Quan Sách

Chương 318

Dịch Tiên Bình đã hiển hách trên vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý khu mới Tiền Hà hơn nửa năm, cuối cùng vẫn không tránh khỏi phải đi xuống.

Vấn đề đất đai gây tiếng vang ở khu mới, cuối cùng Thành ủy đã suy xét toàn diện đến tình hình thực tế, đặc biệt là tính tích cực trong việc đầu tư của doanh nghiệp, và cả ảnh hưởng của xã hội.

Mặt khác, Dịch Tiên Bình có thái độ nhận lỗi tích cực, và thái độ nhận lỗi của Bất động sản Tam Sở Nhất Phẩm bị nghi ngờ đút lót cũng rất tốt, cuối cùng, Thành ủy quyết định xử lý bí mật chuyện này.

Miễn đi chức vụ Phó chủ tịch quận Ủy ban nhân dân quận khu Tiền Hà và Chủ nhiệm Ban quản lý của Dịch Tiên Bình, Chủ nhiệm Ban quản lý mới sẽ do ủy viên thường vụ quận ủy khu Tiền Hà, Phó chủ tịch quận Cao Tiến Lâu đảm nhận. Còn những mảnh đất Tam Sở Nhất Phẩm lấy được với giá rẻ, cuối cùng thông qua hiệp thương, Tam Sở Nhất Phẩm đồng ý mỗi mẫu đất sẽ dựa theo giá thị trường bồi thường 100.000 Tệ cho chính phủ, cuối cùng cả khu đất có diện tích 100 mẫu, chi phí bồi thường là 10.000.000 Nhân Dân Tệ.

Sau khi bồi thường, giá đất Tam Sở Nhất Phẩm mua lại lần này, đã trở thành giá cao nhất trong toàn khu mới, cùng với đó, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận khu Tiền Hà đã công bố hợp đồng đầu tư giữa chính phủ và Bất động sản Tam Sở Nhất Phẩm trước kia, khi đó, hợp đồng đã làm rõ vấn đề quyền ưu tiên mua đất, vì vậy, những mảnh đất mà Tam Sở Nhất Phẩm mua lần này, mặc dù không trải qua quá trình đấu thầu, nhưng không vi phạm kỷ luật.

Đồng thời chính phủ cũng tuyên bố, tất cả đất đai của khu mới về sau sẽ trở thành thị trường hóa, xóa bỏ tất cả hợp đồng mua bán ưu tiên trước đó. Để được công bằng, về sau đất của khu mới sẽ nhất loạt được bán ra với hình thức đấu giá, tất cả những người và doanh nghiệp mong muốn sở hữu đất trong khu mới, đều có thể tham gia cuộc đấu giá, ai ra giá cao thì người đó sẽ mua được.

Và như vậy, vấn đề tranh luận đất đai của khu mới đã được giải quyết triệt để, mọi người đều không có ý kiến trái chiều về phương án giải quyết này, coi như đã tán thành với việc giải quyết lần này của Thành ủy!



Bên sông Vũ Lăng thành phố Đức Cao, giờ đang là cuối mùa thu, lá phong đỏ rực cả nền trời.

Trên sông thuyền bè tấp nập, vô cùng náo nhiệt phồn hoa.

Ngồi trong Trà Lâu bên bờ sông, nhìn cảnh đẹp như động như tĩnh trên sông, Trần Kinh chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ và thích chí.

Đối diện với hắn, Triệu Nhất Bình đang cầm chén trà, nhưng không có tâm trạng tốt được như hắn, Triệu Nhất Bình giờ đây, đang lo âu thấp thỏm, lại hơi sợ sệt.

Chuyện lớn xảy ra ở khu mới Tiền Hà đã kết thúc như vậy, Triệu Nhất Bình gần như được chứng kiến tận mắt từ đầu đến cuối quá trình tàn lụi của Dịch Tiên Bình. Lúc trước, khi ở Lễ Hà, Dịch Tiên Bình là một người khiến cho Triệu Nhất Bình rất khó giải quyết.

Dịch Tiên Bình là một người khá thích thể hiện ở Đảng ủy Công an, nên luôn có một vài lúc làm một số chuyện quá trớn.

