Quan Sách

Chương 374

Hiệu trưởng Nhất Trung Đức Thủy Vương Hải Sinh vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đây là 1 quả bom tấn.

Trần Kinh biết rằng Vương Hải Sinh rất có uy tín trong dân chúng, đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng Nhất Trung Đức Thủy đã 8 năm, trình độ giáo dục đào tạo và sức ảnh hưởng của Nhất Trung Đức Thủy biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhất Trung Đức Thủy có thể trở thành trường Trung học phổ thông ưu tú nhất toàn thành phố Đức Cao, trong đó có công lao to lớn của Vương Hải Sinh, danh ngôn “10 năm khổ cực học tập để được vào Đại học” của Vương Hải Sinh đã trở thành câu cửa miệng của tất cả học sinh và dân chúng Đức Cao. Nghe đồn, mãi cho đến bây giờ, tỷ lệ đậu đại học 95% của Nhất Trung Đức Thủy, chính thành tích này đã đưa Nhất Trung Đức Thủy trở thành 1 trong những trường nổi tiếng của Sở Giang.

Còn Vương Hải Sinh nhờ thành tích đó, đã giành được nhiều phần thưởng đặc biệt của Nội các chính phủ, đảm nhiệm Đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, cũng được bầu làm Chiến sĩ thi đua 10 tốt toàn tỉnh, có thể nói là thu thập được rất nhiều vinh dự.

Trần Kinh muốn động vào Vương Hải Sinh, tin này người đầu tiên biết đương nhiên là Phùng Hải Minh và Chương Đạc của Ủy ban kỷ luật.

Lúc bấy giờ Phùng Hải Minh rất giật mình, gã gần như dùng đủ mọi phương thức van xin để khuyên nhủ Trần Kinh, mong Trần Kinh thu hồi ý định này.

Trần Kinh hỏi gã:

- Lão Phùng, tôi hỏi anh, có phải chứng cớ Vương Hải Sinh nhận hối lộ, tham ô rất chính xác không? Anh thử nhìn lại xem, một hiệu trưởng trung học bình thường, thu nhập 1 năm hơn 1 triệu, hơn nữa còn công khai tham ô trong trường. Điều người từ bên ngoài vào Nhất Trung, công khai tuyển chọn trước, lựa chọn giáo viên ưu tú vào trường, mỗi người phải nộp cho y ba đến năm chục ngàn tệ.

Hơn nữa, căn cứ theo điều tra, Vương Hải Sinh còn công khai tuyên bố với các giáo viên mới, nói ba đến năm chục ngàn chẳng đáng là gì, làm chủ nhiệm lớp 1 năm, ít nhất phải kiếm được từ 35 lần ba đến năm chục ngàn.

Không thể không nói, Vương Hải Sinh này rất có năng lực, nhưng y được sủng ái nên hư rồi, người như vậy không bắt lại, hệ thống giáo dục của Đức Thủy chúng ta làm sao cải cách được, làm sao thực hiệm nghiêm túc đây?

Phùng Hải Minh bị cách nói của Trần Kinh thuyết phục, nhưng gã vẫn không kìm được nhắc nhở:

- Nhưng Bí thư Trần nói...

- Lão Phùng, ý của anh tôi hiểu, rễ của Vương Hải Sinh rất sâu, đừng nói là Ủy ban kỷ luật, mạng lưới quan hệ của y rất rộng, tình hình này, muốn bắt Vương Hải Sinh cũng không dễ. Nhưng, quan điểm của tôi là, có chứng có trước mặt, dù dùng thủ đoạn gì cũng dư thừa, ai dám phạm vào Kỷ luật của Đảng và nhà nước thì phải bị chừng trị!

Trần Kinh kiên định nói.

Trần Kinh suy nghĩ rất kỹ về việc chỉnh đốn hệ thống giáo dục.

