Quan Sách

Chương 620

Trần Kinh xem ba quyển sách, " Tích thiên tủy xiển vi " là một tác phẩm số mệnh truyền thống, chuyện nói đến đều là đoán số mệnh, nghiên cứu chủ yếu là lý luận tứ trụ bát tự.

Về phần " Đại học " và " Tử tư tử " lại là kinh điển Nho gia truyền thống, nhưng hai quyển sách này đều là những cuốn sách rất cơ bản, người có chút trình độ văn hoá, nhất định đều quen thuộc, Trần Kinh hiện tại đọc sách như vậy, cuối cùng là muốn nghiên cứu cái gì?

Trần Kinh trả lời rất khôn khéo.

Hắn nói Trung Quốc cổ đại đều chú ý nghiên cứu lý luận Âm Dương Ngũ Hành, có nguồn gốc sử dụng từ kinh Dịch.

Đoán mệnh là lý thuyết này, triết học là lý thuyết này, y học cũng là lý thuyết này, Trần Kinh cho rằng xem lý thuyết này từ nhiều góc độ khác nhau, hẳn được xem như là một phương pháp đứng từ góc độ khác nhau để xem triết học truyền thống của Trung Quốc.

Mễ Tiềm lúc này cũng không nói gì với Trần Kinh, ông ta hiện tại được điều đến Bắc Kinh, đã trở thành lãnh đạo trọng yếu của Ban tổ chức Trung ương, có tầm nhìn rộng lớn, đương nhiên sẽ không chú ý đến Trần Kinh đọc sách gì để đưa ra tranh luận, cũng hiếm khi nhớ rõ Trần Kinh.

Nhưng ông ta lại có ấn tượng sâu với Trần Kinh, có thể là bởi vì Trần Kinh có biểu hiện xuất sắc trong Ban tổ chức, cũng có thể là bởi vì Trần Kinh đi cùng ông ta đến công viên liệt sĩ, cũng có thể là bởi vì những nguyên nhân gì đó.

Đối với điểm này Trần Kinh không biết.

Lãnh đạo giống Mễ Tiềm như vậy, Trần Kinh cũng không có ý đến gần, dù sao, gương mặt sắc lạnh của Mễ Tiềm rất giống mặt trời chính điện, trước mặt Mễ Tiềm, bất luận điều gì không trung thựcđều không có công dụng, điều hữu dụng duy nhất chính là sự thành thật, cẩn trọng, cần cù chăm chỉ.

Mễ Tiềm không có giảng quá nhiều đạo lý cho Trần Kinh. Cũng không hỏi Trần Kinh hàng loạt vấn đề tương lai, sau khi hai người đặt hoa trên bia tưởng niệm xong, mỗi người đi một ngả, Trần Kinh vẫn về nhà như thường ngày.

….

Ngọn đèn trong thư phòng rất sáng, Trần Kinh ngồi im trước bàn sách, nhíu mày, vẻ mặt có chút phức tạp.

Hắn lúc này cũng không phải đang suy nghĩ đến tứ trụ bát tự. Cũng không phải đang suy nghĩ lĩnh ngộ lời của hiền triết cổ đại nói, hắn là đang cẩn thậm xem phần tài liệu trước mặt.

Tài liệu này là do Mễ Tiềm sai người đưa tới.

Nội dung tài liệu rất đơn giản, tất cả đều là sơ yếu lý lịch.

Phần thứ nhất sơ yếu lý lịch, Trần Kiến Ba, 31 tuổi, thạc sĩ đại học Yến Kinh, Bí thư huyện uỷ huyện Tây Đường thành phố Thanh Giang tỉnh Xuyên Tây. Cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của tỉnh Xuyên Tây….

Phần sơ yếu lý lịch thứ hai, Uông Trụ Quốc, 31 tuổi, trình độ đại học, Bí thư Quận uỷ khu Tuy Nam Châu tự trị Djar tỉnh Tàng Nam, đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Tàng Nam, cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của tỉnh Tàng Nam, thanh niên mười tốt của Tàng Nam.

