Quan Sách

Chương 627

Trần Kinh cũng không biết rằng trong lúc vô tình mình đã chọc phải ổ phiền toái.

Đường Ngọc sau khi trở về, sắc mặt không vui, Đường đại ký giả trong giới truyền thông là người có danh tiếng.

Bình thường Đường Ngọc đối với cấp dưới yêu cầu rất nghiêm khắc, đôi khi ở tòa soạn tính tình không tốt cho lắm.

Nhất là đối với đồng sự nam, các phóng viên biên tập viên nam trong tòa soạn, đều tự xưng là người làm công tác văn hóa, hoặc ít nhiều có chút phong lưu, mà phụ nữ xinh đẹp hoa lệ như Đường Ngọc, tính cách không có chút ngạo nghễ, không mang chút sắc sảo thì sao có thể lăn lộn ở chốn này chứ.

Cứ như vậy mãi, một đám đàn ông muốn âu yếm lại thường xuyên bị đối xử lạnh nhạt, tất nhiên bắt đầu vì yêu sinh hận, từ đó tự nhiên sẽ đặt cho cô các loại biệt danh.

Mỗi khi sắc mặt Đường Ngọc không tốt, bọn họ thầm hiểu, cô nhất định là bị tên nào đó chọc tức rồi.

Đường Ngọc thật sự rất tức giận, hôm nay phỏng vấn lần đầu tiên cô gặp một kẻ dám làm trái ý cô như hắn, không nghĩ tới đám đài truyền hình kia dám không nể mặt, đem video này phát ra ngoài.

Tin này vừa truyền ra, điện thoại liền gọi tới.

Là Hầu Hồng Quân của thành phố Nam Cảng, trong điện thoại rất nhiên không chút khách khí, trực tiếp chất vấn cô tại sao lại cố ý truyền bá bài phỏng vấn như vậy, không phải tự mình hủy đi Trường Thành sao?

Đường Ngọc khóc không ra nước mắt, gọi điện thoại đến đài truyền hình kia nhưng người ta đã truyền tin tức ra ngoài thì biết làm sao đây?

Trong lòng cô càng nghĩ càng ấm ức, ngồi trước bàn làm việc ngẩn người sững sờ, không biết qua bao lâu, cô cầm lấy bút máy trong ống đựng bút, “bộp! Bộp” ném lên mặt giấy viết bản thảo.

Trần Kinh này ngấm ngầm hại người, còn giả vờ ngây ngô, khiến cô phải đau đầu.

...

Trần Kinh rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Phương gia, hơn nữa là Phương Lộ Bình từ Liêu Đông gọi điện thoại tới.

Trần Kinh rất giật mình, có chút thất thố, kinh ngạc hỏi:
-Chú Ba, hiện tại cháu đang ở Lĩnh Nam, chú gọi điện cho cháu có gì chỉ bảo không ạ?

Phương Lộ Bình ở đầu dây bên kia rất bình thản, cười cười, nói:
-Chỉ bảo thì không dám, ta chỉ là nghe nói cháu tham gia lần công tuyển cán bộ lần này của Lĩnh Nam. Cảm thấy rất vui, muốn gọi điện thoại cho cháu thôi!

Ông dừng một chút, nói:
-Trưởng ban Thư ký chính phủ tỉnh Lĩnh Nam, Kiều Chính Thanh là bạn của ta. Ta đã nói với ông ấy về chuyện của cháu rồi, hai người có thể liên lạc một chút, muốn đến Lĩnh Nam công tác trước hết phải hiểu Lĩnh Nam! Trưởng ban Kiều là người thông thạo Lĩnh Nam, ông ấy có thể giúp đỡ cho cháu nhiều đấy!

-Cảm ơn chú Ba, cảm ơn chú rất nhiều!
Trần Kinh liên tục nói cảm ơn nhưng trong lòng lại có chút do dự.

Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh là cán bộ cấp Giám đốc sở, như vậy, so về cấp bậc là cao hơn Trần Kinh hai cấp, Trần Kinh sao có thể đi tìm người ta được chứ?

