Quan Sách

Chương 608

Sa Minh Đức rời khỏi tỉnh Sở Giang, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trần Kinh có thể tưởng tượng, sau khi tin này công bố, chính đàn Sở Giang sẽ kinh ngạc đến mức nào.

Nói không khoa trương thì, Sa Minh Đức làm bí thư ở Sở Giang đã có cống hiến rất lớn, hơn nữa trước mắt Sở Giang cũng đang ở thế đầu bay lên, nếu như căn cứ theo chính sách lâu dài mà nói, lúc này Sa Minh Đức rời khỏi Sở Giang không phải là thích hợp lắm.

Mặt khác, thời điểm trung ương đang điều chỉnh các quan to, có đôi khi cũng nhấn mạnh một điểm, cũng bởi vì căn cứ vào những suy xét này, rất nhiều người không ngờ rằng Trung ương sẽ điều chỉnh công tác của Sa Minh Đức.

Sa Minh Đức vừa đi, vận mệnh chính đàn Sở Giang lập tức sẽ xuất hiện biến hóa rất lớn, đây là việc không cần nghi ngờ.

Thành viên tổ chức của Sa Minh Đức ở Sở Giang, rất có khả năng vì Sa Minh Đức rời đi mà dẫn đến suy yếu lớn.

Đối với Sa Minh Đức, điều động đến nơi mới, tỉnh Tô Bắc thuộc khu Hoa Đông, phát triển rất nhanh, rất tốt, là một nơi đông đúc và giàu có của toàn quốc, Sở Giang không thể so sánh với nơi đó.

Theo phát triển của Sa Minh Đức mà nói, có lẽ ông ta đến Tô Bắc, sẽ càng có cơ hội phát triển tài ba của ông ta.

Trong đầu Trần Kinh đang suy nghĩ lung tung đến việc này, thì ô tô đã tiến vào biệt thự 81 rồi.

Mùa đông đến, bên ngoài biệt thự 81 rất đẹp và tĩnh mịch, hai bên trồng Thương Tùng Thúy bách xanh um tùm và cao lớn, lá cây màu xanh đậm, loại màu sắc đậm đó, khiến nơi này có một cảm giác rất trang nghiêm, hai bên đường, cứ cách một đoạn lại có quân đội mặc quân phục đứng trang nghiêm, tư thế của họ rất hiên ngang, hùng tráng, uy vũ.

Xe dừng trước một tiểu lầu nhỏ màu đỏ, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ xuống xe, hắn cố gắng trấn an bản thân, để nội tâm bình định lại một chút.

Phương Uyển Kỳ dường như cảm nhận được thần sắc khác thường của Trần Kinh, cô tưởng rằng Trần Kinh căng thẳng, liền dùng tay kéo lấy tay của Trần Kinh, miệng nói nhỏ bên tai Trần Kinh, nhẹ giọng an ủi hắn, nói:
- Không sao cả, anh cứ thả lỏng, chỉ là một ông già hẹm thôi, có gì đáng sợ đâu?

Cánh cửa màu đỏ của tiểu viện được mở ra, Lý Diên Khánh dẫn hai người vào trong.

Vừa tiến vào trong sân viện, liền cảm thấy nhiệt khí đập vào mặt.

Trần Kinh mới phát hiện, trong viện toàn bộ đều có khí ấm bao vây lấy, trong này có rất nhiều loại hoa cỏ, cây cảnh, bước chân vào sân cảm giác ở đây không giống mùa đông, mà là giống mùa xuân.

Trong sân có một chiếc ghế bành to, rất bắt mắt, phong cách cổ xưa, thành ghế màu vàng, chắc là làm từ gỗ hoa lê.

Trên mặt ghế lót một tấm đệm dày, một ông lão ngồi trên ghế với vẻ mặt bình thường, hai tay bám vào gậy ba- toong, đang chỉ chỉ vào đám hoa trong viện.

- Ông nội!

Phương Uyển Kỳ giống như con chim én, thoát khỏi nắm tay của Trần Kinh, bay nhanh đến chỗ ông cụ, cô giẫm phải một vũng nước, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Dường như ông lão có chút giật mình, sửng sốt một lúc mới có phản ứng, mà lúc này Phương Uyển Kỳ đã tới bên cạnh ông, hai tay kéo lấy cánh tay phải của ông.

- Ông nội ~

Phương Uyển Kỳ lại gọi tiếng nữa, lúc này ông cụ mới gật gật đầu nói:
- Đã sắp ba mươi tuổi rồi, mà vẫn mạo muội như vậy, vào vù vù như vậy, làm ông giật cả mình!

Ông cụ nói chuyện nhấn từng câu từng chữ rõ ràng, thoáng mang một chút khẩu âm địa phương, vừa nghe chính là giọng điệu của Tây Bắc.

Cuối cùng Trần Kinh cũng đi tới trước mặt ông cụ, nhìn ở cự ly gần, đúng thực như Phương Uyển Kỳ nói, là một ông già họm hẹm.

