Quan Sách

Chương 219

Bí thư mới nhậm chức của Huyện ủy Lễ Hà Dịch Minh Hoa, Phó bí thư huyện ủy, quyền Chủ tịch huyện Lỗ Quyền, Phó bí thư huyện ủy Triệu Nhất Bình, Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Hàm Dương, bốn người cùng nhau gặp mặt.

Chủ đề cuộc họp chính là vấn đề nhân sự của các xã, thị trấn, các đơn vị trực thuộc trên toàn huyện.

Lần này bởi vì liên lụy với Thư Trị Quốc, Lễ Hà xuất hiện rất nhiều cán bộ có vấn đề, xử phạt một đám, giáng chức cũng không ít. Tương ứng sẽ một lần nữa bổ nhiệm hàng loạt cán bộ mới. Một cái huyện lớn như vậy, ở những cương vị mấu chốt chung quy cần người làm việc. Nên sau khi Dịch Minh Hoa nhậm chức thì đây là vấn đề phải giải quyết đầu tiên!

Nhưng giải quyết vấn đề này, thực tế là phải giải quyết vấn đề cân bằng thế lực các nơi trên khắp Lễ Hà. Dịch Minh Hoa có thể thành công ngồi lên ghế kia, chính vì y nắm bắt được cơ hội chống tham nhũng này. Nhưng lên chức thì dễ, nắm trong tay toàn bộ cục diện thì khó.

Tựa như hôm nay mở cuộc họp hội ý nhân sự, Trưởng ban Tổ chức cán bộ lại đột nhiên cáo bệnh vắng họp, thật khiến Dịch Minh Hoa cảm thấy xấu hổ. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Biện Triệu Nam, vẫn thể hiện là người hòa ái dễ gần, nhưng hôm nay lại không nể mặt Dịch Minh Hoa một cách lộ liễu. Chuyện này cũng là chuyện mà Dịch Minh Hoa rất bất ngờ.

- Mọi người có ý kiến gì mời nói đi! Hàm Dương, có ý kiến gì ?

Dịch Minh Hoa cười nói, không khí cuộc họp hội ý có chút lạnh, cuối cùng, ánh mắt Dịch Minh Hoa nhìn chăm chú về phía Vương Hàm Dương.

Trong mấy người ngồi đây, Lỗ Quyền và Triệu Nhất Bình đều có kinh nghiệm cao hơn so với y. Chỉ có Vương Hàm Dương là xếp hạng sau y trong ủy viên thường vụ, cho nên y liền gọi Vương Hàm Dương đầu tiên.

Vương Hàm Dương buông bút máy, nói:

- Dịch bí thư, tôi có một ý tưởng không chắc mấy thế này. Tôi cho rằng, chuyện trước mắt chúng ta phải giải quyết chính là hướng đi của một vài người mấu chốt. Lấy ví dụ, tỷ như việc sắp xếp đồng chí Trần Kinh như thế nào, chúng ta phải thật sự thận trọng suy xét.

Một cán bộ như Trần Kinh, có năng lực, có tài hoa , điều này là không thể nghi ngờ. Cậu ta đã dùng thành tích của mình để chứng minh những đều ấy. Nhưng về phương diện khác, tính tình Trần Kinh rất bướng bỉnh quật cường, khó khống chế, điều này những người quen biết cậu ta đều rõ cả.

Cho nên, chúng ta phải dùng như thế nào đối với một cán bộ như Trần Kinh, đó là một vấn đề mà chúng ta nên giải quyết. Đây mới là nền móng mà chúng ta phải dựng.

Vương Hàm Dương nâng chung trà lên, kết thúc lời phát biểu của mình. Dịch Minh Hoa vừa nghe vậy, không khỏi kéo kính xuống, dùng sức xoa xoa mắt kính .

Đối với vấn đề sử dụng Trần Kinh, kế hoạch sớm nhất của y là hy vọng Trần Kinh có thể tùy mình sử dụng. Nhưng điểm này hình như là có chút mơ tưởng rồi!

Nguyên tắc của Dịch Minh Hoa chính là, nếu Trần Kinh không thể làm việc cho mình, thì không thể để Trần Kinh ở một vị trí mấu chốt như thế được.

