Trà này là trà Vũ Tiền năm ngoái, trà Vũ Tiền được giữ trong kho lạnh, giữ đến mùa đông đem ra uống, hương vị không thua gì trà mới.
Chén trà trước mặt Phương Uyển Kỳ là loại trà này.
Đối với trà, Phương Uyển Kỳ kỳ thật dốt đặc cán mai, cô cũng rất ít uống trà. Mỗi lần uống trà, cảm thấy vị trà vừa đắng vừa chát, chúng đều na ná nhau, làm gì có chia loại nào?
Chú trọng việc uống trà đến mức gì mà trà Vũ Tiền phải bảo quản trong kho lạnh gì gì đó, mấy thứ này đều là Trần Kinh nói với cô, hầu hết thời gian cô nàng nghe xong mấy chuyện này cũng quên mất, nhưng hôm nay, Phương Uyển Kỳ trợn tròn mắt nhìn chén trà xanh biếc trước mặt, nhìn hết sức có thần.
Chén trà này là do Trần Kinh pha, pha xong trà người cũng đi mất.
Điểm này, Phương Uyển Kỳ cảm thấy Trần Kinh rất giống mình, vì có quá nhiều việc, lúc nào cũng vội vội vàng vàng, vừa làm xong việc này, lập tức có việc tiếp theo đang đợi, đôi khi không được chậm trễ 1 phút giây nào!
Nhẹ nhàng nâng chén trà lên, Phương Uyển Kỳ nhấp 1 ngụm, ngụm trà vào miệng rất đắng, đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại.
Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài đã gần đến buổi xế chiều, trên mặt sông xanh biếc đã ánh sắc vàng, cảnh sông lúc này so với lúc nãy lại mang một nét khác
Phương Uyển Kỳ vừa nghĩ đến đây, đầu lưỡi lại dậy lên 1 vị ngọt, hương thơm nhè nhẹ, đến lặng yên không một tiếng động
Mùi vị này vừa hàm súc lại vừa chưa thỏa mãn, khiến người ta cảm thấy toàn thân thoải mái nhưng dường như vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Tư vị đậm đà chuyển sang nhạt dần, từ nhạt chuyển sang vô tận...
Phương Uyển Kỳ nâng chén trà lên nhấp thêm ngụm nữa, muốn lưu lại mùi vị lúc nãy, nhưng vừa nhấp, lại là 1 vị chát khiến người ta khó chịu.
Dường như trong nháy mắt, các mùi vị kia đã chạy trốn lặng yên không một tiếng động, Phương Uyển Kỳ nhấp thêm ngụm nữa, vị chát càng đậm, cuối cùng cô nàng không chịu được, đặt chén trà lại bàn.
Trong đầu cô nhớ tới lời Trần Kinh nói: “Uống trà nằm ở chữ ‘phẩm’, tâm phải tĩnh, thần phải ngưng, tâm tĩnh thần ngưng, vị trà tự nhiên có!”
Cô nhớ đến câu này không khỏi lắc đầu, tự hỏi bản thân lòng đã tĩnh chưa? Tại sao lại chưa tĩnh?
Đúng lúc này, một vị ngọt lại từ đầu lưỡi truyền đến toàn thân, một hương vị nhàn nhạt, có mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp cơ thể, cơ thể như được tẩy trần trong cảm giác thoải mái.
-Đây là hương vị của trà?
Phương Uyển Kỳ khép hờ hai mắt, thận thưởng thức loại hương vị này, đột nhiên cảm thấy có chút say mê.
Trà Vũ Tiền, hương vị nhạt nhưng lâu, loại trà này hương thơm mát, mùi vị kéo dài như mưa xuân, trong đầu hiện lên cảnh sắc rõ ràng như tranh vẽ.
-Trần kinh!
Phương Uyển Kỳ gọi hai chữ, lúc mở to hai mắt, tất cả hương vị đều mất hết, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Trần Kinh.
Hình ảnh cậu thiếu niên từng trải gặp ở Lễ Hà năm đó, hình ảnh của 1 Cục phó, 1 cán bộ trẻ hăng hái đứng trên bờ đê Sở Giang cách đây mấy giờ, chỉ vào dòng nước sông cuồn cuộn chảy về hướng đông, cao giọng ngâm: “Vạn lý trường giang hoành độ, cực mục sở thiên thư”, hai hình ảnh ấy luân phiên hiện lên trong đầu Phương Uyển Kỳ.
Làm thế nào thì 2 hình ảnh này cũng dung hòa làm 1 được, cảm giác này rất kỳ quái, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng mình hơi loạn.
Ngồi uống trà, tản bộ bên bờ sông, hai chuyện này Phương Uyển Kỳ đều cảm thấy xa xỉ, ba năm không về nhà, ba năm nhớ nhà, ngoại trừ công việc và công việc, làm gì có tâm trạng để mà bình tĩnh thưởng trà, tản bộ?
