Quan Sách

Chương 484

( Canh 2 hoàn thành, vẫn còn có một canh, các anh em hãy chờ đi! Sáng hôm nay mất điện, ảnh hưởng tới việc đánh chữ! ! ! )

Hội đồng hương huyện Lễ Hà mỗi năm tụ hội lần, hội trưởng Hồng Lượng đã sớm thông báo Trần Kinh, Trần Kinh sẽ là khách mời đặc biệt của hội đồng hương.

Lễ Hà người dân sinh ra ở vùng núi, từ nhỏ hoàn cảnh trưởng thành gian khổ tạo ra người Lễ Hà tính cách kiên cường cùng với ý thức đoàn thể mạnh mẽ. Người Lễ Hà ra ngoài dốc sức làm, đi tới chỗ nào đều có đoàn thể, quan niệm và ý thức đồng hương rất mạnh.

Đồng hương Lễ Hà tại Sở thành mỗi năm hội tụ lớn một lần, tụ tập nhỏ chắc khoảng nghìn lần, tất cả mọi người là đến từ cùng một chỗ, tụ hội không chỉ giao lưu cảm tình, hơn nữa là tìm kiếm và phát hiện cơ hội.

Huyện Lễ Hà ở Sở thành lăn lộn mà nổi danh ngoại trừ Hồng Lượng ra, thì ông chủ châu báu Lý Vạn Phúc Lý Tùng Sinh, phó tổng giám đốc sân bay Sở Giang Chu Hoàn, những người này Trần Kinh trước kia đều biết, đều đã từng giao lưu.

Trước kia Trần Kinh chỉ là một cái Phó trưởng ban nhỏ của Lễ Hà, vị trí kết giao với bọn họ và vị trí hiện tại đương nhiên không giống nhau.

Lúc đó Trần Kinh tiến tỉnh thành, xem như người phía dưới vào thành, cần sự trợ giúp và ủng hộ, Hồng Lượng bọn họ là địa đầu xà (rắn địa phương), theo ý nghĩa nào đó mà nói, Trần Kinh cần bọn họ giúp đỡ và ủng hộ.

Nhưng hiện tại, Trần Kinh vào tỉnh thành làm quan rồi.

Trần Kinh là quan, bọn họ là dân, có thể quan hệ với Trần Kinh, đối với bọn họ mà nói là cơ hội hiếm có.

Hồng Lượng rất am hiểu tâm tư người muốn leo cao, đồng hương hội hội tụ công khai, hắn làm hội trưởng đường hoàng nói một bài, sau đó cùng vài đồng hương đại gia có quan hệ tốt vây quanh một đám bằng hữu khách quý đi đến Ngọc Sơn.

Ở hội sở Ngọc Sơn., Hồng Lượng đặc biệt bao hết một sân rộng, nơi này ẩm thực giải trí, suối nước nóng, tập thể hình… đầy đủ mọi thứ, mọi người cùng nhau tụ tập ở trong này.

Hồng Lượng đích thân chăm sóc Trần Kinh, ở một phòng riêng nhỏ vô cùng bí mật, Trần Kinh bỗng gặp được Cao Thọ Sơn.

Hồng Lượng mấy năm nay ở Sở thành kinh doanh khách sạn, kinh doanh khách sạn Lệ Đô từ một khách sạn hạng ba biến thành khách sạn số một số hai nổi danh Sở thành, cái mà anh ta dựa vào chính là mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Biết quan hệ, biết kết giao bằng hữu.

Mấy năm nay ngành khách sạn Sở thành phát triển vẫn lạc hậu,tập đoàn khách sạn Sở thành là mấu chốt trong đó.

Chính quyền địa phương vì bảo hộ môi trường phát triển tập đoàn khách sạn Sở thành, áp dụng rất nhiều chính sách hạn chế đối với nhà đầu tư khách sạn ngoại lai. Toàn bộ khách sạn Sở thành vẫn lạc hậu so với các tỉnh lị trên cả nước, đã đến lúc không thể không thay đổi.

Hồng Lượng mấy năm nay có thể ở trong khe hẹp mưu sinh, khách sạn Lệ Đô có thể trở thành khách sạn bốn sao đứng đầu Sở thành, anh ta tất nhiên có quan hệ rất không tầm thường với tập đoàn khách sạn Sở thành.

