Quan Sách

Chương 48

Trời tháng sáu, nhưng sắc mặt trẻ con, vừa rồi còn có tiếng sấm mưa gió ầm ầm, bây giờ mây tan gió ngừng, mặt trời lại lần nữa chiếu rọi xuống mặt đất, đất trời trong sáng như tiết thanh minh!

Sau cơn mưa trời quang đãng, trong phòng có vẻ rất sáng sủa.

Trên mặt bàn trong thư phòng rải giấy Tuyên Thành, Mã Bộ Bình mặc áo sơ mi trắng, áo sơ mi phẳng lỳ, không có một nếp gấp. Đầu y chải thành nếp, dùng keo xịt tóc vuốt cố định, cả người có vẻ rất có tinh thần.

Lúc này Mã Bộ Bình vung bút viết lên những chữ ngay ngắn, thoăn thoắt, hai mắt y mở to, nhìn chăm chú vào mặt giấy Tuyên Thành, hô hấp y từ chậm thành nhanh, lúc đầu không hề có tiếng vang, sau tai lại nghe thấy rõ ràng.

Văn Kiến Quốc lẳng lặng đứa trước bàn, y ngừng thở, thật nghiêm túc nhìn chữ trên giấy, thỉnh thoảng ánh mắt chuyển đến trên mặt Mã Bộ Bình, nhưng rất nhanh y liền nhìn ra chỗ khác.

Mã Bộ Bình thích viết chữ, Văn Kiến Quốc đối với ham thích này của y biết rất rõ, cho nên, lúc sắp xếp nơi ăn ngủ cho Mã Bộ Bình, giấy và bút này y tự mình lựa chọn, hiện tại xem ra, những thứ này tác dụng không nhỏ, Mã Bộ Bình rất thuận dùng.

- Kiến Quốc, có cái gì nói đi, không cần nghẹn trong họng!
Tiếng Mã Bộ Bình vang lên.

Văn Kiến Quốc liền bước lên phía trước một bước, trầm ngâm một lát, nói:
- Chủ tịch huyện, chuyện trọng yếu như vậy, để Phó phòng Trần đi làm, có phải hơi qua loa không? Nếu chẳng may...

- Cậu bây giờ cảm thấy qua loa còn có thể thay đổi sao?
Tiếng Mã Bộ Bình lên cao, Văn Kiến Quốc ngượng ngùng cười, nói:
- Xem ra Chủ tịch huyện đối với Phó phòng Trần rất tin tưởng, hắn là thanh niên có tài, tuấn kiệt, chắc chắn không khiến ngài thất vọng!

Đầu bút lông của Mã Bộ Bình đột nhiên ngừng một lát, y nhăn mặt nhíu mày, cầm lấy bút lông, ánh mắt híp lại, dùng hai ngón tay từ trên bút gỡ ra đầu lông.

- Cậu không phải vừa mới nói qua loa sao? Bây giờ lại thay đổi thái độ?
Mã Bộ Bình nhàn nhạt nói, ánh mắt không nhìn Văn Kiến Quốc.

Văn Kiến Quốc cười ha ha, nói:
- Chủ tịch huyện ngài coi trọng nhân tài, tất cả mọi người đều biết. Ngài dùng người, tuyển người, đề bạt người từ trước đến nay đều không theo khuôn mẫu nào, nói lúc này, ngài đối với tuyển dụng Trần Kinh là một khoản kinh phí lớn. Nếu Trần Kinh thực sự là nhân tài, hôm nay hắn tất nhiên sẽ mang tin vui về!

Ánh mắt Mã Bộ Bình nhìn Văn Kiến Quốc, nhìn y thật lâu, trên mặt cuối cùng mỉm cười, hơi khoa trương nói:
- Tôi dùng người không phải mù quáng! Tôi trước tiên phải xem tinh thần, sau đó là xem hình thức, cuối cùng còn muốn kiểm tra nhân phẩm. Mấy điều này trong sách bây giờ không nói đến.

