Quan Sách

Chương 646

Việt Châu

Nơi này được xưng là cửa đại nam của nước cộng hòa, người Lĩnh Nam nổi danh là người dễ ăn, có câu tục ngữ gọi là “chỉ có không nghĩ đến, không có gì người Lĩnh Nam không ăn được”.

Người Lĩnh Nam ăn đồ vô cùng kỳ quặc, có rất nhiều người bên ngoài đến thấy ghê tởm, nhưng người Lĩnh Nam lại thấy nó rất ngon.

Mà ở Việt Châu, có thể nói là nơi có văn hóa ăn uống đậm đà nhất Lĩnh Nam, hôm nay, Trần Kinh ở nhà hàng hải sản của nơi này mời Kiều Chính Thanh và Hạ Triều Nam ăn hải sản.

Hạ Triều Nam tuổi tác trên dưới bốn mươi, ngày thường nhã nhặn, nhìn giống như một giáo sư đại học.

Ông ta đeo một chiếc kính màu vàng, đôi mắt hơi nhỏ, khiến cho người khác cảm giác như là người hí mắt.

Trần Kinh và Hạ Triều Nam quen nhau dưới sự giới thiệu của Kiều Chính Thanh, Hạ Triều Nam vô cùng kinh ngạc.

Phía dưới thành phố Hải Sơn còn có một Bí thư Quận ủy, có thể mời được Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh chống đỡ mặt mũi cho anh ta, người này quả là không đơn giản.

Hạ Triều Nam là thuộc hạ cũ của Kiều Chính Thanh, thể diện của Kiều Chính Thanh ông ta không thể không giữ, cho nên bình thường ông ta là người ngạo khí, nhưng vẫn rút chút thời gian đi gặp Trần Kinh.

Trần Kinh này ông ta đã từng tìm hiểu qua, biết người này rất trẻ tuổi.

Đối với cán bộ trẻ tuổi, Hạ Triều Minh không mấy để ý đến, tuy nhiên nói về cấp bậc, ông ta và Trần Kinh là cùng cấp bậc.

Nhưng vị trí của Cục cải cách đặc biệt, quận huyện bên dưới ngoại trừ một số rất ít nhân vật có thể cùng ông ta ngang hàng nhau ra, còn lại những người khác ông ta cũng không mấy nhìn đến.

Rõ ràng, Trần Kinh cũng không lọt vào tầm mắt của ông ta.

Nhưng hôm nay, vừa gặp Trần Kinh ông ta phát hiện bản thân mình sai lầm rồi.

Trần Kinh bất kể là đối nhân xử thế hay biểu hiện đều lộ ra khí chất khí độ, rất dễ dàng khiến cho người ta quên đi tuổi tác thật sự của hắn, Hạ Triều Nam cảm thấy Trần Kinh không chỉ là hơn hai mươi tuổi, bởi vì người này xử lý vấn đề thật sự quá lão luyện rồi.

Rất nhanh, Hạ Triều Nam tự nhiên thu lại cái dáng vẻ Cục trưởng cục cải cách của mình, bắt đầu nói chuyện thân thiết tự nhiên với Trần Kinh.

Bởi vì mấy người chỉ uống một chút rượu đỏ, cho nên không khí không đậm lắm.

Mà không khí như vậy rất tiện cho việc nói chuyện, khi Trần Kinh và Hạ Triều Nam giao lưu vui vẻ, hắn liền đem cái hạng mục quy hoạch kinh tế vĩ mô kia ra nói chuyện với Hạ Triều Nam, hơn nữa cũng đem chỉ thị của Hoàng Hoành Viễn nói luôn với ông ta.

Hạ Triều Nam hơi nhíu mày, trên mặt cũng ngượng ngùng.

Theo lẽ thường, trên tay Trần Kinh có chỉ thị của Hoàng Hoành Viễn, hắn liền có thể trực tiếp tìm Hạ Triều Nam, hạng mục yêu cầu của Trần Kinh lại không phải là vấn đề quá khó khăn, Hạ Triều Nam ông ta nếu như có ý làm khó dễ, thì rõ ràng là không nể mặt Hoàng Hoành Viễn.

