Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhoáng cái đã vào mùa đông, trận tuyết đầu tiên của Đức Cao cuối cùng cũng tới rồi.
Trần Kinh hơi mệt, hắn không đi xe, mà sau khi tan ca một mình lượn lờ trên phố, đi bộ về nhà.
Lại một năm nữa trôi qua!
Trần Kinh cảm thán thời gian trôi quá nhanh, qua năm nay, hắn đã hai mươi bảy tuổi. Bận rộn cả một năm, bôn ba cả một năm, khiến hắn chẳng còn thời gian để ngồi lại yên tĩnh suy nghĩ về tương lai của mình, cũng chỉ có hôm nay, hắn mới đột nhiên nghĩ tới những điều này, nghĩ tới cuộc sống, nghĩ tới người yêu đang ở cách xa nghìn dặm, trong lòng đột nhiên trào lên một nỗi buồn không tên.
Hôm nay Trần Kinh đi bộ về nhà cũng là một quyết định ngẫu nhiên, thời gian gần đây, không khí trong nội bộ Thành ủy thay đổi đột ngột, các loại mâu thuẫn xuất hiện rất nhiều. Sức nóng trong Thành ủy, cùng với bước chân của mùa đông, giường như cũng đang giảm bớt, toàn bộ tòa nhà Thành ủy, không khí đều có chút trầm lắng.
Trần Kinh là người quan trọng trong Thành ủy, hắn có những cảm nhận rất sâu sắc về điều này.
Hôm nay trước giờ tan ca, Trưởng ban thư ký Chu Thanh đã gọi hắn đến, cầm một tệp văn kiện đưa cho hắn, giọng điều có phần trách móc:
- Tiểu Trần, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tôi đã dặn rồi mà, tập văn kiện này phải đưa cho Bí thư phê duyệt chỉ thị, sao bên trên đây chẳng có dòng phê duyệt chỉ thị nào thế này?
Trần Kinh cầm đến xem, đây là danh sách tạm giữ chức cán bộ cấp Phó cục trưởng mới của toàn thành phố do Bộ tổ chức đưa ra.
Hắn hơi ngớ ra, trong lòng hơi buồn bực, Chu Thanh đưa cho hắn thứ này khi nào chứ?
- Trưởng ban thư ký, tôi chưa từng nhìn thấy tệp văn kiện này, sao lại…
Chu Thanh chau mày nói:
- Cậu chưa từng nhìn thấy? Vậy tại sao Bí thư lại biết chuyện này? Ông ấy chưa xem văn kiện, mà đã biết nội dung của nó rồi? Tôi có thể nói rất khẳng định rằng, Bí thư đã xem tập văn kiện này rồi, chỉ là chưa phê duyệt thôi, cậu bảo tôi phải sắp xếp bên dưới thế nào bây giờ?
Trần Kinh lật xem tệp văn kiện, đến cuối cùng, Trần Kinh nhìn thấy chữ ký của Trưởng ban Tổ chức Trịnh Khang Khang, còn có chữ ký của Phó bí thư Phương Khắc Ba, chỉ không có chữ ký của Ngũ Đại Minh.
Chu Thanh nói:
- Tiểu Trần, tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi, bảo cậu phải cẩn thận trong công việc. Cậu thì hay rồi, chuyện quan trọng thế này, mà cậu lại xem nhẹ, vừa rồi Bí thư Phương gọi tôi đến hỏi tại sao văn kiện lại trống trơn, tôi không trả lời được, rất xấu hổ!
Trần Kinh vội vàng nhận lỗi, nói rằng mình đã sơ suất, hắn vội cầm tập văn kiện đến phòng làm việc của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh nhìn tệp văn kiện, rồi hỏi Trần Kinh:
- Ai định ra tệp văn kiện này vậy? Ai cho phép họ định ra chứ, định ra rồi, ký rồi mới đưa lên đây, thế này là thế nào? Muốn vượt quyền à?
