Phóng viên đài truyền hình huyện Đức Thủy, Hầu Dũng hôm nay tâm tình có chút sa sút.
Anh ta ngậm một điếu thuốc, chân bắt chéo, trong miệng nhai miếng cau, vô tình nhìn trang web.
Hầu Dũng ở cơ quan có một biệt danh là “người mê quan”
Người này có một si mê trời sinh đối với quan trường. Anh ta thích nghiên cứu suy xét các cán bộ. Từ trung ương đến địa phương, từ tỉnh đến huyện, thành phố, lí lịch của rất nhiều cán bộ anh ta đều đọc làu làu.
Cán bộ nào mới được đề bạt, tiểu sử chức vụ như nào, anh ta đều thích nói chuyện say sưa với đồng nghiệp xung quanh. Vì lãnh đạo hoặc cán bộ nào anh ta sùng bái, anh ta có thể tranh cãi đỏ mặt tía tai, đập bàn chửi bới với người khác.
- Sao thế? Tiểu Hầu, sao trông như mất hồn thế?
Phòng biên đạo, Lưu Thiến bưng một ly sữa, cười tủm tỉm nói với anh ta.
- Còn làm sao được nữa, hôm nay chương trình trong ngày của Tiểu Hầu là theo dõi đưa tin về lễ hội thời trang của Phó Bí thư huyện ủy Trần, Nhưng Phó bí thư Trần lại hủy bỏ lịch, anh ta chẳng còn việc gì mà làm.
Tiểu Mã phụ trách biên tập nội dung ngồi bên cạnh có vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
- Lưu tỷ, chị không biết, “Quan mê” của chúng ta bây giờ say đắm Phó Bí thư Trần rồi, gần đây sắp xếp chỉnh lý những bài nói chuyện trong những buổi lễ quan trọng của Phó Bí thư Trần.
Lưu Thiến giật mình nói:
- Hả? Vậy sao?
Cô lập tức mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Hầu Dũng nói:
- Anh ấy à, không tới huyện ủy làm thư kí đúng là phí nhân tài, với bản lĩnh này của anh, e là còn chuyên nghiệp hơn cả thư kí huyện ủy.
Mí mắt Hầu Dũng chưa nhếch lên chút nào, vẫn thờ ơ lướt web.
Trong lòng anh ta đang buồn bực.
Anh ta không rõ, lễ hội thời trang này do Phó Bí thư Trần đề xướng, từ đó tới này Phó Bí thư rất coi trọng.
Nhưng vào cái ngày diễn ra tiết mục quan trọng như vậy sao Phó Bí thư Trần lại vắng mặt?
Anh ta nghĩ mãi mà vẫn không có lời giải đáp. Là một người đam mê quan trường, anh ta luôn tìm nguyên nhân bên trong, nhưng cho tới tận lúc này, anh ta vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
- Hầy, hai người nghe nói chưa, tôi thì nghe nói là hiện tại trong huyện chúng ta, đám lãnh đạo càng đấu càng gay go. Hình như lần này Lưu Tích Nhân muốn động thủ với Trần Kinh, Lưu Tích Nhân là loại người giết người không thấy máu. Anh nói hôm nay Trần Kinh hủy bỏ lịch trình trong ngày liệu có phải liên quan tới chuyện này không?
Cô gái nổi tiếng lắm điều của phòng Tiểu Triệu thần bí nói.
Vương Thiến lắc đầu nói:
- Ai biết? Việc của những lãnh đạo kia người dân thấp cổ bé họng như chúng ta ai biết được?
Tiểu Mã nói:
- Haiz, Triệu Bát Quái, anh nói Lưu Tích Nhân dựa vào cái gì mà muốn chỉnh Trần Kinh? Trước đây không lâu chẳng phải anh nói, ông ta tín nhiệm Trần Kinh nhất sao? HIện tại ở Đức Thủy chúng ta đều là Trần Kinh làm quản gia.
Tiểu Triệu nhìn xung quanh một chút, giả bộ thần bí, nói:
- Tiểu Mã, anh không hiểu, cái gọi là thử nhất thì, bỉ nhất thì. Thời gian trước, Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang đang đấu nhau, đương nhiên ông ta sẽ tốt với Trần Kinh, đều vì lợi mà thôi.
Hiện tại không xong rồi. Trần Kinh ở Đức Thủy đủ lông đủ cánh rồi, lại truyền ra tin Trần Kinh muốn thay thế Lưu Tích Nhân, anh nói xem, Lưu Tích Nhân có thể không cuống sao? Lúc này ông ta chỉnh Trần Kinh, chẳng lẽ để Trần Kinh lên làm Bí thư, ông ta đau khổ rời khỏi Đức Thủy này, ông ta còn không động thủ được sao?
- Nói hươu nói vượn.
Hầu Dũng vẫn không để ý từ nãy đột nhiên ngẩng đầu.
