Quan Sách

Chương 486

Ngày 7 tháng 11

Không dễ gì tan tầm đúng giờ 1 lần, Trần Kinh vốn muốn tìm Phương Uyển Kỳ, nhưng mẹ gọi điện thoại nói chị và anh rể đã về, hắn liền lái xe chạy về nhà.

Dọc theo con đường này, trong đầu Trần Kinh luôn nghĩ đến bữa cơm với anh em Trần Lâm.

Anh em Trần Thị, Trần Đoàn trượt, Trần Lâm lăn lộn, lời nói này có thể không quá chuẩn xác.

Hai anh em Trần Đoàn và Trần Lâm có sự trái ngược rất lớn, Trần Lâm cả ngày thích mặc quần áo tiền vệ, để tóc xoã dài, thoạt nhìn như hạng người không đáng tin cậy, nếu không người không biết xuất thân của Trần Lâm, dễ cho anh là là tên du thủ du thực, Trần Kinh cũng sẽ tin.

Trên người Trần Lâm, mang hơi thở lưu manh rất rõ, tính cách chết cũng nhanh mà sống cũng nhanh, tung hoành ngang dọc, một chân đá sắt, tức khắc thay đổi 180°, cả người đều biến thành kẻ lăn lộn, xưng huynh gọi đệ, tiếng anh trước sau không chỉ để gọi cho vui.

Nhưng Trần Đoàn thì khác, con người của Trần Đoàn phải nói là cao lớn đẹp trai, ăn mặc rất hợp nhãn, vừa nhìn đã thấy là quý công tử.

Còn phương diện đối nhân xử thế, anh ta thâm thuý hơn Trần Lâm, nói chuyện rất có kỹ xảo, ngoài mặt khách khí, nhưng trong lòng dấu diếm rất nhiều sự khéo léo linh hoạt.

Không thể nghi ngờ, anh em Trần Thị rất có hứng thú với tập đoàn khách sạn Sở Thành.

Dựa theo cách nói của Trần Đoàn, tập đoàn khách sạn Sở Thành đã vô phương cứu chữa, nhất là đấu tranh nội bộ kịch liệt, đã đến trình độ kinh người rồi.

Trong đó, chỉ trích nhiều nhất nhằm vào Cao Thọ Sơn, vấn đề của tập đoàn khách sạn Sở Thành, đa phần đều là vấn đề của Cao Thọ Sơn.

Cao Thọ Sơn thích việc lớn hám công to, chuyên quyền độc tài, khiến cho nội bộ của tập đoàn nguy khôn sụp đổ.

Nhất là hiện tại cuộc tố tụng của tập đoàn khách sạn Sở Thành và tập đoàn khách sạn Âu Lãng. Bây giờ còn chưa mở phiên toà, danh tiếng còn nghiêng về một phía, nhưng một khi mở phiên toà, hậu quả sẽ là như thế nào.

Trần Đoàn khi nói chuyện với Trần Kinh, cũng gọi tổng giám đốc Hàn Cường của khách sạn Vienna đến.

Anh ta nói với Hàn Cường:

- Lão Hàn, hôm nay nơi này không có người ngoài. Anh cũng biết Trần Kinh, tôi cùng hắn là đồng tông huynh đệ, hiện tại vụ án của tập đoàn các anh do Trần Kinh tiếp tay, anh có tình huống như thế nào hôm nay cứ chủ động phản ánh, ngàn vạn lần đừng đợi cho sự tình được xác định. Vậy sẽ không còn kịp rồi.

Hàn Cường vừa nghe Trần Đoàn nói như vậy, ông ta trầm ngâm một chút, nhân tiện nói:

- Trưởng phòng Trần, là lãnh đạo quan trọng của tập đoàn khách sạn Sở Thành, hiện tại chúng tôi gặp khó khăn lớn như vậy, nói thật lòng, tôi đây thật sự rất khó chịu.

Nhưng nếu như nói phải nghĩ lại vấn đề, tôi cảm thấy Chủ tịch hội đồng quản trị Cao phải là người có trách nhiệm chủ yếu.

