Quan Sách

Chương 359

Trường nghệ thuật Lam Thiên Đức Thủy, Trần Kinh ngồi chơi ở đình nhỏ cạnh sông bên cạnh trường nghệ thuật này.

Hơn bốn giờ chiều, là giờ tan học của trường nghệ thuật, cổng trường dày đặc những ông bà già, thỉnh thoảng cũng có một vài cô gái trẻ, đây đều là những phụ huynh.

Thời đại này, cha mẹ đều mong con mình thành tài, vì vậy đã hot trong các trường nghệ thuật, học sinh đến đăng ký rất nhiều.

Trường học tan học, một trầận ồn ào huyên náo, nhưng rất nhanh liền tản đi, sự náo nhiệt đến nhanh, biến mất cũng nhanh, không lâu sau, cổng trường nghệ thuật đã không có mấy bóng người!

Giáo viên mỹ thuật thủ công của trường nghệ thuật Lam Thiên, Lỗ Tiểu Yên tan ca như thường lệ, cô để tóc ngắn ngang vai, dáng người cao cao, trên tay xách một chiếc túi rất lớn, từ trường học bước ra nhìn đông ngó tây, sau đó giơ tay gọi một chiếc taxi, cho chiếc túi vào trong cốp, sau đó lên xe, yên lặng rời đi.

Lúc này, Trần Kinh cũng đứng dậy gọi một chiếc xe, rồi đi theo sau.

Trần Kinh chú ý đến những việc trong nội bộ hệ thống giáo dục, hắn lại không tin tưởng vào việc điều tra hiện tại của Đức Thủy, cuối cùng, hắn tìm đến Hồ Lệ, bảo Hồ Lệ phái mấy người giỏi để điều tra kỹ càng. Trần Kinh đã nhặt ra vài bản tài liệu trong đống tài liệu lớn.

Thông tin phản hồi từ Hồ Lệ rất rõ ràng, có một vài tờ bản tài liệu rất quan trọng, đều là do một giáo viên trường nghệ thuật tên là Lỗ Tiểu Yến viết, có thể điều tra ra Lỗ Tiểu Yến, là do cách so sách của nội bộ cục công an, có một vài tài liệu viết bằng tay, thông qua kỹ thuật so sánh có thể phát hiện ra đối tượng này.

Đồng thời, cuộc điều tra của cục công an cho thấy, Lỗ Tiểu Yến không phải là giáo viên có biên chế, cô đã thi biên chế ba năm những vẫn không được, trong ba năm này, cô đã tiếp xúc với rất nhiều sự việc nội bộ, bị một cán bộ nào đó trong Ủy ban Giáo dục coi là sự uy hiếp lớn, nên hủy bỏ tư cách tiếp tục thi của cô.

Trong quá trình dạy mỹ thuật thủ công ở trường nghệ thuật Lam Thiên, cô cũng thường xuyên bị quấy rầy, không thể yên tâm dạy học, năm ngoái mẹ cô bị bệnh nặng, điều kiện gia đình rất khó khăn, Hồ Lệ đã nói với Trần Kinh, có thể người này chính là điểm để đột phá.

Trần Kinh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy việc này phải hết sức cẩn trọng, hắn bèn chọn một cuối tuần, muốn tìm cơ hội để tiếp xúc với cô gái này.

Chiếc xe dừng lại ở phố đi bộ thành phố, Lỗ Tiểu Yến xuống xe, dường như thái độ hơi bất an, cuối cùng cô rút ba tệ đưa cho lái xe taxi, rồi xách bao nhanh chóng bước về phía trước.

Khi đi đến bên dải phân cách của đường đi bộ, cô ngồi xổm xuống, kéo túi ra, lấy ra một chiếc ghế, sau đó lấy ra rất nhiều tác phẩm giấy cắt như đang hô biến, đặt từng trang xuống nền đất đá cẩm thạch bóng loáng, chừng mười phút, cô đã sắp xếp xong một hàng vỉa hè.

Có thể nhận ra, những tác phẩm giấy cắt đó đều là thứ cô rất quý trọng, mỗi khi cô đặt một đồ, đều rất cẩn thận, tỉ mỉ vô cùng, cuối cùng cô đặt một tấm biển quảng cáo tự mình làm, bên trên viết bốn chữ lớn:

- Giấy cắt Tiểu Yến!

Đằng sau có chữ nhỏ:

- Các loại giấy cắt chúc mừng, giấy cắt con giáp, giấy cắt hình ảnh.

Cô ngồi trên chiếc ghế, lấy ra kéo và một tệp giấy, một lúc sau, đó có một vài người túm năm tụm ba đến, cô bèn đứng dậy nói chuyện nhiệt tình với mấy người đó, thỉnh thoảng có người yêu cầu, cô bèn cắt tại chỗ, có lúc cắt một chữ Phúc kết hơp với tranh, có lúc cắt một đôi uyên ương.

Các loại hình ảnh, dưới chiếc kéo của cô, trông rất sống động, những người đó liền vui vẻ đưa tiền, lấy đồ thích thú rời đi.

