Quan Sách

Chương 306

Việc thị sát ba huyện phía Bắc của Ngũ Đại Minh kết thúc, lập tức lại tới tỉnh thành xin tài trợ.

Mà lần này, Trần Kinh không đi theo ông ta.

Buổi sáng hôm đó, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa. Ngũ Đại Minh gọi Trần Kinh lên, nhìn chằm chằm mà không nói một lời.

Trần Kinh không kìm nổi hỏi ông ta:

- Bí thư Ngũ, xin hỏi ông có chuyện gì?

Ngũ Đại Minh trầm ngâm một chút nói:

- Lần này tới tỉnh thành, cậu ở lại. Sau đó Bí thư Dương của Uỷ ban kỉ luật có chuyện nói với cậu.

Trần Kinh sửng sốt, môi giật giật, không nói gì. Uỷ ban kỉ luật tìm mình nói chuyện, vậy nhất định đã có chuyện xảy ra. Trần Kinh tự nghĩ lại thấy mình đang ngồi vững, sao có chuyện gì vậy?

Nhưng nghi ngờ này hắn không thể nói với Bí thư Ngũ, chỉ có thể chôn trong lòng.

- Không phải lo lắng, Uỷ ban kỉ luật nói chuyện, vừa là để tìm hiểu tình hình, cũng có thể nói là một kiểu bảo vệ cán bộ.

Ngũ Đại Minh nói.

Cứ như vậy, Ngũ Đại Minh tới tỉnh thành, Trần Kinh ở lại.

Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật là Dương Kiệt, là người rất khiêm tốn, bình thường nói năng thận trọng, tới đâu cũng đeo một cặp kính rất dày, trong tay cầm một cái bút máy Thượng Hải kiểu cũ, khiến người ta có cảm giác rất nghiêm túc cũ kĩ.

Ông ta tìm Trần Kinh nói chuyện, trước tiên không nói gì, mà quan sát Trần Kinh từ trên xuống dưới. Con người thâm thúy của ông ta vô chừng bất định, khiến người ta không thể hiểu được thế giới nội tâm của ông ta.

Qua rất lâu, ông mới chậm rãi nói:

- Gần đây, Uỷ ban kỷ luật tỉnh nhận được nhiều thư báo cáo liên quan tới vấn đề cán bộ Đức Cao chúng ta. Thư báo cáo nhiều, đồng thời nội dung đúng sự thực, Uỷ ban kỷ luật chúng tôi dự tính, tập trung vào một số thư báo, chúng tôi đặc biệt thành lập một tổ điều tra, đến điều tra tỉ mỉ việc này.

Trần Kinh không nói gì, nhưng trong lòng suy nghĩ, cuối cùng ai tố cáo mình, tại sao lại tố cáo mình? Tố cáo mình tội gì?

- Hôm nay tôi nói chuyện với cậu, chính là thông báo cho cậu biết, trong số các tố cáo, cậu là người bị tố cáo trọng điểm. Lần này, Uỷ ban kỉ luật chúng tôi có thể sẽ bắt đầu điều tra từ cậu, chuyện này, tôi đã thông báo cho Bí thư Ngũ.

Dương Kiệt thản nhiên nói.

Ông ta dừng một chút, nói tiếp:

- Cậu không phải quá áp lực, trên tổ chức cho tới hiện nay, vẫn rất tôn trọng và tín nhiệm cậu. Trong quá trình điều tra, công tác của cậu sẽ không ảnh hưởng gì. Tin là Bí thư Ngũ cũng đã nói qua với cậu, chúng tôi chỉ điều tra rõ chân tướng, đồng thời là một kiểu bảo vệ cán bộ.

Trần Kinh hít một hơi nói:

- Chủ nhiệm Dương, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra.

Dương Kiệt gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, có lẽ bởi vì ông ta rất ít cười, nên khi ông ta cười khiến người ta có cảm giác rất kì lạ.

Một việc có thể kinh động tới Dương Kiệt, hẳn là có chút nghiêm trọng, mà trên thực tế, lần điều tra này của Uỷ ban kỉ luật, cũng tương đối nghiêm khắc. Tổ điều tra liên hợp do Uỷ ban kỉ luật và viện Kiểm soát thành phố lập ra, sẽ đi sâu vào tất cả các mặt của toàn thành phố, bắt đầu triển khai điều tra lần này.

….

Rượu Bordeaux nước Pháp, màu đỏ như máu trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, hai ly rượu chạm nhẹ, phát ra một tiếng vang trong trẻo, ngay sau đó là tiếng cười phóng đãng.

- Ăn lộc của vua, là việc của trung quân. Anh Khôn , anh làm việc cho tổng giám đốc Liêu, vậy nhất định phải lo nỗi lo của ông chủ, phải kịp thời chuẩn bị thay ông chủ làm việc ông ta muốn làm nhưng không tiện làm, hoặc không được phép.

Người nói là Thiệu Hồng Ngạn.

Đối diện ông ta, người đang ngồi là Thiệu Khôn.