Nhưng Trần Kinh không làm như vậy. Hắn là khách khí đi tìm Kiều Chính Thanh tới đón Hạ Triều Nam, đây đúng là cho ông ta đủ thể diện rồi.

Người lăn lộn trong quan trường, chú trọng nhất ngoài quyền lợi chính là thể diện, quyền chủ động trong tay Trần Kinh mà hắn còn có thể “ tôn trọng” Hạ Triều Nam như thế, Hạ Triều Nam không thể không có bất kỳ biểu hiện gì, ông ta liền vỗ ngực nói:
- Bí thư Trần, thế này đi, chuyện này tôi sẽ lập tức sắp xếp làm, chúng ta lấy danh nghĩa là Cục cải cách lập nên hạng mục này, sau đó liên lạc một số chuyên gia nữa đến đây, hoặc là thành lập mấy tổ đề tài, phương án cụ thể chúng ta sẽ nghiên cứu lại, dù sao quy hoạch kinh tế vĩ mô của Lân Giác chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết…

Trần Kinh khoát tay nói:
- Cục trưởng Hạ, tôi không phải có ý này, tôi nghĩ, lập hạng mục dự án là tất yếu, thành lập tổ đề tài là chuyện nội bộ của chuyên gia và cơ cấu nghiên cứu bọn họ, nhưng quy hoạch kinh tế vĩ mô, mảng này từ trước đến nay vẫn luôn ồn ào, nhưng lại chẳng có bao nhiêu hành động thực tế.

Cách nghĩ của tôi là như thế này, mười mấy quận trong toàn thành phố của chúng ta, mọi người cùng nhau làm một cuộc cạnh tranh lớn, so sánh, từ trong đó chọn ra vài thí điểm để chuyên gia đến cầm mạch, xem phản ứng của các giới xã hội, ông thấy thế nào?

Hạ Triều Nam trầm ngâm không nói, ngẩng đầu nhìn Trần Kinh.

Ông ta có chút nghi hoặc, không biết trong hồ lô của Trần Kinh đến tột cùng là có thuốc gì, làm thí điểm thì để Lân Giác trực tiếp đến làm thí điểm không phải là được rồi hay sao? Còn phải làm cái gì mà cạnh tranh, so sánh?

Nếu như là cạnh tranh so sánh, Lân Giác có thể trổ hết tài năng sao? Trần Kinh này cũng quá tự tin rồi.

Hạ Triều Nam không kịp phản ứng, Kiều Chính Thanh lại rất nhạy bén, ông ta liền lập tức hiểu rõ ý đồ của Trần Kinh.

Trần Kinh không chỉ muốn quy hoạch kinh tế vĩ mô mà còn muốn làm ra một lực ảnh hưởng lớn. Làm quy hoạch kinh tế vĩ mô là một phương diện, muốn làm cho kinh tế thu hút ánh mắt của người khác lại là một chuyện.

Trần Kinh ý thức được địa phương mà mình cầm quyền tiếng tăm quá thấp, muốn được nổi danh, thu hút sự chú ý của người khác có rất nhiều cách, Trần Kinh lựa chọn quy hoạch kinh tế vĩ mô, mời chuyên gia kinh tế nổi tiếng trong nước đến bắt mạch, lấy mánh lới này để đẩy mạnh kinh tế phát triển, rõ ràng vừa có phương hướng lại có thể làm ra ảnh hưởng lớn.

Kiều Chính Thanh nghĩ đến điểm này, trong lòng kinh ngạc, không khỏi nghiêm túc đánh giá lại Trần Kinh.

Khó trách Bí thư Phương coi trọng người trẻ tuổi này như vậy, ông ta là một Bí thư tỉnh ủy, đột nhiên lại đích thân gọi điện bảo mình chiếu cố đến việc này, người này quả nhiên không tầm thường, thị giác rất độc đáo, phương pháp suy nghĩ cũng rất đặc biệt.

- Tôi thấy được, Triều Nam, ông làm cho việc này có lực ảnh hưởng, khuấy động tính tích cực của toàn thành phố lên, muốn làm kinh tế phát triển, vẫn là phải xây dựng bầu không khí cạnh tranh, không chỉ có phát triển số lượng cạnh tranh, mà còn phải phát triển chất lượng cạnh tranh.

