Quan Sách

Chương 396

Giống như mọi ngày, Bí thư Lưu Tích Nhân cứ vừa về đến nơi thì công việc chính của Chân Củng là bám lấy ông ta.

Mà trong đó, công việc quan trọng nhất chính là báo cáo tình hình công việc mỗi buổi sáng.

Ở Đức Thủy, Chân Củng chính là tai là mắt của Lưu Tích Nhân. Mỗi ngày Đức Thủy từ trên xuống dưới phát sinh chuyện gì quan trọng, Chân Củng đều phải ghi chép cẩn thận lại rồi báo cáo lên Lưu Tích Nhân.

Đó chính là sự kết hợp hài hòa âm thầm giữa Chân Củng và Lưu Tích Nhân. Giống như một con sư tử ngày ngày đều phải tuần tra lãnh thổ của mình, Lưu Tích Nhân bắt buộc phải nắm rõ tình hình trên dưới Đức Thủy, cho dù chỉ là những động thái nhỏ nhất.

Mà trong số tất cả những động thái đó, Lưu Tích Nhân đặc biệt chú trọng và quan tâm động thái về những lãnh đạo chủ chốt ở Đức Thủy, vì thế Chân Củng nhất thiết phải nắm bắt những thứ đó để rồi báo cáo cẩn thận cho Lưu Tích Nhân.

Khi báo cáo xong xuôi mọi việc trong ngày hôm nay, Chân Củng cảm thấy có chút áp lực, vì anh ta có thể nhận ra rõ rằng tính khí của Lưu Tích Nhân ngày hôm nay thực sự không tốt, điều này làm anh ta lo lắng rằng không biết có phải mình đã làm sai chuyện gì không hoặc báo cáo của anh ta có gì không chính xác.

Anh ta dừng lại một lát rồi đứng thẳng lưng nói:
- Ngài bí thư, đây là tất cả những gì mà tôi báo cáo, ngài có chỉ thị gì không ạ?

Lưu Tích Nhân đặt tay lên thành ghế, nhẹ nhàng xoa xoa, tay của ông ta không đầy đặn, nhưng cực kỳ thon dài sạch sẽ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn bằng da phát ra những tiếng sột soạt rất có giai điệu và tiết tấu.

Sau một lúc thật lâu, Lưu Tích Nhân bỗng nói:
- Tình hình bên phía Hà Hoa thế nào rồi? Đều xử lý không có vấn đề gì chứ?

Chân Củng đáp:
- Mấy ngày hôm nay bí thư Trần đều đích thân tới hiện trường, tìm hiểu tình hình từng nhà dân, hiện tại xem ra hiệu quả không tồi, nỗi lòng người dân cũng dần dần ổn định. Còn về vấn đề tiền bồi thường, số tiền mà phòng quản lý khu phố Hà Hoa đã lạm tiêu thì khả năng rất khó mà bù lại được. Nhưng bí thư Trần đã tìm lên sở Dân chính thành phố để tìm sự trợ giúp, và sở Dân chính đã đồng ý ủng hộ một số tiền đặc biệt, đồng thời giúp Hà Hoa nhận thêm được ba mươi xuất trợ cấp thất nghiệp, cứ như đà này, mọi chuyện có lẽ sẽ được giải quyết một cách thỏa đáng.

Nhưng Bí thư Trần đã đến sở Dân chính thành phố suy nghĩ biện pháp, sở Dân chính đồng ý lấy ra một khoản tiền và sẽ hỗ trợ cho 30 công nhân viên chức thất nghiệp ở Hà Hoa, phỏng chừng theo cái đà này, mới có thể xử lý thỏa đáng chuyện này.

Anh ta dừng một chút rồi lại nói:
- Đúng rồi, đã hẹn bí thư Trần sáng nay mười giờ lên báo cáo công việc cho ngài.

Lưu Tích Nhân khẽ gật đầu, nói:
- Làm tốt lắm, cậu bí thư Trần đúng là rất có năng lực.

Chân Củng ngậm miệng không nói gì, anh ta chỉ cảm thấy cách xưng hô của Lưu Tích Nhân có phần khác thường, bí thư Trần thì bí thư Trần, sao đằng trước lại thêm từ “cậu” , ý vị trở nên có chút không bình thường.

