Quan Sách

Chương 617

Trong lòng Trần Kinh hiểu rõ năng lực của Lý Dật Phong.

Từ kinh nghiệm và sự từng trải mà nói, Lý Dật Phong không hề kém Biên Kỳ, đều là những lãnh đạo từng là nhân vật số một ở bên dưới.

Năng lực và thủ đoạn của những lãnh đạo như vậy đều không thể nghi ngờ được.

Trần Kinh không cho rằng công tác của Ban tổ chức cán bộ có thể gây ra bao nhiêu áp lực cho Lý Dật Phong, vừa mới đổi lãnh đạo đều như thế, luôn có người cảm thấy không thể thích ứng, cho nên mới không an phận.

Nhưng dưới con mắt của Trần Kinh, sự không an phận này cũng không cần thiết, cũng bất lợi cho mình, và không thành thục.

Trưởng Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, là một trong những lãnh đạo tối cao của tỉnh ủy, trung ương có thể đề bạt Lý Dật Phong, nếu Lý Dật Phong ngay cả mấy cái gai nho nhỏ trong Ban tổ chức cán bộ mà cũng không thu thập được, chẳng phải rất khiến người ta thất vọng sao?

Cho nên sau khi Trần Kinh gặp Lý Dật Phong, trở về phòng, lợi dụng quyền lợi và thời gian cuối cùng của mình hẹn nói chuyện với những cán bộ nòng cốt chủ yếu trong phòng, yêu cầu họ một cách rõ ràng, muốn họ làm việc thành thật, kiên định, trước nhau như một, phải tin tưởng vào lãnh đạo, tin vào tổ chức.

Hơn nữa, Trần Kinh còn nhấn mạnh với Triệu An Sơn.

Triệu An Sơn người này nghiêm khắc mà nói năng lực không tệ, nhưng chỉ số EQ thấp hơn chỉ số IQ nhiều quá, lúc Trần Kinh vừa mới nhậm chức trưởng phòng của Phòng giám sát cán bộ,anh ta là người chống đối nhiều nhất.

Hiện nay cục diện của Ban tổ chức cán bộ, Triệu An Sơn vẫn theo sát Biên Kỳ mà không thể chiếm được vị trí, lại để cho Lý Dật Phong chiếm vị trí nhân vật số một.

Vào lúc này, Lý Dật Phong vốn có thể có chút thành kiến với Triệu An Sơn, nếu Triệu An Sơn giở trò gì, hoặc là làm gì đó đối nghịch với Lý Dật Phong.

Với thủ đoạn của Lý Dật Phong, Triệu An Sơn sẽ không chống đỡ nỗi, cuối cùng chỉ tự làm tổn thương chính mình thôi.

Buổi nói chuyện với Triệu An Sơn, không ngờ Triệu An Sơn rất xúc động.

Sau khi ông ta trở về một chốc thì lại quay lại, trên tay cầm một chiếc hộp đặt lên bàn Trần Kinh thành khẩn nói:
- Trưởng phòng, anh đi như vậy, tôi không nói thêm mấy câu thừa thãi nữa. Cái này là chút tâm ý của tôi. Chỉ là món đồ nhỏ, đồ kỷ niệm thôi!

Trần Kinh mở chiếc hộp, bên trong là một cặp hồ đào giống y như nhau.

Thứ này đúng là một món đồ chơi. Hoa văn của hồ đào khắc rất tinh xảo, trên bề mặt tương đối mượt mà, ánh lên sắc đỏ. Vừa nhìn đã biết đây là món đồ cổ lâu năm. Thứ này ở Sở Giang rất ít người chơi, nhưng ở Lĩnh Nam, ở Bắc Kinh, Thiên Tân rất được yêu thích.

Riêng món đồ này, giá trị đã không rẽ. Triệu An Sơn đưa tặng hồ đào chơi lâu năm, đây chính là thật lòng.

Trần Kinh không từ chối, đóng hộp lại nói:
- Lão Triệu, quà tôi nhận. Tôi không có gì thích hợp để đáp lễ. Chúng ta là đồng nghiệp, có lúc trắc trở, có lúc không thoải mái. Nhưng chúng ta vẫn cùng đưa Phòng giám sát cán bộ chúng ta phát triển lớn mạnh!

Hy vọng anh có thể tiếp tục cố gắng, làm tốt công tác. Kính nhờ anh rồi!



Lý Dật Phong chuyển lên tòa nhà Ủy viên thường vụ, Hà Lâm thư ký của Lộ Trọng Cường đến mời ông qua gặp Bí thư.

Văn phòng của Lộ Trọng Cường đối diện với văn phòng Sa Minh Đức trước kia, ông cũng vừa mới đổi văn phòng, bố trí trong phòng tương đối lịch sự, tao nhã.

Kể ra Lý Dật Phong và Lộ Trọng Cường cũng không tiếp xúc nhiều chứ chưa nói đến có nhiều giao tình.

Nhưng bây giờ cùng làm trong một bộ máy rồi, Lộ Trọng Cường là người đứng đầu bộ máy, còn Lý Dật Phong là ngựa ô quật khởi trong bộ máy. Bọn họ chắc chắn phải có những chỗ cần chú ý đến đối phương, nói không cần là còn phải nghiên cứu nữa.