Lúc đó, Triệu Nhất Bình quản lý Đảng quần chúng, chính trị pháp luật, thường cảm thấy rất đau đầu. Ông ta không phải chưa cho Dịch Tiên Bình mấy bài học, nhưng hậu đài của người ta quá lớn, Triệu Nhất Bình không thể động vào.

Giờ đây, Trần Kinh có thể sử dụng Dịch Tiên Bình khi cần, thậm chí có thể đỡ Dịch Tiên Bình lên.

Nhưng, nếu như tên này không nghe lời, không nghe lời Trần Kinh, thì Trần Kinh cũng làm phí hoài anh ta, Trần Kin hra tay rất sắc bén, không hề do dự gì, và cũng không hề lề mề!

Triệu Nhất Bình nhớ rất rõ Hầu Lâm gọi điện cho ông ta vào trước đó, bảo ông ta nhanh chóng đến Đức Cao.

Triệu Nhất Bình đến Đức Cao, mới biết rằng anh em họ Hầu muốn hẹn gặp Trần Kinh, lúc đó ông ta rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao hai người lại đi đường vòng như vậy.

Nhưng sau khi ông ta hẹn Trần Kinh ra ngoài, ông ta mới rớt mắt kính nhìn thấy rừng, sự việc lần này là một lần chịu đòn nhận tội của Hầu Lâm.

Trước mặt Trần Kinh, Hầu Quan Trung đã mắng xối xả Hầu Lâm, sau đó là lời nhận lỗi chân thành của Hầu Lâm, thái độ đó của ông ta, không hề giống với bình thường, giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi vậy.

Chính vào lúc đó, Triệu Nhất Bình mới hiểu ra, hóa ra ở khu mới Tiền Hà Đức Cao đã xảy ra một vấn đề đất đai lớn như vậy.

Trần Kinh đã thảo luận những vấn đề về việc xử lý trong buổi tối hôm đó với Hầu Quan Trung, thái độ của Trần Kinh ngày hôm đó rất kiên quyết, nhất định phải xử lý theo quy định, vì bên trong chuyện này có liên quan tới những hành vi hối hộ và nhận hối lộ, lần giao dịch đất đai này nhất định sẽ trở thành lần giao dịch bất hợp pháp, cuối cùng, Tam Sở Nhất Phẩm mất đất, và mất cả thanh danh.

Bởi vậy, Trần Kinh hi vọng rằng Hầu Quan Trung có thể suy nghĩ thận trọng, để bồi thường cho hợp lý, ít nhất phải bồi thường giá cả đất đến một mức giá hợp lý.

Hai người đã giằng co qua lại về vấn đề này, cuối cùng, Trần Kinh ra giá, yêu cầu với mỗi mẫu đất, Tam Sở Nhất Phẩm phải bồi thường 100 nghìn Tệ, để giúp đỡ Tam Sở Nhất Phẩm giải quyết vấn đề tài chính, Quận uy và Ủy ban nhân dân quận khu Tiền Hà đã đồng ý đứng ra đảm bảo, giúp Tam Sở Nhất Phẩm vay được một số tiền 30 triệu Tệ từ ngân hàng Xây dựng, số tiền vay này, chính phủ sẽ trả 1/3 số lãi.

Và như vậy, hai người vừa uống rượu liền bàn xong chuyện, ngày hôm đó, Trần Kinh ngay lập tức nói rằng, Dịch Tiên Bình sẽ rời đi bằng cách bình thường. Sự rời đi của Dịch Tiên Bình sẽ không ảnh hưởng tới sự phát triển của khu mới, càng không ảnh hưởng tới lợi ích đã và sẽ đạt được của các nhà đầu tư vào khu mới.

Và như vậy, chỉ với mấy ngày Thành ủy đã giải quyết việc này.

Chỉ người đã đích thân trải qua chuyện này mới biết, trong chuyện này, Trần Kinh đã đóng vai trò quan trọng thế nào.

Chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, không ầm ỹ như vậy, Trần Kinh đã đứng giữa chuyện đó, khiến chuyện này đạt được sự thỏa hiệp chung từ nhiều bên, đây mới là nguyên nhân cơ bản làm việc đó được giải quyết tuận lợi.