Không có loại khí phách giống như các lão tướng trên TV vẫn diễn, ông cụ đội một chiếc mũ quả dưa, dáng người chắc là không cao, tay ông nắm gậy mà run rẩy rất lợi hại, hai bàn tay toàn là nếp nhăn, ông cụ đã rất già rồi.

Điều duy nhất khiến người ta chú ý là cặp mắt của ông.

Cặp mắt của ông cũng không phải là sắc nhọn, nhưng ánh mắt nhìn của ông, khiến người ta có một loại cảm giác sâu xa khó hiểu, xuyên thấu qua cặp mắt kia, dường như mãi mãi không nhìn thấy điểm cuối.

- Chào ông nội!
Trần Kinh bước lên, hướng ông cụ cúi đầu, lễ tiết này là của vãn bối Sở Giang đối với bề trên.

Ánh mắt của ông cụ băn khoăn, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành cười, dùng quải trượng chỉ chỉ về chiếc ghế mới được vệ binh đem đến, nói:
- Ngồi đi, ngồi đi, không giống với đàn ông Tây Bắc, dáng người rất cao!

Trần Kinh cảm ơn ngồi xuống ghế, Phương Uyển Kỳ thì kéo ghế ngồi sát bên cạnh ông cụ, hai tay nắm lấy cánh tay trái của ông cụ.

- Cậu tên là….
Ông cụ hướng tai về phía Trần Kinh.

Trần Kinh vội nói:
- Cháu họ Trần, tên chỉ có một chữ Kinh, Trần trong nhĩ đông Trần, Kinh trong thủ đô Kinh.

Ông cụ gật gật đầu cười nói:
- Hai chữ này rất đơn giản, rất dễ viết!
Ông dừng một chút nói:
- Cháu giống người Tây Bắc hơn ta, khi ta còn trẻ, mới mười một tuổi đã làm kiệu phu, bị ép rất dã man, dáng người không cao lên được nữa, trước kia khi bọn ta còn đáng giặc, có người còn gọi ta là “ Phương chú lùn”.

- Ông nội!
Phương Uyển Kỳ lắc lắc tay ông cụ, chu miệng có chút không vui nói:
- Ai nói ông lùn? Dáng người ông không phải là lùn….

Ông lão cười, chỉ chỉ Phương Uyển Kỳ nói:
- Đứa trẻ này, còn không chịu thừa nhận sự thật, lùn là lùn, đó cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, vì sao lại không thừa nhận?

Phương Uyển Kỳ và Phương lão tướng quân nói chuyện, trong lòng Trần Kinh cũng bình tĩnh lại.

Nói chuyện với Phương lão tướng quân rất trôi chảy, Trần Kinh cũng không cảm thấy có bất kỳ áp lực gì, giống như là đi tản bộ trong công viên, tình cờ gặp mặt ông cụ, sau đó cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm vậy.

- Nghe nói cháu học rất nhiều, rất biết viết văn chương?
Bỗng nhiên ông cụ lại hỏi Trần Kinh.

Trần Kinh vội vàng khiêm tốn nói:
- Ông nội, bình thường cháu cũng không có nhiều thời gian để học, đều bận công tác, việc viết văn chương, cũng là vì công việc cần thiết, thời gian rảnh rỗi cũng không nhiều, nên đối với việc này cũng không nghiên cứu được nhiều!

Ông cụ khoát tay một cái nói:
- Việc của cháu, ta cũng nghe qua một chút, đều là nghe người khác nói, phần tử trí thức có văn hóa, ta khá là hâm mộ đấy, bởi vì bản thân ta cũng không biết nhiều chữ lắm.

Ông cụ dừng một chút, giơ tay nắm quải trượng lên nói:
- Cháu đã đọc qua không ít sách, ta muốn kiểm tra cháu một chút, cháu nói cho ta nghe xem cái lầu nhỏ này kết cấu là gì?

Trần Kinh ngây người tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải.

Bố cục của lầu nhỏ?

Vừa rồi Trần Kinh đi từ bên ngoài vào thẳng đây, căn bản là chưa kịp quan sát xung quanh, chỉ thấy cái lầu nhỏ này là màu đỏ, so với các lầu xung quanh có chút khác biệt, về phần bố cục gì đó, thì hắn nào đâu biết?

Hắn dừng một chút, thực thà đáp:
- Ông nội, cháu vừa rồi vội đến đây, chưa kịp chú ý cảnh vật xung quanh, nhất thời không nghĩ ra là bố cục gì!

Ông cụ cười cười, giơ quải trượng lên nói:
- Bây giờ cháu xem đi, cháu đến rồi thì nên đi một vòng, xem thế nào…

Trần Kinh đứng dậy, trên lưng liền toát ra một lớp mồ hôi.

Hắn căn bản không ngờ tới, ở đây, ông cụ đột nhiên lại cho mình bài kiểm tra này, nhất thời làm sao hắn có thể nghĩ được?

Hắn đứng dậy, nhìn trái nhìn phải một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vị trí nóc nhà, vừa nhìn kiểu cách cũ của xà nhà, nơi cuối cùng của xà nhà, còn có một đồ án điêu khắc tinh tế, giống như có tường vân, còn có con dơi.