Hàn Cường nói một hơi mười vấn đề lớn, mỗi một vấn đề đều liên quan đến Cao Thọ Sơn. Không thể phủ nhận, tài ăn nói của Hàn Cường rất tốt, hơn nữa cực kỳ hiểu rõ Cao Thọ Sơn, anh ta nói cái gì cũng đều có bằng chứng. Có thể được coi là chứng cớ rất xác thực.

Trần Kinh vừa nghe vừa hút thuốc, cũng không nói gì, cũng không biểu lộ thái độ.

Cuối cùng anh ta nói:

- Được rồi, đại Công tử Trần, thật lòng mà nói, hiện tại việc này tôi cũng rất bối rối, anh có đề nghị gì hay?

Trần Đoàn cười, nói:

- Không, ông em, tôi là đồ vô dụng nên không hiểu việc này. Tôi nếu có đề nghị tốt ắt sẽ ngồi ở ghế trưởng phòng này rồi. Hôm nay mục đích chủ yếu của tôi chính là mời anh ăn cơm, chỉ là tiện thể mới nhắc tới vấn đề này, tôi có mấy lời không nói ra sẽ khó chịu.

Trần Lâm tiếp lời nói:

- Kỳ thật anh Kinh, chuyện này tôi đã cân nhắc, ý tứ trong tỉnh rất rõ ràng. Cải cách tập đoàn khách sạn Sở Thành ở thế phải làm. Nhưng trước khi cải cách, nhất định phải thay đổi hiện trạng trước mắt, ít nhất phải giải quyết cho xong mâu thuẫn nội bộ của tập đoàn khách sạn.

Hiện tại mâu thuẫn mấu chốt ở trên người Cao Thọ Sơn, Cao Thọ Sơn nếu thật là có vấn đề, chức Chủ tịch Hội đồng quản trị người khác không thể làm sao?

Trần Kinh cười cười, Trần Đoàn nghiêm túc nói:

- Anh nói huyên thuyên. Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Sở Thành là lãnh đạo cấp giám đốc, anh nói ông ta không thích hợp sẽ không thích hợp à? Chúng ta không thể nói mãi những chuyện này được!

Hàn Cường nói:

- Được rồi, không nói về đề tài này nữa, cái đề tài này quả thật là không đem lại sự hứng thú, nếu không thì như vậy đi, hôm nay ba vị công tử Trần đến chỗ của tôi, cá nhân tôi là ông chủ, tôi sẽ tính tiền bữa ăn này.

Trần Đoàn khoát tay một cái nói:

- Đi, đi, Lão Hàn anh đi cho, tiền bữa ăn này tôi trả không nổi sao? Hôm nay tôi mời đồng tông huynh đệ của tôi ăn cơm, còn cần anh đãi khách sao?

Hàn Cường ngẩn người, nói:

- Chao ôi, đó là sơ sót của tôi! Đi, tôi sẽ không làm phiền cuộc nói chuyện của anh em các anh, có chuyện gì cần tiếp đón nói tôi một tiếng, tôi sẽ đến ngay.

Hàn Cường vội vội vàng đi, trong phòng còn lại Trần Kinh và ba người.

Trần Đoàn liền nói với Trần Kinh:

- Trần Kinh, ông anh tôi đã nói thật lòng với cậu. Chuyện cải cách khách sạn Sở Thành này, tôi đây vẫn luôn theo dõi. Tôi cũng không hề muốn chen chân vào chuyện này! Bởi vì chuyện này là ông lão nhà tôi đang phụ trách, tình ngay lý gian, tránh những kẻ rỗi hơi muốn kiếm tiền mà đưa ra những lời nói không tốt.

Nhưng một người bạn của tôi rất có hứng thú với tập đoàn khách sạn Sở Thành, tôi cũng muốn giúp cậu ta nghe ngóng một chút, tìm hiểu một chút tình hình.

Trần Kinh thản nhiên cười, nói:

- Hả? Có thể làm cho anh đại công tử Trần tự thân xuất mã, vậy tất nhiên không tầm thường anh nói cho tôi biết sơ, cuối cùng là ai chứ?

Trần Đoàn cười cười nói:

- Việc này không thể nói, nếu nói sẽ ảnh hưởng công việc của cậu.

