Quan Sách

Chương 300

Trần Kinh không muốn gặp Phương Liên Kiệt, nhưng người lần này đại biểu quân đội đến đây đưa Thiệu Băng Oánh đi lại chính là cậu ta.

Lúc thấy Phương Liên Kiệt, Trần Kinh đúng thật rất bất ngờ, Phương Liên Kiệt không phải sư đoàn trưởng quân dự bị sao? Chuyện của quân kỷ ủy (Ủy ban kỷ luật quân đội) có quan hệ gì với y chứ ?

Hắn gọi điện thoại đến chỗ Phương Uyển Kỳ hỏi thăm tình huống. Phương Uyển Kỳ trả lời rất trực tiếp, không để cho cậu em ruột chút mặt mũi nào. Cô nói với Trần Kinh, sau khi Phương Liên Kiệt xuống cơ sở bộ đội, vì không biết tạo mối quan hệ nên khiến cho quan hệ với đồng sự rất căng, không ở sư đoàn quân dự bị tiếp được nữa.

Sau đó không còn cách nào khác, đành điều tạm y đến đơn vị sư trực, giao cho toàn việc vặt giống như vậy cả, mục đích chính là cho y đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm!

Trần Kinh sau khi biết rõ chuyện của Phương Liên Kiệt thì trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Vị tiểu Thái Tử này cao cao tại thượng thành thói rồi, ở cơ sở có chút không thích hợp nổi!

Đừng nói là ở trong quân, cho dù là ở chính đàn thì ngay cả cán bộ bên trên nếu không có quan hệ tốt với đồng sự, lại không được lòng cấp dưới, vậy thì rất khó sống qua ngày. Ở quân đội thì lại càng khó khăn hơn, muốn tạo uy vọng ở trong quân đội mà năng lực bản thân không đủ, không dám hòa mình xâm nhập với nhân viên cở sở thì muốn sống yên thật chẳng dễ dàng.

Sự thật chứng minh, lần gặp Trần Kinh này khí thế của Phương Liên Kiệt đã yếu đi rất nhiều, so với kẻ hống hách trước kia quả thực giống như đã thành một người khác vậy.

Nhưng Trần Kinh ngỏ ý mời y uống một chén, y lại biểu hiện kiêu ngạo , nói:

- Uống cái gì mà uống, quân vụ trong người, uống rượu vào không phải sẽ hỏng chuyện sao?

Trần Kinh híp mắt nói:

- Chỗ chúng tôi đây có cái quy củ, không uống rượu không giao người. Tôi để cậu trở về tay không, cậu có thể báo cáo kết quả công tác sao đây ?

Phương Liên Kiệt nhướng mi lên, trên mặt liền biểu lộ tức giận, Trần Kinh nói:

- Nhập gia tùy tục, đừng luôn lấy mình làm trung tâm, đi tới địa phương thì phải tôn trọng quy củ ở địa phương. Nói thật một câu, mời cậu uống rượu, đó cũng là sự tôn trọng của địa phương đối với quân đội đóng quân trên địa bàn!

Phương Liên Kiệt lạnh lùng cười, nói:

- Anh có thể đại biểu địa phương sao ? Anh mắc bệnh quan liêu hả!!!

Trần Kinh cười ha hả, trong lòng âm thầm lắc đầu, khó trách tiểu tử này bị xa lánh cả trong quân ngũ, chỉ riêng cách này nói chuyện nóng nảy này cũng đã khiến cho người ta ăn không tiêu rồi. Như thế người ta không xa lánh y mới lạ đấy ?

Bọn họ uống rượu ngũ lương, Phương Liên Kiệt không mấy thích thú, cũng chỉ cúi đầu buồn bực uống!

Lúc đến quân Trung Nguyên khu y còn rất sung mãn khát khao. Quân khu Trung Nguyên là một trong bảy quân khu lớn của nước cộng hoà, ở trong trí tưởng tượng của Phương Liên Kiệt thì mình đến quân khu chắc sẽ nắm được cơ hội để nở mặt trước toàn quân.