Mỗi phần sơ yếu lý lịch, mỗi người đều có mặt tài giỏi, đều là những cán bộ trẻ tuổi tinh anh của các tỉnh.

Trần Kinh đem lý lịch của hắn ra để đối chiếu với từng nhân vật. Hắn ngoại trừ xấu hổ ra còn có chút tự thẹn.

Đất nước Trung Hoa, rất nhiều nhân tài, tinh anh xuất hiện lớp lớp, khiến choTrần Kinh mở rộng tầm mắt.

Không ít sơ yếu lý lịch. Tổng cộng có 33 bản, tất cả mọi người này đều là cán bộ tỉnh Tây Bộ, cán bộ như vậy, tổ chức phái tới Tây Bộ rèn luyện, rõ ràng tương lai là được trọng dụng, không nói khoa trương, nhóm cán bộ này đều là tương lai của nước cộng hoà.

Trần Kinh mơ hồ hiểu được ý tứ của Mễ Tiềm.

Mễ Tiềm hẳn là muốn làm cho mình nhìn thấy phong thái của những cán bộ trẻ tuổi từ các tỉnh khác của nước cộng hòa, dùng cái này để thúc giục chính mình càng thêm cố gắng công tác.

Đối với điểm này, trong lòng Trần Kinh rất cảm kích, cho nên, hắn mấy ngày nay suy nghĩ rất cẩn thận phần tài liệu này, trong lòng hắn cũng muốn ghi nhớ chặt chẽ những người này, từ đó lấy bọn họ làm gương, chính mình cũngvì tấm gương đó mà nỗ lực.

Quả thật trong lòng Trần Kinh rất cảm động.

Mễ Tiềm là loại người nào?

Người ta bây giờ đường đường là Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, có thể nói là có quyền cao chức trọng trong tay.

Lãnh đạo như vậy quan tâm đến mình, đưa phần lễ vật này cho mình, mình sao có thể phụ lòng kỳ vọng của ông ấy chứ?

Tâm tình của Trần Kinh mấy ngày qua rất xao động, có thể nói xao động sôi sục.

- Đinh, đinh,điện thoại trên bàn vang lên.

Trần Kinh qua thật lâu mới thu lại suy nghĩ, hắn cầm điện thoại trên bàn lên, nói:
- Alo, ông tìm ai?

- Là Trần Kinh phải không? Có phải cậu nghe điện thoại không?
Đầu dây điện thoại bên kia, truyền tới một giọng nói hơi quen thuộc.

Trần Kinh ngẩn người, nhanh chóng kịp phản ứng, đối phương là Cao Vệ, hắn vội hỏi:
- Trưởng ban Cao, không ngờ ngài gọi điện thoại đến cho tôi, rất bất ngờ.

- Cậu giỏi lắm, mỗi ngày khỏi làm việc vẫn lấy tiền lương, cậu cho ở đâu có chuyện hoang đường vậy.
Cao Vệ nói, ông ta lại dừng một chút.
- Đến văn phòng đi, tôi muốn nói chuyện với cậu…

Trần Kinh sửng sốt, theo bản năng từ trên ghế đứng dậy.

Nghe ý tứ trong từng lời nói của Cao Vệ, dường như vấn đề hướng đi của hắn có chút trở ngại, hắn mở miệng muốn hỏi, nhưng cuối cùng kìm nén, nói:
- Được, tôi bây giờ sẽ đến?

- Đương nhiên là bây giờ, không phải bây giờ thì đợi đến lúc nào? Người khác đềuđi Hongkong học hơn tuần lễ rồi, cậu ngược lại, mỗi ngày ở nhà ung dung tự tại, cậu nhanh chóng đến đây đi.
Cao Vệ nói.

Sau khi điều chỉnh Ban tổ chức mới, Cao Vệ hiện tại được phân công quản lý phòng cán bộ 1, phòng Giáo dục cán bộ và công việc của mấy phòng khác, hôm nay ông ta là đại diện cho ban nói chuyện với Trần Kinh.

