Trên mặt Lý Sinh Đạo mang theo nụ cười lạnh lùng, thời điểm y đi vào lại văn phòng của Thư Trị Quốc, phát hiện Thư Trị Quốc đã không còn ở văn phòng!
Tâm y rùng mình, đột nhiên quay đầu lại, cửa bị đẩy ra, vào là bốn nam thanh niên tây trang thẳng tắp.
Xin chào! Đồng chí Lý Sinh Đạo, mời đi cùng chúng tôi một chuyến!
Nam thanh niên dẫn đầu nhìn chằm chằm Lý Sinh Đạo âm thanh lạnh lùng nói.
Lý Sinh Đạo lui về phía sau một bước, một tay đặt trên bàn làm việc của Thư Trị Quốc, nói:
- Bí thư Thư đâu? Sao ông ấy không ở đây? Ông ấy đi ra ngoài khi nào?
Nam thanh niên chậm rãi lắc đầu, đôi mắt trên mặt không có biểu lộ tình cảm.
Tâm Lý Sinh Đạo bỗng nhiên trầm xuống, nói:
- Điều này không có khả năng, cái mông của Thư Trị Quốc cũng không sạch sẽ, ông ta dám chỉnh tôi?
Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc!
Lý Sinh Đạo kêu hai tiếng, lại không nghe được bất cứ hồi âm nào, tâm tình của y thoáng cái trở nên nóng nảy, y đem một phần văn kiện trên bàn làm việc chỉnh tề của Thư Trị Quốc mở ra. Ở một chồng văn kiện phía dưới cùng, đến gần một phần phát biểu dự thảo - về nghiêm khắc chỉnh lý hệ thống công an, cưỡng chế chấp hành pháp luật, xây dựng Lễ Hà an ninh trật tự văn minh, bài nói chuyện của hội nghị công tác “Hai đánh một xây”.
Hai đánh một xây?
Lý Sinh Đạo chưa bao giờ nghe qua danh từ này, hai đánh một xây là nhằm vào hệ thống công an?
Lý Sinh Đạo chậm rãi lắc đầu, cố gắng để chính mình thấy rõ một chút, y trừng to con ngươi, rất nhanh liền thấy một đoạn văn:
- Đồng chí Lý Sinh Đạo vì làm trái nhật ký hành trình nghiêm trọng, mang tới ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực cho hệ thống công an Lễ Hà thậm chí cả hệ thống chính trị pháp luật, điều này cũng chứng minh, nội bộ hệ thống công an quả thực là tồn tại rất nhiều vấn đề nghiêm trọng trong thời gian dài!
…
Chúng ta có vài đồng chí, không hiểu được phương pháp áp dụng và xử lý vấn đề một cách đúng đắn, một mặt chỉ biết làm bừa, kiên quyết làm theo, điều này tạo thành khó khăn rất lớn cho công tác của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Tựa như trường hợp làm trái kỷ luật của Lý Sinh Đạo, Huyện ủy đã sớm đến lúc thích hợp, lập kế hoạch kỹ càng.
Nhưng mà, kế hoạch của Huyện ủy không thể không sửa đổi nhiều lần, nguyên nhân chính là chúng ta có vài đồng chí, phương pháp công tác qua loa trực tiếp, không chịu tiếp thu ý kiến lãnh đạo, tự cho là đúng hóa thân chính nghĩa, liền liều lĩnh mặc kệ làm bừa, đối với đồng chí như vậy, chúng ta vẫn phải kiên quyết truy cứu trách nhiệm…
Lý Sinh Đạo trừng mắt nhìn văn bản đó, vài hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu y, lúc này y rốt cục cũng hiểu được, toàn bộ việc này đều là diễn thử xong xuôi, tất cả diễn viên đã sớm trở về vị trí cũ, chỉ còn chờ y làm diễn viên chính lên sân khấu, hết thảy là có thể tiếp tục đẩy mạnh xuống.
Nghĩ đến điểm này, Lý Sinh Đạo ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, tiếng cười của y giống như con chim Kiêu <i>(Chim Kiêu là con chim dữ giống như loài Cú Vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thị, ăn thịt cả mẹ đẻ)</i>ban đêm lành lạnh, làm cho người ta nổi da gà cả người.
