Quan Sách

Chương 648

Tuy rằng thời tiết miền Nam khá ấm áp, đã đến mùa xuân rồi.

Nhưng sau cơn mưa nhỏ, buổi tối vẫn hơi cảm thấy mát lạnh.

Đường Ngọc lần này âm thầm đến Hải Sơn không cho ai biết, cũng không đi cùng vớixe của toà soạn báo, mà là mượn một chiếc Land Rover của người bạn.

Cô đích thân lái xe chở theo hai đồng nghiệp, phụ nữ lái xe Land Rover rất khí phách, nhất là người phụ nữ có chút lẳng lơ phong tình như Đường Ngọc, đó lại càng có sức hấp dẫn mê người.

Đường Ngọc hôm nay mặc một bộ quần áo màu xám, đeo kính râm, thoạt nhìn cả người vừa cứng cỏi vừa lạnh lùng, hai người đồng nghiệp nam đi đến cùng cô cũng không dám nhìn thẳng cô.

Khi xe dừng ở cửa khách sạn, Đường Ngọc bước đến sảnh khách sạn, khóe miệng cong lên.

Lần này có người báo có ẩu đả xảy ra ở Hải Sơn, cô là người có tốc độ phản ứng nhanh nhất, cô gia nhập vào ngành này chưa nhiều năm nhưng đã trở thành phóng viên nổi tiếng, nguyên nhân rất lớn chính làn guồn tin của cô rất chuẩn xác, nhiều khi giáng đòn phủ đầu, đợi khi người khác phản ứng, bài văn bình luận của cô đã được đăng rồi, cho nên tên của cô mới có thể dần dần tiếng lành đồn xa.

Còn lần này, cô đến Hải Sơn còn có một điều khiến cô có chút mong chờ.

Cô đã tìm hiểu rõ, nơi mà lần này xảy ra vấn đề chính là quận Lân Giác của Hải Sơn, mà Bí thư Quận ủy của quận này tên là Trần Kinh, giữa cô và Trần Kinh là có chuyện xưa đấy.

Cô ngược lại muốn xem, Trần Kinh lần này giở trò kiểu gì, trong lòng phụ nữ đều hẹp hòi, cô Đường Ngọc cũng không ngoại lệ.

Đi đến cổng khách sạn, đối diện với một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, ông ta cười híp mắt nói với Đường Ngọc:
- Phóng viên Đường, đi đường vất vả, vẫn đợi cô nãy giờ.

Đường Ngọc hơi nhíu mày, nói:
- Xin hỏi ông là …

Người đàn ông trung niên cười ha hả:
- Tôi họ Lưu, là Chủ nhiệm chánh văn phòng quận Lân Giác của Hải Sơn, Bí thư của chúng tôi đã giao phó rồi, nói anh ấy và cô là người quen biết cũ, cô đến đây nhất định phải được tiếp đón tốt, anh ấy còn hy vọng cô phất cờ cổ động cho sự phát triển Lân Giác chúng tôi.

Đường Ngọc sửng sốt, lửa giận trong lòng bỗng dấy lên.

Trần Kinh được lắm, chính mình thật đúng là đang bị theo dõi, cái gì là bạn bè quen biết cũ? Ai là bạn bè quen biết cũ của anh ta chứ?

Trong lòng Đường Ngọc có một cỗ tức giận không thể giải thích, cô nhìn chằm chằm gã Chủ nhiệm chánh văn phòng họ Lưu này. Lại phát hiện sự thành khẩn trên vẻ mặt người này, căn bản cũng không giống người nói dối trắng trợn, khiến lửa giận trong lòng cô cũng được giải thoát ra ngoài.

Cô biết rất rõ, có lẽ Chủ nhiệm Lưu cũng là chẳng hay biết chuyện gì bên trong, kẻ đáng giận chính là Trần Kinh, hắn là đang khiêu chiến với mình.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô lại bình tĩnh. Cô nói với Lưu Khúc Phong:
- Chủ nhiệm Lưu, vấn đề tiếp đãi cũng không cần đến ông rồi, Bí thư của các ông ở đâu? Chẳng phải là đang ở nơi đang xảy ra chuyện à.