Hiện nay tầng cao của hệ thống giáo dục, cơ bản đều có vấn đề, vấn đề của Vương Hải Sinh tương đối nghiêm trọng hơn, ảnh hưởng tồi tệ đến xã hội.

So với Vương Hải Sinh, Cục trưởng Cục giáo dục Liễu Thanh khó hiểu hơn 1 chút. Liễu Thanh này là 1 tên cáo già, danh tiếng của anh ta rất lớn, không thua gì Vương Hải Sinh.

Mà bản lĩnh kiếm tiền của anh ta cũng không nhỏ, sánh ngang với Vương Hải Sinh.

Nhưng điểm khác biệt là anh ta khiêm tốn hơn Vương Hải Sinh nhiều. Mấy năm nay ở Đức Thủy Vương Hải Sinh quá kiêu ngạo, không chỉ tổ chức đám cưới thật lớn cho con trai con gái, nhận tiền mừng hơn triệu bạc, mà còn lộ liễu mua biệt thự, lái xe hơi sang trọng.

Điều này cũng thôi đi, trong nội bộ Nhất Trung Đức Thủy, Vương Hải Sinh còn công khai ủng hộ các chủ nhiệm lớp nhận biếu xén của học sinh. Y còn dõng dạc nói, thời cổ đại muốn đi học, học sinh đều phải biếu quà cho sư phụ, nếu học sinh thời nay ngày lễ tết mà không biếu quà cho giáo viên sao có thể chấp nhận được chứ?

Không chỉ không chấp nhận được, mà đây còn là cách để thể hiện lòng tôn sư trọng đạo.

Do Vương Hải Sinh công khai khuyến khích, khiến cho cả hệ thống giáo dục xuất hiện phong trào biếu xén, những phụ huynh có tố chất tương đối thấp công nhiên ganh đua xem ai tặng quà nhiều hơn ai.

Điều này đã khiến con của nhiều người phải chịu áp lực rất lớn, cũng khiến những gia đình bình thường phải chịu áp lực lớn, toàn bộ hệ thống giáo dục Đức Thủy cũng trở thành 1 loại hư danh giả dối, mỗi năm tỷ lệ đậu đại học cao, nhưng mặt khác, ảnh hưởng và phức tạp không khí giáo dục phải chịu đựng khiến phong khí xã hội ngày càng kém.

Trần Kinh giữ Liễu Thanh lại là vì muốn cải cách giáo dục, muốn thực sự làm tốt công tác giáo dục, hắn cần người thạo nghề, bản thân hắn là 1 người ngoại đạo, không dựa vào mấy người trong ngành thì dựa vào ai?

Liễu Thanh rất giảo hoạt, anh ta không phô trương như Vương Hải Sinh, anh ta luôn để cho Cục phó Cục giáo dục Vương Văn Bân ra trước sân khấu.

Ở ngoài danh tiếng của Vương Văn Bân rất tệ, thanh danh của Liễu Thanh lại rất tốt, điều này có thể thấy Liễu Thanh là 1 con chim rất quý bộ lông của mình.

Dựa vào điểm này, Trần Kinh mới giữ Liễu Thanh lại, bằng không, Liễu Thanh mà giống như Vương Hải Sinh, Trần Kinh làm sao có cơ hội hoàn thành ý tưởng của mình?

Nhưng, Trần Kinh không ngờ nằng, muốn bắt 1 nhân vật có ảnh hưởng xã hội quan trọng lại khó đến như vậy.

Ngay buổi chiều Trần Kinh trao đổi ý kiến với Phùng Hải Minh, Bí thư Quận ủy Lưu Tích Nhân đã gọi điện cho Trần Kinh, bảo muốn tìm hắn uống trà.