Thư Trị Quốc a, Thư Trị Quốc, người đời đều nói, tâm của ông đen sánh bằng than, ông quả nhiên là danh bất hư truyền. Ông hy sinh Hoàng Tiểu Hoa, nhưng từ lâu cũng nhắm vào tôi, cuối cùng là vì giải quyết đại phiền toái Trần Kinh này, ông đây là định một hòn đá hạ ba con chim, quả nhiên có thể nói là tuyệt diệu!
Lý Sinh Đạo cất cao giọng nói:
- Trần Kinh a, Trần Kinh! Cậu đúng là vẫn còn trẻ tuổi, không so được vơi Thư Trị Quốc đa mưu túc trí!
Nói đến chỗ này, Lý Sinh Đạo dừng một chút, nói tiếp:
- Chúng ta xong đời, cũng vậy thôi, Lý Sinh Đạo tôi trừng phạt đúng tội, đã đáng chết từ lâu rồi! Trần Kinh cũng là người trẻ trung nổi bật, lại bị Thư Trị Quốc đánh lén như thế, thật sự là đáng tiếc…
Y nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay về phía bốn người đàn ông tây trang nói:
- Tôi sẽ không phiền anh em các người, tôi sẽ tự mình đi!
Y sải bước đi ra ngoài, thời điểm đi tới cửa, y đột nhiên quay đầu lại.
Thư Trị Quốc từ một gian phòng khác lộ ra nửa thân mình nhìn y, hai người thoáng cái đối mặt.
Thư Trị Quốc không ngờ được Lý Sinh Đạo sẽ bỗng nhiên xoay người, hai người đối diện, y có chút trở tay không kịp! Khóe miệng Lý Sinh Đạo nhếch lên, cười ha hả nói:
- Đồ giấu đầu lòi đuôi, cho là kết quả có thể thành công bao nhiêu? Cuối cùng sẽ chết không có chỗ chôn!
…
Lễ Hà bỗng nhiên biến thiên, Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy kẻ bị nghi là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị Ủy ban Kỷ luật thành phố song quy <i>(ND: “Song quy” là: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu những người bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật hành chính phải có mặt tại địa điểm đã định với thời gian quy định, để giải trình về vấn đề liên quan (bị cách ly để điều tra trong một thời gian không hạn định.</i>
<i>Địa điểm “song quy” thường là một khách sạn nào đó, nhân viên điều tra và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị “đóng băng”, không còn giá trị nữa.</i>
<i>Tuy nói là “thời gian quy định” nhưng đối tượng không thể biết mình bị giam lỏng trong bao lâu, áp lực tinh thần rất lớn, chính vì vậy, đó là một biện pháp điều tra rất hữu hiệu. Thủ tục “song quy” rất đơn giản, lại không bị hạn chế bởi thời gian như bắt giữ.</i>
<i>Từ đó “song quy” trở thành một biện pháp hữu hiệu quan trọng để tạo bước đột phá trong các vụ án lớn, có liên quan đến các quan tham tai to mặt lớn.)</i>
Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Huyện mới nhậm chức, Trưởng Phòng Công an Huyện Lý Sinh Đạo kẻ bị nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị Ủy ban Kỷ luật song quy.
Hai vị lãnh đạo cấp cao ở Huyện bị song quy, chấn động toàn bộ Lễ Hà, rất nhanh, Thư Trị Quốc đã tự mình chủ trì hội nghị công tác “Hai đánh một xây” hệ thống công an Huyện, trong cuộc họp y phát biểu bài nói chuyện quan trọng, mũi nhọn ngoại trừ chỉa vào hai vị cán bộ Huyện bị song quy, còn lại y chủ yếu chĩa mũi nhọn về phía Trần Kinh.
Trần Kinh chưa chín chắn, bất chấp làm bừa, bị làm mấu chốt quan trọng để Thư Trị Quốc công kích.
Trong lời nói của Thư Trị Quốc, Trần Kinh làm gì, tất cả đều là làm bừa, chẳng những không thể mang đến trợ giúp cho công tác Huyện ủy. Ngược lại đối với công tác Huyện ủy, không cẩn thận mang đến rất nhiều ý đồ cản trở và khó khăn.
Theo cách nói của Thư Trị Quốc, từ mấy tháng trước, Huyện ủy đã có thể bắt Lý Sinh Đạo, chỉnh lý triệt để vấn đề hệ thống công an. Chính là bởi vì Trấn Kinh rút giây động rừng, lúc đó mới khiến cho công tác kéo đi kéo lại, kéo dài thẳng tới mấy tháng sau ngày hôm nay, mới khống chế được Lý Sinh Đạo.