Giống như chuyên gia kinh tế bắt mạch vậy, một khi làm ra lực ảnh hưởng, xã hội coi trọng, truyền thông coi trọng, thì không cần phải lo chính phủ không coi trọng, một khi mọi người đều coi trọng, chính sách cũng sẽ nghiêng về mình, việc này đối với khu vực phát triển kinh tế có lợi ích vô cùng to lớn.
Kiều Chính Thanh chen lời nói.

Ông ta dùng lại một chút nói:
- Triều Nam ông chủ trì công tác Cục cải cách, dù sao cũng phải làm ra một số thành tích thực tế, khai thác trên phương diện quy hoạch kinh tế vĩ mô nhiều hơn, đây là một con đường tốt, có giá trị để cân nhắc.

Hạ Triều Nam cũng là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, ông ta ban đầu có chút nghi hoặc, nhưng hiện tại Kiều Chính Thanh nói ra điểm này, tự nhiên ông liền hiểu ý tứ trong này, nhất thời trong lòng cũng vô cùng ý động.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu được vì sao Trần Kinh phải lách lớn như vậy mời mình đi ăn cơm.

Một mặt, Cục cải cách phải làm nên không khí cạnh tranh, phải làm cho ảnh hưởng lớn, mặt khác, bất kể cạnh tranh thế nào, Lân Giác nhất định phải là người thắng sau cùng.

Mục đích cạnh tranh là mở rộng ảnh hưởng, không khí sống động, khiến cho khắp nơi coi trọng, nhưng mục đích không thể lệch khỏi quỹ đạo.

Đối với điểm này, Hạ Triều Nam không thể khẳng định trả lời Trần Kinh, ông ta trầm ngâm một chút nói:
- Đối với vấn đề này tôi nhất định sẽ dồn lực để làm. Phương pháp của cậu tôi ủng hộ, hay là thế này, chúng ta phân công nhau hành động, tôi phụ trách làm phương án, định ra kế hoạch, cậu phụ trách liên lạc các cấp đơn vị quan trọng và chuyên gia .

Tranh thủ chúng ta làm một bản mẫu của toàn tỉnh ra, bây giờ không phải là khởi xướng chuyên gia trị quốc sao? Năng lực lãnh đạo cán bộ của chúng ta vẫn còn nhiều nơi chưa làm tốt, chúng ta mời chuyên gia đến bày mưu phát triển kinh tế giúp, ý tưởng này là vô cùng chính xác…



Hải Sơn, nhà hàng xoay tròn khách sạn quốc tế.

Nơi này là một nhà hàng Pháp, từ đầu bếp đến nhân viên phục vụ, thậm chí là nguyên liệu cũng đều đến từ nước Pháp.

Vừa bước vào nhà hàng, phong tình nồng đậm của Pháp đã đập vào mặt.

Ly rượu đỏ trong tay Lưu Kiện nhẹ lay động, cảm xúc rất chơi vơi, Chủ nhiệm chánh văn phòng ủy ban nhân quận, điều làm Phó chủ tịch quận, người ngoài thì thấy là thăng chức, trên thực tế ông ta hiểu là mình bị lưu đày rồi.

Chính tại hôm nay, chủ tịch quận Lý Quốc Vĩ tìm ông ta nói chuyện, có ý muốn sử dụng ông ta một lần nữa, muốn điều chỉnh ông ta quản lý khu du lịch, công tác về mặt dân chính, Lưu Kiện đã làm Chủ nhiệm chánh văn phòng bao nhiêu năm như vậy, là nhân vật đã thành tinh, Lý Quốc Vĩ nói ý này, ông ta lập tức hiểu ra, Lý Quốc Vĩ là muốn lợi dụng ông ta làm tấm chắn.

Hiện tại du lịch và dân chính gặp phải vấn đề vô cùng lớn.

Về mặt du lịch, tài nguyên du lịch của quận Lân Giác tập trung ở Bạch Thạch trấn, Bạch Thạch trấn này vì phát triển không thống nhất, khiến cho bộ máy thành một đống cát vụn.