Thiệu Khôn im lặng không nói, hỏi Thiệu Hồng Ngạn:

- Hồng Ngạn, sự việc của Băng Oánh thế nào? Tôi nghe nói, cô ta đã bị đưa tới viện kiểm sát rồi à?

Sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn biến đổi mấy lần, lộ ra vẻ mặt đau đớn:

- Cô ấy còn đang trong thời gian bị giam, hiện tại lại xảy ra việc, còn có thể làm sao? Lần này ngồi tù là đương nhiên, chỉ không biết là bao lâu.

Thiệu Hồng Ngạn nói lời này, trên mặt lộ ra vẻ oán độc:

- Chính là Ngũ Đại Minh, còn cả tên tay sai Trần Kinh đó, khiến tôi và Băng Oánh buồn thiu như chó nhà có tang. Bất kể thế nào, cả đời này tôi cũng phải đấu với hai người này.

Ông ta cười ha hả, nói:

- Bây giờ hay rồi, bọn họ ngoài sáng, chúng ta trong tối, có cơ hội.

Thiệu Khôn không nói gì, trầm ngâm rất lâu mới nói:

- Nhưng Hồng Ngạn à, lần này thư báo anh làm, tôi nghi là không thể khiến Trần Kinh bị sao. Dù sao tốt cáo cũng phải điều tra, nhiều khả năng là điều tra cũng không tìm ra chứng cứ đâu.

- Ai bảo điều tra nhưng không tìm được chứng cứ?

Thiệu Hồng Ngạn ngắt lời Thiệu Khôn nói:

- Anh nghĩ xem, hiện tại việc khiến người ta quan tâm nhất là gì? Là vấn đề tranh luận thổ địa khu mới. Trong vấn đề này, Ban quản lý khu mới không ngờ làm chủ, trực tiếp cấp một mảnh đất với gia ưu tiên cho anh em họ Hầu .

Điều này kì quái rồi, hai ngày trước anh em họ Hầu mời Trương Dương tới hộp đêm nửa đêm không về, sau đó, bọn họ lại mời Dịch Tiên Bình đánh bài, nghe nói một đêm để ông ta thắng tới ba bốn mươi ngàn, phương diện này không có vấn đề sao?

Sau đó, ban quản lý Dịch Tiên Bình liền cấp cho hai anh em họ Hầu mảnh đất, thậm chí ngay của Quận ủy và Uỷ ban nhân dân quận cũng chưa phê duyệt, chân người nhà họ Hầu đã đặt lên mảnh đất kia. Phương diện này nói không có khuất tất gì, ai tin được?

Thiệu Khôn khẽ nhíu mày, nói:

- Hồng Ngạn à, việc này em nói rất có lý, nhưng nếu truy cứu đến cùng, Trần Kinh sẽ phải chịu trách nhiệm đến đâu? Hắn chỉ là một thư kí mà thôi, căn bản không phải người phụ trách trực tiếp, Trần Kinh có thể bày mưu đặt kế với Dịch Tiên Bình?

Cho dù thật sự là như thế, chứng cứ cũng không đầy đủ, chuyện này chúng ta làm như vậy, có phải hơi rút dây động rừng không?

- Anh, anh thật cổ hủ. Sự việc gì cũng đợi chứng cứ xác thực, vậy cơm canh nguội cả rồi.

Thiệu Hồng Ngạn lớn tiếng nói, giọng điệu có chút tức giận:

- Việc chứng cứ, sẽ do Uỷ ban kỷ luật và Viện kiểm sát nghĩ biện pháp, chúng ta có thể nghĩ cách gì?

Việc chúng ta phải làm lúc này là phải thổi phồng quan hệ của Trương Kinh và Dịch Tiên Bình. Hai người này đều tới từ Lễ Hà, năm đó Lễ Hà là một đống rác, mà Dịch Tiên Bình ở Lễ Hà là người từng phạm sai lầm.

Dù sao cũng chỉ một câu, phải tung tin ra, phải nắm chắc cơ hội, bôi xấu Trần Kinh, khiến Ngũ Đại Minh không dám dùng hắn.

Thiệu Hồng ngạn nói chắc như đinh đóng cột, ông ta càng nói càng kích động, trên mặt đỏ bừng, vẻ mặt nham hiểm.

Ông ta nắm chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên bao ý đồ.

Lần này, Thiệu Hồng Ngạn nhìn trúng cơ hội ra tay, để đạp đổ Trần Kinh, ông ta nghĩ ra bao nhiêu cách. Lần này, ông ta tin tưởng, sẽ khiến sự việc phát triển theo hướng mình hy vọng, nếu vậy, Trần Kinh sẽ bị bôi xấu.

Thanh danh của hắn bị bôi nhọ, Ngũ Đại Minh còn dám dùng hắn sao?

Chỉ cần Ngũ Đại Minh vứt bỏ hắn, vậy chính là tự chặt mất một cánh tay, thời cơ đối phó Ngũ Đại Minh cũng đến.

- Không giết được ta, giờ cho các người nếm thử sự lợi hại của Thiệu gia.

