Quan Sách

Chương 407

Trần Kinh lên tỉnh thành, nguyên nhân là Vương Phượng Phi lại thăng chức.

Tỉnh ủy quyết định, bổ nhiệm Vương Phượng Phi đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển tỉnh, chỉ trong mấy năm gần đây Vương Phượng Phi đã trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở của tỉnh Sở Giang nắm thực quyền trong tay, tuổi của anh ta chỉ mới 40, lứa tuổi này là lứa tuổi có nhiều đất dụng võ.

Bình thường Vương Phượng Phi giao tiếp rất rộng, bạn bè nhiều, lại thêm anh ta có rễ sâu, đáy dày, tiền đồ vô lượng, cho nên người đến chúc mừng Vương Phượng Phi khá nhiều.

Người từ các quận huyện thành phố bên dưới lên tỉnh thành không ít, trong số đó có vài người có giao tình không hề thân thiết với Vương Phượng Phi.
Vương Phượng Phi được phân quản mảng Đầu tư của Ủy ban Cải cách và Phát triển, đây là vị trí vô cùng béo bở, hiện tại đâu đâu cũng phải làm đầu tư, phải thu hút đầu tư, nhất là tỉnh Sở Giang, nền kinh tế Đức Cao đang bay lên, mọi người đều thấy được trong tăng trưởng của kinh tế Đức Cao, đầu tư chiếm tỷ trọng lớn, cho nên khắp nơi đều đang noi theo.

Nhà nước, rồi Ủy ban Cải cách và Phát triển tỉnh ủy 1 năm gần đây đã triển khai điều tra nghiên cứu vấn đề Đầu tư quá thừa thãi ở tỉnh Sở Giang, lãnh đạo Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia đã dẫn tổ công tác chuyên môn đến Sở Giang điều tra thực địa, đã phê bình vấn đề đầu tư quá thừa thãi của tỉnh Sở Giang.

Nhưng, phê bình thì phê bình, nhân khí của Ủy ban Cải cách và Phát triển vẫn không giảm trái lại còn tăng, ngẫm lại cũng dễ lý giải.
Cùng với nguồn tài nguyên và nguồn vốn càng ngày càng hữu hạn, cạnh tranh giữa các thành phố càng thêm kịch liệt, trong bối cảnh như vậy, điều động lãnh đạo mấu chốt của Ủy ban Cải cách và Phát triển dĩ nhiên sẽ gây chú ý nhiều mặt.

Trần Kinh cầm lái, sau khi vào tỉnh thành, hắn cho lái xe đi, để mình tự lại xe đến nhà Vương Phượng Phi.

Vương Phượng Phi vẫn ở tòa nhà của Cục di dân, lúc Trần Kinh lái xe đến, 1 dãy xe đã chặn lại trước cổng.

Có Đức Cao, có Dung Châu, còn có vài thành phố khác, có người xuống xe rồi vội vàng đi bộ vào cửa, còn có người đang bắt chuyện, mời thuốc bảo vệ của tiểu khu.
Tiểu Chu thư ký trước của Vương Phượng Phi sớm đã bị mọi người vây quanh.

Tiểu Chu vừa pha trò với mấy người này, vừa rướn cổ nhìn xung quanh, xe Trần Kinh vừa đến, mắt anh chàng sang lên. Đẩy đám người ra, mở con đường nhỏ chạy đến cạnh xe Trần Kinh.

Trần Kinh hạ cửa xe, Tiểu Chu cười nói: - Bí thư Trần, Bí thư bảo tôi đứng ngoài cổng chờ anh!

Trần Kinh cười nói: - Bí thư của các anh giờ chắc đang vui vẻ lắm! Xe trước cổng nhiều vậy, người ta gặp anh ấy cả rồi à?

Tiểu Chu ngượng ngùng cười cười, nói:
- Bí thư không có nhà, chúng ta đi Thanh Phong lầu!

Thanh Phong lầu ở Đông Thành, là hội sở hạng sang mới mở ở Đông Thành.

