Quan Sách

Chương 255

Ngũ Đại Minh hội kiến với Mã Bộ Bình, không khí lúc bắt đầu không hài hòa như tưởng tượng!

Ngũ Đại Minh rất căm phẫn với việc các cấp cán bộ thành phố Đức Cao đặt chân vào chỗ ăn chơi đã bị cơ quan công an xét xử.

Mã Bộ Bình nói đến chuyện này, tức giận mãi không tiêu đi được, nói:
- Thế này là thế nào? Tại sao các cán bộ của chúng ta lại để xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa không chỉ một người, vấn đề xảy ra với cả nhóm người, đánh bài, đánh bạc cũng đã quá rồi; lại còn cả chơi gái nữa, các cán bộ như vậy làm sao có thể thay mặt Đảng và nhân dân làm việc được?

Bị Ngũ Đại Minh phát biểu như vậy, trong lòng Trần Kinh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ!

Hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, hắn nghĩ đến hành động chuyên nghiệp của hôm đó, có phải là nhằm vào các cán bộ không?

Hắn thậm chí còn nghĩ đến, hôm đó mình ở Lâm Giang Các, có phải phía sau bàn tay ở hậu trường hành động đó đã liệt vào trong danh sách về vấn đề của một loạt các cán bộ?

Trần Kinh nghĩ như vậy, trong lòng vô cùng cảnh giác!

Đối với Ngũ Đại Minh ở trước mắt, Trần Kinh đã từng trở thành một phần trong uy tín của Ngũ Đại Minh.

Ngũ Đại Minh đến Đức Cao việc đầu tiên là đề bạt Trần Kinh, trực tiếp đề bạt Trần Kinh từ huyện lên đến phòng thư ký Thành ủy, hơn nữa đảm nhiệm thư ký thứ nhất của Thành ủy.

Quá trình mà Trần Kinh đã đi đã trở thành một giai thoại trong giới chính trị ở Đức Cao, là tấm gương và vinh dự của rất nhiều cán bộ trẻ tuổi.

Nếu như ngày đó Trần Kinh bị điều tra ra về việc khả nghi liên quan đến đánh bạc hoặc ở cùng với phụ nữ không rõ ràng, vậy sẽ có hậu quả thế nào?

Với Trần Kinh, những người ngày hôm đó, ngoài Hồ Duyệt ra, đều không đáng tín nhiệm! Đặc biệt là Phong Minh, Ngải Phương chính do Phong Minh tìm về, Trần Kinh đã mất cảnh giác, suýt chút nữa đã mắc sai lầm!

Trong lòng của Trần Kinh, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, nhất định cần làm rõ chuyện này, cần điều tra ra manh mối! Hắn nghĩ lại một chút, đằng sau chuyện đó, tóm lại có đôi tay như thế nào, không ngờ lại có sức mạnh như vậy?

- Bí thư, chuyện này muốn truy cứu, cũng có thể truy cứu được. Nhưng có một chuyện tôi rất nghi ngờ, tôi nhận ra danh sách mà Đức Thủy đưa lên rất kỳ lạ. Các cán bộ ở trong danh sách đó, xem ra không có liên quan gì, nhưng nếu phân tích kỹ, bọn họ lại có quan hệ với nhau.

- Có khi là đồng nghiệp, có khi là cấp trên cấp dưới, tôi thấy rất lạ, tại sao hôm qua có rất nhiều người tập trung ở Lâm Giang Các? Bên trong đó không có gì lạ sao?
Trần Kinh nói.

Cặp kính của Ngũ Đại Minh nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, nói:
- Cậu nghĩ hành động xuất phát từ cái gì? Cậu cảm thấy ở khía cạnh gì có thể hành động được?

Trần Kinh nói:
- Phương hướng tôi có một chút, chỉ là….