Sau khi Trần Kinh tới Đức Thủy, trong quá trình xoay xở giữa chức vụ chính và phụ có thể nói là cực kỳ hao tổn tâm huyết.

Hắn luôn tôn trọng Lưu Tích Nhân, không bao giờ giành giật danh tiếng với Lưu Tích Nhân. Đồng thời hắn cũng làm cho Lưu Tích Nhân thấy được không thể thiếu được hắn, giống như thời gian trước đây, Đức Thủy thiếu hắn, triển khai công việc trở nên vô cùng khó khăn, mọi thứ dường như phải đình trệ lại.

Nhưng ở một phương diện khác, chỉ cần Lưu Tích Nhân giao nhiệm vụ cho hắn, cho dù có khó khăn thế nào đi nữa hắn đều giải quyết nhẹ nhàng và rất hiệu quả, hiệu suất làm việc rất cao.

Đối với Trần Kinh, cán bộ trẻ như hắn mà nói, làm được như thế quả thật không dễ chút nào, đây cũng chính là điều mà Chân Củng vô cùng khâm phục ở hắn.

Không thể không nói, cách làm việc của Trần Kinh đánh trúng vào điểm yếu của Lưu Tích Nhân .

Chỉ bàn về quan hệ giữa Lưu Tích Nhân và Trần Kinh, chắc chắn là chẳng tốt đẹp gì cả, dù sao thì Trần Kinh đi theo Ngũ Đại Minh, còn Lưu Tích Nhân lại do Phương Khắc Ba đề bạt mà lên.

Trong bộ máy Thành ủy, thì quan hệ giữa Phương Khắc Ba và Ngũ Đại Minh không hề hài hòa, cho nên Lưu Tích Nhân sao có thể không phòng bị Trần Kinh được?

Nhưng những hành động và cách làm việc của Trần Kinh làm cho Lưu Tích Nhân không thể bắt bẻ gì hắn được. Không những không bắt bẻ được gì mà còn phải nhường cho hắn có đủ không gian hơn.

Đức Thủy bây giờ không còn là nơi mà Lưu Tích Nhân có thể một tay che trời nữa, trong khi Đức Thủy có được những phát triển mà trước kia chưa từng có như ngày hôm nay, thì đồng thời cũng phải đối mặt với những nguy cơ mà trước kia chưa bao giờ phải đối mặt.

Trước những lợi ích và thành tích chính trị, không ai không có tư lợi của riêng mình, cuộc đối đấu tranh giành giữa Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang ngày càng kịch liệt, mâu thuẫn đã nổi lên khỏi mặt nước rồi.

Trước tình hình như thế, Trần Kinh có thể bảo vệ lợi ích cho Lưu Tích Nhân, có thể giữ thể diện cho Lưu Tích Nhân, có thể giúp Lưu Tích Nhân giải quyết khó khăn rắc rối, làm được ba điều này thì Lưu Tích Nhân có thể làm gì được hắn, dám làm gì hắn?

Trần Kinh đúng đắn, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Trần Kinh có năng lực, điều này thể hiện rõ qua hai vụ là chỉnh đốn lại hệ thống giáo dục và giải quyết vụ náo loạn ở Hoa Hà. Là một cán bộ đi lên từ tầng cơ sở, Trần Kinh quá rõ ràng phương thức làm việc ở cơ sở, giải quyết những vấn đề phức tạp hắn luôn tìm ra được biện pháp chính xác và nhanh chóng nhất.

Hơn nữa hắn giải quyết vừa nhanh vừa chuẩn, làm người khác vô cùng nể phục.

Trần Kinh dùng thực tế chứng minh, hắn có thể thay thế Lưu Tích Nhân giải quyết bài trừ khó khăn, năng lực của hắn có thể còn tốt hơn nữa.

Mà điều này, chính là điểm Lưu Tích Nhân rất sợ, không dám manh động và hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu như Lưu Tích Nhân ra sức chèn ép, gây khó dễ cho Trần Kinh, Trần Kinh hoàn toàn có đủ khả năng chống trả, mà những thủ đoạn đánh trả của hắn chưa chừng có thể sẽ vô cùng quyết liệt.