Thư Trị Quốc nói chuyện tổng cộng chỉ có mười mấy phút, nhưng có hơn phân nửa thời gian là nói vấn đề của Trần Kinh, y nói chuyện thông suốt, đem chính mình giả dạng làm một bậc trưởng lão ủy khuất. Trần Kinh ở bên dưới đối diện với việc mắng hắn, nói xấu hắn, hắn đều nhường nhịn không đánh trả, mục đích chính là chịu nhục, kẻ thù mất cảnh giác, vì giành lấy kẻ thắng lợi cuối cùng mà vẫn nhẫn nại.
Trần Kinh cũng không tham dự hội nghị này, nhưng nội dung cuộc nói chuyện của Thư Trị Quốc, trong vòng một ngày toàn bộ mọi người ở Lễ Hà đều biết.
Không thể không nói, động tác và lời nói của Thư Trị Quốc rất có tính kích động, trong vòng một ngày, hướng gió trong giới chính trị Lễ Hà liền đột ngột thay đổi.
Phần lớn những người đồng tình với Trần Kinh, đã biến đồng tình thành phản chiến, Trần Kinh không chín chắn, sự lỗ mãng của Trần Kinh trở thành đối tượng chỉ trích để mọi người tranh luận với nhau.
Mà loại không khí này, cùng với có người âm thầm xúi giục, thì càng ngày càng đậm. Vấn đề của Trần Kinh, không ngờ rất nhanh đã bị nói thành một hiện tượng nghiêm trọng, bị trở thành một phê phán điển hình!
Cùng với việc đi sâu vào phê phán, đối với việc xử lý và an bài của Trần Kinh, cũng dần dần lộ diện, vào lúc này, việc bắt Trần Kinh có lẽ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian!
…
Uống hết một chén rượu xái <i>(ND: Rượu xái là rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60%-70%)</i>, Trần Kinh chỉ cảm thấy dạ dày đau giống như bị lửa thiêu, loại đau dạ dày này vẫn hướng lên trên dọc theo người, bị sặc ở cổ họng, nước mắt thoáng chốc chảy ra.
Hắn xoay người ho khan, thắt lưng khom xuống giống như một con tôm, ho khan kịch liệt, mặt đỏ tai hồng, nước mắt cũng bị ho chảy ra, hai lá phổi dường như cũng bị ho ra luôn.
Hắn chưa bao giờ uống rượu giống như hôm nay, cho dù khi hắn sa sút tinh thần nhất, lúc bết bát nhất, hắn cũng không có uống rượu giống như hôm nay vậy! Sự chán nản trước kia, là sự mất mác đối với tiền đồ mù mịt. Mà sự cô đơn hôm nay, là đối với sự mù mịt của sự nỗ lực cho sự nghiệp của bản thân!
Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này không ngờ có tồn tại người như Thư Trị Quốc vậy.
Một người lãnh khốc vô tình như vậy, không có chút liêm sỉ nào, mười phần chính là tên đại vô lại chết tiệt, người chủ trì công tác một Huyện như vậy, hoàn toàn chỉ có thể là ngồi mát ăn bát vàng, không thể có bất kỳ đóng góp và thành tích nào.
Bề ngoài Thư Trị Quốc ra vẻ đạo mạo, không ngờ nhân phẩm ẩn núp bên trong lại thấp kém như thế, điểm này khiến cho Trần Kinh cảm thấy không chịu được.
Trần Kinh cảm thấy bản thân có thể thất bại, nhưng hắn chịu không được bản thân thất bại bằng cách như thế!
Thư Trị Quốc hoàn toàn chính là một kẻ tiểu nhân, vì đối thủ, y có thể hy sinh người phụ tá đắc lực của mình, một kẻ máu lạnh đến mức có thể nói là tàn nhẫn, người như vậy, làm sao có khả năng với tới vị trí lãnh đạo?
Trưởng Phòng Trần, Phó phòng Mông, Đội trưởng Thang hai người đã tới đây!
Hách Lâm tiến đến trước người Trần Kinh thấp giọng nói. Một mình Trần Kinh uống rượu giải sầu, Hách Lâm thực sự không yên lòng, y cứ luôn luôn ở cách đó không xa nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Trị Quốc lệnh cho y hết sức nhân nhượng, khiến cho y cần phải trông coi tốt Trần Kinh, nếu Trần Kinh có bất trắc, ông ta sẽ tóm Hách Lâm mà tra hỏi.