Ngũ Đại Minh rất hiếm khi tức giận, thấy ông ấy tức giận, Trần Kinh liền biết có chuyện không hay, hắn đã mắc lừa Chu Thanh rồi!
Thứ mà Chu Thanh cầm đến đây, nhất định là có vấn đề, vấn đề nằm ở đâu?
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi mặt trở nên trắng bệch! Tờ danh sách này là do Ban tổ chức định ra, Bí thư Phương của Thành ủy lại ký tên đồng ý, trong số những người được đề cập đến trong tờ danh sách này, nói không chừng đã có người biết được nội dung của nó. Nếu cuối cùng Ngũ Đại Minh phủ quyết thứ này, đồng nghĩa với việc ông ta đã chặn đường làm quan của nhiều người, đây là việc làm đắc tội người khác.
Đây rõ ràng là một thủ đoạn của Phương Khắc Ba và Trịnh Khang Khang, muốn ép Ngũ Đại Minh phải tỏ thái độ. Trong tình hình như vậy, dù Ngũ Đại Minh ủng hộ hay phản đối, đều là rất bị động.
Bởi lẽ, nếu như ông ta đồng ý với danh sách này, nếu về sau Ban tổ chức tiếp tục làm vậy, ông ta làm sao lập được quyền uy của người Bí thư?
Lúc này đây, nếu như ông ta phản đối, vấn đề nhân sự quá mẫn cảm, đặc biệt là giờ đây kinh tế Đức Cao đang rất tốt, Ngũ Đại Minh luôn đề xướng phương pháp dùng người nhìn vào thành tích chính trị, cũng dần có chỗ đứng thực tế. Lúc này, chính là lúc Ngũ Đại Minh phải từng bước làm cho sức ảnh hưởng của mình lan đến những công tác này, ông ta sao có thể vì mấy cán bộ tạm giữ chức này mà phá hoại cả sự hài hòa của bộ máy cơ chứ?
- Chu Thanh phụ trách việc gì vậy chứ? Ông ta không biết thế này là làm bừa sao?
Ngũ Đại Minh nói.
Sắc mặt Trần Kinh xấu hổ tới cực điểm, hắn không bao giờ nghĩ rằng, Chu Thanh lại đột nhiên làm hắn xấu mặt đến vậy, đây rõ ràng là đối phó ra mặt với hắn!
Chu Thanh tới rất nhanh, Ngũ Đại Minh vất tập văn kiện trước mặt ông ta, không nói một lời nào.
Chu Thanh nhìn vào tập văn kiện, xem rất tỉ mỉ, cuối cùng ông ta nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần à, tôi đã dặn cậu rồi, với những văn kiện cần Bí thư phê chuẩn, nếu cậu cảm thấy không đúng, thì cậu phải đưa lại cho tôi xem mà.
Cậu xem này…
Chu Thanh nói một nửa câu, rồi tiếp tục:
- Đã có bao nhiêu người xem tập văn kiện này rồi?
Trần Kinh hít sâu vào một hơi, khôi phục lại sự bình tĩnh trên nét mặt rồi nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi đã sơ suất trong công việc, tập văn kiện này có thể đưa lên đây, cho thấy những người biết về nó cũng không ít!
Hiểu rõ được dụng ý của Chu Thanh, lòng Trần Kinh càng bình ổn hơn.
Nói ra thì, hôm nay Chu Thanh hơi bất thường, từ trước tới nay, mối quan hệ giữa Chu Thanh và Trần Kinh đều khá tốt, hai người chưa từng lớn tiếng với nhau, nhưng hôm nay, tại sao ông ta lại cài bẫy hắn như vậy chứ?
Trần Kinh chủ động nhận lấy trách nhiệm, chuẩn bị chịu phạt.
Ngũ Đại Minh đứng đầu Thành ủy, ông ta thưởng phạt rất phân minh, nhưng việc thưởng phạt này, người nắm quyền thực tế lại là Chu Thanh.