- Không có cái gì gọi là chỉ là cả, có phương hướng sẽ hành động! Cần ủng hộ hãy nói ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng!
Cặp kính của Ngũ Đại Minh chằm chằm nhìn Trần Kinh
- Nhưng có một điểm, không thể mở rộng được tình thế, chỉ là hành động bí mật trong phạm vi nhỏ.

Y thay đổi chủ đề, nói:
- Trần Kinh, bất kỳ lúc nào cậu cũng cần nhớ! Người khác dám dùng biện pháp gì với câu, cậu không cần khách khí với người đó! Nếu cậu còn khách khí, đó chính là sự yếu ớt, đó là sự nhu nhược, đó không chỉ không được người khác tôn trọng, ngược lại còn bị người khác nhạo báng!

Mặt Trần Kinh đỏ lên, hiểu rõ ý của Ngũ Đại Minh.

Xem ra, sự việc xảy ra ở Đức Cao, Ngũ Đại Minh luôn biết rõ mồn một, nguồn tin của y có được có thể rất rộng, ở khía cạnh này, y đã lập ra con đường đặc biệt của mình!

Khi có Mã Bộ Bình, nói đến chuyện này, ý của Ngũ Đại Minh không cần nói cũng đã rõ!

Trần Kinh một cây làm chẳng lên non, không thể thiếu được sự ủng hộ của Mã Bộ Bình!

...

Một căn phòng trang nhã màu trắng, vẽ ra một đường cong rất đẹp qua bãi đỗ xe, một chiếc xe dừng ở đúng vị trí đó!

Cửa xe mở ra, từ ghế người lái bước xuống một người phụ nữ cao gầy, vô cùng phong tình. Người phụ nữ che một chiếc áo lông dài, bọc lấy một cách kín đáo thân hình cô, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy dáng người đẹp.

Cô đeo chiếc kính râm, nhưng đó chiếc kính râm rất rộng đó cũng không thể che hết được dung nhan xinh đẹp của cô.

- Ồ, Ngải Phương! Là Ngải Phương!

Mọi người xung quanh reo lên, rất nhanh đã có những người hâm mộ xúm lấy, một đứa bé mạnh bạo, thậm chí còn đưa quyển sổ để xin chữ ký đưa ra để mong cô ký tên.

Nhưng sự nhiệt tình của người hâm mộ, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng, Cảm xúc của Ngải Phương cũng không được dâng cao, nét mặt vẫn giữ nguyên tình trạng đó!

Trong đám người hâm mộ, có người xen đến, một người nam giới cao to bước đến Ngải Phương, y hạ giọng nói với Ngải Phương vài câu, sau đó chỉ vào chiếc xe Santana xoàng xĩnh ở chỗ cách đó không xa.

Ngải Phương khẽ nhau mày, lên giọng nói:
- Nếu không đi thì thế nào?

Người đàn ông cao lớn nho nhã lễ độ nói:
- Ông chủ của chúng tôi nói rồi, cô có đi hay không là tùy ý cô! Nhưng ông ấy mong cô có thể đi, bởi ông ấy có chuyện muốn bàn với cô, đó là việc liên quan đến Lâm Giang Các!

Ngải Phương hơi sửng sốt, buột miệng nói:
- Ông chủ các người là ai?

Người đàn ông mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, nói:
- Cô đi không phải sẽ biết sao? Còn cần gì phải phiền hà như vậy?

Sắc mặc của Ngải Phương sầm lại, một lúc lâu sau, cô dường như đã hạ quyết tâm, nói:
- Hãy dẫn đường đi!

- Ngải Phương, Ngải Phương!

Ngải Phương vừa bước đi, lại có người vây lại, đám người này mặc dù không đông, đều là một vài đứa trẻ, nhưng từ điểm này vẫn có thể nhìn thấy con người của Ngải Phương, là một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố, có thể đạt được tên tuổi nổi tiếng như vậy, vốn đã là rất giỏi rồi!