Nếu như Trần Kinh và Nhiếp Quang kết hợp với nhau, thì địa vị của Lưu Tích Nhân ở Đức Thủy chắc chắn sẽ không tránh khỏi sự uy hiếp. Điều quan trọng hơn hết, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt trong quá trình phát triển của Đức Thủy, điều cần thiết bây giờ là phải cố gắng giữ Đức Thủy luôn ở trong trạng phát triển thái ổn định, nội bộ bộ máy chính quyền đoàn kết là điều cực kỳ cần thiết.

Chỉ có bên trong bộ máy đoàn kết lại, lực lượng các phe phái mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Nếu đấu tranh nội bộ không ngớt, nội bộ bên trong hao tổn, bất kỳ ai cũng không có kết quả tốt, cục diện như vậy tam bại câu thương, cuối cùng là ai phải là người phụ trách.

Chân Củng nhìn rất thấu đáo chuyện này, anh ta cũng biết rõ tâm tư của Lưu Tích Nhân, nhưng dưới tình huống như vậy, anh ta dường như không có cách nào đưa ra đề xuất hữu hiệu.

Không thể không nói, biệt hiệu người đa mưu của Chân Củng rất hạn chế, trò chơi đến mức này của Lưu Tích Nhân và Chân Củng, không phải anh ta có thể kiểm soát, cho dù là Lưu Tích Nhân hay là Trần Kinh, đều khiến cho anh ta cao sơn ngưỡng chỉ, trong lòng rất kính sợ.

Mười giờ sáng, Trần Kinh mang theo một hộp trà thơm của Lễ Hà đi vào văn phòng của Lưu Tích Nhân, sau khi để trà xuống, Trần Kinh nói:
- Bí thư, công việc của ngài quá bận, lại ít hoạt động, nên uống nhiều trà. Trà là một thức uống tốt, nhất là trà xanh.

Lưu Tích Nhân cầm lấy hộp trà, hí mắt nhìn, sau lại nói:
- Không chỉ có một người đưa ra ý kiến này với tôi, nhưng ý kiến của bọn họ chỉ là lý luận suông, chỉ có cậu, tôi có thể tin lời vì cậu là người rất sành về trà. Như vậy đi, chúng ta cùng uống trà ở chỗ này của tôi được không?

Lưu Tích Nhân đề nghị uống trà, Trần Kinh vội gọi điện thoại kêu Chân Củng đến, Chân Củng cầm mấy cái ly Cảnh Đức Chấn Tam Tài đến, cười dài mà nói:
- Đức Thủy hiện tại còn có thể có câu, nói thuốc của Bí thư, trà của Bí thư Trần, có thể thấy Bí thư đang khen ngợi hắn, còn có thể uống trà của Bí thư Trần, đó chắc chắn là sự tán thành của lãnh đạo.

Lưu Tích Nhân nhíu mày nói:
- Thật sao? Người mà nói những lời này nên phê bình rõ, tôi Lưu Tích Nhân là người nhỏ mọn như vậy? Người khác tới rồi, tôi một điếu thuốc đều không nỡ bỏ? Nhưng trà của Bí thư Trần, quả là không uống không được, này là thực sự.

Trần kinh nói:
- Bí thư nói như vậy tôi rất xấu hổ, nếu không như vậy, về sau mỗi ngày vào sáng sớm tôi đích thân cùng ngài uống trà, thuận tiện để cho Tiểu Nguyễn theo tôi làm đồ đệ.

Lưu Tích Nhân liên tục khoát tay nói:
- Vậy không được, tôi không nỡ để cho cậu làm chuyện này, cậu còn có trọng trách nặng nề hơn cần phải gánh vác.



Trần Kinh và Lưu Tích Nhân nói chuyện đùa giỡn rất tự nhiên, hai người như là bạn già, điều này khiến cho Chân Củng ở một bên rất là cảm thán.

Quyền uy của Lưu Tích Nhân ở Đức Thủy cực thịnh, tất cả ủy viên thường vụ bao gồm Niếp Quang rất kính sợ ông, hiện tại cũng chỉ có Trần Kinh dám tự nhiên nói chuyện đùa với ông ta như vậy.

Hơn nữa, theo tin đồn hiện tại trong thành phố, thành phố đang chuẩn bị bổ sung ủy viên thường vụ, Lưu Tích Nhân là Bí thư có danh tiếng và sự từng trải cao nhất ở khu huyện Đức Thủy, ông ta rất có khả năng gia nhập vào hàng ngũ, một khi như vậy, ông ta là Bí thư cao phối, càng có tiếng nói và uy quyền lớn ở Đức Thủy, có thể sau này một người duy nhất có thể nói chuyện một cách tự nhiên với ông ta chính là Trần Kinh mà thôi.