- Phó bí thư Trần chính là ứng cứ viên duy nhất cho chức Bí thư Đức Thủy ta nhiệm kỳ tiếp theo. Các anh thấy không, sau khi Phó Bí thư Trần tới Đức Thủy, đầu tiên là chỉnh đốn hệ thống giáo dục, sau lại chỉnh hệ thống chính trị pháp luật, đều là đích thân anh ta ra tay nghiêm túc, sự thay đổi của ba phương diện này mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Những việc Phó bí thư Trần Kinh làm cũng là những việc Lưu Tích Nhân vẫn muốn làm, nhưng lại không dám làm, hoặc là không có năng lực làm.
Lưu Tích Nhân đợi ở Đức Thủy đủ lâu rồi, nên chuyển ổ đi thôi. Lúc này ông ta tranh đấu với Trần Kinh, chỉnh Trần Kinh, cho là Phó bí thư Trần là một đống bùn mặc cho Lưu Tích Nhân ông ta nhào nặn sau?
Tiểu Hầu vừa nói, dáng vẻ bệ vệ của Tiểu Triệu bị đổ, có chút quê quá hóa khùng nói:
- Chỉ có kẻ mê quan như cậu là biết nhiều. Tôi nói với cậu, chú tôi làm ở Cục cải cách đấy. Hôm qua ông ấy ăn cơm uống rượu tại nhà tôi. Ông ấy nói hình như Trần Kinh có tham gia dự án đường coa tốc Hủ Tra, khả nghi liên quan tới vài người, hiện đang điều tra.
Hầu Dũng đứng dậy nói:
- Chú cô chẳng qua chính là một người sai vặt của cục cải cách. Ông ta thì biết cái gì. Cô có biết Phó bí thư Trần bối cảnh như nào không Bạn gái Phó bí thư Trần chính là chủ của truyền thông Sở Giang, tài sản lên đến chục triệu, anh ta còn cần chút tiền ám muội này sao?
Anh ta dừng lại một chút, cảm xúc càng kích động nói:
- Còn nữa, cô xem sau khi Phó bí thư Trần đến Đức Thủy chúng ta, có chuyện gì là không suy nghĩ cho sự phát triển của Đức Thủy? Nhất là gần đây, anh ấy phụ trách việc xây dựng tòa nhà thời thời trang và xây dựng chợ hàng hóa.
Anh ấy đều đích thân tới hiện trường, chỉ huy thi công ở hiện trường và đề ra kế hoạch tiêu thụ, tuổi anh ấy còn trẻ, không cách chúng ta mấy tuổi, có thể đi lên địa vị cao như vậy, tiền đồ sáng lạn, anh ấy có thể ngu ngốc nói giỡn với tiền đồ của mình sao?
Hầu Dũng kích động, Tiểu Triệu cũng kích động, cô nói:
- Vậy sao hôm nay Trần Kinh không lộ mặt? Lễ thời trang là hoạt động quan trọng như vậy, lại là do anh ta đề xướng, sao anh ta lại giữa đường lùi bước? Chúng ta làm phóng viên bên ngoài đều biết, gần đây có vẻ không có lãnh đạo huyện ra ngoài công tác, nếu Trần Kinh ở Đức Thủy, lại không tham dự hoạt động này, vì sao vậy?
- Cái này…cái này…
Hầu Dũng nhất thời không biết nói sao. Câu này của tiểu Triệu nói vào trọng điểm, đây cũng là nghi hoặc của anh ta, là điểm mà anh ta nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
- Dù sao Phó bí thư Trần Kinh nhất định không giống người ỷ quyền mưu lợi cá nhân. Anh ấy là người chính phái, danh tiếng từ trên xuống dưới đều tốt, sao có thể làm chuyện này?
Hầu Dũng kiên trì nói, gân xanh trên cổ anh ta hiện ra, hiển nhiên, nội tâm anh ta rất kích động.
Tiểu Triệu lạnh lùng cười nói:
- Tôi nói một câu không nên nói, làm quan có mấy người tốt? Hơn nữa, trên thế giới này có mấy người lại ngại mình nhiều tiền. Anh nói tốt cho Trần Kinh như vậy, ai tin? Dù sao cũng không phải tôi không tin, tôi chỉ không tin có quan không tham.
Hầu Dũng cứng họng, định nói thêm, Lưu Thiến và Tiểu Mã ở bên cạnh thấy có vấn đề, vội vàng tới chặn anh ta lại.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy mở, Phó giám đốc truyền hình thường vụ, Chung Duy Nhất vội vàng xông tới. Ông ta vừa nhìn thấy Hầu Dũng, lớn tiếng nói:
- Hầu Dũng cậu làm trò gì thế? Hôm nay không phải cậu ra ngoài sao? Sao không có động tĩnh gì thế?
Hầu Dũng hơi sửng sốt nói:
- Hôm nay Phó bí thư Trần hủy bỏ chương trình trong ngày rồi, tôi…
- Đồ vứt đi, ai bảo cậu Phó bí thư Trần hủy bỏ lịch trình? Phó bí thư Trần hiện đã đến hiện trường, hơn nữa còn đang đọc diễn văn. Cả ngày cậu nhìn chằm chằm vào quan trường, vậy mà ngay cả tin này cậu cũng không biết, cậu làm phóng viên kiểu gì thế?