Chu Thanh nói lại một lượt về công tác Thành ủy trước mặt Ngũ Đại Minh, hạn chế phạm vi công tác sau này của Trần Kinh.
Nói ra thì, trước kia Trần Kinh làm quá nhiều việc bên cạnh Ngũ Đại Minh, nếu như theo quy định, hắn không làm được nhiều việc như vậy. Nhiều lắm cũng là hàng ngày viết bản thảo, sau đó Ngũ Đại Minh ra ngoài, hắn cầm túi cho Ngũ Đại Minh, phụ trách sắp xếp cuộc sống của Ngũ Đại Minh.
Không thể không nói, hành động lần này của Chu Thanh vượt ngoài dự liệu của Trần Kinh, Trần Kinh trở tay không kịp với sự thay đổi này.
Một mình bước trên đường, Trần Kinh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bông tuyết bay bay, hai hàng cây bên đường đã nhuộm một màu trắng. Bông tuyết nhẹ như lông ngỗng rơi lên người hắn, rồi tan ra rất nhanh, trở thành một giọt nước nhỏ, còn bông tuyết trên đầu thì vẫn thế, rất nhiều người đi bộ, trên đầu đội một lớp tuyết trắng.
Thông qua sự việc ngày hôm nay, Trần Kinh hồi tưởng lại những việc xảy ra trong Thành ủy gần đây, hắn mơ hồ cảm thấy, có một mối nguy cơ đang dần dần xuất hiện.
Cảm giác này rất kỳ lạ, không hề có cơ sở nào, cũng không dựa trên sự phán đoán nào, nó chỉ là một cảm giác thuần túy mà thôi. Hắn thầm nghĩ, mối nguy cơ này sẽ tới từ đâu? Nghĩ vậy, nhưng lại rất mơ hồ, không biết phải nói bắt đầu từ đâu.
Trần Kinh lấy chiếc điện thoại trong túi ra, mở danh bạ, tìm đến số của Vương Dương và gọi qua đó.
Trong tờ danh sách cán bộ tạm giữ chức đó có tên của Vương Dương, Vương Dương là thư ký của Đàm Phi Hoa, anh ta luôn muốn thoát khỏi chức này, lần này cơ hội đến rồi, cuối cùng anh ta đã đạt được ước nguyện.
Trần Kinh hay qua lại với Vương Dương, mối quan hệ của hai người rất tốt, Trần Kinh biết được tin này, hắn cảm thấy nên nói với Vương Dương một tiếng.
Đầu dây bên kia nhấc máy, Vương Dương nói:
- Đại thư ký Trần, nhận được điện thoại của anh tôi vinh dự quá. Anh nói thẳng đi, có chỉ thị gì? Tôi sẽ làm theo bất kỳ lúc nào.
Trần Kinh mỉm cười nói:
- Ông chủ nhiệm Vương này, anh chỉ thích trêu người khác, tôi mà chỉ huy được anh sao?
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Đúng rồi, có một việc tôi phải nói với anh, tôi đã xem tờ danh sách một số cán bộ cấp Phó cục trưởng trở lên đi tạm giữ chức, có tên anh trong đó đấy!
- A…
Vương Dương kêu lên ngạc nhiên một tiếng, một lát sau mới nói:
- Thế à, thật là…
Vương Dương thở dài một hơi trong điện thoại, không thấy vui vẻ là bao, Trần Kinh hơi buồn, hắn thầm nghĩ chẳng phải Vương Dương luôn muốn bỏ cái chức đó sao? Trước kia ngày nào cũng nói về chuyện này, ảm thấy làm việc ở Ủy ban nhân dân thành phố không thể hiện được hết tài năng, đi về quận huyện tốt hơn, giờ đã sắp đạt được ý nguyện, sao lại không vui?