Hơn nữa, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của công tuyển, vào lúc này, Trần Kinh chỉ cần bước sai một bước không phải sẽ khiến một số người đặc biệt chú ý sao?

Phương Lộ Bình là từ Lĩnh Nam đến Liêu Đông. Ở Lĩnh Nam nhất định sẽ có chút quen biết, hiện tại ông có thể chủ động gọi điện thoại cho mình, điều này chứng tỏ việc hắn đến Lĩnh Nam nhận được khá nhiều sự ủng hộ, bằng không hắn làm bí thư một tỉnh, làm sao có thể biết được những thứ vặt vãnh đó.

Trần Kinh rút một điếu thuốc. Hắn liền quyết định, đối với Trưởng ban thư ký Kiều, chính mình sẽ không chủ động tìm ông ấy, nếu Phương Lộ Bình đã có lời với ông ấy, hắn cũng có thể sẽ có chút phản ứng.

Nếu phản ứng quá mãnh liệt sẽ gây ra tranh luận.

Mà trong lúc hắn đang nghĩ vậy. Cửa nhà khách liền vang lên tiếng gõ cửa.

Trần Kinh lại mở cửa, đứng trước cửa là một người trẻ tuổi, khoảng hơn 30, da hơi đen, vóc dáng hơi thấp, vừa thấy liền có thể nhận ra đây là người địa phương ở Lĩnh Nam.

-Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là Trưởng phòng Trần không ạ?
Người trẻ tuổi khách khí hỏi.

-Anh là......

Người trẻ tuổi cười đáp:
-Tôi họ Bùi, tên là Bùi Hiểu, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Bùi, tôi là người Trưởng ban Thư Ký Kiều nhờ đến gặp ngài, Trưởng ban Thư ký kêu tôi đưa tới cho ngài chút tư liệu...

Trần Kinh ngẩn người, vội đáp:
-Trưởng ban Thư ký quá khách khí rồi, tôi còn chưa kịp đi hỏi thăm ông ấy, ông ấy đã nghĩ đến tôi rồi!

Hắn và Bùi Hiểu bắt tay, Bùi Hiểu đặt một xấp lớn tài liệu lên bàn trà của Trần Kinh.

Trần Kinh tự mình rót trà cho anh ta, sau đó nói:
-Chủ nhiệm Bùi, ngài trở về nói với Trưởng ban Thư ký Kiều, sau khi công tuyển lần này kết thúc, mặc cho kết quả ra sao, tôi nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi ngài ấy!

Trần Kinh cũng không có nhìn những tài liệu kia, trong lòng hắn hiểu rõ, Kiều Chính Thanh phái người đến đây cũng là sợ mất thể diện, tuy nhiên đang trong thời điểm mẫn cảm này, hắn không nên lộn xộn.

Thời buổi này, heo hướng mặt trước ủi, gà hướng mặt sau bới, tất cả đều có thủ đoạn, Trần Kinh bây giờ có thể được Kiều Chính Thanh giúp đỡ, người khác khẳng định cũng có thể tìm tới đủ loại quan hệ.

Nhưng những quan hệ này không hề hữu dụng, có thể có ảnh hưởng tích cực hay không không rõ nhưng cũng rất đáng để thử.

Lần công tuyển này tập trung được nhiều nhân tài lợi hại như vậy, Trần Kinh cũng không muốn trong lúc công tuyển phát sinh chuyện gì cả.

Khách khí tiễn Bùi Hiểu, Trần Kinh cầm những tài liệu trên bàn kia lên xem qua, không ngoài dự liệu của hắn, tài liệu phần lớn là tài liệu về Lĩnh Nam, cũng thực sự rất hữu dụng.

Nhưng Trần Kinh lúc ở Hongkong đã theo Lão Âu bổ túc khẩn cấp một khóa, những tài liệu này cũng trở lên không còn quan trọng nữa rồi.

Hơn nữa, công tuyển cũng sắp sửa bắt đầu rồi, hiện tại nước tới trôn mới nhảy phỏng có tác dụng gì chứ.