Lưu Khúc Phong không chút hoang mang chậm rãi nói:
- Buổi tối mà, Bí thư đương nhiên là tan ca rồi, anh ấy bảo tôi đi đón các cô, ngày mai anh ấy nhận lời phỏng vấn của các cô.

- Phỏng vấn? Tôi nói phỏng vấn anh ta sao?
Đường Ngọc có chút tức giận nói, cô ta lại cười gằn, trong lòng thầm giật mình.

Lân Giác nếu xảy ra vấn đề, Trần Kinh không che giấu còn dám tiếp cuộc phỏng vấn của mình, chẳng lẽ sự tình quả thật không có vấn đề phải không?

Môi cô mấp máy, trong lòng thầm cười khẩy.

May mà lần này cô nhận được tuyến báo. Tuyến báo không những nói tình hình và quá trình phát sinh sự tình, còn đem rất nhiều tin tức xử lý phát cho cô.

Trong chuyện này bao gồm cảnh sát ác ý ẩu đả dân chúng, Lân Giác vì phát triển kinh tế đã dùng vũ lực chiếm giữ đất trồng trọt cơ bản của dân, phá đi công trình văn hoá, phá đi tài nguyên rừng vvv…

Tất cả những vấn đề này đều quá rõ ràng, Đường Ngọc đến đây cũng chỉ để xác thực lại một chút vấn đề mà thôi.

Một khi xác thực, chỉ cần cô sẵn lòng, cô có đủ năng lực tuôn ra vấn đề của Lân Giác, dựa vào năng lực của cô sẽ dẫn đến một trận động đất lớn cho chính đàn của Lân Giác. Đó là chuyện từng giây từng phút…

….

Đêm, Trần Kinh đích thân lái xe đến chính quyền thị trấn Bạch Thạch.

Chính quyền thị trấn Bạch Thạch lúc này đã đầy ắp người, lãnh đạo tối cao đang chỉ huy nơi này là Lý Quốc Vĩ, sau đó là Đồng Tiểu Ly Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng Công an, lãnh đạo liên quan cục tài nguyên đất đai, vvv…. Rất nhiều người đều ở nơi này chưa có về nhà.

Khi Trần Kinh đến, tất cả mọi người đều đến nghênh tiếp, Trần Kinh bắt tay từng người một, không nói lời nào.

Hắn đã biết rõ nguyên nhân hậu quả của tình hình sự việc.

Nguyên nhân của sự việc phát sinh là một xí nghiệp đầu tư của Đài Loan tại thị trấn Bạch Thạch, mấy năm trước đã trưng thu một mảnh đất dùng xây cất nhà máy mới.

Nhưng lúc ấy bởi vì điều kiện đặc thù của thị trấn Bạch Thạch, cân nhắc đến nguyên nhân vấn đề bảo vệ môi trường và bảo vệ văn hoá, trong thành phố đã cho dừng lại việc tiến hành trưng thu đất.

Xí nghiệp bỏ tiền mua đất không dám dùng vẫn để không, mà đất để không không ắt sẽ có người dùng, nông dân xung quanh lại đến khai hoang trồng cây dứa và cây chuối.

Nhưng năm trước xí nghiệp này thông qua mối quan hệ, để cho Cục đất đai mở miệng nói bọn họ sẽ thu hồi miếng đất này lại.

Nhưng đến lúc này, nông dân vẫn không đồng ý. Bọn họ đã sử dụng miếng đất này, còn trồng nhiều hoa quả rau trên miếng đất, bọn họ đồng ý trả lại số tiền nhận được từ việc trưng thu đất trước đây chứ không bán đất.

Xí nghiệp đương nhiên là không đồng ý, chính sách trưng thu đất của mấy năm trước trên cơ bản là không giống với chính sách hiện tại, trưng thu đất lúc đó tốn ít tiền, nhưng hiện tại cũng trưng thu đất với quy mô như vậy nhưng lại tốn rất nhiều tiền, điều này đã dẫn đến một trận cãi vã lớn.