Trần Kinh hí mắt nhìn Trần Đoàn nói:

- Không nói cũng tốt, anh tôi hôm nay là tình anh em, nói việc này sẽ tổn thương nặng nề.

Trần Đoàn ngẩn người, anh ta không ngờ Trần Kinh có thể nói như vậy.

Bởi vì trong tình hình chung, Trần Đoàn đã nói ra những câu này, cho dù ai cũng không khỏi hiếu kỳ, như thế nào cũng phải truy vấn vài câu.

Nhưng Trần Kinh lại không như vậy, hắn dường như không có hứng thú chuyện này, trong lòng anh ta cũng nói không nên lời.

Trần Đoàn khó mà nói cái gì, chỉ bắt đầu mời rượu, Trần Kinh chối từ không được, chỉ uống mấy chén cùng anh ta.

Vài ly rượu vào bụng rồi, Trần Kinh bỗng nhiên vỗ Trần Lâm đang ngoan ngoãn ngồi một bên nói:

- Nhị công tử, làm sao vậy? sao rủ rượi vậy?

Trần Đoàn khoát tay một cái nói:

- Cậu không cần lo cho anh ta, anh ta vừa mới yên tĩnh một ít, cậu chớ đừng làm anh ta hứng chí, bằng không anh ta càng điên, ván rượu hôm nay của chúng ta đừng hòng chấm dứt sớm.

Anh ta dừng một chút, chuyển lời, đột nhiên hỏi Trần Kinh:

- Kinh Tử, cậu cảm thấy lão Hàn này như thế nào?

Trần Kinh ngậm miệng không nói, Trần Đoàn nói:

- Kinh Tử, chúng ta là anh em, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.

Trần Kinh cười nói:

- Được rồi, anh nói chúng ta là anh em khiến cho lòng tôi rất ấm áp, tôi chỉ nói hai điểm. Điểm thứ nhất, lão Hàn này không được tốt lắm, tôi làm quan, quan niệm cấp trên cấp dưới đã thấm sâu vào lòng tôi, nói xấu cấp trên sau lưng, điểm này tôi cảm thấy không tốt lắm.

Nói khó nghe 1 chút, đây là chủ bán cầu vinh a.

Trần Đoàn ngẩn người, cười ha ha, nói:

- Kinh Tử, đúng là, tôi và cậu quả thật là anh em, tính cách của cậu hợp với tính khí của tôi. Có gan nói thật, nói thẳng, điều này là tốt nhất.

Anh ta vỗ đầu một cái, nói:

- Đúng rồi, còn có điểm thứ hai cậu chưa nói.

Trần Kinh nói:

- Thật sự muốn tôi nói à?

Trần Đoàn giả vờ cả giận nói:

- Cậu xem cậu nói cái gì? Không phải là thật thì là giả? Cậu cứ nói đừng ngại.

Trần Kinh thản nhiên nói:

- Điểm thứ hai, sự tình tập đoàn khách sạn Sở thành, anh nên tránh càng tốt, tốt nhất không cần đi thăm dò cái gì. Chuyện này tôi và anh dừng ở đây, về sau không cần bàn nữa.

Trần Đoàn ngẩn người, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt.

Nhìn thấy dáng điệu của anh ta, nếu không phải lời nói lúc trước quá vẹn toàn, nói không chừng sẽ trở mặt tại chỗ.

Cùng Trần Đoàn ăn cơm xem như không vui cụt hứng bỏ về.

Trần Kinh từ ngày hôm qua cho tới hôm nay vẫn đang cân nhắc việc này.

Đại công tử Trần này, ngoài mặt nói chuyện khách khí, kỳ thật trong lời nói có chút mơ hồ lấy thế đè người.

Trong lời nói của anh ta dường như đang nhắc nhở thân phận của anh ta với đối phương.

Điểm này khiến trong lòng của Trần Kinh cảm thấy không thoải mái, đồng thời lại có chút cảnh giác.

Lật đổ Cao Thọ Sơn cũng không phải là Cao Thọ Sơn đổ, chí ít trong tình huống trước mắt, nếu Cao Thọ Sơn xảy ra vấn đề, tập đoàn khách sạn Sở Thành sẽ chia năm xẻ bảy.