Tiễn Bùi Hiểu xong không lâu sau, Phương Liên Kiệt lại gọi điện thoại đến.

Ngày hôm qua, anh ta có gọi điện thoại nói anh ta chút việc phải đến Lĩnh Nam, gọi hỏi Trần Kinh có thời gian không, ngồi một chút, hôm nay gọi điện đến tất nhiên là muốn hai người gặp mặt rồi.

Việt Châu coi như thuộc tỉnh Lĩnh Nam, cũng là cửa chính phía Nam của nước cộng hòa.

Nơi này nổi tiếng phồn hoa, cùng với thủ đô và Hoàng Hải là ba thành phố lớn nhất.

Phương Liên Kiệt hỏi Trần Kinh địa chỉ, lập tức lái xe đến gặp Trần Kinh.

Hôm nay anh không mặc quân trang, thay vào đó là một bộ quần áo thể thao, cả người nhìn qua rất rắn rỏi, năng động.

Anh vừa bước vào cửa liền ném cho Trần Kinh một cái túi:
-Thay quần áo đi, em dẫn anh đi thả lỏng một chút, chơi một trận thật đã! Trước khi bước vào chiến đấu, thư giãn một chút, có lợi nhiều đấy!

Trần Kinh lấy từ gói to ra một bộ quần áo thể thao và đạo cụ, Trần Kinh muốn hỏi rõ ngọn ngành.

Phương Liên Kiệt không chút kiên nhẫn, khoát tay nói:
-Thay, mau thay đi! Ngày hôm nay không còn nhiều thời gian đâu, ngày mai chúng ta phải trở về rồi!

Anh sờ sờ cái mũi nói:
-Hiện tại không phải anh đang bận việc nghiên cứu phong thổ nhân tình ở Lĩnh Nam hay sao, chúng ta cũng đi xem phong thổ nhân tình ở Lĩnh Bắc.

Phương Liên Kiệt nói vậy, Trần Kinh cũng không dài dòng nữa, ngoan ngoãn thay đổi trang phục, đeo balo lên, thật đúng là giống như có chuyện gì vậy.

Theo sau Phương Liên Kiệt đến bãi đỗ xe, từ xa liền nhìn thấy một chiếc Hummer rất phong cách, giống như một chiếc xe ủi đất vậy, thật đúng là hạc giữa bầy gà.

Xung quanh mặc dù không ít xe tốt nhưng chiếc Hummer cục mịch và khí khách này vẫn rất thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Đi đến gần, Phương Liên Kiệt liều lĩnh khoa trương vung tay dùng chân đạp một cước vào khung bảo hiểm phía trước xe, một cước đi xuống, không chút sứt mẻ, anh cười hì hì rồi lại cười nói:
-Trần Kinh, có thích thứ này không! Khoan hãy nói, đồ của Mỹ vốn không tệ, có thể làm ra được món đồ dân dụng như vậy, thực sự là tốn không ít tinh lực rồi!

Trần Kinh cũng liên tục gật đầu, trong lòng cảm thấy kích động.

Hắn bình thường lái một con xe Toyota đã coi là không tệ, làm sao thấy được món đồ khí phách này, có chăng cũng chỉ thấy trên tư liệu và TV mà thôi, nhưng cái loại cảm giác đó và hiện vật trước mắt thật sự khác xa.

Chiếc xe trước mặt này, ngoại trừ khung bảo hiểm khoa trương ra, còn có hai đèn xe cỡ lớn hai bên cánh, nhìn qua đã có một loại cảm giác ngang tàng, phóng túng bộc phát ra.

Phương Liên Kiệt lấy tay vuốt ve thân xe, giới thiệu với Trần Kinh:
-Kia là động cơ 6,5 mã lực, mang tua-bin tăng đè, động cơ xe ở giữa, trước sau cân bằng. Anh xem ống bô xe này....