Từ nhỏ, Phương Uyển Kỳ đã thích làm theo ý mình, ước mơ của cô chính là được làm chủ cuộc sống của mình, câu nói cô thích nhất là: “Đi con đường của mình, mặc cho người ta nói!”
Chính vì tính cách như vậy, từ nhỏ trong gia tộc Phương Uyển Kỳ đã có biểu hiện chống đối, trong lòng cô vô cùng đối lập với mấy sắp xếp và bố trí của gia tộc.
Chẳng hạn như họ hao tâm tổn tứ nghĩ đủ mọi cách để kết thân với Liêu gia nên muốn tác hợp Liêu Triết Du với Phương Uyển Kỳ, đối với chuyện này, Phương Uyển Kỳ không thể nào chấp nhận được.
10 năm trước, kỳ thực Phương Uyển Kỳ đã biết Liêu Triết Du rồi.
Lúc trước Liêu Triết Du ở Bắc Kinh, là thanh niên trẻ tuổi nổi bật nhất ở Bắc Kinh. Lúc đó, Phương Uyển Kỳ chỉ mới là cô bé con học cấp 2, cũng giống như mấy cô bé mơ mộng đồng trang lứa khác, cũng động lòng vì Liêu Triết Du, nhưng 1 khi việc này bị người nhà nhúng tay vào, tâm tư Phương Uyển Kỳ lập tức thay đổi.
Liêu Triết Du có gì tốt? Bình tĩnh suy xét, Liêu Triết Du không hổ nổi bật nhất trong đám thanh niên Liêu gia, có tài có ngoại hình, lại có khí tức hiếm thấy của những người xuất thân danh môn con ông cháu cha.
Quan trọng nhất là, Liêu Triết Du rất thích Phương Uyển Kỳ, nhất là mấy năm gần đây, gã công khai điên cuồng theo đuổi Phương Uyển Kỳ, theo đuổi nhiệt tình như vậy, Phương Uyển Kỳ nào có phải sắt đá, sao cô không động lòng cho được?
Nhưng đúng lúc này, cô lại quen Trần Kinh.
Không giống như bên ngoài đồn đại, Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh có quan hệ mờ ám gì đó. Trên thực tế, tiếp xúc giữa Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh chẳng qua cũng chỉ là vô tình, hơn nữa lúc đó Trần Kinh cũng chưa có bạn gái, giữa 2 người căn bản không tồn tại bất kỳ sự mờ ám nào.
Cho đến bây giờ, trước ly trà này, giữa hai người có gì mờ ám sao?
Đối với Phương Uyển Kỳ mà nói, mối quan hệ giữa cô với Trần Kinh dường như có thể thỏa mãn được tâm lý phản nghịch của mình. Cô tự mở công ty, mời Trần Kinh xử lý đàm phán. Trực tiếp khiêu chiến Liêu Triết Du, dường như để chứng minh cô có thể sống rất tốt
Sau khi mở công ty, vô tình giữa cô và Liêu Triết Du càng ngày càng xa nhau hơn, cho đến bây giờ, Phương Uyển Kỳ đã giáng cho Liêu Triết Du 1 đòn mạnh, đây là dấu hiệu phân chia rõ giới tuyến của cả 2.
Chỉ có điều hiện nay, người trong thiên hạ đều cho rằng giữa Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh có mối quan hệ, Phương Uyển Kỳ không phủ nhận, Trần Kinh dĩ nhiên cũng không phủ nhận,
Phương Uyển Kỳ không phủ nhận là vì cô chẳng thèm để ý đến mấy chuyện hiểu nhầm này. Trần Kinh không phủ nhận vì lý do gì? Có lẽ đối với Trần Kinh, căn bản đây chỉ là chuyện vớ vẩn chẳng đáng để tâm!
Đôi lúc, Phương Uyển Kỳ nghĩ tới mấy lời đồn này cũng cảm thấy hoang đường.
Tỉnh táo suy nghĩ 1 chút, Trần Kinh sao so được với Liêu Triết Du chứ? 1 ở trên trời, 1 ở dưới đất, 2 người cách nhau cả vạn dặm. Bất kỳ phụ nữ nào đối mặt với 2 người đàn ông này, e rằng lựa chọn đều chỉ nghiêng về 1 phía, vì ngẫm kỹ lại, Trần Kinh chẳng có 1 điểm nào có thể so được với Liêu Triết Du.
Cho đến nay, Phương Uyển Kỳ cũng có suy nghĩ này, chỉ có hôm nay, cô bỗng nhiên phát hiện kỳ tích, suy nghĩ trước giờ của cô có gì đó lệch lạc.
Tiếp xúc với Trần Kinh càng lâu, Phương Uyển Kỳ càng cảm thấy thế giới thuộc về Trần Kinh không giống của những người khác.
Trong thế giới của Trần Kinh có trách trời thương dân, có kiêu căng ngạo mạn, có tự tin cố chấp, bất khuất không khuất phục, còn có cả biển trời bao la nữa.