Trần Kinh đến văn phòng của Lưu Tích Nhân, Lưu Tích Nhân rất nhiệt tình bày trà nước, hàn huyên xong, Lưu Tích Nhân mới lật bài với Trần Kinh, ông nói:

- Bí thư Trần, nói thật, công việc gần đây của cậu tôi vẫn chú ý, làm khá lắm, rất xuất sắc! Nhưng có 1 vấn đề, đó là vấn đề liên quan đến đồng chí Vương Hải Sinh, cá nhân tôi cho rằng, có phải ta cần dùng biện pháp xoa dịu không?

Dù sao, Vương Hải Sinh cũng là đồng chí có sức ảnh hưởng xã hội quan trọng, chúng ta cần phải đối xử thận trong, nghiêm túc!

Lưu Tích Nhân nói vậy, Trần Kinh cũng không tiện trả lời. Hắn chỉ cười nói:

- Bí thư, xem ra ông cũng phải chịu áp lực từ các phía! Chuyện này không thể cứu vãn được nữa, Vương Hải Sinh giờ là mông hổ không sờ tới được rồi. Trong đầu tôi vừa có 1 suy nghĩ, áp lực đến từ các phía này khiến tôi không thể hiểu được mấy áp lực này có phải đại diện cho lợi ích của 1 vài tập thể không, hay là đại diện cho suy nghĩ của dân chúng?

Lưu Tích Nhân nghe Trần Kinh nói vậy, ông cười khan một tiếng nói:

- Bí thư Trần, tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi! Biện pháp xử lý cụ thể, cậu với Bí thư Phùng cứ thảo luận, một khi 2 cậu đã quyết định, đưa lên chỗ tôi thì tất nhiên tôi cũng phê duyệt thôi! Vấn đề nghiêm túc và cải cách đối với giáo dục, tôi đã nói rồi, cậu cứ yên tâm làm đi, có vấn đề, chúng ta cùng chịu trách nhiệm!

- Cảm ơn Bí thư đã hiểu, có câu này của anh, tôi cũng yên tâm rồi!

Trong lòng Trần Kinh rất cảm ơn cuộc nói chuyện này của Lưu Tích Nhân, hắn cảm ơn rồi bước ra ngoài. Vấn đề của hệ thống giáo dục Lưu Tích Nhân không phải không thấy. Tận đáy lòng ông cũng hy vọng có thể thay đổi được hiện trạng, giờ có Trần Kinh chủ trì công việc này, ông ta cầu còn không được nữa là.

Ông tìm Trần Kinh, có thể cũng là muốn nhắc nhở Trần Kinh, làm việc không được đắc ý. Đương nhiên, ở 1 phương diện khác, cũng không thể loại trừ Lưu Tích Nhân đang ngầm ám chỉ với Trần Kinh là ông đang chịu áp lực rất lớn, muốn Trần Kinh hiểu, hắn có thể làm việc thuận lợi như vậy, Lưu Tích Nhân ông đã phải trả cái giá thế nào.

Sau khi nói chuyện với Lưu Tích Nhân xong, tan ca, hắn nhận được điện thoại của Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ mời ăn tối, yêu cầu Trần Kinh không được từ chối.

Phương Uyển Kỳ hiện nay rất vui sướng, từ khi mở chi nhánh ở Đức Cao, dựa vào tốc độ phát triển gần đây của Đức Cao, nghiệp vụ công ty cô nàng cũng tăng trưởng nhanh.

Lúc mới thành lập công ty của cô nàng chỉ có mấy chục người, giờ chi nhánh ở Đức Cao đã hơn 80 người, thành tích kinh doanh 3 tháng hơn mấy chục ngàn.

Trong chuyện này, Trần Kinh cũng giúp cô nàng xe chỉ luồn kim không ít, Phương Uyển Kỳ muốn tìm cơ hội mời Trần Kinh ăn cơm, nhưng Trần Kinh lần nào cũng thoái thác, cho đến hôm nay, bữa cơm này dù thế nào cũng không thể từ chối.

