Trần Kinh phán đoán rất chuẩn xác, Cổ Ngụy thật có chút cảm kích đối với hắn.
Ngay khi Cổ Ngụy được bổ nhiệm là bí thư Tiền Hà khu, Hồng Lượng liền gọi điện thoại cho Cổ Ngụy, nói chuyện mấy chục ngàn đồng tiền kia.
Cổ Ngụy lúc ấy nghe xong liền ghi nhớ trong lòng!
Trong quan trường, bất luận chuyện gì cũng đều có cái giá phải trả của nó. Trần Kinh không nhận tiền của Cổ Ngụy, Cổ Ngụy liền phải nghĩ cách bồi thường cho Trần Kinh theo một phương diện khác.
Gần đây, Tiền Hà tân khu rất “hot”, đã xin với Thành ủy gia tăng biên chế cho Ban quản lý tân khu. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Ban quản lý tân khu sẽ trở thành đơn vị đứng đầu Tiền Hà, thành một chức quan béo bở. Cho nên, biên chế Ban quản lý tân khu còn chưa xin được thêm thì việc tranh đoạt vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý cũng đã hừng hực triển khai khí thế!
Đối với chuyện này Trần Kinh cũng có biết, nhưng hắn không dự đoán được Cổ Ngụy lại để hắn đề cử người trong danh sách ứng cử viên, đây là có ý gì?
Sau khi kết thúc tiệc rượu, Trần Kinh liền một mình cân nhắc việc này.
Có một số chuyện thật không ngờ, nhưng cẩn thận mà cân nhắc, lại có thể cân nhắc ra điều thú vị.
Tựa như điệu bộ này của Cổ Ngụy nghe qua dường như có chút hoang đường, nhưng cẩn thận mà ngẫm lại thì cũng có thể từ đó hiểu ra được một ít trí tuệ chính trị của Cổ Ngụy.
Cổ Ngụy để Trần Kinh đề cử ứng cử viên chức Chủ nhiệm Ban quản lý, làm như vậy là thuần túy ưu đãi cho Trần Kinh.
Mặt khác, trong lòng Cổ Ngụy hiểu rõ, chuyện của tân khu về sau không thể chỉ do Tiền Hà khu làm chủ, các mặt can thiệp đến từ ở thành phố là không thể tránh khỏi. Nếu như vậy, còn không bằng Cổ Ngụy thoải mái đem vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý thả cho người có quan hệ ở thành phố đến đảm nhiệm.
Người Trần Kinh đề cử, còn không phải là người mà Ngũ Đại Minh nhìn trúng sao? Về sau, chuyện của tân khu thông qua Chủ nhiệm Ban quản lý là có thể trực tiếp truyền đến tai Ngũ Đại Minh rồi. Việc này vừa có thể thể hiện sự tôn trọng của Cổ Ngụy đối với Ngũ Đại Minh khiến Ngũ Đại Minh an tâm, còn có thể tránh cho y rất nhiều phiền toái.
Chủ nhiệm Ban quản lý kỳ thật chính là một tấm bài chắn ở trước mặt Cổ Ngụy, y có thể căn cứ mức độ mà tùy ý đánh quân bài này.
Nếu như Cổ Ngụy thật muốn quán triệt ý chí của mình thì y không thiếu gì cách để quán triệt xuống, đây mới là điểm mấu chốt!
Còn nữa, để Trần Kinh đề cử cho y một người, thì ứng cử viên này khẳng định là có quan hệ nhất định. Chủ nhiệm Ban quản lý chính là một cán bộ cấp phòng, Trần Kinh lại không thể điều người quen từ Lễ Hà đến. Một khi đã như vậy, một cán bộ cấp phòng mà có thể có quan hệ với Bí thư Thành ủy, thì năng lực còn cần phải nghi ngờ sao?
Ban quản lý cần chính là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền này, dùng loại nhân tài như vậy mới có thể lập ra thành tích.
Tổng lại các loại nguyên nhân đó, việc Cổ Ngụy đem ứng cử viên chức Chủ nhiệm Ban quản lý này thả cho Trần Kinh, vừa có lợi cho tăng tiến cảm tình giữa hai người, vừa có lợi cho việc triển khai công tác của y. Đối với Trần Kinh và Ngũ Đại Minh mà nói, đây cũng là một cơ hội thâm nhập sức ảnh hưởng của chính mình.