Trần Kinh nhướn mày, đột nhiên nghĩ đến, “con dơi” tượng trưng cho chữ “Phúc”, nếu đây đã là chỗ ở cũ, có thể hay không dính dáng đến một chút truyền thống Trung Quốc? ví dụ như là phong thủy?

Vừa nghĩ tới phong thủy, Trần Kinh đột nhiên giật mình, hắn quay đầu lại nhìn ông cụ, ông cụ đang nói chuyện với Phương Uyển Kỳ, một mắt lại dường như là đang xem xét Trần Kinh.

Trần Kinh đọc sách tương đối nhiều, sách về phong thủy cũng xem qua một số, nhưng loại sách này thường dính đến âm dương ngũ hành, thiên can địa chi, còn có bát quái thôi toán, nhất thời hắn cũng không tìm thấy manh mối.

Hắn hít sâu một hơi, chầm chậm tĩnh tâm, xem xét cẩn thận bố cục và phương hướng của phòng này.

Thật lâu sau, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, nói:
- Có rồi

Ông cụ và Phương Uyển Kỳ nghe thấy lời của hắn, đều im tiếng, ông cụ có chút cao hứng nói:
- Ồ? Vậy cháu nói thử xem?

Trần Kinh trầm ngâm một chút nói:
- Lầu nhỏ này tọa ở Nam Triều Bắc, thông qua phong thủy của tám tòa nhà thì, nơi này thuộc loại đông tứ điển hình, khi ông nội sinh ra, thuộc mệnh chấn, chấn vi đông, ông cũng là tứ mệnh đông tứ, hợp với tướng mệnh của ông, trụ chi đại cát.

Nhưng vấn đề duy nhất ở đây là tràng tòa nhà cửa chính quá dựa Tây, càn vị phạm xung, càn thuộc kim, kim vị xung đột, theo nguyên lý ngũ hành tương sinh, hỏa khắc kim, phòng ở sơn màu đỏ và màu tím là hỏa, cho nên….

Trần Kinh mới nói một nửa, Phương Uyển Kỳ liền ôm bụng cười ha ha, chỉ vào Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, anh đừng nói nữa, bụng của em không chịu nổi nữa rồi, anh nói này nói kia, sao lại kéo cả Dịch bát quái vào thế?

Để em nói cho anh nghe nhé, căn phòng này thành màu đỏ, là khi thời văn thuộc, ông nội em bị người ta phê dấu, trong lúc tức giận ông cho người sơn màu đỏ đấy, khi đó chẳng nói màu đỏ là tốt sao? Ông nội liền ở trong căn phòng màu đỏ, những hồng vệ binh kia cũng không dám đến quấy rầy bắt người nữa, sao anh lại nói đến cái gì mà kim a, cái gì mà hỏa nữa?

Trần Kinh ngẩn người, mặt liền đỏ lên, nói với ông cụ:
- Ông nội, là cháu nói năng lung tung rồi, cháu cũng là xem nhiều loại sách lung tung….

Ông cụ mỉm cười, cũng không có bất kỳ ý tứ gì trách cứ Trần Kinh, ông chỉ chỉ vào chỗ ngồi nói:
- Ngồi đi, ngồi đi, đọc sách rất tốt, có thể không bám vào khuôn mẫu nào càng tốt, chỉ sợ đọc nhiều quá, thành con mọt sách a…

Ông nhẹ nhàng xoa tay vịn ở ghế, bỗng nhiên chỉ về chậu cảnh nói:
- Đây là của cháu tặng phải không?

Trần Kinh nhìn về phía chậu cảnh, không phải chậu của mình, nhưng nhìn những hoa lan kia, đúng là loại Kiến Lan chỉ có Sở Giang có, chắc tên của nó là “Ngạnh diệp nhân hóa” thuộc loại cực kỳ hiếm, đó là của mình tặng Phương Lộ Kiên, sau đó lại được mang đến đây.

Hắn gật đầu nói:
- Vâng ạ, ông có thích chậu cảnh này không?

Ông cụ cười gật đầu nói:
- Rất đẹp, rất đẹp, chậu cảnh này rất quý giá!

Ông cụ quay đầu sang nói với Phương Uyển Kỳ:
- Kỳ Kỳ rất nhiều vấn đề chỉ biết một, không biết hai, năm đó ta sơn thành màu đỏ, chính là bảo vệ bản thân, nhưng, năm đó người sơn màu đỏ cho ta, lại thực là người hiểu phong thủy.

Chuyện này ít người biết, người trong nhà đều không biết, không ngờ đột nhiên cháu lại nói đến điểm này, thực sự là vượt ra khỏi dự đoán của người khác.

Ông cụ dừng lại, hít một hơi nói:
- Đây là điều tốt khi đọc nhiều sách, ta thường nói với bọn họ, để bọn họ bớt chút thời gian đọc sách nhiều hơn, chỉ là rất ít người chịu nghe theo a…
Bình Luận (0)
Comment