Chung Duy Nhất lớn tiếng nói.
- Á…
Hầu Dũng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, đột nhiên quay đầu lại hô:
- Chụp ảnh, Chu Lâm, mau, mau, tiểu Mã, gọi điện thoại cho lái xe, chuẩn bị xe, chúng ta nhanh….
Hầu Dũng vội vàng chỉ đạo nhân sự, ngay cả anh ta cũng tay chân cuống cuồng thu đọn đồ đạc, bộ dạng rất chật vật.
Nhưng mặt anh ta thì tươi như hoa, phút cuối cùng vẫn không quên nói với tiểu Triệu:
- Thế nào tiểu Triệu? không hiểu đừng nói bừa, cản thận tôi tố cáo với lãnh đạo đình chức của cô? Làm phóng viên có thể nói hươu nói vượn như cô sao? Cô cũng chỉ thích hợp làm ở mấy tờ báo lá cải thôi. Ở cơ quan ngôn luận của Đảng thì cô còn kém xa, thẩm tra một cửa cũng đã không qua được.
Hầu Dũng vừa nói, vừa cầm túi xách thiết bị chạy ra ngoài, phẫn nộ và kích động khi trước sớm đã tan thành mây khói, thay vào đó là dương dương đắc ý và kích động mãnh liệt.
Còn tiểu Triệu thì tức giận cả người phát run, môi liên tục giật giật, không nói được một câu.
…
Biểu ngữ lễ hội thời trang lần thứ nhất của Đức Thủy chăng đầy phố lớn ngõ nhỏ.
Tại quảng trường tòa nhà thời trang hoàn thành của Đức Thủy giăng đèn kết hoa, toàn cảnh náo nhiệt.
Buổi diễn tập hôm nay đã kết thúc, khắp nơi nhân viên diễn xuất đang lục tục tản đi. Nhưng người dân tới ngắm cảnh vẫn đông như kiến, cả quảng trường chật như nêm cối.
ở tầng hai tòa nhà thời trang, một sảnh triển lãm thời trang lớn, hôm nay nơi này được tạm thời dùng làm hội trường, cho nên đại diện các đơn vị, cơ quan, diễn viên đại biểu, hội đồng nhân dân Mặt trận tổ quốc và các nhân sĩ liên quan, các vị khách quý của lễ hội thời trang lần này, còn có lãnh đạo ủy ban trù bị lễ hội thời trang, đại biểu cán bộ lão thành, nhân sĩ danh nhân nổi tiếng trong xã hội, tất cả đều tụ tập lại, mọi người cùng nghe Phó bí thư Trần Kinh, Uỷ viên thường vụ huyện ủy, chủ nhiệm tổ chức lễ hội thời trang lần này phát biểu.
Chân Củng, ủy viên thường vụ huyện ủy, Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đứng sau Trần Kinh cách đó không xa.
Bởi vì nhiều người, lãnh đạo đứng, tất cả nhân viên đi theo cũng đứng, Chân Củng đứng đó như cọc tiêu thẳng tắp, nhìn không chớp mắt, ánh mắt lẳng lặng nhìn bóng hình xuất thần của Trần Kinh.
Anh ta nhìn Trần Kinh phía trước, hai tay hoa lên, cảm xúc dạt dào, trong lòng có chút hoảng hốt.
Trạng thái hôm nay của Trần Kinh rất tốt, cả đoạn đường đi đều tươi cười nhẹ nhàng, gặp ai cũng cười, khuôn mặt bừng sáng.
Mà nụ cười của hắn, cũng khiến cả lễ hội tưng bừng hơn.
Trần Kinh nói rất tình cảm, hắn miêu tả với tất cả mọi người sự phát triển vĩ mô của ngành kinh doanh thời trang của Đức Thủy sau khi xây dựng thành phố thời trang Đức Thủy.
Trình độ của hắn vốn cao, là một cây bút nổi danh trong cả Sở Gian.
Hắn không cần bản thảo mà vẫn có thể xuất khẩu thành thơ, hơn nữa toàn lời hay ý đẹp, lời hắn nói luôn nhận được tiếng vỗ tay không ngừng phía dưới.
Mà cũng vì hắn nói, phía dưới rất nhiều người xúc động, ai mặt mày cũng hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Chân Củng có phần không dám tin tất cả trước mắt mình, bời vì làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, anh ta rất rõ cảnh ngộ hiện tại của Trần Kinh.
Báo cáo điều tra của viện kiểm sát đã đưa ra, kết quả điều tra rất bất lợi cho Trần Kinh. Kết quả như vậy đủ khiến Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang ở trên hội nghị thường ủy đẩy Trần Kinh vào chỗ chết.
Đối mặt với nguy cơ như vậy, có thể nói là tuyệt cảnh, Trần Kinh không ngờ có thể có được trạng thái như hôm nay?
Điều này quả thật không thể tin nổi, không thể giải thích, nội tâm Chân Củng hoàn toàn bị cảnh tưởng này làm chấn động.