Hồng Lượng bật cười ha hả nói:

-Anh Trần, đến đây, tôi giới thiệu với anh. Vị này chính là lão Đại ngành khách sạn Sở Giang chúng ta, chủ tịch tập đoàn khách sạn, Chủ tịch Hội đồng quản trị Cao Thọ Sơn!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười, Cao Thọ Sơn này tướng mạo xấu xí, vóc dáng rất thấp, đặc biệt giống hình tượng Thủy Hử, nhân vật bắt hổ, khiến Trần Kinh có chút giật mình.

Cao Thọ Sơn chủ động chìa tay nói:

- Trần trưởng ban, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Hôm nay không nghĩ tới Hồng Lượng đáp đài. Để cho tôi may mắn làm quen anh!

Cao Thọ Sơn cười rộ lên bộ dạng rất yêu, thịt trên mặt chồng chất một khối, như Phật Di Lặc.

Giữa Trần Kinh và Cao Thọ Sơn có khúc mắc. Lúc trước Trần Kinh chủ động lật lại vụ án của Cao Thọ Sơn, thành kiến của Cao Thọ Sơn đốI với hắn cũng rất lớn.

Nghe nói vì việc này, Cao Thọ Sơn còn phản ánh tình huống này với lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, từng nghĩ muốn mặc kệ không làm.

Nhưng hôm nay, Cao Thọ Sơn lại biểu hiện rất khiêm tốn, trên mặt thần sắc nhìn không ra trong lòng của anh ta có bất kỳ khúc mắc.

Trần Kinh trong không khỏi bất ngờ.

Ở đây gặp được Cao Thọ Sơn, Trần Kinh không thể không nghĩ nhiều, bí mật giữa hắn và Trần Chi Đức, gần đây vẫn khiến hắn đau đầu.

Hắn chưa từng nghĩ Cao Thọ Sơn sẽ nghe thấy loại phong thanh như vậy, nhưng hiện tại xem ra. Hắn đánh giá thấp năng lực của Cao Thọ Sơn.

Cao Thọ Sơn nhất định là nghe được phong thanh mới nhân cơ hội này gặp mặt mình.

Hồng Lượng ở một bên trung gian, chỉ vào một người trung niên bên cạnh Cao Thọ Sơn cười nói:

- Trần trưởng ban, vị này chính làTổng giám đốc công ty hạt dẻ, trà huyện Lễ Hà Đường Ngực Sở, Đường chủ tịch lần này tiến tỉnh thành là vì tuyên truyền lá trà Lễ Hà chúng ta mà đến! Ông ấy tìm tôi hỗ trợ, anh nói tôi thì biết cái gì về trà?

Hồng Lượng lắc đầu tiếp tục nói:

-Lễ Hà đều biết rằng Trần trưởng ban là cao thủ thưởng thức trà, hôm nay tôi bảo Đường chủ tịch mang tới một chút đồ tốt đã cất rất kĩ của ông ấy. Để anh đánh giá xem, hương vị Lễ Hà mà!

Đường Ngực Sở vội vàng tiếp cận lại gần nói:

-Trần trưởng ban, trước kia khi anh ở Lễ Hà, tôi gặp anh nhiều lần, lúc đó tôi không biết anh thích uống trà, không có cơ hội có thể kết bạn với anh!

Hồng Lượng vung tay lên nói:

- Hiện tại biết cũng không muộn, về sau hàng năm có vũ tiền trà tốt một chút không được quên Trần Trưởng ban. Tôi nói cho anh biết, Trần Trưởng ban nếu thích trà của anh, đồ của anh lập tức sẽ có giá trị hơn một bậc!

Hồng Lượng bản chất thương nhân, khéo léo, hơn nữa đặc biệt am hiểu đối nhân xử thế.

Hôm nay vốn dĩ là gặp mặt xấu hổ một chút, nhưng lại nhất định khiến anh ta dính dáng đến trà, bỗng nhiên phẩm vị được nâng cao.