Xét về lâu dài, Ngũ Đại Minh muốn nắm trong tay cục diện của Đức Cao, chung quy vẫn phải dùng người tin được.
Cổ Ngụy bây giờ đang cố gắng khiến chính mình thành người được Ngũ Đại Minh tin tưởng, hơn nữa, y còn chủ động cho Ngũ Đại Minh cơ hội thâm nhập. Đây không phải một mũi tên trúng nhiều đích sao?
Kỳ thật, chuyện còn không chỉ như vậy.
Vài ngày sau khi ăn cơm cùng Cổ Ngụy trở về, Trần Kinh liền nghe được tin tức, nói có vài nhà đầu tư từ tỉnh thành tới, cố ý đến khu mới để đầu tư nhưng Cổ Ngụy đã lấy đủ loại lý do mà cự tuyệt .
Rất nhanh còn có tin đồn, nói mấy nhà đầu tư trên tỉnh thành tới kia là những người đối đầu với Trần Kinh, Cổ Ngụy và Trần Kinh lại là chỗ thân quen, là do Trần Kinh bày mưu đặt kế để Cổ Ngụy làm như vậy.
Lúc Trần Kinh nghe về lời đồn đại ấy thì có chút giật mình, hắn gọi điện thoại tới chỗ Cổ Ngụy hỏi thử tình huống.
Cổ Ngụy nói:
- Thật ra là tôi xác thực đã cự tuyệt vài vụ đầu tư từ tỉnh thành tới. Đều là vài cái gọi là Thái Tử đảng ( con ông cháu cha? ), tay không bắt giặc. Trong đó có người tên Liêu Triết Du, hống hách lắm, tôi nhìn là không thích rồi. Đương nhiên, chủ yếu là bọn họ rắp tâm bất lương, người còn chưa đến mà đã đủ loại người tới chào hỏi rồi. Đầu tư như vậy có thể chấp nhận sao ?
- Lão Cổ tôi cũng là một kẻ tính tình cố chấp, đối với tân khu tôi khá là xem trọng, không phải ai muốn gặm một ngụm thì gặm, phải có được thực lực mới xong!
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, nói:
- Chuyện của các anh thì tôi mặc kệ, nhưng là chuyện này không liên quan gì đến tôi, không thể kéo tôi vào!
- Chủ nhiệm Trần thanh giả tự thanh mà. Có một số người thích nói huyên thuyên, đối với những người như vậy chúng ta không cần để ý! Theo tôi đánh giá, việc này còn chưa thể chấm dứt đâu. Tôi đã có kinh nghiệm rồi, đám con ông cháu cha này sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu, khẳng định còn phải có ám chiêu nữa. Đến lúc đó là kết quả gì, còn phải mỏi mắt chờ mong!
Cổ Ngụy nói.
Nói chuyện điện thoại với Cổ Ngụy xong, Trần Kinh chậm rãi nhắm mắt lại. Tên Liêu Triết Du này cũng không xa lạ gì, là Chủ tịch truyền thông Tam Giang chứ gì! Hình như còn là vị hôn phu của Phương Uyển Kỳ nữa. Gã cũng nhắm ngay Tiền Hà tân khu?
...
Không có nhiều cần cân nhắc, Ngũ Đại Minh liền thúc giục hắn, hai người đi Ngũ Lý Sơn câu cá.
Đến Ngũ Lý Sơn, từ xa đã nhìn thấy một người đan ông hơn bốn mươi tuổi mặc tây trang đang đứng cười tủm tỉm ở cửa làng du lịch, gã hướng về phía xe Ngũ Đại Minh mà vẫy :
- Ngũ bí thư, đi bên này, bên này!
Ngũ Đại Minh sai lái xe đi đến đó. Người đàn ông mặc tây trang nhiệt tình giúp Ngũ Đại Minh mở cửa xe từ phía sau.