- Phát hiện một nhân tài, chọn lựa một nhân tài không dễ dàng, có đôi khi kinh phí lớn cũng không được, không nỡ bỏ đứa trẻ không đến nơi đến chốn!

- Chủ tịch huyện cao kiến, tôi hôm nay lại mở mang thêm kiến thức!
Văn Kiến Quốc cười nói.

Văn Kiến Quốc đi theo Mã Bộ Bình nhiều năm, đối với Mã Bộ Bình mà nói có thể hiểu đến tận xương tủy. Lấy Văn Kiến Quốc mà nói, y từ một cán bộ bình thường, đi từng bước trở thành thân tín bên cạnh Mã Bộ Bình, đã trải qua một hành trình dài.

Nhớ lại hành trình này, Văn Kiến Quốc thường cảm thán không hiểu, có một số việc để y trải qua lần nữa, bản thân y vẫn không hề nắm chắc, cảm giác như vậy, khiến Văn Kiến Quốc thường cảm thấy bản thân rất may mắn.

Nói đến con người Mã Bộ Bình, trong dân chúng Lễ Hà 100 người thì có 100 cách nói, mà về đề tài Mã Bộ Bình thượng vị, thì lại xôn xao. Nhưng Văn Kiến Quốc cho rằng, Mã Bộ Bình thành công nhất là ở tính cẩn thận, mà cẩn thận nhất, là dùng người.

Đúng như lời y nói, y dùng người không mù quáng, y trọng dụng người, đều trải qua y cẩn thận sàng lọc lựa chọn.

Cho nên phương diện dùng người, y rất ít khi phải lộ mặt xuất hiện, đây có thể nói là điểm thành công nhất của y.

Đương nhiên, đối với vấn đề này nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (người có lòng nhân từ thì thấy nhân từ, người có kiến thức thì nhìn thấy kiến thức), Mã Bộ Bình dùng người cẩn thận, cũng dùng người bảo thủ. Phàm là người y không tự sàng lọc, y không mặn mà sử dụng, mà một người lọt vào mắt xanh của y, thì dù khó đến đâu, ở Lễ Hà cũng phải dưới sự điều khiển của Mã Bộ Bình.

Nghĩ vậy, Văn Kiến Quốc lại có chút hâm mộ thậm chí ghen tị với Trần Kinh, lần này Mã Bộ Bình lên tỉnh, mục đích chính là để giải quyết vấn đề di dân, vấn đề này là mấu chốt, có thể nói quyết định sự nghiệp chính trị của Mã Bộ Bình sau này.

Vấn đề trọng đại trước mắt, Mã Bộ Bình cũng không cần khảo nghiệm Trần Kinh, có gan buông lỏng đưa Trần Kinh lên đài, Mã Bộ Bình có quyết định kinh người này cùng lúc, Trần Kinh may mắn lại gặp chuyện trọng yếu.

Đương nhiên, Trần Kinh có thể đi đến bước này, không hoàn toàn là may mắn.

Lúc Trần Kinh gặp chuyện khó giải quyết, có thể nhanh chóng quyết định, có gan nhận nhiệm vụ hoang đường này, điểm này làm Văn Kiến Quốc rất bội phục. Lúc ấy, y đã nghĩ, hoặc Trần Kinh không biết gì hết, hoặc Trấn Kinh đã thấy rõ tất cả, bằng tuổi Trần Kinh, hắn có thể nhìn thấu nhiều điều như vậy sao? Văn Kiến Quốc không quá tin tưởng!

- Ngồi, ngồi đi! không cần đứng thế!
Mã Bộ Bình chỉ ghế sô pha, tay cầm bút lông y đặt xuống giá bút:
- Hôm nay cậu phá rối, tôi viết chữ lại không đẹp, trong lòng có tạp niệm mất rồi!