Dưới ánh mắt hâm mộ của đám người, tiểu Chu chui vào xe Trần Kinh, Trần Kinh quay đầu xe, định khởi động.

1 chiếc xe bảng số Đức Thủy lái vào, cửa sổ xe hạ xuống, Trần Kinh nhìn qua thấy Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Âu Dương Lâm, vội vàng mở cửa xe.

Âu Dương Lâm và Trần Kinh trước kia có gặp mặt, Trần Kinh có ấn tượng không tệ với ông ta, ở chính đàn Đức Cao, danh tiếng của Âu Dương Lâm không tệ, sống khiêm tốn, cũng được coi là 1 cán bộ rất thiết thực.
- Chủ tịch thành phố Âu Dương, ông cũng tới ạ... Trần Kinh nói.

Trong mắt Âu Dương Lâm có chút phức tạp nói: - Tiểu Trần, cậu có cách gì gặp Chủ nhiệm Vương không?

Ông dừng một chút, nói: - Tôi muốn gặp Chủ nhiệm Vương, nhưng cậu thấy đấy, người xe thế này, xem ra không nghĩ cách khác không được rồi!

Trần Kinh nói: - Thế thì ông bảo tài xế lái sau xe tôi, chúng ta cùng đi!

Âu Dương Lâm hơi sửng sốt, vội gật gật đầu.
Trong suy nghĩ của ông, Trần Kinh có cách gặp Vương Phượng Phi, vậy chắc chắn phải báo với đối phương 1 tiếng mới sắp xếp cho mình với anh ta gặp mặt.

Không ngờ Trần Kinh lại đồng ý dễ dàng như vậy, chỉ bảo ông lái xe theo sau hắn, Trần Kinh không phải là người không có chừng mực. Hắn đã đồng ý như vậy, chứng tỏ quan hệ của hắn với Vương Phượng Phi không tầm thường!

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông đã hiểu, nhìn thư ký của Chủ nhiệm Vương Phượng Phi đứng trước cổng là có thể thấy được, sự tình chắc chắn là như vậy rồi.

Ở Thanh Phong lầu, Vương Phượng Phi nhìn thấy Trần Kinh đã ôm 1 cái. Trần Kinh nói: - Lão Vương, giờ anh quyền cao chức trọng rồi, lẽ nào anh vẫn chưa quên em, lần này em đến, thứ nhất là chúc mừng anh, ngoài ra, em không định tay không trở về đâu!

Anh làm sao thì làm phải nghĩ cách để giải quyết khó khăn cho chúng em đấy...

Vương Phượng Phi đã uống chút rượu, bèn lôi Trần Kinh đến giới thiệu với đám khách của anh ta, Trần Kinh muốn tranh thủ chút thời gian để giới thiệu Âu Dương Lâm cũng không có.

Âu Dương Lâm ngồi bên cạnh, híp mắt nhìn sự thân mật của Trần Kinh và Vương Phượng Phi, nhẹ nhàng thở ra. Ông sớm nghe nói Trần Kinh có chỗ thân quen ở tỉnh thành, giờ đã thấy, đúng là không phải tin đồn vô căn cứ...

Tham gia bữa tiệc thăng chức của Vương Phượng Phi xong, buổi tối Trần Kinh chuẩn bị về, đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Khả thư ký Ngũ Đại Minh.

Triệu Khả hỏi Trần Kinh: - Bí thư Trần, anh đang ở đâu vậy? Ở tỉnh thành à?

Trần Kinh nói: - Tôi đang ở tỉnh thành, sao vậy? Bí thư đang ở tỉnh thành à?

Triệu Khả nói: - Bí thư đang ở khách sạn Lệ Đô, là thế này, Bí thư bảo tôi gọi điện nói với anh bỏ hết lịch trình của hai hôm sau đi, ông ấy tìm anh có việc!