Trần Kinh theo ánh mắt của anh nhìn qua, phía sau, bốn ống bô xe dũng mãnh cực đại, giống như tên lửa đạn đạo, cái loại sức mạnh này nhìn thoáng qua có thể thấy được rồi.

-Đồ bằng hữu mượn đến, con mẹ nói, đám bê con này, con mẹ nó thật biết hưởng thụ!
Phương Liên Kiệt lại đạp một cước vào ống bô xe, giầy da quan dụng không mảy mảy lay động được chút nào.

Mở cửa xe, phía sau xe bố cục rõ rằng, khoang xe giống nhau.

Mặt sau có sopha, có tủ lạnh, lò vi sóng, tủ chứa đồ, bài trí quả nhiên là cực kỳ xa hoa, ở trên salon, Trần Kinh liếc mắt liền thấy trên nề đỏ rực là một khối kim loại cứng đen gợi cho người ta một loại cảm xúc không tên, bên cạnh là một hộp chữ nhật tinh xảo, trong hộp chứa những viên đạn to bằng ngón tay cái.

Súng?

Trần Kinh biến sắc, năm đó học đại học, Trần Kinh cũng từng đam mê súng, đây là súng săn điển hình loại mới, súng săn Lôi Minh Đăng Liệp, năm phát liên tục.

Họng súng đen ngòm kia tỏa ra một loại sát khí lạnh lẽo.

-Vào đi!
Phương Liên Kiệt cười ha hả nói, có chút đắc ý.

Trần Kinh xưa nay vẫn luôn là người bình tĩnh, núi Thái Sơn trước mặt có sụp xuống cũng tuyệt đối không biến sắc, hôm nay có thể khiến Trần Kinh biến sắc, điều này khiến anh có chút cao hứng!

Làm quân nhân, súng là một món đồ chơi quá đỗi bình thường, súng săn này thì có là gì đâu có chứ? Cũng chỉ có người làm công tác văn hóa như Trần Kinh, nhìn thấy súng mới cảm thấy kích động như vậy.

-Trần Kinh, vật kia hiện tại thuộc về anh rồi! Mục đích của chúng ta là đến Lĩnh Bắc săn bắn, cho anh thấy chút tài bắn súng của tôi!
Phương Liên Kiệt cao giọng nói.

Anh ngồi trên xe, khởi động ô tô quay đầu nói:
-Nếu không vừa ý, trong rương kia còn có thứ khác, anh cứ thoải mái mà chọn!

Trần Kinh ngẩn người, mở hòm đồ ra.

Giỏi thật, một súng tự động cửu nhị thức màu đen, còn có một súng tự động lục ngũ thức, súng trường và đồ sạc súng tự động đều đặt bên trong, bên dưới là những viên đạn vàng óng.

Mà thứ gây chú ý nhất không phải là súng mà là một thanh đen xì, tràn đầy dã tính và co dãn, vẻ lãnh lẽo đầy sát khí này khiến người làm công tác văn hoa hào hoa phong nhã như Trần Kinh rùng mình.

Đây là.....nỏ!

Trần Kinh theo bản năng nhấc nó từ trong rương ra.

Phương Liên Kiệt nhìn qua kính chiếu hậu thấy thứ trên tay Trần Kinh, vội một một cước phanh lại, đầu thiếu chút nữa đụng vào tay lái.

-Vật đó không được đụng đến, đó cũng không phải đồ chơi đây, tên kia bắn gần một chút, lợn rừng 300 cân cũng có thể bắn chết đó!
Phương Liên Kiệt quay đầu lại nói.

Anh cười ha hả nói:
-Anh đừng nhìn em như vậy, thứ này không phải của em, là đồ chơi của mấy tên kia đấy, không dối anh làm gì, em cũng chỉ có thể đến phía Nam mới có thể được thỏa hứng, chuyện bình thường đó căn bản không cần phải nghĩ đến!

Anh dừng một chút, nói một câu đầy thâm ý:
-Lĩnh Nam phức tạp không phải bởi vì nhiều người mà bởi vì nơi này là một khối thịt béo!
Bình Luận (0)
Comment