Quan Sách

Chương 394

Quan hệ giữa Trần Kinh và Phương Liên Kiệt đã dịu đi, hoàn toàn là vì tình cờ.

Từ lần trước sau khi Phương Uyển Kỳ mời Trần Kinh ăn cơm, trên bàn ăn Phương Liên Kiệt và Trần Kinh có nói chuyện, sau đó cậu ta còn chủ động gọi điện liên hệ với Trần Kinh, đặc biệt là khoảng thời gian dài gần đây, Phương Liên Kiệt liên tục đến thành phố Đức Cao, 2 người có cùng nhau đi uống trà vài lần, quan hệ dĩ nhiên xích lại gần hơn!

Bỏ đi lớp ngụy trang, vứt đi hào quan thái tử chốn Bắc Kinh, Phương Liên Kiệt cũng chỉ là 1 quân nhân bình thường, không chỉ bình thường mà còn gặp vài trắc trở nữa.

Nhất là những khi liên quan đến cơ sở, biểu hiện của cậu ta rất trúc trắc

Trần Kinh cũng ngựa quen đường cũ, mối quan hệ giữa Trần Kinh và Phương Liên Kiệt vừa diệu đi, Trần Kinh liền chỉ vẽ cho Phương Liên Kiệt vài điểm.

Công tác ở cơ sở, có mấy điểm chính, điểm quan trọng đầu tiên là phải bảo vệ được lợi ích của tất cả mọi người trong đơn vị. Là lãnh đạo, có năng lực hay không, trong mắt người bình thường, đó là lương bỗng của mọi người có đến nơi đến chốn không, lương bổng phúc lợi của mọi người có được hơn các đơn vị khác không.

Không phải bất cứ ai cũng có hùng tâm tráng khí cả, hầu hết mọi người công tác ở cơ sở, bọn họ làm việc đều vì kế sinh nhau, đây là sai lầm mà các cán bộ trẻ dễ gặp phải.

Có vài cán bộ mở miệng ra là đề cao tinh thần hy sinh, tinh thần cống hiến vì sự nghiệp Đảng.

Nhân viên cơ sở người ta đều là hạng phàm phu tục tử, đại đa số còn không đạt đến cảnh giới đó. Người ta trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ, tất cả đều dựa vào tiền lương tiền thưởng sống qua ngày, anh bảo người ta làm thế nào để cống hiến bây giờ?

Cho nên, là lãnh đạo cơ sở, điều đầu tiên là phải có năng lực kiếm tiền, có năng lực giúp mọi người kiếm được tiền thưởng và phúc lợi.

Ngoài ra, phải phân chia rõ trách nhiệm và quyền lực trong nội bộ bộ máy.

Có thể làm lãnh đạo của 1 cấp, bất kể lớn nhỏ, họ đều bước lên vị trí đó nhờ kinh nghiệm, dựa vào đó mà đi lên.

Có mấy người phấn đấu bao nhiêu năm, mới kiếm được 1 chức quan, anh cố tình không để cho nó phát huy tác dụng, gắng ôm đồm nhiều việc, nắm hết mọi chuyện trong tay thì sao có thể tạo mối quan hệ tốt chứ?

Hơn nữa, phương hướng lớn của 1 đơn vị nhất định phài cân bằng được lợi ích của mọi người

Chẳng hạn như Đội quân dự bị của Phương Liên Kiệt trước kia. Dù hùng khí tràn trề, đưa ra những phương pháp luyện binh lớn, mục đích là muốn tăng cường sức chiến đấu của bộ đội, muốn nổi bật trong toàn quân.

Cách làm như vậy rõ ràng xung đột với lợi ích của mọi người, trong đội quân dự bị, muốn tạo thành tích không phải ở lực chiến đấu, mà là ở nghiệp vụ địa phương, còn cả những chuyện trong phương diện cấp cứu cứu tế cũng phải lập được chiến tích.