Văn Kiến Quốc chậm rãi ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt Mã Bộ Bình nhìn y, trầm ngâm một lúc, nói:
- Xem người đầu tiên cần xem nhân phẩm, nhân phẩm Trần Kinh không tồi, điều này làm cho người ta vui mừng!

Văn Kiến Quốc im lặng, ý của Mã Bộ Bình rất rõ ràng, ngay lúc Văn Kiến Quốc nói lại tình hình cho Trần Kinh, tình hình rất không ổn, Mã Bộ Bình khẩn cấp về Lễ Hà, trên tỉnh lại đồng thời xảy ra chuyện không may, cả hai bên trời mưa, Mã Bộ Bình có thể e dè chuyện gì?

Nếu Mã Bộ Bình e dè, tiền đồ chính trị của y rốt cuộc có tồn tại hay không? Nếu Mã Bộ Bình lần này hoàn toàn thất thế, Trần Kinh cực khổ đi theo một người không có tiền đồ, thì có ý nghĩa gì? Không chỉ không có ý nghĩa, ngược lại không có khả năng trở thành vật hi sinh,vậy thì việc gì phải làm?

Nhiều chuyện như vậy, trong thời gian ngắn phải cân nhắc, sau đó quyết định, thật khó mà nghĩ được.

Văn Kiến Quốc lúc ấy không xem trọng Trần Kinh, nhưng y tuyệt đối không dự đoán được, Trần Kinh không ngờ không lùi bước, một câu đáp ứng chuyện này. Mã Bộ Bình nói Trần Kinh “nhân phẩm” tốt, y không có cách nào phản bác.

Văn Kiến Quốc rất hiểu Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình phản cảm nhất là người hai mặt, là người có quan điểm truyền thống thâm căn cố đế, Mã Bộ Bình đối với chữ “Trung” rất coi trọng!

- Công việc cậu làm cũng rất khá, trong hai năm nay cậu vất vả nhiều.
Mã Bộ Bình bình thản nói.

Văn Kiến Quốc cười cười, nói:
- Chưa nói đến chuyện vất vả, tất cả tôi không trách người khác, chỉ oán chính bản thân mình! Ai bảo tôi trước đây tính cảnh giác không cao, phạm phải sai lầm? Sau khi ở trên tỉnh vài năm, tầm nhìn tôi được mở rộng, tâm trạng bây giờ và trước đây thay đổi rất lớn...

- Sao? Nghe lời cậu nói, cậu tích cực suy nghĩ hành động, cậu đối với tiền đồ bản thân có kế hoạch gì?
Mã Bộ Bình nói.

Văn Kiến Quốc sửng sốt, bị Mã Bộ Bình hỏi vậy có chút trở tay không kịp, trong đầu y suy nghĩ, rất nhanh hiểu được lời này của Mã Bộ Bình ám chỉ điều gì.

Trước đây Mã Bộ Bình lên tỉnh, đơn thương độc mã, trong lòng Văn Kiến Quốc cũng rất bồn chồn, cảm thấy áp lực khá lớn. Y lo lắng chẳng may công việc của Mã Bộ Bình không làm tốt, y chắc chắn bụng làm dạ chịu.

Cho nên, mấy ngày nay, y liên hệ với rất nhiều người ở Lễ Hà, chủ yếu để biết được tình hình.

Nhưng chuyện này không thể xem xét theo một chiều, Văn Kiến Quốc liên hệ với Lễ Hà, có phải thật sự một lòng vì Mã Bộ Bình làm việc? Có phải chỉ để biết cục diện mà Mã Bộ Bình đang gặp ở Lễ Hà hay không?

Chuyện này chính Văn Kiến Quốc cũng không rõ ràng, nếu y nói y không suy nghĩ vì bản thân tìm đường lui, lời này rất gượng ép. Nhưng, dấu ấn của Văn Kiến Quốc trên người Mã Bộ Bình rất nhiều, đây là sự thật, mặt khác Văn Kiến Quốc hiểu rõ Mã Bộ Bình, y rất rõ ràng, với năng lực của Mã Bộ Bình, Thư Trị Quốc không dễ dàng chỉnh được y buồn thiu như chó nhà có tang.