Trần Kinh xuất thân bình thường, nhưng đối mặt với Liêu Triết Du, hắn chưa bao giờ tự ti. Những con cưng của trời như Liêu Triết Du, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhà cao cửa rộng, làm sao cảm nhận được những khó khăn của người dân tầng lớp thấp.
Trong mắt Liêu Triết Du, Trần Kinh chẳng đáng để gã đặt vào trong mắt, căn bản gã coi thường Trần Kinh. Không ngờ, trong mắt Trần Kinh, gã cũng chẳng là gì cả.
Ngay cả Phương Uyển Kỳ, cô sớm cũng chẳng được Trần Kinh kính nể. Nhưng khi cô phát hiện Trần Kinh cũng chẳng hề coi trọng cô, trong lòng cô có cảm giác chấn động và hoang đường không thể nào diễn đạt được bằng lời.
Nhưng dần dần, Phương Uyển Kỳ hiểu rõ thế giới của Trần Kinh rồi cô mới phát hiện những kiến thức trước kia của mình hạn hẹp cỡ nào, giống như mấy anh chị em của mình, chỉ lăn lộn ở Bắc Kinh, chỉ như ếch ngồi đáy giếng, tự ình tài trí hơn người thôi.
Không ngờ, xuống bên dưới rồi mới biết.
Chẳng hạn như Phương Liên Kiệt ở Bắc Kinh hò hét hoành tráng, đến quân khu Trung Nguyên lúc nào cũng vấp phải khó khăn. Mỗi lần gặp cậu ta, cậu ta cả một bụng oan ức, nếu là Phương Uyển Kỳ trước kia, cô nàng cũng sẽ bênh vực cho kẻ yếu.
Nhưng hiện nay, Phương Uyển Kỳ lại cảm thấy rất bất đắc dĩ với cậu em trai này của mình, tính cách của cậu ta như vậy, cần phải rèn giũa nhiều mới có thể thành tài được, không trải qua thế sự, không thấy rõ tình đời, sẽ không biết được mình còn ngây thơ ấu trĩ đến mức nào.
Lấy Liêu Triết Du so với Trần Kinh, đối với Phương Uyển Kỳ mà nói, cũng giống như nước so với trà.
Không dụng tâm thì không thể nào phẩm được hương vị của trà, không có trải nghiệm cuộc sống, không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế, sẽ không vào được thế giới của trà.
Người không hiểu về trà, giễu cợt vị đắng của trà, cảm thấy mấy người cả ngày uống trà vừa ngu vừa ngốc, không hiểu lý lẽ. Không ngờ, trong mắt người uống trà, những người kia mới thực sự là đối tượng bị người ta coi thường, hương vị của cuộc đời cũng như trà vậy...
-Cực mục sở thiên thư!
Phương Uyển Kỳ nghĩ đến câu nói này lại nhin bầu trời cao rộng ngoài kia, nắng chiều như màu lửa, vô cùng cao xa, nhưng 5 chữ này, thốt ra từ miệng Trần Kinh mới thực sự có hương vị đó.
Không thể không thừa nhận, mấy tiếng đồng hồ trước, khi Trần Kinh chỉ vào dòng nước xiết ngâm nga: “Vạn lý trường giang hoành độ, cực mục sở thiên thư”, cả người Phương Uyển Kỳ như bị thứ gì đó đánh trúng, từ thời khắc đó cho đến bây giờ, suy nghĩ trong đầu cô nàng cứ rối tung cả lên.
Phương Uyển Kỳ đột nhiên nghĩ, đã lâu như vậy rồi, người trong thiên hạ đều nói giữa cô và Trần Kinh có quan hệ thân thiết, rất mờ ám. Nhưng trên thực tế lại chẳng có gì, quả thực đáng giận, quá oan uổng mà!
Trần Kinh này quả cũng thật là, sao không biết đường giải thích rõ ràng cơ chứ?
Chẳng phải hắn có bạn gái rồi sao? Có bạn gái rồi, chẳng phải rất ghét mấy chuyện không rõ ràng này sao?
Phương Uyển Kỳ chợt nhớ đến bạn gái Trần Kinh, trong đầu hiện lên nụ cười bình thản của Kim Lộ, hai hàng lông may vô cùng phong tình.
Thở dài 1 hơi, Phương Uyển Kỳ chợt giật mình, bất an ngồi trên sofa!
Cô chẳng biết hôm nay mình bị làm sao thế này? Sao trong lòng lại ngổn ngang như vậy? Đủ các suy nghĩ tràn ngập trong đầu, theo bản năng cô lấy di động ra, bấm số điện thoại Trần Kinh, điện thoại kết nối, giọng Trần Kinh vang lên:
-Được rồi, anh đã dặn không có việc gì thì đừng có gọi mà, ở trường cấm liên lạc với bên ngoài, anh đang tự học, không tiện...
Rồi điện thoại cứ bị cúp máy như vậy đấy, Phương Uyển Kỳ ơ 1 tiếng thì chỉ còn nghe thấy tiếng “tít tít” mà thôi.
-Khốn kiếp!
Phương Uyển Kỳ nghiến răng...