Trần Kinh buông điện thoại, lấy hộp trà từ trong ngăn kéo ra, sau đó xuống lầu lái xe thẳng đến Ban Tổ chức Tỉnh ủy.

Đến dưới lầu của Ban tổ chức, không ít người lui tới, mọi người thấy Trần Kinh đều rất kinh ngạc.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều nghĩ Trần Kinh đã đi Hongkong học, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở văn phòng, rất nhiều người cũng chưa kịp phản ứng.

Từ thang máy lầu một đến lầu ba, sau một tiếng "Tí tách" thang máy mở ra.

Trần Kinh từ thang máy bước ra, mới vừa đi tới góc rẽ, chợt nghe một thanh âm đang nói chuyện:

- Công việc của phòng giám sát cán bộ chúng ta không dễ dàng, quả là khó khăn gian khổ, cho nên, mọi người phải chuẩn bị trận đánh trực diện.

Trần Kinh ngẩn người, quẹo qua chỗ khóc rẽ, hắn liền thấy trên hành lang Thượng Vinh đang chĩa hai tay về phía mọi người giáo huấn, bên cạnh cậu ta còn có Biên Thạc Lâm, Văn Duyên, những người này trước kia đều là cấp dưới của Trần Kinh.

Văn Duyên nhìn thấy Trần Kinh trước, cậu ta ngẩn người, há hốc mồm không nói được lời nào.

Biên Thạc Lâm theo ánh mắt, nhìn thấy Trần Kinh, theo bản năng bật thốt lên:
- Trưởng phòng, anh….

Còn Thượng Vinh vừa nghiêng đầu nhìn thấy Trần Kinh, cậu ta ngẩn người, hơi lúng túng.

Cuối cùng, Biên Thạc Lâm phản ứng đầu tiên, cậu ta bước nhanh đến trước mặt Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng, anh đúng không? Đã trở về sao? Anh không phải lại đến làm lãnh đạo của tôi chứ?

Trần Kinh chỉ cười, bắt tay với Biên Thạc Lâm nói:
- Tiểu tử cậu nghĩ hay thế, thấy cậu hiện tại đột phá như vậy, phỏng chừng tôi cũng lãnh đạo không được cậu nữa rồi.

Văn Duyên cũng đi đến chào hỏi Trần Kinh, chỉ có vẻ mặt của Thượng Vinh hơi cổ quái, cậu ta kinh ngạc một lúc lâu, cuối cùng mới đi đến gọi một tiếng Trưởng phòng Trần.

Thượng Vinh giữa chừng thay đổi, được điều đến làm phòng giám sát cán bộ, khi cậu ta vừa đến chỗ phòng giám sát cán bộ, tính tình hơi kiêu ngạo, đã mấy lần va chạm với Trần Kinh.

Sau này, tuy rằng quan hệ của hai người có chút dịu đi, nhưng nhìn chung cũng không được tốt lắm, Thượng Vinh cũng không được coi trọng ở phòng giám sát cán bộ, Trần Kinh cũng không có uỷ thác trọng trách với cậu ta.

Hiện tại Trần Kinh đi rồi, đối với Thượng Vinh mà nói là mùa xuân đã đến, theo lý mà nói, cậu ta hẳn là vui thích.

Nhưng trong trường hợp này, cậu ta còn đến chào hỏi Trần Kinh.

Rất nhiều người đều nói hiện tạiphòng giám sát cán bộ đã phân làm hai, ảnh hưởng của Trần Kinh đã bị suy yếu.

Trên thực tế, trong lòng Thượng Vinh biết rõ, ảnh hưởng của Trần Kinh không chỉ không suy yếu, ngược lại càng lúc càng được củng cố.

Hiện tại tầng trung của phòng giám sát cán bộ có một nhóm cán bộ rất nể Trần Kinh, những chuyện mà trước đây Trần Kinh làm ở phòng giám sát cán bộ, hiện tại hai phòng cũng là một kiểu.

Không chỉ có như thế, sau khi một phân thành hai, hai phòng vẫn còn cạnh tranh, đã ra đấu trường, loại tranh đấu mạnh mẽ và dũng cảm kia bên trong xương cốt của Trần Kinh, hiện tại cũng thể hiện rất vượt trội.