Đồ mà Đường Ngực Sở hôm nay mang đến đều là trà đứng đầu Lễ Hà mây mù núi cao trà, hơn nữa theo ông ta giới thiệu, đây đều là trà hữu cơ tinh khiết thiên nhiên không ô nhiễm, hơn nữa nguyên liệu là do đất cát địa phương trồng nên, lá trà bản chất có một mùi thơm ngát tự nhiên.

Bởi vì là trà xanh núi cao, công nghệ pha trà rất đơn giản.

Hồng Lượng chuẩn bị đại đa số công cụ đều không dùng được, chỉ có thể dùng mấy cái chén sứ trấn Cảnh Đức Tam Tài, Trần Kinh lần lượt rót trà cho mọi người.

Đường Ngực Sở nhân tiện nói:

-Người lành nghề khẽ vươn tay đã biết có hay không, có ít người nói pha trà xanh đơn giản, không biết pha trà xanh rất tốn công sức. Nhiệt độ nước cao, lá trà hỏng, nhiệt độ thấp lại không có vị trà!

Hơn nữa trà xanh cao quý, không thể ngâm cũng không thể ủ, không cẩn thận một chút không ra vị trà nguyên chất, lá trà làm vàng nước rồi, không thể uống vào!

Hồng Lượng ở một bên thích thú mà nói:

-Hôm nay học được tri thức rồi! Học được tri thức rồi! Tôi xuất thân cực khổ, sau này điều kiện tốt một ít, đi học người ta cao nhã, cũng bày đặt mua dụng cụ trà. Nay mới biết, tôi thật là học đòi văn vẻ, làm chằng giống chút nào, hôm nay tôi xem như đã học được!

Cao Thọ Sơn ở một bên chỉ mỉm cười, biểu hiện thoáng có một chút kiêu ngạo.

Hồng Lượng và Đường Ngực Sở nịnh hót trắng trợn, thân phận của anh ta ở nơi nào, cũng không thể xông vào góp vui.

Dựa theo cấp bậc hành chính mà nói, Cao Thọ Sơn là cán bộ cấp Giám đốc sở, so với Trần Kinh cao hơn hai cấp, anh ta nếu cũng giống Hồng Lượng và Đường Ngực Sởnói chuyện như vậy, sẽ mất thân phận.

Trần Kinh vẻ mặt vẫn rất bình thản, đối mặt với lờI khen tặng của Hồng Lượng và Đường Ngực Sở, hắn vừa không ra vẻ khiêm tốn, cũng không đắc ý vênh váo.

Cứ như vậy một bộ dạng thản nhiên, tự lo thưởng thức trà.

Điều này lại khiến Cao Thọ Sơn liếc nhìn một cái.

Theo Cao Thọ Sơn, Trần Kinh là thiếu niên đắc chí, còn trẻ như vậy luôn luôn có chút ngạo khí, luôn luôn có chút cạnh sắc.

Nhưng Trần Kinh biểu hiện ra ngoài lại giống như chén nước chè xanh này, hàm súc nội liễm, làm cho người ta không cảm giác được chút hương vị thiếu niên đắc chí nào.

Mấy người thưởng thức trà, sau đó rất dĩ nhiên là thảo luận tới sự nghiệp rồi.

Đường Ngực Sở nói:

- Hồng chủ tịch, ngài bây giờ đang ở Sở thành sự nghiệp thành công như vậy, mọi người ở nhà đều hãnh diện. Xem thế lực của ngài, tương lai một loạt khách sạn Sở thành, Lệ Đô cũng có một vị trí nhỏ nhoi rồi!

Hồng Lượng liên tục khoát tay nói:

-Cái tên lão Đường này, ở trước mặt Chủ tịch Hội đồng quản trị Cao nói ngành khách sạn, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?

Cao Thọ Sơn nói:

- Lão Hồng, cậu cũng đừng nói móc ta, ta bây giờ là buồn thiu như chó nhà có tang, mấy ngày hôm trước bên ngoài thậm chí đồn đại, nói Cao mỗ ta không chịu nổi áp lực, đã nhảy lầu tự sát!

Hồng Lượng nói:

- Đồn đại không đủ tin cậy, đều là nghe nhầm đồn bậy! Thực lực tập đoàn khách sạn Sở thành từ lâu đã là ông trùm Sở thành chúng ta, sự thật này không thay đổi được!