Ở Lâm Giang Các Đức Cao, Phương Uyển Kỳ mặc chiếc váy đỏ, rất trang trọng, rất hấp dẫn, lúc Trần Kinh đến, cô đang chống cằm ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, trời xanh không mây, nước sông ngày xuân là một màu xanh giàu sức sống, hai bờ, ý xuân dào dạt, hoa nở đỏ rực, cảnh sắc rất đẹp.

Phương Uyển Kỳ làm người ta có cảm giác tương đối sống động, động tác chống cằm ngắm cảnh dường như khá điềm tỉnh, rất hiếm khi thấy được.

Bình tĩnh ngắm nhìn Phương Uyển Kỳ có thể nhận thấy khí chất của cô nàng bây giờ rất khác trước, cảm thấy cô trầm hơn, nhất cử nhất động cũng tao nhã hơn.

Trần Kinh ngồi đối diện Phương Uyển Kỳ, có thể nhìn khuôn mặt Phương Uyển Kỳ ở khoảng cách rất gần, mũi có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người cô, tâm trạng hắn cũng rất thoải mái.

- Ăn chút gì nhé?

Phương Uyển Kỳ nói, đôi mắt cô di chuyển, băn khoăn nhìn Trần Kinh.

- Tùy, cái gì cũng được!

Trần Kinh nằm ngửa trên ghế nói.

- Không có món nào tên tùy cả, anh thấy ai ăn món tùy rồi à?

Phương Uyển Kỳ khẽ cười, cô nàng vẫy tay gọi phục vụ, phục vụ nhanh chóng chạy tới.

Phương Uyển Kỳ chỉ vào mấy món trong menu “Mì Ý”, “gan ngỗng kiểu Pháp”...

- Được rồi, cứ thế đã!

Phương Uyển Kỳ cười khẽ, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:

- Sao? Mời anh ăn ngon một bữa, coi như khao anh!

- Cảm ơn, đồ em khao, anh mà từ chối thì bất kính rồi!

Trần Kinh thản nhiên nói.

- Anh gầy đi đấy!

Phương Uyển Kỳ nháy mắt nói.

- Gầy à? Anh có thấy mình gầy đâu?

Trần Kinh đưa tay lên, dùng tay kia nắn nắn:

- Có thể là gầy thật rồi! Kể ra cũng xấu hộ, năng lực làm việc của bỉ nhân yếu kém, áp lực công việc lại lớn, gầy đi cũng đáng!

- Nói dôi!

Phương Uyển Kỳ lầu bầu, cô nàng nói

- Năng lực làm việc của anh mà khiếm khuyết à? Vừa mới đến Đức Thủy đã gây ra cơn sóng gió động trời rồi, Cục trưởng Cục giáo dục Vương bị anh tra xét, nghe nói giờ đến Vương Hải Sinh hiệu trưởng trường Nhất Trung Đức Thủy cũng bị anh xét xử, thủ đoạn mạnh như vậy, còn nói còn nói năng lực làm việc khiếm khuyết?

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày nói:

- Em nghe ai nói đấy?

Phương Uyển Kỳ cười hihi, nói:

- Trần Kinh, nói thật với anh. Hôm nay em mời anh ăn cơm là có người muốn em khuyên anh, đừng khai đao với Vương Hải Sinh! Vương Hải Sinh đã như vậy từng ấy năm rồi, là nhân vật nổi danh trong giới giáo dục Đức Cao, Đức Cao có được 1 người như vậy chẳng dễ dàng gì đâu!

Có người bảo em khuyên anh, hãy dùng phương pháp thích đáng 1 chút xử lý việc này!

Trong lòng Trần Kinh kinh ngạc, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, nói:

- Ai bảo em nói với anh chuyện này? Em nói ai?

Hành động của Trần Kinh có chút khoa trương, cũng không phải do hắn không kìm chế được, mà vì hắn không ngờ chuyện này lại dính đến cả Phương Uyển Kỳ, điều này khiến hắn quá giật mình!
Bình Luận (0)
Comment