Trần Kinh thầm cảm thấy hiếu kỳ, nhưng việc này không tiện hỏi, mấy lần hắn chuẩn bị mở miệng, nhưng rồi lại thôi!
Hai người nói chuyện xong, Trần Kinh nhận ra hình như Vương Dương không vui vẻ gì mấy, hắn bèn chủ động kết thúc cuộc nói chuyện.
Cúp máy, Trần Kinh móc ra một bao thuốc từ trong áo, vì trời lạnh, hắn đã mua một chiếc mũ, hắn hơi đẩy vành mũ lên trên một chút, sau đó rút ra một điếu thuốc và châm lửa.
Đầu đường phía trước là cổng Ủy ban nhân dân thành phố, Trần Kinh hít vào một hơi thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cổng Ủy ban nhân dân thành phố có đỗ một chiếc xe Benz việt dã.
Hắn hơi chau mày, đột nhiên cảm thấy biển số xe rất quen thuộc, hắn nghĩ một lát, rồi bỗng nhiên nhớ ra, biển số xe này chẳng phải là chiếc xe của Liêu Triết Du sao? Người ngồi trong xe là ai? Là Liêu Triết Du?
Liêu Triết Du có mặt ở cổng Ủy ban nhân dân thành phố làm gì? Đợi người sao? Là ai mà có thể diện lớn đến vậy?
Trần Kinh dừng bước, lòng rất tò mò, hắn chầm chậm lùi về phía sau, đứng đằng sau một cái cây to, ở đó có một chiếc ghế, hắn ngồi xuống đó.
Hắn ngồi một lúc, liền cảm thấy không ổn, lại đứng dậy chặn một chiếc xe lại, sau khi lên xe hắn bèn đưa cho người lái xe 100 Tệ, bảo anh ta đứng yên không động đậy.
Đợi chừng mười lăm phút, một chiếc xe lái ra khỏi cửa Ủy ban nhân dân thành phố, Trần Kinh nhìn biển số xe, rõ ràng là biển số 2 của Thành ủy, đây chẳng phải là Phương Khắc Ba sao?
Sao Phương Khắc Ba lại đi ra từ cổng Ủy ban nhân dân thành phố? Chẳng lẽ ông ta đã tới Ủy ban nhân dân làm việc sao?
Chiếc xe của Phương Khắc Ba dừng lại bên cạnh chiếc xe Mercedes, cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống, một cái đầu thò ra từ bên trong, không phải là Phương Khắc Ba thì còn là ai được nữa.
Hình như Phương Khắc Ba muốn nói gì đó với người trên chiếc Mercedes, ông ta nói mấy câu, rồi đóng cửa sổ xe lại, chiếc xe khởi động.
Chiếc Mercedes của Liêu Triết Du đi theo đằng sau ông ta, hai chiếc xe nối đuôi nhau đi trên đường.
Trần Kinh bảo lái xe đi theo, hắn nhìn chằm chằm vào đuôi chiếc xe phía trước, vẻ mặt hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có.
Hắn bắt đầu tò mò về việc này, cảm thấy đường đường là Liêu công tử, sao lại đợi ở cổng Ủy ban nhân dân thành phố, anh ta làm vậy là có ý gì?
Nhưng giờ đây, trong lòng Trần Kinh cảnh giác nhiều hơn, bởi lẽ, hắn đã nhìn thấy một cái đầu người rất quen thuộc ở hàng ghế phía sau chiếc Mercedes Bez kia, người này chính là Thiệu Hồng Ngạn!
Trần Kinh đã hiểu rất rõ về Thiệu Hồng Ngạn, gã này là một phần tử rất nguy hiểm.
Hắn thật sự không hiểu, tại sao gã này lại có mối quan hệ với Phương Khắc Ba? Phương Khắc Ba và những người này sẽ đi đâu đây?
Một loạt câu hỏi dội lên trong lòng, Trần Kinh áp chế sự tò mò trong lòng, đi theo để làm cho rõ ngọn ngành…