Trần Kinh ở cách đó không xa quan sát, phát hiện có người đưa ba Tệ, có người đưa năm Tệ, có những người còn đưa 10 Tệ.

Lỗ Tiểu Yến cẩn thận cất số tiền đó đi, trông rất chăm chú, có thể nhận ra rằng, số tiền đó rất quan trọng với cô ấy.

Rất bình tĩnh, Trần Kinh ngồi ở trên chiếc ghế cạnh dải phân cách hút thuốc, hắn nhìn cô gái ở phía không xa đó bằng ánh mắt thưởng thức, sự chăm chú, cẩn thận, và sự lạc quan vào cuộc sống khó khăn của cô gái, khiến Trần Kinh rất cảm động.

Ngoài giờ đi làm, kiếm chút tiền phụ giúp gia đình bằng tài nghệ của mình, để làm được điều đó, cô phải gặp khó khăn lớn biết ngần nào?

Với những cô gái bằng tuổi cô, ở tuổi này, còn sống dựa vào cha mẹ, cả ngày vô tư vô lo, cả ngày so bì nhau hàng hiệu, đúng là, con nhà nghèo sớm phải gánh việc nhà.

Trần Kinh hút thuốc chầm chậm, khi hút xong một điếu thuốc, quầy hàng vỉa hè của Lỗ Tiểu Yến xảy ra chuyện, mấy người đàn ông trung niên ăn mặc rất đẹp nghênh ngang bước tới trước quán của cô, Lỗ Tiểu Yến vừa nhìn thấy những người này, vội vàng dọn đồ, một người đàn ông đi đầu trong số đó tới nói:

- Được rồi, Lỗ Tiểu Yến, cô đừng dọn nữa! Cô đã nhiều lần như vậy rồi, nói mãi mà không sửa sao!

Lỗ Tiểu Yếu vẫn vội vàng thu dọn đồ đạc:

- Chủ nhiệm Vương, Chủ nhiệm Vương, thật sự là tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền để giúp mẹ tôi chữa bệnh…

- Vậy thì được, cô bán hàng vỉa hè luôn đi, còn đi làm làm gì? Phòng giáo dục có quy định, những giáo viên làm công tác giáo dục trong toàn quận, không được làm việc ngoài lề, cô nói thử xem, một giáo viên dạy ở trường nghệ thuật, mà lại công khai bày hàng vìa hè, còn hình tượng gì nữa? Còn hình tượng của người giáo viên nhân dân sao?

Người đàn ông được gọi là Chủ nhiệm Vương lớn tiếng nói.

Hai người đàn ông đằng sau ông ta bước tới, nhặt lấy hai tờ giấy cắt trên mặt đất, cười hì hì, rồi xé nát ra, Lỗ Tiểu Yến như sắp khóc, nói:

- Đừng, đừng xé giấy của tôi, các ông…

- Cái gì mà các ông với các tôi chứ, Lỗ Tiểu Yến, tôi nói cho cô hay, có câu nói hay lắm, dân không được đấu với quan. Là thế nào thì tự cô hiểu, thời đại này ấy à, ông đây gặp được nhiều loại gái thanh cao rồi, hì hì, cô không cần thể diện, thì còn cách gì khác nữa.

Một người đàn ông trẻ hơn chút nói.

Lỗ Tiểu Yến nổi giận nói:

- Đồ đê tiện, anh thật là đê tiện…

Chủ nhiệm Vương đi đầu liền nói:

- Đồng chí Tiểu Yến, chúng tôi làm việc theo quy tắc, mặc dù trường nghệ thuật Lam Thiên là trường dân lập, nhưng cũng thuộc phạm vi quản thúc của phòng giáo dục. Hành vi của cô đã vượt quài yêu cầu của giáo viên mà phòng giáo dục đưa ra, vì vậy, cô không cần phải đi làm nữa, cứ tiếp tục bán hàng đi!

Lỗ Tiểu Yến hét lớn:

- Không! Tôi…

Cô nói một chữ tôi, rồi nghẹn lời, tất cả sự ấm ức hóa thành nước mắt, cô ra sức lau nước mắt.

Người đàn ông trẻ vừa nãy bước đến cười hì hì giơ tay sờ vào mặt cô, Lỗ Tiểu Yến giơ tay, chỉ nghe một tiếng “bốp”, người đàn ông trẻ kia vội vàng nhảy về phía sau, tức đến độ chửi lớn.

Vừa giận vừa tức, gã nói:

- Con lẳng lơ kia, nể mặt mày mà mày không biết điều à, mày tưởng mày là một bông hoa à? Mẹ nhà mày… Ôi ôi…

Gã nói đến một nửa, chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, bị người khác kéo ra, không đứng vững, suýt nữa ngã quỵ xuống.

Đến khi gã tỉnh ra, thì thấy trước mặt có một người đàn ông cao lớn.

Trần Kinh nheo mắt nhìn ba người này rồi nói:

- Ba người các anh, tôi thật sự muốn hỏi xem, phòng Giáo dục đưa ra quy định giáo viên trường nghệ thuật không được dùng sức của đôi bàn tay mình để kiếm tiền phụ giúp gia đình từ bao giờ?