Phương Liên Kiệt coi quân dự bị như bộ đội luyện binh, rồi sơ sót đi tranh giành nhiệm vụ, đi cướp cơ hội, mọi người có thể phục cậu ta được sao?

Trong bộ đội, nhất là bộ đội cơ sở, có thể giành được nhiệm vụ tức là có cơ hội để lập công có thưởng. Có cơ hội để lập công có thưởng, mọi người mới có thể vui vẻ. Có thể giành được nhiệm vụ tốt, vị lãnh đạo như vậy mới có thể khiến mọi người tin phục...

Nói chuyện với Trần Kinh, Phương Liên Kiệt đột nhiên hiểu ra rằng, cậu ta còn rất nhiều sơ suất, Trần Kinh có thể vạch ra rõ ràng, sau đó cậu ta kết hợp với công việc thực tế của mình, chứng thực được rất nhiều quan điểm của Trần Kinh.

2 người liên lạc với nhau vài lần, Phương Liên Kiệt càng ngạc nhiên về Trần Kinh, lúc cầu cậu ta còn chút kiêu ngạo, nhưng về sau hoàn toàn là hạ giọng thỉnh giáo.

Cơ sở!

Đó là nơi khiến Phương Liên Kiệt chịu đủ cay đắng, cũng là nơi khiến cậu ta rất mất mặt.

Tất cả những thành công và vinh dự trước kia cậu ta đạt được ở Bộ đội cảnh vệ Bắc Kinh cũng không che lấp được những việc ở Trung Nguyên.

Địa vị của cậu ta trong gia tộc, thậm chí là trong hệ Tây Bắc cũng vì thế mà mấy năm gần đây tuột dốc không phanh.

Không thể không nói, bản chất của hậu duệ Phương lão tướng quân thực sự khiến người ta phải khâm phục, Phương Liên Kiệt liên tục gặp thất bại, nhưng càng thất bại càng dũng cảm. Dần dần từ trong thất bại cậu ta bắt đầu từ bỏ lối suy nghĩ cố hữu, mấy dần những vô tri và kiêu ngạo trước đây.

Cũng chính vì vậy, cậu ta mới có cơ sở để trao đổi với Trần Kinh! Có được cơ sở này 2 người mới có thể đồng cảm được!

Phương Liên Kiệt thẳng tính, trước kia không thích Trần Kinh nên đối xử với Trần Kinh có chút khinh miệt, lời nói không khách khí

Giờ quan hệ của cả 2 thay đổi,cậu ta phát hiện tuy tuổi tác của Trần Kinh không hơn cậu ta bao nhiêu, nhưng kinh nghiệm xã hội, cách đối nhân xử thế, cùng với tính chắc chắn đều khiến cậu ta phải kinh ngạc, đều có thể làm thầy của cậu ta.

Có suy nghĩ này, cậu ta ta tự nhận thấy được sự nông cạn của mình trước đây, thực sự quá nông cạn rồi!

Quan hệ của Trần Kinh với Phương Liên Kiệt dịu đi, cậu ta bắt đầu nhắc đến Trần Kinh trước mặt Phương Uyển Kỳ.

Nói gì mà con mắt của bà chị này rất khá, nhìn người rất chuẩn, trước kia cậu ta không coi trọng Trần Kinh, nhưng giờ sự thật đã chứng minh vẫn là bà chị có ánh mắt sắc bén.

Những cán bộ trẻ như Trần Kinh, năng lực và tài năng đều khá, nếu sau lưng có chút chống đỡ, tiền đồ không thể lường được.

Cậu ta lại nói hiện nay Tây Bắc hệ và Phương gia đều thiếu nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực chính trị. Cậu ta nói với Phương Uyển Kỳ. Cậu ta có thể đề cử Trần Kinh với chú ba, đảm bảo chú ba sẽ vừa ý!

Phương Uyển Kỳ kiên quyết phản đối đề nghị của Phương Liên Kiệt, khiến Phương Liên Kiệt vô cùng ngạc nhiên.