Ngải Phương có chút lo âu, sắc mặt cô càng ngày càng trắng nhợt.

Vừa nhắc tới Lâm Giang Các, trong đầu cô đã có những hình ảnh lặp đi lặp lại vô số, nơi đó đối với cô là một ác mộng!

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân mình ở nơi đó bị người khác coi là kỹ nữ, bởi vì hôm đó cô là người bị điều tra!

Hôm đó có người nhìn thấy cô, hôm sau đã bịa đặt cô ở Lâm Giang Các kiếm thêm tiền, lời nói vô cùng khó nghe!

Còn có… Ngải Phương luôn không kìm nén nổi khi nghĩ đến mệnh lệnh của tên Phong Minh đó với cô, khiến cô đã không tiếc tất cả để trả giá khi tiếp cận với người đàn ông!

Dáng điệu của người đàn ông đó, thần thái của người đàn ông đó, thậm chí da thịt người đàn ông đó, cô vẫn còn nhớ rõ ràng, thậm chí khi cô nghĩ đến người đàn ông đó, trong lòng cô không tránh nổi có sự khô nóng.

Lâm Giang Các cô không muốn nghĩ cũng không muốn nhắc đến, vì vậy cô rất ghét chiếc xe ở trước mắt.

Có thể, ở trong xe, đợi người của cô muốn nói đến chuyện ở Lâm Giang Các, dụ dỗ để áp chế cô cũng đã gặp nhiều rồi. Trên thế giới có nhiều băng nhóm tự cho là đúng, nhưng thật sự không có người đàn ông có năng lực. Bọn họ luôn dùng những thủ đoạn nhỏ nhen, để đối phó với những người phụ nữ được chú ý mà không thuộc về họ.

- Vào đi! Rất phong phạm nha! Muốn mời cô ăn một bữa cơm cũng thật khó!
Cô bước đến bên cạnh xe, từ trong xe có một giọng nói quen thuộc truyền đến!

Cô “ A” lên một tiếng, ánh mắt đột nhiên mở to, từ cánh cửa sau xe nhìn vào trong.

Ở ghế sau xe, một người đàn ông ngồi ngay ngắn, không phải là người đàn ông là ngày nào cô cũng nghĩ đến sao? Trần Kinh!

Cô mở chiếc cửa sau xe, người cô nhanh nhẹn giống như con cá bơi trượt vào trong, động tác từ trước đến giờ chưa từng mau lẹ như vậy!

Cô ngồi vào trong, Trần Kinh bèn nói:
- Hãy bỏ kính râm xuống, để tôi xem?

Ngải Phương có chút nũng nịu, theo bản năng liền lắc đầu, cô có chút bối rối khi sửa sang lại mái tóc trên đầu, dường như muốn sửa lại một chút, do đó khiến cho hình tượng của mình càng đoan trang hơn.

Cô cảm thấy mình giống như một cô gái, luôn muốn thể hiện một cách đầy đủ nhất vẻ đẹp hoàn mỹ không tỳ vết trước mắt người đàn ông cô yêu mến, nhưng bây giờ…

Ngải Phương không bỏ kính ra, Trần Kinh cũng không bắt buộc cô, mà nhìn về phía người lái xe phía trước nói:
- Lái xe đi, đi đến quán cá Tam Giang!

Quán cá Tam Giang ở bên cạnh bờ sông, cá ở đây đều là cá ở sông, dùng nước sông để luộc cá ở sông là đặc sản ở đây, mà đặc sản này, đã thu hút vô số người muốn theo đuổi lấy nơi này.

Vì vậy, mặc dù quán cá này ở một nơi rất xa vùng ngoại thành, nhưng nơi này khách đến không ngớt, rất nhiều người đều chọn nơi này để ngắm cảnh sông nước và ăn cá.

Trên đường Ngải Phương không nói gì, nhưng thỉnh thoảng không kìm nổi lại liếc mắt đưa tình với Trần Kinh.