Cao Thọ Sơn thở dài một hơi nói:

-Lão Hồng hôm nay nói lời này, thật là dát vàng trên mặt tôi rồi! Nói thật lòng nhé, mấy năm nay vì tập đoàn lòng ta đều rối loạn rồi, thật sự cơ thể và đầu óc có chút mỏi mệt rồi, nên cáo lão về quê rồi!

Đám người Hồng Lượng và Cao Thọ Sơn tán gẫu chuyện buôn bán, Trần Kinh không xen một lời.

Lấy thân phận Trần Kinh bây giờ mà nói, hắn là không tiện công khai đàm luận vụ án tập đoàn khách sạn Sở thành.

Dù sao hiện nay vụ án này và hắn không lien quan gì, hồ sơ đều tại phòng Đốc tra bên kia, thân phận hắn không thích hợp bàn vềvụ án này.

Nhưng Cao Thọ Sơn chợt xoay đầu lại hỏi hắn, nói:

- Trần trưởng ban, vụ án tập đoàn chúng ta anh hiểu rõ. Nếu như là bởi vì cá nhân tôi Cao Thọ Sơn có vấn đề gì, ảnh hưởng đến toàn bộ sự phát triển của tập đoàn, cá nhân tôi có thể từ chức thậm chí là nhận xử phạt của tổ chức.

Nhưng tình huống hiện tại...

Cao Thọ Sơn thở dài một hơi, nói:

- Tôi nói quá một chút..., bây giờ là có người muốn tập đoàn chúng ta đi vào đường cùng. Lý do chính là chúng ta nhiều năm tồn tại như vậy, cản trở toàn bộ sự phát triển làn mạnh của ngành khách sạn tỉnh Sở Giang !

Tôi nghĩ kĩ lại, cách nói này có lý, nhưng tôi cũng muốn nói một câu.

Uốn nắn cũng không được quá tay, nếu thật là chúng ta đi vào đường cùng, ngành khách sạn Sở Giang có thể phát triển? có thể hăng hái tiến lên? Tôi thấy việc này chưa chắc!

Cơ chế thể chế cải cách cũng không chỉ có một con đường tư hữu hóa, con đường của chúng ta rất nhiều, nhưng chúng ta cần càng nhiều không gian tự do phát huy hơn nữa. Không có không gian tự do, chẳng khác nào dùng dây thừng trói tay chân, chúng ta thay đổi như thế nào?

Trần Kinh khẽ nhíu mày, nói:

- Chủ tịch Cao, cái này tôi là trái ngành rồi! Công việc của tôi chỉ cóvấn đề điều quản cán bộ, vấn đề kinh tế anh nói với tôi, không phải đàn gảy tai trâu sao?

- Hơn nữa, Hồng chủ tịch biết, tôi mới vừa từ phía dưới điều lên, hoàn toàn không hiểu một cái gì, thuộc bổn phận chính mình cũng thường làm hỏng việc! Lãnh đạo nhiều lần phê bình tôi, đề cập cải cách doanh nghiệp nhà nước việc đại sự này, tôi có đủ tư cách lên tiếng không?

Cao Thọ Sơn ngẩn người, kinh ngạc nói không ra lời.

Anh ta hôm nay gặp Trần Kinh, là có được tin tức chuẩn xác, Trần Kinh có thể sẽ phát huy tác dụng mấu chốt trong vụ việc tập đoàn khách sạn Sở Giang.

Nhưng anh ta cố ý thử, cũng là vắt chày ra nước, điều này làm cho trong lòng của anh ta rất hồ nghi, lại có chút vô vị.

Anh ta không thể không thừa nhận, Trần Kinh rất trầm ổn, mặc dù chỉ là một trưởng ban, nhưng rất sâu sắc.

Cao Thọ Sơn lần đầu tiếp xúc với Trần Kinh, còn không bắt được chính xác tính tình Trần Kinh, cũng nhìn không thấu trong lòng Trần Kinh suy nghĩ gì, trong lòng của hắn có thể nghĩ thất vọng! ( chưa xong còn tiếp. Nếu bạn thích bộ tác phẩm này, chào mừng bạn đến khởi điểm () tặng phiếu đề cử, vé tháng, bạn ủng hộ, chính là động lực lớn nhất đối với tôi. )
Bình Luận (0)
Comment