Thiệu Hồng Ngạn thầm nghĩ, ông ta kinh doanh ở Cao Đức nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ trong tay, mạng lưới lợi ích trải rộng cả tỉnh Sở Giang. Nếu vận dụng hết những quan hệ đó, đừng nói đạp đổi một Bí thư thành ủy, ngay cả một quan lớn ở Tỉnh ủy cũng có khả năng.

Hơn nữa, cho dù lần này không thành công, cũng có thể khiến Trần Kinh và Liêu Triết Du kết thù.

Có Liêu Triết Du yểm hộ phía trước, Thiệu Hồng Ngạn căn bản không lo mình sẽ bại lộ.

Vì ai cũng biết, gần đây Liêu Triết Du có mâu thuẫn với anh em họ Hầu. Vì mâu thuẫn này, Liêu Triết Du làm gì cũng không khiến người ta bất ngờ. Với danh vọng Liêu gia của anh ta, việc này làm lớn đến đâu, thành như nào cũng không khiến người ta ngạc nhiên.

Từ góc độ này mà nói, Thiệu Hồng Ngạn đứng ở thế bất bại, cơ hội như vậy không nắm lấy, thật sự đầu bị hỏng rồi.

Hai người im lặng, Thiệu Hồng Ngạn luôn xoay chén rượu trong tay, vừa lúc đó có người gõ cửa phòng.

Thiệu Khôn đứng dậy mở cửa, Thiệu Hồng Ngạn đứng lên, vẻ âm tàn trên mắt trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, ông ta giơ tay ra rất xa nói:
- Phó trưởng ban thư kí Mãn, rốt cuộc ông cũng tới, tôi và anh Khôn đang mong ngóng ông đây.

Người vừa tới là Phó trưởng ban thư kí Thành ủy Mãn Diên Ba. Tay Thiệu Khôn để trên vai Mãn Diên Ba, mời ông ta ngồi vẻ thân thiết.

Vừa ngồi xuống, Thiệu Khôn trừng mắt nhìn Thiệu Hồng Ngạn, nói:

- Hồng Ngạn, còn không lấy thứ đó ra, quả thật là bừa bãi quá mà.

Sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn thay đổi, rất sợ hãi, lấy hai chiếc đĩa CD từ trong túi ra, chậm rãi đổ ra trước mặt Mãn Diên Ba nói:

- Trưởng ban thư kí, trước kia lão Thiệu tôi là tên khốn kiếp, thật sự là mỡ heo đã làm u mê rồi, không ngờ lại làm ra việc hèn hạ như vậy.

Ông là đại nhân đại lượng, tha cho tôi một lần. Nếu tôi sớm biết ông và Thiệu ca còn cả tổng giám đốc Liêu có quan hệ như vậy, có cho tôi mượn trăm lá gan tôi cũng không dám làm chuyện như vậy.

Mãn Diên Ba cầm đĩa CD trong tay, trên mặt co giật, thần sắc cực kì khó coi, ông ta hừ một tiếng, nhìn về phía Thiệu Hồng Ngạn, ánh mắt rất âm tàn.

Khẽ nhìn sắc mặt lo lắng của Thiệu Hồng Ngạn, lúc này Thiệu Khôn mở miệng nói:

- Trưởng ba thư kí, ông yên tâm, chuyện này tôi sẽ đích thân giám sát, Hồng Ngạn tuyệt đối không còn bản copy nữa, hôm nay mời ông tới đây, cũng coi như để kết thúc việc này.

Về sau, ông đối với Hồng Ngạn thì nể mặt tổng giám đốc Liêu một chút, đừng chấp nhặt với nó.

Mãn Diên Ba cười ha hả nói với Thiệu Hồng Ngạn:

- Tổng giám đốc Thiệu à, anh cũng có hôm nay cơ đấy. Sao? Mấy ngày nay đồn thổi rất ghê, hình như có người nhắm vào Trần Kinh. Nhìn cách làm này, có vẻ như là sự quấy phá của anh, không phục à, bị Trần Kinh chỉnh cho nhưng không phục chứ gì?

Ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm Thiệu Hồng Ngạn, vừa đổi bộ dạng ăn nói khép nép lúc nãy, vẻ tức giận giờ lại hiện lên.

Ông ta cầm đĩa CD lên, khóe miệng cong tớn:

- Đây là đồ tốt đó, đồ tốt bảo mệnh, nếu anh đã có thể lấy ra được, ha hả, tôi cũng coi như nể mặt tổng giám đốc Liêu, cho anh một con đường sống.

Ông ta khinh miệt nhìn Thiệu Hồng Ngạn liếc mắt một cái, đứng dậy nói:

- Hai vị chủ tịch, công việc của tôi bận rộn, xin lỗi không ở lại được

Thiệu Khôn đứng dậy tiễn Mãn Diên Ba ra, tới cửa hỏi:

- Trưởng ban thư kí, về vấn đề của Bí thư Phương, ông phải giúp chúng tôi đó.

- Cứ đợi đi, Bí thư Phương rất bận rộn, có thời gian tôi sẽ gọi điện cho cậu, cậu vội gì chứ?

Thiệu Hồng Ngạn một mình trong phòng, sắc mặt đã biến thành màu đỏ thẫm.
Bình Luận (0)
Comment