Nói không khách khí, hiện tại hai trưởng phòng của phòng giám sát cán bộ cũng đi theo con đường của Trần Kinh, bằng không bọn họ cũng không khống chế được người phía dưới.

Dưới tình hình như vậy, Thượng Vinh giờ khắc nàykhi thấy Trần Kinh, mặc dù cậu ta không bằng lòng, nhưng cậu ta không dám không chào hỏi Trần Kinh.

- Các cậu cứ nói tiếp đi, là Trưởng ban Cao có chuyện tìm tôi.
Trần Kinh khoát tay, ánh mắt hắn nhìn một đám người đứng trên hành lang.

Đều là cán bộ trẻ tuổi, nét mặt rất sáng sủa, hẳn là người mới thu nạp vào phòng giám sát cán bộ.

Hắn hơi gật đầu, cất bước đi nhanh, doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, đây là quy luật tự nhiên.

Cho dù trong lòng Trần Kinh không nỡ bỏ phòng giám sát cán bộ, nhưng hắn không thể vĩnh viễn ngồi ở vị trí kia, điểm này hắn biết rất rõ.

Nhưng hiện tại, hắn đi qua cửa phòng của phòng giám sát cán bộ, vẫn là có chút mất mát không thể kiềm nén được.

Cao Vệ như thể là vô sự, ông ta cầm bình nước giội vào hoa cỏ trong văn phòng.

Trần Kinh sau khi vào cửa, ông ta quay đầu nhìn Trần Kinh bĩu môi nói:
- Ngồi đi, ngồi đi, tự pha trà đi, để tôi làm việc hết cái đã.

Mối quan hệ giữa Cao Vệ và Trần Kinh cũng không tệ, nhưng Trần Kinh vẫn có ý duy trì một khoảng cách với Cao Vệ.

Hắn biết lai lịch Cao Vệ không tầm thường, hắn không thể bám vào kẻ quyền quý, hơn nữa, mối quan hệ của hắn và Cao Vệ là cấp trên và cấp dưới, không nên quá gần gũi.

Nhưng ở nơi đơn độc, khi hắn đối mặt Cao Vệ vẫn tương đối tuỳ ý.

Công việc của Cao Vệ đã xong, Trần Kinh cũng đã rót xong hai chén trà

Cao Vệ sau khi rửa tay híp mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Ái chà, rất giỏi, đơn thương độc mã vào Bắc Kinh liền muốn lấy cháu gái ruột của Cao lão tướng quân, tôi có thể nhìn thấu đáy của cậu, tết âm lịch năm nay, có khối người hỏi tôi Trần Kinh của Sở Giang là người như thế nào.

Cậu nghiễm nhiên là đối tượng được mọi người quan tâm coi trọng, tiểu tử tốt.

Cao Vệ đưa một ngón tay cái, Trần Kinh chỉ có thể xấu hổ ho khụ, không biết trả lời thế nào.

- Thế nào, Trần Kinh, cậu tính khi nào kết hôn? Đã có kế hoạch chưa?
Cao Vệ đi tới hỏi.

Trần Kinh lắc đầu, khoa tay nói:
- Vẫn chưanghĩ đến, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này.

- Phải suy tính chặt chẽ, lề mà lề mề thứ nhất là không nên, thứ hai, cũng là khiến khắp nơi đều an tâm, khiến cha mẹ an tâm.
Ông ta nhấp nháy mắt.
- Hơn nữa, còn để cho một số tiểu tử chưa từ bỏ ý định đoạt lấy tiểu thư Phương gia cũng an tâm.

Ông ta cười ha hả, nâng chén trà lên uống một ngụm, chỉ vào Trần Kinh nói:

- Được rồi, được rồi, không nói đùa với cậu nữa, tôi còn chưa phát hiện, cậu cũng biết đỏ mặt, tốt lắm, chúng ta nói chuyện chính sự. Về vấn đề hướng đi của cậu.
Bình Luận (0)
Comment