Bỗng nhiên, Triệu Nhất Bình cảm thấy mình đã rời xa trung tâm chính trị của Đức Cao.

Người Chủ tịch huyện Lâm Hà là ông ta đây, nếu so sánh với một người Phó chánh văn phòng Thành ủy là Trần Kinh, không chỉ kém hơn một chút. Đặc biệt là Triệu Nhất Bình ở Lâm Hà, gặp phải rất nhiều khó khăn trong quá trình phát triển, mâu thuẫn xã hội và mâu thuẫn nội bộ giữa các cán bộ Lâm hà cũng rất kịch liệt, khi Triệu Nhất Bình mới đến, khởi động vài cái, vẫn cảm thấy có thể thể hiện tài năng.

Nhưng giờ đây, trải qua sự thăng trầm của thời gian, ông ta mới phát hiện ra, không gian Lâm Hà giành cho ông ta vốn rất ít, ông ta muốn có thành tích quả thật quá khó, quá khó!

Với hiện trạng thế này, khiến cho Triệu Nhất Bình khó có thể vơi đi nỗi lòng, mấy năm gần đây ông ta chỉ quanh đi quẩn lại trong mấy cái huyện nghèo, không tạo nên được thành tích xuất sắc gì, thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp phụ lão Giang Đông.

Còn Trần Kinh, người mà Triệu Nhất Bình đã từng không để ý tới, trước kia khi ở Lễ Hà, chỉ là một cán bộ Phó phòng cỏn con.

Giờ đây người ta đã thay đổi hoàn toàn, trở thành nhân vật nắm thực quyền hiển hách ở Thành ủy, có thể khiến cho Triệu Nhất Bình phải bái phục

Trong đầu Triệu Nhất Bình có rất nhiều suy nghĩ, và đầu Trần Kinh cũng không nhàn rỗi.

Điều hắn và Triệu Nhất Bình nghĩ không giống nhau, trong mắt Trần Kinh, sự thay đổi của Triệu Nhất Bình cũng quá lớn.

Trước kia ở Lễ Hà, mặc dù những động thái của Triệu Nhất Bình không lớn, nhưng dòng máu ham đấu đá, và những ý tưởng lai, còn có sự tự hào về chức cán bộ tỉnh phái xuống nữa, nó mang lại cho người ta cảm giác chưa trưởng thành, nhưng vẫn rất có sức sống.

Còn giờ đây, Triệu Nhất Bình đã thay đổi, trở nên nơm nớp lo sợ, trong ánh mắt không còn sự tự tin nữa, nói gì cũng sợ hãi rụt rè, làm người ta nhìn ông ấy cảm thấy thật thất vọng.

Ngay ngày hôm qua, nội bộ Thành ủy đã thống kê về chỉ số các hạng mục kinh tế các quận huyện toàn thành phố trong quý thứ ba, Trần Kinh đã đưa tờ thống kê sơ bộ này cho Ngũ Đại Minh xem.

Sau khi Ngũ Đại Minh xem xong, ông liền nói một câu:

- Lâm Hà thật khiến người ta thất vọng, thật sự không còn cách nào với nơi đó nữa sao?

Lời thất vọng được thốt ra chính từ miệng bí thư, điều này ít nhất đã cho thấy, sức chịu đựng của ông đối với Lâm Hà đã đến cực điểm!

Cuối năm, sắp sửa đến lượt thay đổi bộ máy điều hành các quận huyện, đến lúc đó, nhất định phải tiến hành điều chỉnh bộ máy Lâm Hà, lần điều chỉnh này, Triệu Nhất Bình liệu có thể tiếp tục án binh bất động ở vị trí đó hay không?

Trần Kinh rất do dự, không biết mình có nên tiết lộ thông tin này cho Trần Kinh một chút không.

Trên thực tế, Trần Kinh thậm chí còn hơi hối hận, lúc đầo khi Triệu Nhất Bình từ Lễ Hà đến Lâm hà, Trần Kinh đã phát huy tác dụng tích cực trong đó, nếu sớm biết thế này, ngày xưa hắn cũng không cần phải nói tốt cho Triệu Nhất Bình trước mặt Ngũ Đại Minh, nếu nói một cách khách quan, giờ đây sự phát triển của Lâm Hà thật sự quá lạc hậu!