Nhưng thế giới nội tâm, Văn Kiến Quốc sao có thể phân tích được? Cho nên câu “ tích cực suy nghĩ hành động” của Mã Bộ Bình làm lòng y nghiêm túc, do dự không biết trả lời như thế nào.

Lại nói tiếp, Văn Kiến Quốc bị điều động lên tỉnh, cũng là có nguyên nhân. Trước kia Văn Kiến Quốc làm ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, là Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Huyện.

Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trong lúc doanh nghiệp nhà nước cải cách, là bộ môn dẻo dai hò hét, Văn Kiến Quốc năm đó ở Văn phòng giám sát quản lý tài sản nhà nước cũng là nhân vật nở mày nở mặt.

Đáng tiếc nhân gian lắm thị phi, trong cải cách thay đổi chế độ xã hội ở doanh nghiệp nhà nước, có bao nhiêu tin tức đen tối, việc này chỉ sợ không ai dám chắc chắn. Văn Kiến Quốc cầm dao chuyện này, có rất nhiều chuyện căn bản là y không tự chủ được, đều bỏ qua vùi xuống.

Sau lại có người tố cáo bán tài sản nhà nước, viện kiểm sát phái một tổ điều tra, một vấn đề lớn, Văn Kiến Quốc là chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, y khó chối được sai lầm này.

Cũng may lúc ấy là thời kỳ lịch sử đặc biệt, thời điểm ấy tăng vọt số doanh nghiệp cải cách nhà nước, khẩu hiệu “bỏ gánh nặng, bỏ trọng trách” hô rất to. Huyện ủy cuối cùng xử lý chuyện này, là suy xét ảnh hưởng tích cực của cải cách đến xã hội và nhân dân, không có nghiêm khắc tuân theo luật pháp xử lý.

Nhưng tha là thế, Văn Kiến Quốc ở Lễ Hà không có vị trí thích hợp, lúc ấy vừa vặn trên tỉnh muốn có một nơi liên lạc xử lý với huyện ủy, Văn Kiến Quốc liền được điều động làm Chủ nhiệm văn phòng liên lạc xử lý trên tỉnh, bây giờ nhoáng cái đã hai năm.

- Trở về đi, chuyện này xong xuôi rồi trở về, Lễ Hà bây giờ thiếu chính là cán bộ!
Mã Bộ Bình thở dài nói, Văn Kiến Quốc vừa nghe vậy, đang định mở miệng nói, Mã Bộ Bình hướng Văn Kiến Quốc xua tay, nói:
- Đi đi, đi đi! Thời gian không còn sớm, cậu đi đón Trần Kinh trở về, hắn trở về, trực tiếp đưa đến chỗ tôi, chiến thắng hôm nay của hắn để tôi tự hỏi!

- Được, tôi lập tức đi ngay!
Văn Kiến Quốc đứng dậy:
- Chỉ sợ kết quả sẽ hỏng bét!

Mã Bộ Bình cười nhẹ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nằm ngửa ở sô pha như nhắm mắt dưỡng thần. Văn Kiến Quốc đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Mắt Mã Bộ Bình đột nhiên mở ra, ánh mắt nhìn về phía cửa, người từ sô pha nhảy dựng lên.

Y bước nhanh đến cạnh điện thoại thuần thục nhấn một dãy số, một lúc sau điện thoại có người nhận, Mã Bộ Bình trầm giọng nói:
- Tôi là Mã Bộ Bình, ngày kia tôi về! Chuẩn bị tiệc mừng công, muốn làm thật long trọng, bao hết tầng ba nhà khách Phòng Sơn!
Bình Luận (0)
Comment