Cậu ta nói:
- Chị, tôi nói chị nghe, đây là cơ hội hiếm có. Nếu mà thăng chức bình thường, Trần Kinh lập tức đề bạt lên chức chính, hơn nữa còn là Cục trưởng ở Cơ sở. Chị cũng biết, giờ trong gia tộc rất coi trọng những cán bộ giàu kinh nghiệm cơ sở.

Trần Kinh lên đến vị trí Cục trưởng rồi lại đi lên tiếp, sự chống đỡ của Phương gia chúng ta vô cùng quan trọng, vào lúc này nên nói sớm với chú ba sẽ chủ động hơn rất nhiều!

Phương Uyển Kỳ hơi đỏ mặt, cả giận nói:
- Cậu rảnh rỗi bắt chó đi cày à, tôi đã nói cậu đừng có mó vào rồi mà, sao cậu không chịu nghe! Tôi nói cậu biết, mấy chuyện này cậu không cần phải xen vào, cậu cứ quản lý tốt chuyện của mình kia kìa, chuyện của cậu vừa mới đỡ hơn 1 chút, tôi nói cậu biết, nếu cậu không nắm chắc, lại để như trước kia thì không ai cứu được cậu nữa đâu!

Phương Liên Kiệt dường như bị biến thành kẻ lòng lang dạ thú, trong miệng không khỏi lầm bầm:
- Đúng là không hiểu nổi, người nhà mà cứ làm như xa lạ không bằng! Không cần thì thôi!

Phương Uyển Kỳ mặt mày đỏ bừng, trong lòng vừa giận vừa hận, rất là bực bội.

Cô với Trần Kinh có quan hệ thế nào bản thân cô cũng không tiện mở miệng, khắp thiên hạ người ta nói cô với Trần Kinh không rõ ràng, giờ cô có muốn giải thích chuyện này cũng khó.

Nhưng tình hình thật sự căn bản không phải như vậy. Điều này khiến cô vô cùng xấu hổ.

Cô không kìm được nghĩ đến Trần Kinh, cô không thể không thừa nhận, Trần Kinh này là loại người mới tiếp xúc thì thấy rất bình thương, nhưng tiếp xúc lâu, liền dần dần có thể khiến người ta cảm nhận được sự hấp dẫn của con người này.

Đối với Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ lúc đầu cũng không quá xem trọng, chỉ có chút hiếu kỳ thôi, nhưng dần dần, cô nhận ra Trần Kinh này là người rất khéo xử sự. Điều Trần Kinh giỏi nhất chính là tinh thần không chịu khuất phục của hắn. Trong mắt cô, Trần Kinh chẳng qua chỉ là 1 cán bộ tép riu nho nhỏ.

Nhưng ở cương vị của 1 cán bộ tép riu, 1 lần nữa Trần Kinh đã chứng minh được tài năng của mình.

Tài năng của Trần Kinh không chỉ ở ngòi bút, mà còn ở trong thực tế.

Chẳng hạn như rất nhiều bài viết của Công ty truyền thông Sở Giang, Trần Kinh chấp bút vội vàng, nhưng những thứ hắn viết ra đều rất chính xác, chu đáo.

Khiến phóng viên thâm niên như Phương Uyển Kỳ cũng không thể không tán thưởng!

Điều thực sự hấp dẫn Phương Uyển Kỳ chính là sự thản nhiên và thoải mái của Trần Kinh. Sự thoải mái của Trần Kinh không bộc lộ ra ngoài, sự thản nhiên của Trần Kinh đã ăn sâu vào xương tủy.

Trần Kinh rất trẻ, nhưng hắn sớm đã trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa, sự trưởng thành này khiến phụ nữ động lòng.

- Trần Kinh có bạn gái rồi!

Phương Uyển Kỳ nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô liền khó chịu, nhưng mặt khác, cô hiểu rất rõ, hiện nay bên cạnh Trần Kinh không có người con gái nào, cũng vì điểm này, nên cô càng có sự mong chờ không rõ ràng.