Mặt khác, bởi vì vấn đề mấy bộ máy đảm nhiệm phát triển do dự, có một số đất đã trưng dụng nhưng bởi vì không phát triển lão bách tính lại chiếm dụng rồi, còn có một số đất đã trưng dụng sử dụng rồi nhưng vẫn còn tồn tại vấn đề tranh cãi, mà chuyện tranh cãi rất nhiều, lòng dân tương đối không ổn định.

ở trong hoàn cảnh này triển khai du lịch, khó khăn rất lớn, những công tác này nhìn lên thì thoáng đãng, trên thực tế thì quá nhiều vấn đề.

Nhưng tình huống hiện tại, nếu như Lưu Kiện không tiếp nhận sự sắp xếp của Lý Quốc Vĩ, rất có khả năng Lý Quốc Vĩ sẽ trở mặt, như vậy, ông ta lần lượt đều đắc tội với cả hai nhân vật lớn, Lân Giác đâu còn đất cho ông ta cắm dùi nữa?

Trong lòng ông ta buồn bực, liền hẹn Lưu Thịnh ra uống rượu.

Lưu Thịnh híp mắt nhìn ông em của mình, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Người làm quan chính là như vậy, vì có được một chút quyền lợi liền khiến cho bản thân cả ngày rầu rĩ không vui, giống như mẹ già sắp chết vậy, thật chỉ có chút tiền đồ.

- Kiện tử à, cậu buông lòng một chút, nhiều hơn một chút việc thôi, Đặng Công còn tam thượng tam hạ đấy, cậu chịu chút điểm này đã tính là gì?
Lưu Thịnh hũ thanh nói, ông ta ngừng một chút, đặt ly rượu xuống nói:

- Tôi có một biện pháp, gần đây phía bên Bạch Thạch trấn chẳng phải có mâu thuẫn sao? Tôi thấy cho thêm một mồi lửa, làm cho người bên kia cưỡng chế mấy tòa nhà, tốt nhất là làm cho mấy người chết, cậu xem Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ hai người này còn có thể trầm ổn như vậy nữa không, tôi bảo đảm bọn họ sẽ lập tức chó cắn chó, một miệng đầy lông.

Như thế càng tốt, tiểu tử Trần Kinh này nền móng nông, để hắn đánh ngã con chó này, hắn và Lý Quốc Vĩ trở mặt rồi, Khương Vĩ bên kia cũng nhảy vào, đến lúc đó chúng ta lại động thêm vào, tiểu tử này chỉ có thể chán chường mà cút xéo….

Trên mặt Lưu Thịnh lộ ra vẻ âm tàn, vô cùng đáng sợ.

Lưu Kiện nhíu mày nói:
- Nhưng đại ca, nếu như làm như thế, dẫn đến náo loạn lớn, bộ máy của chúng ta cũng vinh cùng vinh, tổn cùng tổn a…

- Được rồi, được rồi.
Lưu Thịnh không kiên nhẫn khoát tay.
- Khó trách có người nói tú tài tạo phản, ba năm không thành, làm việc cứ ấp a ấp úng, do do dự dự, lại còn lòng dạ đàn bà, chả trách lăn lộn lâu như vậy cũng không làm nên trò trống gì, cậu đấy, lấy chút bổn sự hiện nay muốn yên ổn ở Lân Giác, còn sớm lắm.

Lưu Thịnh mắng Lưu Kiện rồi, ông ta liền thông suốt, cầm lấy điện thoại trên bàn bấm số điện thoại của Hoành Bành Triều, điện thoại vừa kết nối, ông ta căm tức nói:

- Lão Bành a, lần trước ông lừa dối tôi a, ông để tôi chỉ điểm nói môi trường đầu tư ở Bạch Thạch trấn tốt, nhưng bây giờ ở đó rất loạn a, mâu thuẫn xung đột rất kịch liệt, mấy nhân viên của tôi làm việc ở bên đó bị người ta đánh ngã, ông phải cho tôi một lời giải thích….
Bình Luận (0)
Comment