Lý Dật Phong cầm một hộp café bước vào phòng Lộ Trọng Cường, Lộ Trọng Cường ngẩng đầu nhìn ông, hơi nhíu mày, nói:
- Sao thế? Lão Lý đến còn đem theo đồ làm gì thế?

Lý Dật Phong tùy tiện đặt hộp café lên bàn, nói:
- Biết Bí thư anh thích uống thứ này, tôi đem một hộp sang, con bé nó mua ở nước ngoài về đấy, nói là nhãn hiệu tốt, tôi cũng không hiểu nên đưa đến cho người lành nghề như anh đánh giá thử!

Hai người ngồi đối diện nhau, Lộ Trọng Cường càm hộp café, nói:
- Cái này rất tốt, là café Nam Sơn chính tông, giá của hộp café này không rẻ đâu!

Cà phê không rẻ, nhưng ông vẫn cầm hộp café trong tay, nói:
- Thứ này không tệ, anh thay tôi cảm ơn cháu nó nhé!

Lãnh đạo đến một cấp bậc nhất định, những món quà giữa các đồng chí với nhau, không thể nào quan tâm đến giá trị.

Đều là lãnh đạo cấp tỉnh, ai mà không ăn ngon mặc đẹp, ai chẳng sống ở phẩm vị cao?

Một hộp café có đắt đi nữa thì cũng chỉ là một hộp café, chỉ là chút đồ nho nhỏ, với chút đồ này ai mà để ý, ai mà mẫn cảm.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Lộ Trọng Cường đưa một xấp tài liệu cho Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong cầm tài liệu lên, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

Hầu hết tài liệu đều tố cáo ông, có tài liệu nói ông có vấn đề về tác phong, có quan hệ bất chính với cấp dưới, có người nói tình nghi ông nhận hối lộ, nhận món tiền lớn từ người khác.

Còn có người nói ông không tiếp thu ý kiến bất đồng, không dân chủ, thích độc đoán.

Đủ các loại báo cáo, một xấp tài liệu dày đều được chỉnh lý từ những tài liệu liên quan.

- Người may mắn thị phi nhiều, anh là lãnh đạo tổ chức mới đề bạt, bên dưới có vài người không thích ứng được, gây ra nhiều chuyện như vầy, thực sự khiến người ta rất bận lòng!
Lộ Trọng Cường nói, ông dừng lại, ánh mắt nhìn Lý Dật Phong nói:
- Lão Lý, hôm nay tôi tìm anh đến nói chuyện, là hy vọng anh đừng bị ảnh hưởng bởi những thứ này, công tác nên làm thế nào cứ làm thế ấy. Cây ngay không sợ chết đứng, có vài vấn đề tôi thấy đều có người mù quáng dính vào, anh không nên để trong lòng!

Lý Dật Phong gật đầu, trên mặt không hề nở nụ cười, ông nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Bí thư! Tôi vừa mới tiếp nhận công tác của Ban tổ chức cán bộ, áp lực hiện nay rất lớn…

Lộ Trọng Cường ôn hòa hỏi:
- Khó khăn có thể thuận lợi giải quyết không?

Lý Dật Phong nghiêm túc nói:
- Bí thư yên tâm, công tác ở Ban tổ chức cán bộ chắc chắn sẽ không bị cản trở, điểm này tôi có thể tuyệt đối cam đoan!

Lý Dật Phong tự tin nói

Hôm nay ông mở cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương, trong cuộc họp mọi người đã đạt được nhận thức chung liên quan đến công việc.

Trong đó công tác quan trọng là vấn đề tách Phòng giám sát cán bộ, vấn đề này trong nội bộ Phòng giám sát cán bộ đã làm công tác tư tưởng, phương án tách cũng đã được quyết định, lập tức có thể giải quyết xong chuyện này.

Công tác của Lý Dật Phong tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, nhất là khai thông tư tưởng nội bộ Phòng giám sát cán bộ, thuận lợi bất ngờ, điều này làm cho ông vừa vui vừa lo.

Ông vui dĩ nhiên là công tác có thể đẩy nhanh thuận lợi, giảm bớt lo lắng.

Còn ông lo là vì kế hoạch ban đầu của ông là muốn phá tan Phòng giám sát cán bộ, công tác tư tưởng nội bộ Phòng giám sát cán bộ chắc chắn rất khó khai thông, ít nhiều cũng xảy ra vài chuyện đau đầu.

Nếu như vậy, ông có thể mượn cơ hội đối phó với những người này, sau khi tách Phòng giám sát cán bộ thì sẽ thay đổi hoàn toàn diện mạo.

Nhưng hiện nay, chẳng một ai ngang bướng, tất cả mọi người thật sự phối hợp, khiến ông không thể nắm được bất kỳ nhược điểm gì.

Liên tiếp mấy năm liền công tác của Phòng giám sát cán bộ đều làm rất xuất sắc, đánh giá của toàn bộ Phòng giám sát cán bộ đều rất xuất sắc.