Hơn nữa, trước kia Trần Kinh có quan hệ chặt chẽ với Thư Trị Quốc, bạn gái hắn lại bị tra ra vấn đề.

Dịch Minh Hoa căn cứ hai điểm này liền bước đầu có ý tưởng gạt bỏ Trần Kinh.

Trước kia Thư Trị Quốc bắt Trần Kinh là muốn khiến Trần Kinh đi tỉnh trường Đảng trước, sau đó mới từ từ dàn xếp.

Còn Dịch Minh Hoa lại trực tiếp hơn một ít, y muốn trực tiếp gạt bỏ Trần Kinh, điều đến một chức quan nhàn tản. Mà đối với Dịch Minh Hoa, đây cũng là một cơ hội lập uy. Quan mới nhận chức cần ba mồi lửa, mồi thứ nhất Dịch Minh Hoa liền chuẩn bị nhóm lên từ nơi này.

Nhưng y làm sao ngờ tới, y muốn xử lí Trần Kinh, mà tất cả mọi người lại xem Trần Kinh như một nhân vật mấu chốt thế này. Ý kiến khác nhau và mâu thuẫn liền đột nhiên xuất hiện.

Biện Triệu Nam hôm nay cáo ốm không đến họp có liên quan đến việc Dịch Minh Hoa chuẩn bị xử lý Trần Kinh. Bây giờ Vương Hàm Dương lên tiếng, Dịch Minh Hoa không thể không cảnh giác.

Vương Hàm Dương nói xong, Triệu Nhất Bình cũng nhân tiện nói thêm vào:

- Vấn đề của Trần Kinh gần đây bên ngoài đồn đại rất nhiều, như là có người muốn chỉnh hắn gì gì đó. Có câu không có lửa làm sao có khói, loại ngôn luận này chúng ta không thể không coi trọng. Lúc trước đồng chí Trị Quốc cũng đã phạm sai lầm trong việc xử lý Trần Kinh rồi.

Sự thật chứng minh, loại cán bộ như Trần Kinh, tuy rằng trẻ tuổi nhưng rất có tinh thần trọng nghĩa, rất có trách nhiệm. Đồng chí Trị Quốc cố ý chèn ép cậu ta, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn với bên ngoài!

Chúng ta bây giờ là bộ máy mới, đeo giày mới rồi thì không thể đi đường cũ nữa. Lễ Hà ngay cả một Trần Kinh cũng không sử dụng được, thì người khác sẽ nghĩ thế nào về chúng ta?

Triệu Nhất Bình lên tiếng xong, gập notebook lại, hai tay ôm ở trước ngực.

Lỗ Quyền vội vàng tiếp nói câu chuyện, hắn nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó Bí thư Nhất Bình. Trần Kinh không có vấn đề phải không! Chỉ là tính tình hơi xấu một chút, trừ chuyện này ra, cậu ta có vấn đề gì nữa đâu ? Dịch bí thư đã chuyên môn thành lập tổ điều tra kiểm tra cậu ta, ngoại trừ tra ra bạn gái có chút vấn đề thì không tra ra gì khác cả ?

Nếu như vậy, việc sử dụng Trần Kinh cũng không quá khó phải không !

Tôi có đề nghị thế này. Hiện tại trong vài thị trấn lớn của Lễ Hà, Dịch Chu Trấn chính là nơi loạn nhất khó quản lý nhất. Tôi xem hay là phái Trần Kinh làm Bí thư Đảng ủy đi. Tôi tin chắc cậu ta có năng lực để làm tốt!

Ba người liên tiếp lên tiếng, Dịch Minh Hoa đến cơ hội chen ngan cũng không có.

Khi Lỗ Quyền nói muốn điều Trần Kinh đi thị trấn Dịch Chu, Dịch Minh Hoa thật ra lại có thể thở nhẹ một hơi..

Thị trấn Dịch Chu là nơi nào chứ ? Là nơi mà Thư Trị Quốc mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể lật đổi Hầu Hồng Quyền để nắm trong tay. Nơi này bởi vì người của lão Mã và Thư Trị Quốc đánh nhau nên cuối cùng hai bên đều thất bại. Bây giờ xem như một một khu trống không ai cai quản.