Tên Chủ nhiệm Vương cầm đầu nhíu lông mày lại nói:

- Anh là ai? Chuyện này không liên quan gì đến anh!

Trần Kinh cười hì hì, nói:

- Không liên quan à? Sao tôi thấy ba người đàn ông mạnh mẽ các anh, mà lại ức hiếp một cô gái nhỉ?

- Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à!

Người trẻ tuổi vừa bị Trần Kinh kéo ra bèn đứng lên nói, gã đã rất hận Trần Kinh, quay sang nói với Lỗ Tiểu Yến:

- Tao còn tưởng là có chuyện gì? Hóa ra là cũng có một thằng mặt búng ra sữa kia đi theo cơ đấy, đúng là một con lẳng lơ, mẹ kiếp…

- Chúng ta đi!

Tên Chủ nhiệm Vương cầm đầu già dặn hơn một chút, không muốn gây chuyện, bèn nói với hai người phía sau.

Ông ta nhìn thẳng vào Trần Kinh, ánh mắt lóe lên, Trần Kinh nói:

- Giờ mà đi thì không được! Vừa rồi hai huynh đệ đằng sau ông kia đã xé rách hai tờ giấy, mà đã muốn đi rồi à?

- Vậy mày còn muốn thế nào? Mày làm gì được tao? Tao nói cho mày biết, ở trên cái đất Đức Cao này, Vương Tiểu Phi tao…

Người thanh niên kia rướn cổ lên, vừa nói tới một nửa, bèn cảm thấy đằng sau có người chặn lại.

Hai người đàn ông cao lớn ở đằng sau, lạnh lùng nhìn gã, khiến gã khó chịu cả người, không nói thêm được nữa.

Hai người đàn ông này là của Hồ Lệ phái tới đi cùng Trần Kinh, nói rằng giờ là lúc đặc biệt, bên cạnh Trần Kinh không thể không có ai. Hôm nay Trần Kinh vốn chẳng bảo hai người này làm gì, nhưng hai người đoán rằng Trần Kinh đã đến đây, bèn đi theo, vừa vặn gặp chuyện này.

- Trả tiền!

Tên Chủ nhiệm Vương kia nói, rút ra 20 Tệ đưa cho Tiểu Yến.

- Cô giáo Lỗ, tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay cô có chuẩn bị rồi đấy à!

Ông ta đưa tiền xong, bèn nói với Trần Kinh:

- Vị tiểu ca này, giờ chúng tôi có thể đi được chưa?

Trần Kinh gật đầu nói:

- Các ông có thể đi lúc nào cũng được, chỉ là tôi muốn biết, ba người các ông đều là người của phòng Giáo dục sao?

Tên Chủ nhiệm Vương kia nói:

- Tôi là người của tổ đôn đốc phòng Giáo dục, hai đứa này là bạn của tôi, trẻ tuổi ấy mà, nên tính cách hơi bốc đồng, hà hà, phải dạy lại cho cẩn thận!

Ông ta cười với Trần Kinh, rồi gọi hai người kia rời đi, cuối cùng không kìm nổi quay sang liếc nhìn Trần Kinh.

Ông ta muốn đi, nhưng Vương Tiểu Phi thì không, cứ lầm bầm nói Chủ nhiệm Vương không can đảm, tên Chủ nhiệm Vương đó thì rất kiên quyết, ngữ khí rất cao, gần như tức giận hét lên:

- Đi! Về rồi hẵng nói!

Ba người rời đi rất nhanh, sau khi Trần Kinh thấy họ rời đi, lại quay đầu nhìn sang Lỗ Tiểu Yến, cô đã thu dọn xong đống đồ, cõng lên trên lưng, hai mắt đẫm lệ vừa rồi đã biến mất, trở lại khuôn mặt tươi cười, có chút cương nghị, lại rất sáng lạn, và có cả một sự dũng cảm.

Cô gật đầu nói với Trần Kinh:

- Cảm ơn anh! Không sao đâu, hiệu trưởng trường Lam Thiên chúng tôi là một người chính nghĩa, không nghe họ nói xằng bậy đâu!

Trần Kinh điềm đạm cười nói:

- Cô không cần cảm ơn tôi, tôi biết cô là Lỗ Tiểu Yến, tôi tìm cô có chút việc!

Trần Kinh chỉ vào một quán trà ở đầu đường đi bộ nói:

- Chúng ta vào đó ngồi đi, mời cô uống một cốc trà rồi chúng ta nói chuyện rõ hơn!

Lỗ Tiểu Yến hơi do dự, có thể nhận ra, cô không hoàn toàn yên tâm về Trần Kinh. Trần Kinh liền nói:

- Là về vấn đề giáo viên vào biên chế, gần đây chế độ giáo dục toàn thành phố thay đổi, có thể sẽ gia tăng số lượng tuyển dụng giáo viên chính, đây là một cơ hội rất tốt đấy nhé…
Bình Luận (0)
Comment