Nhưng, điều khiến y không dự đoán được chính là, y mới đến đã bị an bài ở trong sư đoàn quân dự bị.

Thế còn chưa đủ, mấy người lãnh đạo và đồng sự bên sư đoàn quân dự bị tất cả đều là cáo già, Phương Liên Kiệt vừa tới, căn bản không quán triệt nổi ý chí của mình như ý muốn, ngược lại còn bị người ta xa lánh.

Sau đó, mấy lần tranh đấu không ngớt náo cả đến chỗ cấp trên, Phương Liên Kiệt bị điều đi còn những người khác lại bình yên vô sự.

Bị chèn ép như vậy khiến y chịu đả kích nhưng cũng khiến y ý thức được, công tác ở cơ sở đích xác không dễ dàng, khó khăn hơn nhiều so với chính mình tưởng tượng!

Mấy tên tép diu trước kia y vẫn chướng mắt, luận về tài hoa, năng lực, còn có âm mưu quỷ kế, không hề kém hơn chút nào so với mấy đại gia hỏa y từng tiếp xúc.

Khách quan mà nói, Phương Liên Kiệt đã tìm được đúng vị trí của mình, trong lòng y cũng hiểu được, năm đó ở thủ đô là do các trưởng bối chừa cho mình mặt mũi, phạm sai lầm gì cũng có người che chắn , người cấp dưới cũng nể mặt tây bắc hệ chứ chẳng phải do y có bản lĩnh lợi hại gì.

Mà xuống tới quân khu Trung Nguyên rồi, người khác đâu có cần biết anh là tôn thần phương nào, anh muốn vẫy đuôi lên mặt, người khác sẽ nhằm ngay đầu anh mà đối phó. Nếu thật sự muốn đấu thì Phương Liên Kiệt thế đơn lực bạc, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

So về sức mạnh thì đánh không lại người ta, so về trí tuệ thì mỗi người trong họ đều cực kì giảo hoạt, thường xuyên lúc mình còn chưa hiểu được là có chuyện gì xảy ra thì đã chui vào bẫy của người khác rồi.

Cúi đầu uống rượu giải sầu, y ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc Trần Kinh một cái, Trần Kinh châm một điếu thuốc, nhàn nhã ngồi hút ở đối diện. Nhìn thần sắc của hắn thật dương dương tự đắc, thong dong cực kì!

Y nhìn ra được, nếu đem so Trần Kinh với mình, thì tuổi tác cũng không mấy hơn kém, nhưng, hôm nay Phương Liên Kiệt đã được chứng kiến qua, đám lão già ở Lễ Hà kia đều vội vội vàng vàng đi theo mông hắn mà chuyển động, mở miệng là kêu “Chủ nhiệm Trần”, kêu đến muốn thân thiết bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Có Phó bí thư họ Hồng gì đó, đã hơn năm mươi tuổi rồi mà ở trước mặt Trần Kinh lại bày ra một bộ dáng cười nịnh nọt, khiến Phương Liên Kiệt ở một bên đều muốn nổi da gà.

Nếu như là trước kia thì Phương Liên Kiệt căn bản sẽ không để ý đến mấy chi tiết đó.

Thế nhưng qua mấy tháng rèn luyện đã khiến Phương Liên Kiệt hiểu được, muốn đạt tới loại trình độ giống như Trần Kinh là chuyện rất không dễ dàng. Nếu chính anh không có bản lĩnh, không có thủ đoạn khống chế người khác thì người khác sẽ chẳng coi anh ra gì. Trần Kinh có thể đạt tới cảnh giới như vậy thì nhất định thủ đoạn và bản lĩnh của hắn cũng rất khó lường !

Mới gặp Trần Kinh có hai lần mà tâm tính Phương Liên Kiệt đã cách biệt một trời một vực. Cái nhìn của y đối với Trần Kinh tự nhiên cũng âm thầm xảy ra biến hóa!

- Làm sao vậy? Phương đoàn trưởng, tôi nghe nói gần đây cậu không mấy vui, là chuyện gì xảy ra?

Trần Kinh cười nói.