Thị trấn Dịch Chu đối với Lễ Hà mà nói, có tầm quan trọng không thua gì trấn Lễ Hà. Lễ Hà chỉ có mấy doanh nghiệp, mà cơ bản đều ở thị trấn Dịch Chu cả. Một pháo đài như vậy, Dịch Minh Hoa sớm đã xem nơi này như lô đất riêng rồi. Mà giờ Lỗ Quyền lại đề nghị cho Trần Kinh đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Dịch Chu, không phải là muốn lấy cái mạng già của lão sao?

Sắc mặt Dịch Minh Hoa rất khó coi, nhưng Lỗ Quyền nói xong, Triệu Nhất Bình và Vương Hàm Dương lại đồng ý ngay. Cuộc hội ý bốn người trở thành ba đánh một, cục diện cực kì bất lợi đối với Dịch Minh Hoa!

Triệu Nhất Bình cười ha hả nói:

- Minh Hoa bí thư, trong khoảng thời gian gần đây, tôi biết Ủy ban Kỷ luật làm việc rất vất vả, cũng nghe nói bên ấy tiến hành thẩm tra toàn diện đối với Trần Kinh. Lúc đó tôi liền cân nhắc, có phải vì Trần Kinh sắp đến làm ở bộ phận quan trọng hay không, nên tổ tông ba đời cũng cần phải thẩm tra ?

Bây giờ xem ra, thẩm tra lần này đúng là đúng mục đích cả, Trần Kinh thanh giả tự thanh, giờ bên ngoài đều có lời đồn. Bao nhiêu năm nay, Trần Kinh là cán bộ duy nhất thông qua Ủy ban Kỷ luật điều tra mà còn có thể toàn thân trở ra. Chỉ riêng điểm này, thì chúng ta đã không thể qua loa vấn đề sử dụng Trần Kinh rồi!

Dịch Minh Hoa đứng dậy, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Triệu Nhất Bình âm dương quái khí, lời nói ra đều như gây sự, căn bản không đem thủ trưởng như y để vào mắt. Hơn nữa từng câu từng chữ đều đang ám chỉ y dựa vào chuyện kiểm tra kỷ luật mà được thăng chức, quả thực là buồn cười!

Dịch Minh Hoa dù sao cũng ở trong trường lâu rồi, lòng dạ y cũng không phải sâu bình thường. Trong lòng y hiểu rõ, hôm nay bất kể như thế nào mình cũng không thể phát hỏa hay tức giận, nếu không hậu quả sẽ không tưởng nổi.

Y dù sao vừa mới lên chức, uy tín còn chưa có. Nếu vừa thấy cản trởi hay khó khăn liền đập bàn phát hỏa, ngoại trừ sẽ khiến người ta cho rằng mình không có năng lực, chẳng làm được gì.

Chỉ có điều, dẫu sao trong lòng Dịch Minh Hoa cũng không hiểu nổi, sao mà khúc xương Trần Kinh này lại cứng rắn như vậy, Thư Trị Quốc đã gặm lâu như vậy mà đến bây giờ còn không gặm gãy được!

Không khí có chút tẻ ngắt, Triệu Nhất Bình vừa mới ra oai thì đang nâng chung trà lên, cẩn thận phẩm trà, rụt cổ giống một lão ông uống trà nhàn nhã.

Lúc này trong lòng gã còn có chút thích. Một khi Dịch Minh Hoa đắc chí, nói năng lộn xộn, Triệu Nhất Bình sẽ bới lông tìm vết mà khiến y đẹp mặt. Vừa hay, Dịch Minh Hoa không biết sâu cạn, vừa lên là muốn động vào Trần Kinh, Trần Kinh dễ động vào như vậy chắc?

Đối với Trần Kinh, trong lòng Triệu Nhất Bình biết rõ, gã đã giao thủ với Trần Kinh vài lần rồi mà một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được.

Ngay cả khi Trần Kinh bị Thư Trị Quốc chèn ép lợi hại nhất, lúc Triệu Nhất Bình chuẩn bị ngo ngoe hành động, thì người quen trên tỉnh của gã liền cảnh cáo hắn, bảo hắn an phận một ít, đừng lo bò trắng răng.