Kết quả của sự mong chờ, nhiều khi là buồn não.

Vì cô nàng phát hiện, dường như cô không có cách nào để tiếp cận Trần Kinh, cô đường đường là phận nữ nhi, đâu thể bảo cô chủ động đi thổ lộ với Trần Kinh chứ?

Người trong thiên hạ đều nói cô với Trần Kinh có quan hệ, cô thường nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nếu như mình với Trần Kinh thật sự không có chút quan hệ nào, vậy chẳng phải lỗ tô sao? Tuyệt đối không thể để hữu danh vô thực được!

...

Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Vương Thanh năm nay đã hơn 40 tuổi rồi.

40 tuổi vẫn ở vị trí Phó chủ nhiệm, sĩ đồ của anh ta quả là càng ngày càng hẹp rồi.

Tính tình Vương Thanh rất hòa nhã, hoặc có thể nói anh ta thường tự bảo chính mình, tâm tình phải hòa nhã.

So với những cán bộ trẻ của xã, thị trấn, tuổi tác của Vương Thanh không chiếm ưu thế, mặt khác, anh ta tốt nghiệp trung cấp, học lực thấp, tuy rằng sau đó có học đại học ở trường Đảng, nhưng so với những nhân viên học chính quy thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Cho nên, Vương Thanh có cái nhìn rất thoáng với tình cảnh của mình hiện tại, về hưu khi giữ chức Phó chủ nhiệm cũng đáng đấy chứ.

Nhưng, nhiều đêm, nằm bên cạnh vợ, nghe vợ nói ông này được đề bạt, chủ nhiệm kia giờ giữ chức chính ở cục kia. Lúc đó, trong lòng anh ta cũng có chút mất mát.

Nếu chỉ nói năng lực, năng lực của Vương Thanh không thua bất kỳ Chủ nhiệm Văn phòng quản lý khu phố hoặc nhân vật số 1 của phòng ban nào. Anh ta không được như vậy, thứ nhất là vì tính tình anh ta thẳng thắng, không biết nịnh nọt, ngoài ra, anh ta đã đắc tội với Trưởng ban tổ chức cán bộ Đường Chiêu Chiêu, đây không còn là bí mật ở Đức Thủy nữa.

Trưởng ban tổ chức cán bộ có nhiệm vụ gì? Không phải là phân công đề bạt cán bộ đều phải qua tay y sao? Đường Chiêu Chiêu nói 1 câu là tiền độ của Vương Thanh có thể mất hết

Có cản trở này, Vương Thanh làm sao còn trông chờ mình có thể được đề bạt nữa?

Trong lòng có không cam lòng, nhưng loại không cam lòng này chỉ có thể chôn sâu trong lòng, trong lòng có khát vọng và tiếc nuối, nhưng những khát vọng và tiếc nuối này cũng chỉ có thể buộc mình tự quên đi. Mấy năm lăn lộn trong giới chính trị, Vương Thanh đã hiểu sự tàn khốc của chính trị hơn ai hết.

Anh ta tự bảo mình phải bình thản, kỳ thực là tự ám thị mình, mình cũng không thể nào suy nghĩ quá nhiều về con đường làm quan!

Cho dù anh ta có thừa nhận hay không, trong lòng an ta vẫn có sự mất mát và nỗi , cũng chính vì điuè này, nên anh ta trở nên thâm trầm hơn, sắc cạnh trước kia cũng giảm đi nhiều.

Xem ra hiện tại, mãi mãi anh ta không bao giờ dám đập bàn cãi lý với Đường Chiêu Chiêu, cố gắng để trở thành nhân vật phong vân trong chính đàn Đức Thủy nữa

Nhân vật phong vân, tất cả những quyến rũ qua đi chỉ còn lại sự tầm thương, Vương Thanh bây giờ đã là 1 cán bộ cô đơn lạc khỏi thời đại rồi...
Bình Luận (0)
Comment