Sau khi Trần Kinh xuống xe, Ngũ Đại Minh đã bắt tay xong với đối phương, y nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, đây là xưởng trưởng Thiệu Hồng Ngạn của nhà máy máy kéo Lâm Tinh.
Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Chào Thiệu tổng!
Thiệu Hồng Ngạn vội vàng xoay người lại bắt tay với Trần Kinh. Tay của y rất to, rất dày rộng, lực bắt tay cũng rất mạnh, nói:
- Chào chủ nhiệm Trần, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Cái tên Thiệu Hồng Ngạn Trần Kinh đã nghe qua, gã là anh em họ với Thiệu Băng Oánh của tập đoàn Thái Thủy ở Lễ Hà trước kia. Sau khi Thiệu Băng Oánh gặp chuyện không may, là Thiệu Hồng Ngạn ra mặt bỏ một giá rất lớn mà cứu được ra.
Bây giờ Thiệu Băng Oánh được hưởng án treo, gần đây hình như lại có tin cô ta được giảm hình phạt. Đằng sau chuyện này nhất định là có liên quan đến Thiệu Hồng Ngạn.
Có thể là vì Thiệu Băng Oánh mà Trần Kinh đối với Thiệu Hồng Ngạn này rất cảnh giác.
Hắn nhìn ra được, hôm nay Ngũ Đại Minh là đến câu cá theo hẹn với Thiệu Hồng Ngạn. Hai người câu cá là giả, khả năng còn có chuyện để nói.
Thiệu Hồng Ngạn đưa tới cho Trần Kinh một cảm giác là người có chút giảo hoạt, lúc nói chuyện vẻ mặt hơi chút khoa trương, nhất là mấy lời nịnh hót thông qua cái miệng của gã còn có chút quái dị.
Nhưng về câu cá thì gã đúng là chuyên gia, gã và Ngũ Đại Minh đều lấy cần câu tay để câu cá, chỉ hơn một giờ mà mỗi người đều câu được hơn mười con cá trích lớn, cả hai đều rất vui vẻ.
Câu cá đã đời rồi, Ngũ Đại Minh để Trần Kinh an bài trà, ba người ngồi ngay ngoài trời mà uống trà nói chuyện phiếm.
Ngũ Đại Minh mở miệng đầu tiên, đánh vỡ trầm mặc, nói:
- Lão Thiệu, nhà máy máy kéo Lâm Tinh là doanh nghiệp nhà nước duy nhất không thay đổi chế độ trong quá trình cải cách doanh nghiệp nhà nước của chúng ta. Nhà máy máy kéo cũng là xí nghiệp quy mô lớn duy nhất của Đức Cao. Điều hành một xí nghiệp lớn như vậy cần phải động cân não, mở rộng ý nghĩ biết nhường nào chứ!
- Bí thư nói phải, chúng tôi gần đây vẫn đang muốn làm cải cách chế độ cán bộ nội bộ, mạnh mẽ đề bạt một đám nhân tài tố chất, bằng cấp cao, hợp thành một đội ngũ mạnh mẽ. Đối với tương lai của nhà máy máy kéo Lâm Tinh, chúng tôi rất có niềm tin!
Thanh âm của Thiệu Hồng Ngạn rất to, nói chuyện rất có kịch tính.
- Vậy là đúng rồi còn gì!
Ngũ Đại Minh nói, mày giãn ra mở ra,
- Các anh không nên cứ trông cậy vào chính phủ truyền máu cho. Các anh hẳn là nên nghĩ cách tự lực cánh sinh. Sản phẩm máy kéo đổi mới mà các anh đang làm bây giờ, tôi tin rằng nếu các anh làm cho tốt thì nhà máy máy kéo Kâm Tinh sẽ có cơ hội .
Thiệu Hồng Ngạn dường như rất kích động, nói:
- Cảm tạ bí thư cổ vũ, chúng tôi nhất định cố gắng công tác, đem nhà máy máy kéo tiến lên!
Hai người hàn huyên hơn một giờ, cuối cùng, Thiệu Hồng Ngạn lại an bài cơm nước ở làng du lịch, ba người ăn một bữa tiệc hải sản phong phú. Trên đường trở về từ Ngũ Lý Sơn, Ngũ Đại Minh liền một mình ngồi buồn ở phía sau trầm mặc không lên tiếng.