- Tìm tôi có việc? Việc gì? Anh có thể tiết lộ trước được không? Trần Kinh có chút nghi ngờ nói.
Triệu Khả thở dài, hạ giọng nói: - Tôi thật không biết là chuyện gì, lúc dặn dò tôi Bí thư có vẻ rất nghiêm túc, tôi đoán chuyện này khá quan trọng. Giờ Bí thư không ở đây, tôi nghĩ tối nay anh cũng nên ở lại Lệ Đô đi, sáng sớm mai anh hãy đến gặp ông ấy!

Trần Kinh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 11h rồi, sáng mai là chủ nhật, mình có muốn làm gì cũng không làm được.

- Được! Tôi sẽ đến ngay! Trần Kinh mím môi, Đức Thủy gần đây, Trần Kinh đã cố gắng hết sức rồi, không chỉ 1 lần, hắn muốn liên hệ nhiều hơn với Ngũ Đại Minh nhưng vẫn chưa có cơ hội, xem ra lần này cơ hội đã đến!

Lúc Trần Kinh chạy đến khách sạn Lệ Đô, trong tòa nhà số 33 Tòa nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thư phòng vẫn sáng đèn.

Ngồi trên chiếc sofa ở thư phòng toàn là những nhân vật hiển hách của tỉnh Sở Giang, Bí thư tỉnh ủy Sa Minh Đức khép hờ 2 mắt, đôi tay được chăm sóc rất tốt đang nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn sofa.

Sa Minh Đức trên dưới 60 nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tóc vẫn rất dày, được chải rất chỉnh tề, không 1 cọng nào mất trật tự cả.

Ông đang ngồi trên ghế, uy nghiêm bình thường đã được cố gắng kiềm chế, nhưng nhất cử nhất động vẫn tạo ra khí trường mà chỉ có những người ở địa vị cao 1 thời gian dài mới có được, khiến người ta không khỏi cảm thấy căng thẳng khi phải đối mặt với ông, Ngũ Đại Minh ngồi trên sofa, ngồi rất thẳng người.
- Bí thư, tôi muốn nói 1 chút, tất cả sẽ đều làm theo chỉ thị của anh! Ngũ Đại Minh nói, giọng ép rất thấp.

Sở Giang gần đây rất rối ren, chiều hướng phát triển của Đức Thủy khá tốt, các nơi khác đều noi theo, hầu hết mọi nơi đều vẽ hổ không thành lại thành chó, cuối cùng phát triển làm được, ngược lại còn làm hỏng kết cấu kinh tế.

Đến lúc này, tất cả các vấn đề của Sở Giang bắt đầu lộ ra, phát triển kinh tế không hợp lý, quá mức ỷ lại vào đầu tư, kiến thiết trùng lặp nghiêm trọng, phát triển khắp nơi chỉ hùa theo, không có khả năng cạnh tranh trọng tâm.

Gần đây, trong cuộc họp giữa trung ương và nội các Chính phủ có mấy lãnh đạo đã phê bình đích danh Sở Giang, lần này bộ máy Sở Giang lâm vào bị động cực bộ.
Áp lực của Bí thư tỉnh ủy Sa Minh Đức đang gánh trên vai không cần nghĩ cũng biết.

- Tốt lắm! Tốt lắm! Sa Minh Đức gật đầu - Tôi hy vọng công tác của các cậu đừng để bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, hướng đi của Đức Cao không sai đâu!

Ông dừng lại 1 chút, có chút thân thiết nói: - Đúng rồi, sức khỏe của cậu giờ sao rồi?

- Cảm ơn Bí thư đã quan tâm, sức khỏe của tôi không sao nữa rồi. Tôi chỉ có chút bệnh vặt ấy mà, không quan trọng lắm, mấy bệnh đó chưa làm tôi chết được đâu!
Ngũ Đại Minh nói: - Bí thư à, anh cũng cần giữ gìn sức khỏe đấy!

- Hà...à...à! Sa Minh Đức cười, bộ mặt nghiêm túc trong nháy mắt thả lỏng.