Mà sỡ dĩ bùng nổ lớn như vậy, là do có đội xây cất cả đêm tự ý san lấp cây dứa và cây chuối mà nông dân trồng, lần này đã chọc lửa giận vào dân bản xứ, cho nên người dân bản xứ đã xảy ra xung đột nghiêm trọng với xí nghiêp.

Trần Kinh chủ trì mở một cuộc họp khẩn cấp, Đồng Tiểu Ly trước phát biểu báo cáo tình hình xử lý trước mắt.

Ông ta nói:
- Liên quan đến sự kiện lần này, một đám người dẫn đầu gây rối chúng tôi đã tiến hành tạm giam, trước mắt bắt lại để giáo dục. Vốn chuyện này người bản xứ không có hợp lý, đất đã bán đi, đâu có thể nói muốn lấy là có thể lấy lại được?

Hơn nữa, những đất này bọn họ đã sử dụng nhiều năm, đây đã là chiếu cố cho bọn họ rồi, hiện tại bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước còn muốn đem làm của riêng, đây là không phù hợp với tình người, cũng không phùhợp với pháp lý.

Trần Kinh nhíu mày cắt lời của ông ta:
- Lão Đồng, ông phê bình giáo dục như vậy có thể thu được bao nhiêu hiệu quả, nhất định có thể bảo đảm không có vấn đề hay không?

Đồng Tiểu Ly sửng sốt, kinh ngạc nói không ra lời.

Bây giờ dân chúng, mọi người đều rất khôn khéo thông minh, làm sao có thể nói nhất định cam đoan không có vấn đề.

Cho dù việc này xử lý thỏa đáng, người không phục nhất định sẽ tố cáo khiếu oan lên trên, dù sao sự kiện lần này đã làm thương tổn nhiều người, có nhân viên bị thương, tiếp tục xử lý sẽ có tai hoạ ngầm, giải quyết những tai hoạ ngầm này không phải là chuyện một sớm một chiều.

Đồng Tiểu Ly không phản bác được, Trần Kinh chậm rãi mở miệng nói:

- Chúng ta xử lý vấn đề có đôi khi không thể hoàn toàn căn cứ pháp lý để xử lý, nhất là khi đề cập đến lợi ích của dân chúng. Đối với dân chúng mà nói, đất chính là trời, chính là tất cả của bọn họ. Chính quyền chúng ta muốn dùng đất, trưng thu hết đất của bọn họ, bọn họ khó duy trì được kế sinh nhai, sẽ quay đầu tìm chính quyền, đây chẳng phải là chuyện quả hợp lẽ đấy sao?

Cho nên, tất cả người bị tạm giam ít nhất vẫn chưa xuất hiện sai lầm lớn, nên được thả, sau đó chính quyền sẽ nghĩ biện pháp đem tiền của vụ mùa dứa và cây chuốinày đền bù cho họ, sau đó lại một lần nữa thảo luận vấn đề bồi thường …

- Nhưng có một vấn đề, tiền bồi thường đến từ đâu? Đến với danh nghĩa gì? Tề Mậu Lâm nãy giờ không lên tiếng lúc này mới chen vào nói.

Trần Kinh nhìn ông ta, sau đó lại nhìn Lý Quốc Vĩ mãi không nói lời nào, sau đó nói:
- Thị trấn các anh trước tiên đưa ra phương án, vấn đề tiền bạc tôi nghĩ biện pháp, ngày mai tôi muốn đến hiện trường xem một chút…

- Bí thư, ngày mai có thể không được, trước mắt tạm thời đã khống chế được hiện trường, nhưng tình hình vẫn rất phức tạp, có rất nhiều khả năng xảy ra sai sót…
Đồng Tiểu Ly nói

Sắc mặt Trần Kinh lạnh lùng, nói:
- Tôi đến hiện trường không được, vậy ngày mai Bí thư Hồ của Tỉnh ủy đến hiện trường có được không? Không nên đem chuyện người gây chuyện trở thành con mãnh thú và dòng nước lũ, các ông càng coi bọn họ là con mãnh thú và dòng nước lũ, lại càng khó có thể nắm cục diện trong tay.