- Chủ nhiệm Trần, tôi có một ý tưởng chưa trưởng thành lắm đối với sự phát triển của Lâm hà!

Không biết bao lâu sau, Triệu Nhất Bình mới lên tiếng.

Trần Kinh nhíu lông mày lại, Triệu Nhất Bình tiếp tục nói:

- Trong các 10 quận huyện của Đức Cao, Lâm Hà là một nơi rất đặc biệt. Đầu tiên, nơi đây rất nhiều tai ương, mỗi năm lũ lụt hạn hán xảy ra rất nhiều lần, phát triển nền nông nghiệp truyền thống gặp rất nhiều khó khăn!

Mặt khác, vì Lâm Hà ở vào hạ du Lễ Hà, khu vực này rất bằng phẳng và rộng rãi, nhưng đất đai lại cằn cỗi, nơi này không có tài nguyên du lịch đáng để khai thác, nó hoàn toàn không giống với những quận huyện khác của Đức Cao, có nguồn tài nguyên du lịch phong phú.

Vì vậy, tôi cho rằng sự phát triển của Lâm Hà không nên đi theo con đường chung của Đức Cao, mà phải đi theo con đường đặc sắc của riêng mình.

Trước mắt, con đường thích hợp nhất của Lâm Hà, là phát triển mạnh việc nuôi trồng thủy sản, phải lấy việc nuôi trồng thủy hải sản làm đầu, kích thích tính phát triển của người dân, chỉ có như vậy, sự phát triển của Lâm Hà mới có tương lai!

Trần Kinh không nói gì, mà suy nghĩ cẩn thận những lời của Triệu Nhất Bình.

Về sự phát triển của Lâm Hà, Trần Kinh thật sự cũng đã từng suy nghĩ, Lâm Hà thật không giống với những nơi khác của Đức Cao.

Đất của Lâm Hà bằng phẳng, nhưng không phì nhiêu, phát triển nông nghiệp truyền thống đều không cho ra thành tích, còn nếu phát triển kinh tế đặc sắc, thì lại thiếu sự đặc sắc.

Còn về mô hình phát triển kinh tế mà Thành ủy quy hoạch hiện nay, lại hoàn toàn không phù hợp với Lâm Hà.

Cuối cùng, Triệu Nhất Bình nói rất đúng, Lâm Hà xảy ra rất nhiều thiên tài, gần như mỗi năm đều bị ngập nước một lần, sau khi ngập nước, Lâm Hà lại rơi vào cảnh hoang tàn, tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Nghĩ đến những điều này, Trần Kinh bèn yếu lòng nói:

- Bí thư Nhất Bình, dù đặc biệt thế nào, sự ngừng trệ trong phát triển kinh tế của Lâm Hà không phải hoàn toàn là do các lý do khách quan. Bí thư Ngũ đã từng nhiều lần phê bình tầng lớp lãnh đạo Lâm Hà làm việc không tốt, chính trong ngày hôm qua thôi, Bí thư còn hẹn riêng mấy lãnh đạo phân quản trong chính quyền đến để hỏi về tình hình Lâm Hà, có thể nói không hề khoa trương rằng, Lâm Hà đã đến lúc không thể không phát triển được rồi!

Trần Kinh dừng lại một lát, rồi nói tiếp:

- Sớm là vào cuối năm nay, muộn là vào đầu năm sau, sẽ phải điều chỉnh lại bộ máy lãnh đạo các quận huyện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra trong lần điều chỉnh này, tầng lớp lãnh đạo Lâm Hà nhất định sẽ là đối tượng được điều chỉnh trọng điểm. Giờ đây không còn nhiều thời gian nữa, Bí thư Nhất Bình, ông cũng phải tính toán sớm đi…

Triệu Nhất Bình vừa nghe những lời này của Trần Kinh, thần sắc liền vô cùng xúc động, sự suy sút và chán nản vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường!
Bình Luận (0)
Comment