Lần này Trần Kinh rời khỏi Phòng giám sát cán bộ, cũng đã có rất nhiều tin đồn nói là Lý Dật Phong không dung người, muốn quét Trần Kinh ra khỏi cửa, bên ngoài còn có thêm vài tin đồn khó nghe.

Nếu tình hình như vậy, Lý Dật Phong tách Phòng giám sát cán bộ, thế này ắt sẽ gây tổn thương lớn cho hình tượng của ông ta, là lãnh đạo cấp Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, vậy mà không gánh nổi người kia.

Câu trả lời của Lý Dật Phong rất khẳng định, nụ cười trên mặt Lộ Trọng Cường liền tan đi.

Vấn đề công tác của Ban tổ chức cán bộ, Lộ Trọng Cường không tiện phát biểu quá nhiều, nhưng là Bí thư mới nhậm chức, ông phải thử tiếp xúc với Trưởng Ban tổ chức cán bộ, nhanh chóng tìm được nhịp điệu và kết hợp ăn ý.

Điều này có thể nói là chuyện trọng đại hiện nay của Lộ Trọng Cường.

Lý Dật Phong lần này lên khá đột ngột, không ai có thể ngờ ông lại có thể cạnh tranh vượt Biên Kỳ.

Lúc trước hai người cạnh tranh chức Phó trưởng ban thường trực Lý Dật Phong đã bị lép vế.

Giờ ông ở sau mà lại vượt lên ngồi vị trí trước, Biên Kỳ tuy được đề bạt, nhưng chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh chưa vào Ủy viên thường vụ, so với Trưởng Ban tổ chức cán bộ thì yếu hơn nhiều.

Chuyện trong quan trường mà, không tồn tại ngẫu nhiên và cơ hội, thậm chí không tồn tại chuyện ngoài ý muốn.

Lý Dật Phong lên, dĩ nhiên là có đạo lý sâu xa, đây chính là chỗ Lộ Trọng Cường cần cân nhắc.

Là người đứng đầu, ông cần phải hiểu rõ rất cả thành viên trong bộ máy của mình, phải hiểu rõ đặc điểm và năng lực công tác của từng người, còn phải hiểu những thứ đứng sau từng người.

Có thể bước lên vị trí lãnh đạo cấp bậc Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hoặc ít hoặc nhiều đều có mạng lưới quan hệ riêng của mình, kết cấu tầng trên của mạng lưới này, chắc chắn ở Bắc Kinh, Lý Dật Phong rốt cuộc là có vị thần tiên nào trên đó?

- Lão Lý, Phòng giám sát cán bộ có Trần Kinh, người này anh biết chứ?
Lộ Trọng Cường đột nhiên hỏi.

Lý Dật Phong nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào, sao Lộ Trọng Cường đột nhiên nhắc tới Trần Kinh, lẽ nào vì những tin đồn bên ngoài sao?

Ông hắng giọng một cái, trầm ngâm một chút nói:
- Trần Kinh dĩ nhiên là biết, là một cán bộ ưu tú nhất Ban tổ chức cán bộ chúng tôi, lần này được Bí thư Sa khẩm điểm đi học tập ở Hongkong…

Lộ Trọng Cường sờ sờ cằm, nói:
- Trần Kinh thật sự là cán bộ thanh niên xuất sắc nhất trong tỉnh Sở Giang chúng ta sao?

Lý Dật Phong trong lòng thầm thở dài, cảm thấy không được tự nhiên.

Ông và Trần Kinh không hề có quan hệ qua lại, dựa theo lẽ thường, ông cũng không cần nói giúp Trần Kinh.

Nhưng lúc này, Lộ Trọng Cường đã hỏi thế rồi, Lý Dật Phong không thể mò được ý đồ thật sự của ông, cũng không dám nói lung tung rồi, ông gật đầu nói:
- Có thể nói như vậy, đồng chí Trần Kinh rất ưu tú, là một cán bộ trẻ kiệt xuất, không thể nghi ngờ!

- Haha!
Lộ Trọng Cường cười ha hả, chỉ chỉ Lý Dật Phong nói:
- Lão Lý anh là người khá kiêu ngạo, hiếm khi khen ai, xem ra Trần Kinh này quả thực không tệ rồi!

Ông dừng lại một chút, nói:
- Thế này đi, anh đừng phái cậu ấy đi học vội, cứ để cậu ấy ở lại đã…

Lý Dật Phong trong lòng lộp bộp, suýt nữa thất thố.

Mau Trần Kinh đã đi rồi, vì sao đột nhiên giữ lại? Lẽ nào Lộ Trọng Cường muốn trộn cát vào trong ban?

Lý Dật Phong môi run run nhưng vẫn không thể mở miệng.

Cuối cùng, ông gật đầu:
- Được, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu ấy, để cậu ấy tạm hoãn việc đi nước ngoài, đúng rồi, tôi nên nói chuyện này với cậu ấy thế nào đây?

Lộ Trọng Cường thản nhiên cười cười, nói:
- Không cần phải nói gì, cứ nói là có sắp xếp khác!
Bình Luận (0)
Comment