Được rồi, cứ định như vậy đi, hôm nay mỗi người trên cương vị của mình phải làm tốt công việc, các đơn vị ban ngành đều viết báo cáo về việc này, báo cáo phải tự thân tìm ra nguyên nhân khởi đầu, tôi không hy vọng nhìn thấy báo cáo uỷ thác trách nhiệm.

Trần Kinh chủ trì hội nghị rất nhanh chóng, hắn cảm thấy, có người không hài lòng, thậm chí trong lòng người còn có chút tức giận bực bội.

Nhưng Trần Kinh cũng không để ý nhiều như vậy.

Hắn biết rõ, sự tình của Lân Giác có người thúc đẩy từ phía sau, hắn đi Tỉnh thành liền xảy ra chuyện, hơn nữa phương thức xảy ra chuyện kỳ quái như vậy.

Trần Kinh tin chắc, là một xí nghiệp đầu tư nước ngoài, đội thi công bọn họ sẽ không tùy tiện hủy hoại hoa màu của dân chúng. Xí nghiệp phải hòa khí sinh tài, bọn họ gặp phải vấn đề lớn có thể tìm chính quyền giải quyết, bọn họ hà tất phải thông qua phương thức gay gắt như vậy để tạo thêm mâu thuẫn xung quanh phải không?

Đây căn bản là sự tình không thể xảy ra.

Mặt khác, phóng viên tới quá nhanh.

Sự tình vừa phát sinh đã phong toả hiện trường, sau đó nhanh chóng làm báo cáo cho mình.

Hắn vừa từ Tỉnh thành trở về, phóng viên Tỉnh Thành dường như đúng lúc đến Hải Sơn, tốc độ như vậy quá nhanh.

Trần Kinh ngửi thấy hương vị khác thường từ trong đó, hắn cũng chưa có nghĩ qua đi điều tra, bởi vì hắn biết rõ người khác đã dám làm như vậy, dựa vào năng lực hiện tại của Trần Kinh hắn cũng điều tra không ra.

Cuối cùng cũng không giải quyết gì được, chi bằng giả bộ không biết, căn bản cũng không di chuyển ý niệm trong đầu.

Trong đầu Trần Kinh có rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề, chứ không chỉ có một loại truy vấn ngọn nguồn.

Kinh nghiệm xử lý của hắn phong phú, giống thị trấn Bạch Thạch, hắn không đến hiện trường, nhưng trong đầu của hắn có thể nghĩ ra được biện pháp ứng đối.

Hội nghị hôm nay, Lý Quốc Vĩ mãi vẫn không lên tiếng.

Sắc mặt của ông ta khó coi, tâm tư nặng nề.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Trần Kinh gọi ông ta lại, lấy tay vỗ nhẹ vai của ông ta nói:
- Lão Lý, một ngày mệt nhọc, về sớm nghỉ ngơi một chút, cũng không thể để sức khoẻ suy sụp.

Sắc mặt của Lý Quốc Vĩ không chút thay đổi, ông ta thản nhiên nói:
- Sự tình của thị trấn Bạch Thạch tôi cho rẳng cần phải điều tra kỹ lưỡng, nhất định sẽ tìm ra manh mối.

Trần Kinh lắc đầu khoát ta nói:
- Lão Lý, cái nhìn của ông và tôi có chút trái ngược, chuyện có chút tôm tép nhãi nhép, chỉ biết mấy tay có thủ đoạn thủ mèo ba chân, ông nếu coi trọng, y sẽ càng không biết chừng mực, đối với những thủ đoạn hạ lưu, dứt khoát không để ý đến, nó ắt sẽ tự nhiên hiện hình dấu vết.

Đây cũng giống như loài chó, y nếu như kêu ông nhanh chân bỏ chạy, nó sẽ nhào tới.

Ngược lại, nếu ông nghênh đón, y ngược lại khiếp đảm, chỉ có thể dám làm một cái đuôi chó, không có gì lớn……
Bình Luận (0)
Comment