Phương Liên Kiệt sắc mặt hơi đổi, nói:

- Không nhọc anh lo lắng, tôi còn sống qua ngày được!

Y dừng một chút, mày nhướng lên:

- Là ai nói với anh mấy lời lung tung lộn xộn này chứ ?

Trần Kinh nói:

- Còn có thể là ai nữa? Phương Uyển Kỳ a! Cô ta nói cậu không hiểu cơ sở, ở cấp dưới mà còn bày ra cung cách thủ đô, bị người ở cơ sở bộ đội xa lánh không sống yên được, còn nhờ tôi mở đường hướng dẫn cậu! Cậu nói tôi có thể mở đường cho cậu thế nào đây?

Việc thế gian, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, bất cứ kẻ nào khác đều không đáng tin cậy .

Sắc mặt Phương Liên Kiệt có chút khó coi, bị người ta chọc vào điểm yếu khiến y rất xấu hổ, nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Trần Kinh cũng không nói, cả hai đều tự uống rượu, qua thật lâu, hắn mới mở miệng:

- Cậu có biết hôm nay vì sao lại tới đưa người này đi không ?

Phương Liên Kiệt ngẩn người, lắc lắc đầu.

Trần Kinh thản nhiên nói:

- Người phụ nữ này dính dáng đến chuyện rất lớn, để cậu giải người đi, một mặt là tham gia với tư cách quân đội. Về phương diện khác, cũng là đại biểu cho Phương gia tây bắc các người. Đây là cho mọi người thấy được rõ ràng đằng sau lưng chuyện này là gì!

Phương Liên Kiệt sững sờ tại chỗ, Trần Kinh cười khẽ, nói:

- Phương đoàn trưởng, chuyện gì mà dụng tâm nhiều một chút, để mắt nhiều hơn chút, thì tự nhiên có thể nhìn ra bản chất vấn đề! Lúc làm việc ở cơ sở, chừng nào mà cậu có thể xem trọng những tiểu nhân vật như chúng tôi được thì chừng đó cậu sẽ thành công !

Phương Liên Kiệt cắn cắn môi, lời nói của Trần Kinh có chút hàm hàm hồ hồ, nhưng Phương Liên Kiệt nghe xong lại đã vỡ lẽ ra rất nhiều.

Kết hợp với những gì chính y nghiệm ra trong khoảng thời gian này, y hiểu được Trần Kinh nói những lời này đều là danh ngôn chí lý, cách làm việc về sau không bao giờ được giống như bây giờ nữa!

...

Thiệu Băng Oánh bị quân kỷ ủy mang đi, chuyện này ở Đức Cao lại nổi lên một hồi phong ba.

Thư tố cáo và tố giác Thiệu Băng Oánh đều liên tiếp bay về hướng Thành ủy, những việc Thiệu Băng Oánh đã làm ở Lễ Hà trước kia, thế lực đã lần đến toàn bộ thành phố Đức Cao. Vào thời điểm đó, chuyện đen trắng gì thì anh em họ Thiệu đều có dính vào cả, đắc tội cũng không ít người.

Vào lúc mà anh em họ Thiệu làm mưa làm gió thì người khác giận mà không dám nói gì.

Nhưng hiện tại, Thiệu Băng Oánh bị bắt, hơn nữa bị đưa đến quân kỷ ủy, chuyện này ở trong mắt dân chúng bình thường chính là nhất định xong đời rồi !

Thiệu Băng Oánh hết đời, anh em họ Thiệu là châu chấu bị xuyên cùng một dây, Thiệu Hồng Ngạn có thể sống khá giả tiếp sao? Không thể, hai người sẽ phải cùng chung số phận.

Vào lúc này, những người bị hai kẻ kia áp bức đã lâu rốt cục cũng đứng ra, muốn tố giác, bắt đầu nã pháo hướng về phía hai người bọn họ.

Lần nã pháo này, kéo theo toàn bộ chính đàn Đức Cao đều quay chung quanh, sóng ngầm bắt đầu khởi động, các phái hệ đấu tranh hết sức căng thẳng!