Câu “Lo bò trắng răng” này có chút cảnh cáo, nếu người ta đã dùng tới lời này thì Trần Kinh còn có thể có vấn đề gì chứ ?

Cuối cùng vừa hay, Thư Trị Quốc không xử lý được Trần Kinh, ngược lại còn tự khiến mình bị bắt giam.

Dịch Minh Hoa mới nhậm chức còn không nhận được bài học, muốn động thủ với Trần Kinh, đây không phải là tự tìm làm xấu mặt sao?

Chỉ cần là người có chút hiểu biết về chính trị đều có thể thấy rõ ràng , sau lưng Trần Kinh ắt có người chống đỡ. Nếu không, cuối cùng Thư Trị Quốc lại chịu thua chắc?

Đáng tiếc, Thư Trị Quốc chịu thua rồi nhưng vẫn xảy ra chuyện. Thư Trị Quốc gặp chuyện không may, rốt cuộc có liên quan đến Trần Kinh hay không? Vấn đề này chỉ sợ chỉ có chính đương sự tự mình biết rõ mà thôi !

Người mà Thư Trị Quốc không đuổi đi được, Dịch Minh Hoa lại muốn đánh tiếp, trong mắt Triệu Nhất Bình, chính là không biết tốt xấu...

Họp hội ý tan rã trong u ám, Dịch Minh Hoa trở lại văn phòng. Vương Khánh ngồi ở trên sô pha trong văn phòng y, thấy y trở về vội vàng đứng dậy, vui rạo rực nói:

- Bí thư, vụ án Thái Thủy lại có thành quả mới! Không ngờ lúc trước Thiệu Băng Oánh đã từng trả lại phong bì mà Trần Kinh đem biếu, bên trong ít nhất có mười ngàn đồng!

Chuyện này là Thiệu Băng Oánh chính mồm thừa nhận !

Dịch Minh Hoa hơi sửng sốt, cơn tức trong lòng căn bản là không có cách nào tán đi. Y nhẹ nhàng hừ một tiếng, đem notebook đặt trên bàn làm việc.

Vương Khánh thấy Dịch Minh Hoa không nói gì, vội vàng tiến đến gần, nói:

- Bí thư, tôi nhận thấy chúng ta hẳn nên tiếp tục điều tra Trần Kinh...

- Hoang đường!

Dịch Minh Hoa cầm cái chén trên bàn ném xuống đất, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Vương Khánh, nói:

- Óc lợn hả? Còn điều tra, tra, tra cái gì mà tra? Ngay cả tổ tông người ta cũng đã tra rồi, không có vấn đề, còn muốn tra tới khi nào?

Trên sổ sách của người ra có hơn mười vạn đồng, lai lịch đều không hề có sơ hở, chẳng lẽ sẽ vì mười ngàn đồng tiền cống ngầm mà bị lật thuyền sao ?

Dịch Minh Hoa tức giận đến cả người phát run. Hôm nay họp hội ý quả thực là bị nhục nhã. Nhục nhã cùng cực như vậy, y đời này mới là lần đầu tiên nếm qua.

Y bây giờ đã có chút hiểu được, Trần Kinh chính là một cạm bẫy, một cái hố to, ai muốn nhảy vào đó thì sẽ không ngẩng đầu lên nổi

Tội nghiệp Vương Khánh, căn bản là não heo, ngay cả bẫy người ta giăng ra cũng không tránh được. Nếu thật sự muốn căn cứ mười ngàn đồng tiền để tìm căn nguyên mà điều tra, khả năng tra đến cuối cùng, chắc Dịch Minh Hoa ở Lễ Hà cũng không có đất sống yên nữa ấy.

- Cộc, Cộc!

Có người gõ cửa.

Thư ký đẩy cửa tiến vào nói:

- Bí thư, trưởng phòng Phương Tiệm Hồng tới rồi!

- Không gặp! Bảo hắn đi về cho tôi!

Dịch Minh Hoa nói như đinh đóng cột, giọng điệu lạnh đến trước nay chưa từng có!
Bình Luận (0)
Comment