So với hôm đó, Trần Kinh hôm nay ăn mặc còn nghiêm chỉnh hơn nhiều, bộ comle màu đen, cà vạt màu lam, áo comle và chiếc áo bên trong, đều rất cẩn thận tỉ mỉ, không có chút nhăn nào.

Như vậy Trần Kinh xem ra vừa có tinh thần vừa rất trưởng thành, ngồi ở đó như vậy, khiến người ta cảm thấy được sự bình tĩnh điềm đạm, khiến người khác cảm thấy đặc biệt thoải mái, cũng mang lại cảm giác rất an toàn!

- Hắn còn tìm mình làm gì? Chỉ là mời mình ăn cơm thôi sao?
Trong đầu Ngải Phương toát ra ý nghĩ như vậy, cô không thể nào tìm được câu trả lời.

Cô luôn không kìm nén nổi lại nghĩ đến hôm đó, cảnh cô và Trần Kinh hai người uống rượu say chếnh choáng, da thịt chạm vào nhau, Trần Kinh lúc đó, trong mắt lộ ra sự ham muốn cháy bỏng, toàn thân đều tràn trề hóc môn của người đàn ông, hun đốt khiến xương cốt cũng mềm ra, khiến người ta trở nên không còn chút sức lực nào.

Nhưng hôm nay, Trần Kinh khiến Ngải Phương cảm thấy được sự nghiêm túc và điềm đạm, so với hôm đó, không thể nghi ngờ Trần Kinh của hôm nay lại càng thêm hấp dẫn, lại càng khiến cho phụ nữ vô cùng si mê!

- Ăn cá, cô không sao chứ?
Trần Kinh nói, đã đến quán cá Tam Giang, từ bất kỳ góc nào của quán cá Tam Giang cũng có thể nhìn thấy cảnh sông nước, cảnh sắc ở quán cá này, khi chiếc xe đi vào trong phạm vi của quán cá, cả tinh thần của con người lập tức trở nên khác lạ, ngay cả tầm nhìn cũng mở rộng nhiều hơn!

- Có thể ăn được, có thể ăn được!
Ngải Phương liên tục gật đầu, nhưng sau khi gật đầu, cô lại nghĩ, Trần Kinh lúc này hỏi có thể ăn cá được không, đó chẳng phải là sự qua quýt không có thành ý gì sao?

Xe đã đi đến rồi, bản thân lại nói không thích ăn cá, lẽ nào còn có thể thay đổi đến chỗ khác nữa?

Ý nghĩ đến đây, trong lòng Ngải Phương có chút giận dữ, cảm thấy Trần Kinh dường như không có phong độ.

Nhưng khi ánh mắt cô liếc nhìn đưa tình vào khuôn mặt và hình dáng của Trần Kinh, tất cả những sự giận dữ, trong chốc lát đã biến thành hư vô.

Cô chỉ muốn ngã nhào vào trong ngực người đàn ông này, hai má kề sát vào ngực của đối phương, lẳng lặng lắng nghe từng nhịp tim của đối phương, sau đó cố gắng tận hưởng tình cảm dạt dào khi hai người ôm nhau.

Chính là bây giờ, Ngải Phương cảm thấy chính mình một khắc cũng không thể đợi nổi nữa, cô tựa như muốn ngả vào đó ngay bây giờ, sau đó đem tất cả bản thân mình ra dâng hiến hết, tất cả đều là cái đó ở trước mặt của mình, khiến mình lăn lộn vào trong giấc mộng với người đàn ông trong nhiều ngày!

Cảm giác như vậy, khiến cô có chút nổi điên, cũng khiến cô nghĩ rằng mình đã nổi điên.

Nhưng, cảm giác và ý nghĩ như vậy, lại giống như ngọn núi lửa đang nhô lên, không có cái gì có thể ngăn chặn được ý nghĩ như vậy…!
Bình Luận (0)
Comment