Trần Đoàn truyền một thông điệp rất nguy hiểm cho Trần Kinh, khiến Trần Kinh không thể không mặt lạnh mà đối đãi chuyện này.

Đắc tội với người a.

Không thể so sánh Trần Đoàn và Trần Lâm như nhau được, tâm cơ của anh ta thâm sâu hơn.

Trần Kinh cũng không muốn gây thù hằn, nhưng, có đôi khi tên đã trên dây không phát không được, hắn nhất định phải cảnh cáo Trần Đoàn, nếu không có thể sẽ chọc ra hậu hoạ lớn.

Trong lòng Trần Kinh buồn bã về đến nhà, vừa đến đầu bậc thang, cửa trong nhà đã mở.

Cô bé Linh nhi từ khe cửa thò cái đầu ra, vừa nhìn thấy Trần Kinh, liền mở hết cửa ra, chạy nhanh tới, ngoài miệng hô:

- Cậu về rồi, cậu về.

Trần Kinh ôm lấy cô bé, hôn hai má của cô, tâm tình thật tốt, nói:

- Linh nhi ngoan, thật sự khiến cho cậu yêu mến.

Linh nhi nhìn Trần Kinh, nghiêm trang nói:

- Cậu buổi tối thường không trở về nhà, bà ngoại ngày hôm qua còn nói là vì Linh nhi không ngoan à.

- Bà ngoại nói bậy, ai nói Linh nhi của chúng ta không ngoan, Linh nhi của chúng ta là đứa bé ngoan nhất.

Trần Kinh nói, trong nháy mắt liền bị một đoàn mềm mại nhồi vào.

Cô bé có tình cảm rất sâu với hắn, có đôi khi hắn chưa về nhà, cô bé sẽ không làm bài, bảo là muốn chờ cậu về mới làm bài tập.

Học được ca khúc mới ở nhà trẻ, khi về nhà cũng muốn hát cho cậu nghe trước, sau đó mới hát cho ông bà ngoại nghe.

Bế đứa nhỏ vào nhà, chị Trần Đình Nguyệt và anh rể Uông Quốc Thuỵ đều ở trong nhà, cả nhà đều quay quần trong phòng khách, vui tươi hớn hở nhìn Trần Kinh và cô bé đang nhốn nháo.

- Linh nhi của chúng ta theo sát cậu, nó không gần gũi mẹ của nó bằng cậu đâu,

Trần Đình Nguyệt có chút ghen tỵ mà nói.

Trần Kinh cười ha hả trong lòng rất đắc ý, càng yêu đưa bé trong lòng của mình.

- Ai, mẹ, sao không có làm cơm. Mọi người muốn làm tiên cả à?

Trần Kinh nói.

Chung Tú Quyên trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Mẹ nào biết anh trở về? Anh xem mấy ngày nay, có ngày nào anh trở về như thường không? Công việc bận bịu dù sao cũng nên nghĩ ngơi một chút chứ.

Chung Tú Quyên tức giận, Trần Kinh liền không dám lên tiếng, cô bé cũng bất mãn nói:

- Bà ngoại nói không đúng, cậu là người đầy tớ của nhân dân, làm nhiều việc là cho nhân dân, ông ngoại cũng nói như vậy mà.

Chung Tú Quyên liền giơ tay muốn đánh đứa nhỏ, nói:

- Con bé kia, bà ngoại yêu thương cô nhất, nhưng cô lại yêu thương cậu như vậy, mỗi ngày để cho cậu đưa đón cô đến trường và về nhà nhé.

Cô bé có chút tủi thân, khóc nghẹn, Trần Đình Nguyệt nói:

- Được rồi, được rồi, đừng nháo lên nữa, chuẩn bị đi ra ngoài, chúng ta hôm nay đi ăn cơm tiệm, đi ra ngoài ăn cơm đi.

Linh nhi lập tức nín khóc mỉm cười, vỗ tay nói:

- Đi ăn cơm tiệm, đi ăn cơm tiệm. Con muốn ăn cật.

Vẻ mặt Trần Kinh ngạc nhiên.
Bình Luận (0)
Comment