Hách Lâm làm sao có thể lấy đâu ra biện pháp nào? Y nhìn Trần Kinh một chén lại một chén rượu rót vào bụng, y không dám khuyên can, chỉ có thể gọi điện thoại cho Mông Hổ.
Người Lễ Hà đều biết, Trưởng Phòng Trần và Phó phòng Phòng Lâm Nghiệp Mông quan hệ thân thiết, có lẽ vào lúc này, cũng chỉ có thể là Mông Hổ lại đây, mới có thể có tác dụng!
Lúc Hách Lâm còn đang báo cáo với Trần Kinh, Mông Hổ đã đẩy cửa ra, phía sau y, Thang Dịch Dương theo sát phía sau!
Mông Hổ vẫn cứ hấp tấp như vậy, vừa vào cửa liền nói:
- Trưởng Phòng Trần, Thư Trị Quốc thực sự là thối mất mặt, hèn hạ quá! Thật sự là giống như một kẻ tiểu nhân đê tiện, người như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!
Uống rượu!
Trần Kinh đầu có chút không tỉnh táo, hắn giơ chén rượu lên, hướng về phía Mông Hổ reo lên:
- Cầm chén này uống cho hết đi, chúng ta lại tới một bình, hôm nay không say không về!
Mông Hổ nâng chén rượu lên, không chút do dự, một ngụm đem rượu trong chén uống cạn!
Hách Lâm vừa thấy điệu bộ này, vội lại gần nói:
- Phó phòng Mông, ngàn vạn lần không thể uống vào, Trưởng Phòng Trần đã uống rất nhiều, uống nữa sẽ xảy ra chuyện!
Vừa đúng lúc này, Trần Kinh khom lưng lại ho khan, mặt căng lên càng ngày càng hồng, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, chính là bị ho rất mạnh mà chảy ra.
Trần Kinh vẫn thẳng thắt lưng, lúc này trở nên hơi cong, thần kinh của hắn vĩnh viễn không khuất phục, hôm nay dường như trở nên yếu ớt, liên quan đến thân hình hắn, dường như cũng che đậy sự đơn bạc ngày thường rất nhiều.
Thang Dịch Dương vội vàng đi qua giúp hắn, vỗ nhẹ lên lưng hắn, giúp hắn thuận theo hô hấp.
Mông Hổ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc nói không ra lời, thật lâu sau, y đột nhiên giơ chén lên, nện một cái trên mặt đất, làm cái chén rơi vỡ nát, sau đó y cởi bỏ cúc áo sơ mi, tức giận quát:
- Mẹ nó, bố mặc kệ! Lão Thang, mang thuộc hạ của ông đến đây, đêm nay chúng ta cứ đi vào trong nhà Thư Trị Quốc, đem thằng cha già này làm cho chết!
Y vừa nói, điếu thuốc đỏ lên, một người đàn ông tráng kiện to lớn như vậy, trong nháy mắt nước mắt liền chảy xuống, âm thanh cũng theo đó khóc nức nở.
Nhìn đến bộ dáng Trần Kinh bên này, sự khó chịu trong lòng y không gì có thể tả nổi, lúc này y rất hiểu tâm tình Trần Kinh.
Mà chính vì hiểu, nên Mông Hổ mới cảm thấy trong lòng buồn bực hoảng sợ, có một miệng chán ghét, có thế nào cũng không ra được!
Tình cảm giữa y và Trần Kinh, đã sớm vượt qua tình cảm giữa cấp trên cấp dưới bình thường, nói không khoa trương, Mông Hổ có thể có được vị trí này hôm nay, ảnh hưởng của Trần Kinh đối với y là lớn nhất.
Trên nhiều khía cạnh, hành vi làm việc của Mông Hổ, đối tượng bắt chước chính là Trần Kinh. Mà Trần Kinh, vị trí chiếm giữ trong lòng Mông Hổ, so với bất kỳ một lãnh đạo nào ở Huyện cũng trọng yếu. Bởi vì y biết rõ, không có Trần Kinh, cũng không có y của ngày hôm nay!
Làm! Thang Dịch Dương, cậu con mẹ nó có phải là đàn ông đích thực hay không, chúng ta nói làm liền làm!
Mông Hổ lại một lần nữa quay qua quát Thang Dịch Dương!
Thang Dịch Dương khóe miệng co giật một chút, một chữ cũng không nói, khóe mắt cũng có nước mắt!