Trần Kinh hiểu được trong lòng Ngũ Đại Minh đang suy nghĩ chuyện gì, hắn sai lái xe lái chậm một chút.
- Trần Kinh, lần trước tôi đã nói với cậu, chuyện cho cậu đến đại học báo chí kinh tế tỉnh Sở Giang học nghiên cứu sinh, cậu làm chưa thế ?
Ngũ Đại Minh nói.
- Đã báo danh rồi , còn phải qua cuộc thi mới được. Gần đây tôi đang đọc sách vở, chỉ có điều thời gian có chút gấp gáp, không biết có thể qua cuộc thi hay không!
Trần Kinh nói.
Ngũ Đại Minh im lặng không nói, qua thật lâu, mới mở miệng:
- Kinh tế nhân tài khuyết thiếu a, cậu xem xem nhà máy máy kéo Lâm Tinh từng là nhà máy máy kéo lớn nhất trong toàn Sở Giang, tài sản cố định hơn mười tỷ. Một doanh nghiệp như vậy mà lại đi tới bước đường hôm nay...
Trần Kinh có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Ngũ Đại Minh nói:
- Không phải nói tình trạng không tồi sao? Sao lại...
- Lời nói bỏ đi của tên họ Thiệu kia mà anh có thể tin sao ?
Ngũ Đại Minh ông thanh nói,
- Theo tin tức tôi điều tra được, nhà máy máy kéo Lâm Tinh đã sớm tư không gán nợ, công nhân đã mấy tháng không được phát tiền lương rồi. Xí nghiệp như vậy, chúng ta nên xử lý như thế nào?
Trần Kinh rất thông minh mà ngậm miệng lại.
Ở trên vấn đề này, hắn không có đáp án. Nhà máy máy kéo Lâm Tinh là doanh nghiệp nhà nước lớn của Đức Cao, là hình ảnh tượng tượng trưng của nơi này. Nếu nhà máy máy kéo phá sản thì đối với dân chúng Đức Cao mà nói thật sự là một chuyện rất khó chấp nhận.
Mà vấn đề việc làm cho mấy ngàn công nhân viên chức của nhà máy máy kéo cũng sẽ gặp khó khăn không nhỏ, từ đó lại dẫn phát ra các vấn đề xã hội rất khó lường.
Không phá sản thì phải làm sao bây giờ? Đầu tư tiếp hay là thay đổi chế độ?
Trần Kinh có thể cảm nhận được nỗi khổ của Ngũ Đại Minh, vấn đề máy kéo Lâm Tinh không chỉ đơn thuần là vấn đề của một doanh nghiệp.
Mà còn liên quan đến ích lợi của rất nhiều người, hơn nữa còn có quan hệ với ý kiến và bất đồng trong bộ máy Thành ủy. Ý kiến của tầng lớp lãnh đạo trên Thành phố Đức Cao đối với việc phát triển, chấn hưng kinh tế cũng không phải hoàn toàn thống nhất .
Việc mà Ngũ Đại Minh muốn làm cũng không được tất cả mọi người tán đồng. Mà giải quyết những vấn đề cùng loại với việc của nhà máy máy kéo Lâm Tinh, nhiều khi sẽ có thể châm ngòi nhiều vấn đề khác nhau, thật sự là rất khó xử lý, rất khó giải quyết !
Bất giác, trong đầu Trần Kinh lại hiện ra hình tượng của Thiệu Hồng Ngạn. Đôi mắt của gã cho Trần Kinh ấn tượng sâu sắc nhất. Ánh mắt rất thâm thúy, thâm thúy đến mức khiến cho người ta nhìn không thấu, dò không ra. Dường như bên trong chất chứa bụng dạ khôn lường.
Điều này khiến cho nội tâm Trần Kinh rất cảnh giác, không khỏi để tâm nhiều hơn đối với Thiệu Hồng Ngạn.
Hắn thậm chí có thể nhạy bén cảm giác được, Thiệu Hồng Ngạn và nhà máy máy kéo Lâm Tinh, có lẽ sẽ mang đến cho Ngũ Đại Minh một phiền toái cực lớn!