận của đối phương.

Có lẽ loại tình cảm nam nữ đông tây này quá phức tạp rồi, Trần Kinh hiện tại còn chưa lĩnh hội được, mà Đường Ngọc cô gái này....

Trần Kinh dùng sức lắc lắc đầu, liều mạng đem những suy nghĩ rườm rà phức tạp trong đầu này xua tan.

Đường Ngọc đột nhiên lại ngừng tiếng khóc, cô bất thình lình đừng lên, ấn cửa sổ xe, hai tay đặt trên miệng tạo thành hình cái loa, đột nhiên hô lớn:

- Trần Kinh là tên khốn khiếp, Trần Kinh là tên đại khốn khiếp! là thiên hạ đệ nhất khốn nạn!

Sắc mặt Trần Kinh trong nháy mắt trắng bệch,đây là nơi nào? Có bao nhiêu người? Đường Ngọc này........
Bình Luận (0)
Comment