- Nhiều người quan tâm đến sức khỏe của tôi lắm, duy chỉ có cậu là nói mấy câu quan tâm đến tôi, chẳng trách tôi lại cảm thấy cậu đúng là tri kỷ của mình!

Ngũ Đại Minh im lặng, mấy lời này của Sa Minh Đức là có ý khác.

Tỉnh Sở Giang lớn như vậy, Sa Minh Đức là một lãnh đạo từ tỉnh ngoài điều đến, có rất nhiều chuyện hiện tại ông ta vẫn chưa nắm chắc trong tay.
Chẳng hạn như vấn đề Sở Giang gần đây, Đức Cao vừa phát triển, các thành phố khác đều ghen tỵ, ngay cả nhiều lãnh đạo Tỉnh ủy cũng bắt đầu có tiểu cửu trong lòng mình.

Đức Cao có thể phát triển, mấy thành phố khác không thể phát triển sao?

Đức Cao có nguồn vốn đặc biệt, các thành phố khác không thể được chiếu cố và thiên vị sao?

Chính vì logic này khiến mỗi thành phố đều thể hiện thần thông của mình, bắt đầu đi lệch khỏi quỹ đạo của con đường phát triển kinh tế vốn có, 1 năm sau đã xuất hiện hậu quả xấu như hôm nay.

- Đúng là lời bài học, bài học sâu sắc!
Nụ cười trên mặt Sa Minh Đức dần thu lại - Nhưng chỉ có những bài học như vậy mới khiến 1 số đồng chí chúng ta thức tỉnh, hiện tại chúng ta mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn chưa muộn. Ngoài ra, còn có 1 bài học sâu sắc hơn nữa, đó là bài học làm người.

Nhân tài khó kiếm lắm, phóng tầm mắt khắp Sở Giang chúng ta, trong đội ngũ cán bộ chính phủ chúng ta, có bao nhiêu nhân tài có thể trọng dụng hiệu quả đây? Đây cũng là 1 bài học chúng ta phải chú ý!

Sa Minh Đức vỗ vỗ ghế sofa: - Kế hoạch trăm năm, lấy con người làm gốc, chúng ta xây dựng đội ngũ nhân tài, thu hút nhân tài, không thể chỉ nhìn chằm chằm ở cấp bậc 1 tỉnh, chúng ta phải nhìn xuống, nhìn ở thành phố, nhìn ở quận huyện! Đặc biệt là các thanh niên ở quận huyện, tuổi trẻ bồng bột, nhưng dẻo dai ngoan cường, chúng ta cần phải coi trọng việc sàng lọc bồi dưỡng lớp nhân tài này!

- Chẳng hạn vấn đề phát triển gần đây của Sở Giang, nếu Sở Giang chúng ta có thêm nhiều nhân tài, có đủ những cán bộ tốt có thể 1 lòng vì sự phát triển của dân chúng. 1 lòng vì hạnh phúc xã hội, chúng ta có thể rơi vào tình trạng bị động như ngày hôm nay không? Đương nhiên không thể!

Sa Minh Đức bật dậy khỏi sofa, lớn tiếng nói: - Có vài đồng chí Đảng nội, lừa mình dối người, nói gì mà Đảng nội không hề chia bè chia phái, không có chủ nghĩa độc chiếm 1 vùng, đây đều là lời nói vô căn cứ! Những điểm yếu của Sở Giang chúng ta là ở đâu? Chính là ở phe pháp, chủ nghĩa độc chiếm 1 vùng!

Nếu chúng ta có thể thống nhất suy nghĩ, có thể làm tốt mối quan hệ vậy thì có thể tạo ra cục diện ngày hôm nay không?

- Có 1 câu nói rất hay, con người phải tự lập tự cường, tôi thấy câu nay đặt trong tình trạng hiện nay là rất chính xác! Lực lượng của chúng ta rất mỏng, con bài trong tay chúng ta quá ít! Đội ngũ của chúng ta so với người ta chỉ như trứng chọi đá, đội ngũ bên dưới của chúng ta còn có thể thế nào được?
Bình Luận (0)
Comment