Hương trà lượn lờ, Trần kinh nâng ly trà Tam tài trong tay bắt đầu chuẩn bị báo cáo công việc cho Lưu Tích Nhân.

Lưu Tích Nhân khoát tay nói:
- Được rồi, chuyện công việc tôi điều biết đại khái cả rồi, không cần báo cáo nữa.

Ông ta dừng một chút, sau nói:
- Chỉ nói một câu, cậu mạnh tay đi làm, mạnh dạn đi làm, tôi tin cậu có thể xử lý tốt sự tình.

Trần Kinh hơi sửng sốt nói:
- Có mấy vấn đề nhân sự liên quan đến chủ nhiệm và Bí thư của tổ dân phố Hà Hoa.

Lưu Tích Nhân uống một ngụm trà nói:
- Báo cáo liên quan đến vấn đề nhân sự, Trưởng ban Đường đã báo cáo qua cho tôi rồi, tôi tán thành ý kiến của cậu, cuộc họp ủy viên thường vụ lần sau sẽ đề cập vấn đề này, sau đó sẽ chính thức xác định, vấn đề này không nên kéo dài.

- Còn có…

Trần Kinh còn định nói thêm, Lưu Tích Nhân đã đứng dậy, ông ta đi đến bàn của mình, lấy một chồng tài liệu.

- Vấn đề của Hà Hoa, chung quy không phải là một vấn đề lớn, nhưng trên vấn đề này, chúng ta có rất nhiều cán bộ rắc rối, đây là chỗ đáng để chúng ta phải lưu ý. Cậu xử lý công việc rất tốt, đối với phương diện công việc rối rắm , đối với phương diện công việc không chăm chú, không chú trọng cán bộ của đại cục, nên phê bình mạnh mẽ.

Phê bình, phải tiếp nhận phê bình, có gì oan ức chứ? Oan ức có lớn khi đứng trước cục diện lớn đều phải nhường đường, quy củ của Đức Thủy chúng ta là như vậy, là cán bộ đảng viên, bị phê bình là chuyện thường. Không chỉ phải khiêm tốn nhận lấy phê bình, còn phải biết tự mình phê bình, vậy sẽ hình thành một nếp sống tốt.

Cậu là Phó bí thư, công tác đảng, quần chúng là công việc trọng điểm của cậu, phần công việc này cậu phải tận tâm làm tốt.
- Lưu Tích Nhân nghiêm túc nói

Ông ta đem một chồng tài liệu để trước mặt Trần Kinh nói:
- Phần tài liệu này, toàn bộ là tài liệu liên quan đến xây dựng thị trường hàng hóa nhỏ và khu trung tâm hàng hóa nhỏ của Sở Bắc, cậu xem kỹ lưỡng, đọc tỉ mỉ, trước mắt mà nói, chúng ta chưa làm công việc này một cách lý tưởng, cần phải tăng mạnh công việc hơn nữa.

Trọng trách này rất nặng nề, sau này cậu làm đội trưởng phụ trách khối công việc này đi.

Trần Kinh giật mình, ngẩng đầu nhìn Lưu Tích Nhân, ánh mắt của Lưu Tích Nhân ngược lại đang hướng ra ngoài cửa sổ.

Tay của Chân Củng đang đứng một bên cũng run lên, trà trong ly thoáng cái bắn ra ngoài, vẩy vào ghế sa lon, anh ta vội vàng dùng khăn giấy lau sạch.

Chủ trương chính trị của Lưu Tích Nhân chính là xây dựng Đức Thủy thành trung tâm thương nghiệp Sở Bắc, trong đó quần áo và hàng hóa nhỏ là đóng vai trò quan trọng nhất, đây là công việc mà Lưu Tích Nhân coi trọng nhất.

Cho tới nay, khối công việc này đều do Lưu Tích Nhân đích thân làm, sao tự nhiên hôm nay ông ta lại giao khối công việc này cho Trần Kinh chứ?

Chân Củng rất sửng sốt, động tác này của Lưu Tích Nhân nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment