Quan Sách

Chương 214

Huyện ủy, theo kinh nghiệm từ trước tới nay không có động đất, vậy mà cả trụ sở lớn của Huyện ủy, nhìn qua mùi chết chóc rất là nặng nề.

Hoàng Tiểu Hoa đối với trụ sở lớn của Huyện ủy rõ như lòng bàn tay, là tương đương với sức mạnh, sự sụp đổ của y quá đột ngột. Cái Huyện ủy này không có phân phối thời gian hoàn thành bàn giao, mấy Phó Chủ nhiệm nắm cục diện trong tay năng lực đều có hạn, mặc dù tạm thời Thư Trị Quốc để cho Chu Tiến phụ trách làm toàn bộ công tác của Huyện ủy, nhưng Chu Tiến muốn nắm được toàn bộ cục diện của Huyện ủy, còn cần có khá nhiều thời gian.

Vị trí làm Chủ nhiệm Huyện ủy này rất trọng yếu, thượng truyền hạ đạt, câu thông phối hợp, đều là Huyện ủy cùng nhau hoàn thành, một khi một phần hoàn thành xuất hiện vấn đề, thì xuyên suốt cả lệnh nhà nước liền bị ảnh hưởng. Tất cả công tác chính phủ liên quan đến cũng bị ảnh hưởng.

Chu Tiến vội vội vàng vàng đến phòng làm việc của Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc nhăn nhíu mày.

Làm vị trí Chủ nhiệm này ở Huyện ủy, thận trọng có thể tín nhiệm là vị trí hàng đầu. Bởi vì công tác bên cạnh lãnh đạo lâu dài, nếu không đủ thận trọng, thì sẽ phát sinh tổn hại đến hình tượng và uy nghiêm của lãnh đạo. Mà có thể tín nhiệm thì quan trọng hơn, không đáng tin, tiếp nhận lầm lẫn ý đồ của lãnh đạo, hoặc là thực hiện ý đồ của lãnh đạo không hoàn chỉnh, có sự nhầm lẫn phương hướng, thì hậu quả đó sẽ tương đối nghiêm trọng.

Thư Trị Quốc thấm sâu am hiểu đạo lý quan trường, cho nên, tiêu chuẩn y sàng lọc tuyển chọn làm Chủ nhiệm Huyện ủy là rất nghiêm ngặt, giống như bộ dáng Chu Tiến này không đủ trầm để sai khiến cán bộ, y đúng là chướng mắt. Nhưng bây giờ, đang thời kỳ đặc biệt, y không có người có thể sử dụng, cũng chỉ có thể là gom góp từng chút một hợp lại để dùng.

Chuyện gì mà vội vã như vậy?
Thư Trị Quốc nhíu mày nói.

Chu Tiến lấy lại bình tĩnh, mở kẹp văn kiện ra nói:
Bí thư, sắp xếp nhật trình cho ngài, xuất hiện một sai sót nhỏ, đều là sơ xuất của tôi. Ngày hôm qua ngài để cho tôi sắp xếp xong xuôi việc thị sát khu khai phát*, tôi xếp lúc ba giờ chiều, nhưng tôi quên buổi chiều ba giờ, kế hoạch ban đầu của ngài là muốn gặp Bí thư Dịch để giao phó xử lý công việc, nhật trình này…

<i>*[ND: Khu khai phát từng là các đơn vị cấp <u>địa khu</u> tạm thời (địa khu là mô tả đơn vị hành chính trung gian giữa cấp tỉnh và huyện). Trùng Khánh từng là một khu khai phát trước khi trở thành một thành phố trực thuộc Trung ương, và hai khu khia phát đã được lập ra bên trong Trùng Khánh sau đó. Loại hành chính này có tính tạm thới và hiện không còn được áp dụng].</i>


Sao lại như vậy? Khoảng thời gian cậu sắp xếp đi xuống khu khai phát kia thế nào? Buổi sáng không được sao?
Thư Trị Quốc nói, ngữ khí bên trong rất không vui.

Chu Tiến rất lo lắng, không lấy tay lau mồ hôi trên trán được, y có nổi khổ tâm riêng của y. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của hôm nay là sắp xếp Thư Trị Quốc đi kiểm tra khu khai phát đấy, nhưng y vừa mới chạy một chuyến đến khu khai phát, bên kia chưa có chuẩn bị cái gì, chỉ thấy Phùng Vi Quốc được giao phó quản lý khu khai phát đang một tay dắt chó đi dạo, Chu Tiến tức giận tại chỗ hận không thể mắng mẹ nó.

