Tiếng Phạm Giang gào thét vang khắp tầng triệt nhà khách. Đối mặt với Trần Kinh liền chửi mắng, y liên tiếp nói, bộ dáng kia có bao nhiêu đáng thương, liền có bấy nhiêu đáng thương!
- Được rồi, được rồi! Cậu đừng có ra vẻ đáng thương! Nói đi, đây là chuyện gì? Sao lại gây ra chuyện bát nháo này?
Trần Kinh xua tay nói, vừa chịu quở trách xong, tâm tình của hắn cũng dần tỉnh táo lại.
- Tôi có thể nói với cậu, Phạm Giang! Việc này rất huyên náo, toàn bộ Lễ Hà vì chuyện này mà gà bay chó sủa, thật sự nếu không nhanh giải quyết, hậu quả khó có thể tưởng tượng!
Phạm Giang chật vật ngồi trên sô pha, trong miệng nói thầm, giống như đứa nhỏ mắc lỗi, không dám nói lớn tiếng!
Lửa giận Trần Kinh lại dâng lên, nói:
- Tôi hỏi cậu trả lời, người phụ nữ tên Phương Uyển Kỳ rốt cuộc là ai? Cậu đừng nói với tôi cậu không biết cô ta, tôi đưa cho cậu bài báo, chính là cô ta giúp đăng lên!
- Nghe giọng điệu của cô ta, lần này là muốn làm sửa lại tin tức phải không?
Phạm Giang thở dài một tiếng, nói:
- A Kinh, lão Phạm tôi phải xin lỗi cậu! Nhưng việc này không trách tôi được.
- Cậu hỏi thân phận Phương Uyển Kỳ, là một phó tổng giám đốc của chúng tôi, tôi là cấp dưới trực tiếp của cô ấy, cậu nói chuyện này...
- Cái gì? Người phụ nữ này...
Trần Kinh đưa tay chỉ ra cửa:
- Cô... Cô ta bị thần kinh rồi, thế không phải cô ta tự đập vào chính mặt mình, chính công ty mình hay sao?
Phạm Giang buông tay, nói:
- Ai biết được? Chúng tôi không chỉ tiếp nhận làm phim quảng cáo cho huyện Lễ Hà, mà còn toàn bộ tỉnh Sở Giang, chúng ta cũng làm phim quảng cáo! Ngày đó Phương tổng bảo tôi đề cử mấy bộ phim tốt, tôi cũng vì Lễ Hà, liền đề cử bộ phim Lễ Hà lên!
- Phương tổng liếc mắt một cái liền nhìn ra phong cách bộ phim Lễ Hà không giống với phong cách những bộ phim khác của chúng tôi, cách làm cũng không giống.
- Tôi lúc đó sao biết chuyện sẽ thế này? Tôi đánh đem tất cả tin tức về bộ phim này nói ra, còn khen cậu giống như khắc tượng một đóa hoa, ai ngờ...
Phạm Giang uể oải, Trần Kinh nhíu mày, hắn biết lão Phạm, biết Phạm Giang không phải loại người trốn tránh trách nhiệm mà nói dối, Phạm Giang nói vậy, mười phần thì chín phần là thật.
Nhưng, Trần Kinh nghi ngờ người phụ nữ Phương Uyển Kỳ này có phải là người điên không? Chính công ty của cô tay quay phim, cô ta lại ở bên trong soi mói chính bộ phim của công ty mình, về sau còn ai dám đến công ty truyền thông Tam Giang quay phim quảng cáo nữa?
- Việc này khó quá!
Phạm Giang nói:
- Mẹ nó, kẻ có tiền, trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là cái rắm!
Phạm Giang oán hận một câu, mắt nhìn Trần Kinh nói:
- A Kinh, cậu phải chuẩn bị tâm lý! Bộ phim “Ấn tượng Lễ Hà” nếu có vấn đề, khẳng định rất nghiêm trọng! Không thể để vấn đề Lễ Hà bị lộ ra, tổ mà tôi phụ trách đều lo lắng ăn bữa hôm lo bữa mai!
- Thật sự rất bất lợi!
Vẻ mặt Phạm Giang rất uể oải, nói đến câu sau, một người đàn ông lớn như y, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, trong thanh âm nói chuyện xen theo tiếng khóc nức nở.
- A Kinh, chị dâu cậu bây giờ trong bụng đã có đứa nhỏ, tôi vừa mới mua phòng lại còn đang vay, cậu nói tôi...
Phạm Giang quay đầu sang một bên, câu định nói tiếp cũng không nói ra được.
Trần Kinh nhíu mày, sắc mặt âm trầm, Phạm Giang khó xử, hắn thật không nghĩ ra, trước kia y còn trẻ hết sức lông bông, cái tật vó ngựa chạy rông đã đi xa, người đàn ông có gia đình, rốt cuộc cũng không tự nhiên, phóng khoáng được nữa! Trong lòng Trần Kinh bỗng có một loại bi thương không hiểu...
- Được rồi! Đừng như mèo chảy nước đái! Gặp núi mở đường, gặp sông xây cầu, cậu khóc có tác dụng gì? Cậu chẳng lẽ còn trông cậy có người thay cậu giải quyết mọi chuyện?
Trần Kinh thanh thanh nói.
Phạm Giang lắc đầu, lau mặt qua loa, cảm xúc ổn định lại.
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Ánh mắt Trần Kinh nhìn chằm chằm Phạm Giang:
- Phương Uyển Kỳ này có phải bị thần kinh hay không? Chính cô ta tát vào mặt mình?
Phạm Giang ngứa cổ họng, hướng Trần Kinh xin điếu thuốc, Trần Kinh từ trong túi lấy ra hai điếu thuốc châm lên, sau đó đưa Phạm Giang một điếu, hai người trong phòng bắt đầu hút thuốc.
Hai người im lặng rất lâu, Phạm Giang mới bắt đầu đem ngọn nguồn câu chuyện nói ra.
Ông chủ của công ty truyền thông Tam Giang là Liêu Triết Du khỏe manh, trẻ tuổi, tài sản lên đến trăm triệu, gia cảnh khó lường, nghe nói cũng có quan hệ thân thích với quan lớn trên tỉnh.
Đó cũng là nguyên nhân mà công ty truyền thông Tam Giang có thể tiếp nhận nhiều bộ phim quảng cáo như vậy, bọn họ cùng lúc quay phim, quan trọng hơn là phim bọn họ quay có tác dụng tuyên truyền hiệu quả.
Về Phương Uyển Kỳ, thân phận của cô ta là vị hôn phu của ông chủ công ty truyền thông Tam Giang Liêu Triết Du. Trước đó không lâu, Phương Uyển Kỳ và Liêu Triết Du chia tay, lúc đó cô mới hận công ty truyền thông Tam Giang, nhất định phải làm công ty suy sụp.
Rất không may, bộ phim “Ấn tượng Lễ Hà”, trở thành một mục tiêu mà Phương Uyển Kỳ lựa chọn, xem tư thái này, cô trước hết muốn làm hỏng hình tượng Lễ Hà, sau đó tìm căn nguyên nguồn gốc, tìm đến công ty truyền thông Tam Giang, phải hoàn toàn công bố mối quan hệ này cho công chúng biết.
Trần Kinh nghiêm túc nghe Phạm Giang kể xong, hắn hít sâu một hơi thuốc, lấy giọng mỉa mai nói:
- Ý cậu nói, làm ra nhiều chuyện như vậy, là vì chuyện vợ chồng son người ta giận dỗi sao?
Phạm Giang còn nghiêm túc vuốt cằm nói:
- Tôi không bịa đặt, đây là cực kỳ chính xác! Phương tổng này rất độc ác, tôi theo cô ta lâu như vậy, mà cô ta động thủ không lưu tình chút nào, hoàn toàn muốn chỉnh chết tôi!
Thần sắc Trần Kinh đờ đẫn, hắn không hoàn toàn tin Phạm Giang, nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra lý do khác.
Hắn nghĩ nếu gây nhiều chuyện như vậy, chỉ vì vợ chồng son giận dỗi, thật sự rất buồn cười, rất châm chọc.
Lễ Hà tuy là huyện nghèo khó, nhưng cũng hơn trăm nghìn nhân khẩu, một huyện như vậy bị một bộ phim quảng cáo chấn động cả huyện, bí thư huyện ủy hoảng sợ, hóa ra chỉ là vì vợ chồng son nhà người ta giận dỗi sao?
Chuyện này giống như trong truyền thuyết thần thoại xưa, mặt đất mưa to, chỉ là vì Long Vương trên trời hắt xì.
Trong truyền thuyết thần thoại, nhấn mạnh chính là khoảng cách xa xôi giữa thần tiên và con người, thân tiên rất thông sâu. Mà hiện tại chuyện Lễ Hà, nói lên chuyện gì đây?
Trần Kinh bỗng nhiên cảm thấy vô vị, hắn thậm chí cảm thấy bản thân vừa rồi không nên trách cứ Phạm Giang!
Câu nói kia của Phạm Giang rất hay:
- Trong mắt kẻ có tiền, có quyền, nhìn những người như mình như cái rắm!
Không chỉ mình là cái rắm, toàn bộ cao thấp Lễ Hà đều là cái rắm, trong đó thậm chí còn bao gồm cả Thư Trị Quốc.
Thư Trị Quốc ở Lễ Hà đi đến đâu nước cũng rửa sạch phố, cát vàng rải đất, đó là uy phong. Nhưng ra khỏi Lễ Hà, nhìn cả tỉnh Sở Giang, ông ta đã là cái gì?
Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ đến từ “Con kiến”!
Trong thế giới không công bằng này, đối với con người từ nhỏ đã là chìa khóa vàng, thì những người khác đều là con kiến!
Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ đến gia đình mình, cha mẹ mình, anh chị em mình! Hắn dùng lực gạt tàn điếu thuốc, không quay đầu lại đi ra cửa.
Hắn bước ra cửa, bước chậm đi ra nhà khách, từ đầu đến cuối không quay đầu lại, trong đầu hắn luôn quanh quẩn hai chữ “con kiến”!
Hắn nghĩ đến hai chữ này, vì gần đây hắn xem bản ghi chép của Mã Bộ Bình trong quyển tài chính học có hai chữ này. Trong bản ghi chép, Mã Bộ Bình viết:
- Sinh như con kiến lập trí lớn, bạc mệnh giống như không trái tim!
Trong miệng hắn lẩm bẩm hai câu nói này, không có mục đích đi trên đường phố Lễ Hà, bỗng nhiên hắn phát hiện mình đi đến “đại lộ thông thiên” lên trên núi.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, trước mắt đầu tiên nhìn thấy chính là nhà khách Phòng Sơn, trong bóng đem đèn đuốc rực rỡ, bảng hiệu bốn chữ lớn màu hồng, đứng ở đây mơ hồ khó phân biệt! Mà nhà khách Phòng Sơn lớn như vậy, đứng ở góc độ này mà xem, thật là nhỏ bé!
Sân nhà khách, bóng người bóng vai, bất kể là người hay xe, đều bé nhỏ như hạt vừng.
- Con kiến!
Trong đầu Trần Kinh lại một lần nữa nghĩ đến hai chữ này, ngay sau đó hắn lập tức nghĩ đến dung nhan phong hoa tuyệt đại của Phương Uyển Kỳ kia, cùng với sự cao quý và cao ngạo toát ra trên khuôn mặt ấy, Trần Kinh hiểu rõ, lúc này Phương Uyển Kỳ cũng ở ngay trong khu vực mà hắn nhìn thấy.
Nếu lúc này cô ở trong sân, cũng sẽ chỉ là một hạt vừng nhỏ bé!
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm động, hắn lại nghĩ đến câu kia “Sinh như con kiến lập trí lớn, bạc mệnh giống như không trái tim!”
Trong lòng hắn hào khí bốc lên, con kiến thì sao? Hạng Võ chỉ là một quân tốt, cũng dám hạ thủ xa giá Tần vương, Lưu Bang vô danh tiểu tốt, cũng trở thành đại trượng phu, gây dựng nhà Hán!
Trần thắng thì Ngô làm nô lệ, cũng có thể thành Vua, tướng quân đâu cứ phải là con dòng cháu giống (đâu phải cứ con vua thì lại làm vua)?
Trần Kinh bây giờ đang sống ở đây, quay đâu nhìn lại, toàn bộ Lễ Hà đều ở dưới chân hắn, hắn cảm thán Lễ Hà đều là con kiến!
Nghĩ đến điều này, trong lòng Trần Kinh liền thông suốt, tất cả cảm xúc tiêu cực lúc trước đều tan thành mây khói!
Phương Uyển Kỳ cũng tốt, Liêu Triết Du cũng tốt, tuy nhiên chỉ là cá nhân thôi. Nếu cảm thấy bọn họ xa xôi, thì bọn họ thật sự xa xôi, kỳ thật, bọn họ khoog phải cũng ở trong cuộc sống chúng ta sao?
Giống như Phương Uyển Kỳ hôm nay, cô không phải vì mình mà tức giận run người hay sao?
Hơn nữa, loại cô gái như Phương Uyển Kỳ, ngoài thân phận và bối cảnh của bọn họ, các cô biết cái gì? Các cô làm sao biết giải quyết việc công nhân viên chức gây rối? Bọn họ hiểu sao được chuyện giúp lão bá tánh làm giàu? Bọn họ làm sao có khả năng tạo phúc cho nhân dân?
Nói lớn hơn một chút, các cô làm sao hiểu được, dân tộc chúng ta sao mới có thể phục hưng? Dân tộc hưng thịnh và diệt vong bọn họ có thể hiểu sao?
Phương Uyển Kỳ cũng chỉ là một đứa trẻ, từ nhỏ một thân áo gấm ngọc thực, trong tay cha mẹ, không biết đến đứa trẻ khó khăn trong nhân gian. Cô cao ngạo, phần lớn vì cô vô tri, nếu không, cô sao có thể cao ngạo? Cô lấy tư cách gì mà cao ngạo?