Lúc Trần Kinh từ Lễ Hà trở về, Ngũ Đại Minh tự mình rót cho hắn một ly trà, điều này khiến cho Trần Kinh có chút chân tay luống cuống!

Ngũ Đại Minh cười cười, nói:

- Cách làm của cậu thật quyết đoán đấy, cũng có hiệu quả tốt nữa, chuyện đi đến hôm nay, cục diện đã dần dần dịu đi rồi!

Trần Kinh nói:

- Đây đều nhờ bí thư có cách lãnh đạo!

- Cậu thôi thì đừng tâng bốc tôi nữa!

Ngũ Đại Minh xua tay nói,

- Được rồi, cậu xem xem lễ hội trà mà phía Tu Mai muốn làm này đi, thử cho ý kiến xem!

Trần Kinh tiếp nhận tài liệu từ trên tay Ngũ Đại Mình, trong lòng có một loại thoải mái nói không nên lời.

Ngũ Đại Minh nói cục diện dịu đi, quả là rất có đạo lý. Đoạn thời gian trước, Thiệu Hồng Ngạn lấy việc từ chức mà uy hiếp khiến Ngũ Đại Minh phải chịu một áp lực rất lớn, hơn nữa, công nhân viên chức ở trong nhà máy máy kéo Lâm Tinh cũng bị người xúi giục, rất xao động bất an, thậm chí còn nổi lên muốn làm bãi công, tiến triển không tốt khả năng còn có thể dẫn phát một lần quan dân đại xung đột!

Nhưng, hiện tại Trần Kinh túm được Thiệu Băng Oánh, tạo thành một lần rút dây động rừng thật lớn, khiến cho Thiệu Hồng Ngạn cả kinh không nhẹ. Gã đã bất chấp âm mưu quỷ kế mà bắt đầu lo lắng vì an nguy bản thân mà nghĩ cách!

Điều này đối với Ngũ Đại Minh mà nói là một cơ hội rảnh hơi rất lớn, có lần nghỉ giữa hiệp này, việc khống chế cục diện về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!

Tiếp nhận tài liệu về lễ hội trà từ trong tay Ngũ Đại Mình, trong lòng Trần Kinh liền hiểu được đối với chuyện của Thiệu Hồng Ngạn và Lâm Tinh mình làm đến bước này là đủ rồi, sự tình phía sau hết thảy đều phải do Ngũ Đại Minh tự mình nắm giữ!

Mà đối với lễ hội trà, Trần Kinh cũng sớm biết rằng, đây là hoạt động lớn đầu tiên sau khi Mã Bộ Bình đảm nhiệm Tu Mai.

Mục đích chỉ là thúc đẩy sản phẩm trà Tu Mai nổi tiếng được, nâng cao hình tượng Tu Mai với bên ngoài, mang Tu Mai tiến thêm một bước, đặt thêm nền móng.

Ngũ Đại Minh đem tài liệu này giao cho mình, đương nhiên là hy vọng mình có thể vạch ra được một kế hoạch cho Tu Mai.

Trước mắt, ở phương diện phát triển kinh tế của thành phố Đức Cao, Ngũ Đại Minh nắm chắc hai điểm, một là Tu Mai, điểm còn lại là Tiền Hà.

Tiền Hà đại biểu cho phát triển thành thị, Tu Mai đại biểu cho phát triển nông thôn, hai nơi này phát triển là hai cái cọc tiêu chung cho toàn nông thôn và thành thị phát triển, đây là chuyện Ngũ Đại Minh thường xuyên nhấn mạnh.

Mặc kệ cục diện phức tạp thế nào, mặc kệ chính trị đấu tranh kịch liệt cỡ nào, mặc kệ mâu thuẫn bên trong bùng nổ ra sao, thì phát triển kinh tế tuyệt đối không thể có chút dao động, đó là đường biên ngang mà Ngũ Đại Minh đã đặt ra. Phát triển kinh tế lúc nào cũng không được buông lỏng, phân công đề bạt cán bộ hết thảy đều phải lấy chỉ tiêu phát triển kinh tế làm mấu chốt, đó là quan niệm dùng người của Ngũ Đại Minh.
Bình Luận (0)
Comment