Nhưng mà cuối cùng y không dám mắng ra, bởi vì khu khai phát kia vẫn là địa bàn của Trần Kinh, cho dù bây giờ Trần Kinh thường bị Thư Trị Quốc đàn áp, nhưng khi đã trên địa bàn của hắn, Thư Trị Quốc muốn làm chuyện gì, thậm chí vẫn không đi sâu vào được, thậm chí nhóm người này cũng chỉ xem Trần Kinh là đứng đầu.

Đối với tình huống như vậy, Chu Tiến căn bản không dám báo lại với Thư Trị Quốc, bởi vì Thư Trị Quốc để cho y sắp xếp đi khu khai phát, ý đồ chính là muốn đem vấn đề của khu khai phát giải quyết hết, y muốn được không khí cảnh tượng nhiệt liệt hoan nghênh ở khu phát triển, rồi mới dùng cái này làm điểm mấu chốt, y có thể thuận lợi, an tâm bắt được Trần Kinh.

Công tác này Thư Trị Quốc đã an bài cho Chu Tiến làm, chính là muốn Chu Tiến làm đúng thời gian đã định, nhưng dựa vào năng lực hiện giờ của Chu Tiến, y sao có thể làm đúng thời gian đã định đây? Y không có khả năng gây khó dễ với Phùng Vi Quốc!

Nếu để cho Thư Trị Quốc đi thị sát khu khai phát dưới tình huống đó, thì đó tuyệt đối sẽ ầm ĩ ra một trận cười, y làm Chủ nhiệm Huyện ủy thay thế làm sao có thể hứng chịu được trách nhiệm chứ?

Hơn nữa, trước đây Chu Tiến vẫn đi theo sau mông Hoàng Tiểu Hoa làm Phó Chủ nhiệm, khoảng thời gian đó Hoàng Tiểu Hoa là tuyệt đối giúp phe họ Thư, Chu Tiến dĩ nhiên cũng bị người ta nhận ra là một phe của Thư Trị Quốc. Nhưng mà, bây giờ Hoàng Tiểu Hoa đã xảy ra chuyện, địa vị Chu Tiến có thể không chịu ảnh hưởng sao?

Bí thư…Trưởng phòng Trần Kinh Phòng Kinh tế Thương mại kia, gần đây anh ta không đến Phòng làm việc đã vài ngày, anh ta cũng đợi ở chỗ nào đó đối diện với nhà hàng Kim Ngọc. Những ngày này không ít người đi nhà hàng Kim Ngọc, tôi đã để người chuyên môn đi theo dõi, có rất nhiều người cũng đi gặp anh ta đấy.

Ngài nói anh ta một Trưởng phòng Phòng Kinh tế Thương mại, tiếp xúc đủ mọi loại người, đây dường như là…
Chu Tiến đưa ra chủ đề, nói đến Trần Kinh.

Bây giờ y không có biện pháp trả lời trực tiếp vấn đề của Thư Trị Quốc, y chỉ có thể quanh co, đem chủ đề nói chuyện nói đến trên người Trần Kinh, cố gắng tranh thủ để Thư Trị Quốc tự mình nói đến chuyện của Trần Kinh, tốt nhất là không cần dính dáng đến y.

Thế nào? Hắn còn muốn làm cái gì? Còn muốn tạo phản?
Thư Trị Quốc vỗ bàn một cái nói, y càng nói càng tức giận, người đứng dậy từ ghế làm việc, quay qua nói với Chu Tiến:
- Cậu đi bố trí, chiều hôm nay tôi không gặp Bí thư Dịch nữa, tôi thế nào cũng phải đi một chuyến đến khu khai phát, tôi không tin chỗ đó chính là đầm rồng hang hổ.

Thư Trị Quốc thật sự tức giận, những ngày này mỗi ngày y nghĩ biện pháp đàn áp Trần Kinh, lúc bắt đầu dường như có chút hiệu quả. Nhưng rất nhanh, y liền phát hiện cách làm của y hiệu quả quá nhỏ. Trần Kinh bị ủy khuất, nhân viên nhà nước, dân chúng Huyện thành, thay hắn nói chuyện rất nhiều.

Nhân viên nhà nước thì không cần nói, Thư Trị Quốc ở Ủy ban Thường vụ sẽ nắm được ngọn nguồn, tìm vài người đánh phủ đầu, sẽ biết được một chút thái độ của bọn hắn đối với Trần Kinh.

Thái độ của mọi người đối với Trần Kinh vượt ra ngoài dự kiến của y, gần như nhất trí không đồng ý bắt Trần Kinh. Mặc dù lý do bọn họ không đồng ý bắt Trần Kinh không đồng nhất, nhưng kết quả như nhau, Thư Trị Quốc cũng không dám đem vấn đề này đến Ủy ban thường vụ để nhận lấy sự biểu quyết bên ngoài.

Bởi vì một khi biểu quyết bên ngoài không thông qua, mặt mũi Bí thư Huyện ủy của y đặt ở đâu?

Hơn nữa, vài ngày nay ở khu khai phát thị trấn Dịch Chu đều có dân chúng tự phát sẵn sàng vì Trần Kinh, Phòng Xây dựng đô thị thành phố có một nhóm nhỏ, vài ngày gần đây ở Lễ Hà để điều tra nghiên cứu xây dựng khu khai phát Lễ Hà, khi ấy bọn họ đã bị dân chúng địa phương bao vây. Dân chúng mới không biết thân phận của bọn họ đâu, chỉ biết nói rằng bọn họ là quan lớn ở trong thành phố, cho nên, bọn họ chẳng qua là trực tiếp yêu cầu đưa ra trọng điểm tóm tắt, mục đích chính là muốn thỉnh nguyện cho Trần Kinh.

Mà dân chúng bên kia thị trấn Dịch Chu thì càng một đường cực đoan, chính quyền Huyện phân công Phó Chủ tịch Huyện quản lý khoáng sản qua Lễ Hà thị sát, lốp xe bị cán ba cái, phía sau xe bị người áp sát viết xuống một hàng “Huyện thành nhiều cẩu quan, chỉ có Trần Kinh là thanh liêm”, hai bên đường còn thình lình nhảy ra một vài thanh niên hoặc là phụ nữ, hướng về phía ô tô kêu “Cẩu quan”.

Khi ấy vị Phó Chủ tịch Huyện khởi sự vô cùng thất bại, trở về liền phản ánh vấn đề với Huyện ủy, cân nhắc xem xét vấn đề của Trần Kinh, kết quả đúng sai phải được phân biệt rõ ràng. Không thể phủ định hoàn toàn thành tích này, cũng không thể phủ định hoàn toàn địa vị và danh tiếng của hắn ở trong dân chúng, nhưng cách làm một gậy đánh chết y không tán đồng.

Những tin tức đến liên tiếp này, khiến cho Thư Trị Quốc thực sự phát hỏa.

Y vẫn không hiểu, y một Bí thư Huyện ủy, muốn bắt một thuộc hạ chính phủ đang là người đứng đầu của đơn vị cấp Phòng, làm sao bỗng nhiên lại trở nên khó khăn như thế chứ?

Bắt đầu từ lúc nào, mà lời nói của Thư Trị Quốc y ở Lễ Hà không còn hiệu quả nữa? Một điểm này đúng là sự nhạy cảm của y.

Thư Trị Quốc phát hỏa, Chu Tiến đang đứng động cũng không dám động, y lại càng không dám thừa nhận sự tình, bởi vì y hiểu rõ, xế chiều hôm nay, Thư Trị Quốc vốn cũng không thể cân nhắc việc đi khu khai phát, bởi vì ở đó tuyệt đối sẽ lại huyên náo ra một trận khôi hài, hậu quả của trận khôi hài sẽ rất nghiêm trọng.

Ngẫm lại sở dĩ Trần Kinh có thể trong thời gian rất ngắn ở Lễ Hà, tạo ra được thành tích như vậy, có thể có sức ảnh hưởng lớn như thế, Chu Tiến quan sát thấy được, tất nhiên là bởi vì Trần Kinh năng lực xuất sắc, đích xác có khả năng khác. Điều này cùng với Huyện ủy và việc cố ý tuyên truyền lãnh đạo chính phủ là có quan hệ với nhau.

Liền lấy việc Trần Kinh nắm được chuyện Tập Đoàn Hồng Thành làm ví dụ, nội bộ Huyện trong khoảng thời gian đó đối với sự tuyên truyền của Trần Kinh có thể nói là vô sở bất dụng kỳ cực <i>(ND: nghĩa là chẳng có việc gì là không dụng tâm dụng lực đến triệt để hay nói gọn là mọi việc đều mang hết sức mình ra làm. Cái này trích từ câu Thị cố quân tử vô sở bất dụng kỳ cực)</i>, thưởng mười vạn tiền mặt, rồi lại thêm thế tấn công quy mô lớn, Trần Kinh trong một đêm biến thành anh hùng của Lễ Hà, đã trở thành ngôi sao lớn trên giới chính trị Lễ Hà.

Quy mô tuyên truyền lớn như thế, tạo nên hình tượng anh hùng, mới vài ngày này, đã có thể đẩy ngã hoàn toàn, có thể tưởng tượng được những khó khăn trong đó.

Thư Trị Quốc chẳng khác gì là tự tay mình muốn hủy đi người mình nâng lên, hôm nay gặp phải hoàn cảnh khó khăn như vậy, lúc đó y cần gì phải bỏ ra nhiều khí lực lớn để đi nâng đỡ người như vậy?

Chu Tiến trầm mặt như sát thủ, bất luận Thư Trị Quốc nói cái gì, mắng cái gì, Chu Tiến cũng yên lặng chịu đựng, cũng không nói chuyện. Một tay này, khiến cho Thư Trị Quốc hơi bất lực, y yêu cầu công việc, Chu Tiến không có năng lực hoàn thành, y đường đường là một Bí thư Huyện Ủy, chẳng lẽ một vấn đề nhật trình, còn cần đến y tự mình an bài sao?

Trong lòng Thư Trị Quốc thật sự đang rất khó chịu, cái giá thay thế Hoàng Tiểu Hoa lớn như thế, hi sinh nhiều người như thế, còn không thể giải quyết được toàn bộ vấn đề hay sao? Y tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình huống như vậy!

Cậu yêu cầu Bí thư Dịch qua chỗ tôi ngay lập tức, phải nghiêm túc điều tra vấn đề của Trần Kinh. Tôi cũng không tin Trần Kinh thật sự làm sạch sẽ như vậy!
Thư Trị Quốc đưa ra chỉ thị cho Chu Tiến, y quyết định mạnh tay để mạo hiểm, y hiểu rõ, chính mình phải đưa ra quyết định dứt khoát!

“Đinh, đinh, đinh!” Điện thoại trên bàn vang lên liên tục, Thư Trị Quốc cầm điện thoại lên, đầu bên kia điện thoại một âm thanh trầm thấp:
- Xin chào, ngài là Bí thư Thư Trị Quốc Lễ Hà phải không? Tôi là thư ký Thành ủy Chiêm!

Thư Trị Quốc hơi sửng sốt, ngay lập tức mặt tràn đầy tươi cười, nói:
- Chào Chủ nhiệm Chiêm, Chủ nhiệm Chiêm…

Ông chờ một chút!
Đối phương không để Thư Trị Quốc nói xong, mà trực tiếp đánh gãy lời nói của y:
- Bí thư Thư, Bí thư Thẩm muốn nói chuyện với ngài.

Bí thư Thẩm?
Đầu óc Thư Trị Quốc thoáng cái không xoay chuyển kịp, “Bí thư Thành ủy Thẩm Lâm tự nói chuyện với mình? Nói chuyện gì chứ?”

Là Trị Quốc phải không? Tôi là Thẩm Lâm!
Đầu kia điện thoại, tiếng nói uy nghiêm mà từ tính của Thẩm Lâm, Thư Trị Quốc vội vàng lấy lại tinh thần, đứng lên nói:
- Xin chào Bí thư, tôi là Thư Trị Quốc, xin hỏi ngài có chỉ thị gì không?

Tôi có thể có chỉ thị gì chứ?
Thẩm Lâm nhẹ nhàng hừ hừ,
- Tôi chỉ muốn hỏi ông, ông muốn làm cái trò gì? Gần đây ông ở Lễ Hà vẫn muốn làm chống tham nhũng lớn thế sao?

Thư Trị Quốc trợn mắt há mồm, sau một lúc kinh ngạc nói:
- Bí thư, ý của ngài tôi không rõ lắm, mời ngài nói rõ lại, đến tột cùng là chỗ nào, tôi làm ra lỗi lầm?

Chỗ nào? Còn có thể là chỗ nào nữa?
Ngữ khí Thẩm Lâm nghiêm khắc, gắt gao:
- Tôi hỏi, có phải ông cho người điều tra xem xét nguồn gốc phát sinh tài sản nào hay không? Ông có biết người của ông làm cái gì không? Đến ông trời cũng chọc vào rồi, bọn hắn đi điều tra chỗ nào? Chuẩn bị đi điều tra tới Thủ đô sao?

Thật là không biết trời cao đất rộng, đối tượng cũng không tìm hiểu liền điều tra loạn lên, ông có biết hay không, hành động loạn thành như vậy, ảnh hưởng rất ác liệt, hậu quả rất nghiêm trọng không?

Tôi cảnh cáo ông, ông ngay lập tức nghĩ lại hành động và động cơ của ông, rồi cho ngừng lại hết tất cả hành động, nếu không toàn bộ hậu quả ông tự mình gánh lấy, tôi mới không muốn đi chùi đít cho ông…
Bình Luận (0)
Comment