Quan Sách

Chương 655

Ánh đèn kiều diễm, quán rượu rộng rãi, phòng ốc sang trọng, xuân ý dạt dào.

Kim Lộ vất vả đến Lĩnh Nam một chuyến, cô cố ý bớt chút thời gian đến Hải Sơn, chính là muốn gặp tình lang Trần Kinh một lần, hai người đã rất lâu rồi không gặp mặt.

Gần đây Trần Kinh bề bộn công việc, trong đầu lúc nào cũng vướng bận chuyện công việc, cả Phương Uyển Kỳ và Kim Lộ đều không liên lạc nhiều.

Nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, sức kiếm chế cũng chỉ là tạm thời, hôm nay vừa gặp mặt Kim Lộ, những kìm nén bấy lâu nay được giải phóng hoàn toàn, ân ái chính là như vậy, ăn vào trong tận xương tủy rồi mới biết vị ngon, cũng không thể vãn hồi, hôm nay đối với Trần Kinh và Kim Lộ mà nói, chính là một trận cuồng hoan phóng túng đầy tình ý.

Có một nhà nghệ thuật nổi danh thế giới từng nói, sex là thứ giúp cuộc sống được điều hòa và bôi trơn, qua một trận triền miên hoan lạc, Trần Kinh nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ đến câu đó, hắn cảm thấy toàn thân có một loại cảm xúc sảng khoái không nói lên lời.

Kim Lộ dịu dàng như nước, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Trần Kinh nói:
-Kinh tử à, dạo này anh gầy quá! Áp lực của Lĩnh Nam so với đại lục có phải lớn hơn rất nhiều phải không?

Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:
-Cũng không hẳn, chỉ có điều, hiện tại anh mới đến đây, các mặt công tác đều mới bắt đầu, cần một thời gian tất cả sẽ ổn thôi. Tương lai nhất định sẽ tốt hơn hiện tại!

Kim Lộ ôn nhu mấp máy miệng, cô có thể cảm nhận được sự tự tin của Trần Kinh, càng có thể cảm nhận được sự bình tĩnh đối mặt trước khó khăn của Trần Kinh.

Cô lại nghĩ tới năm đó ở Lễ Hà, khi ấy Trần Kinh còn rất ngây ngô.

Khi gặp phải khó khăn, áp lực, cảm xúc thường rất tồi tệ. Nhưng hiện tại, Trần Kinh đã hoàn toàn trưởng thành, và cách nói chuyện của hắn khiến người ta cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Thời gian hạnh phúc thường ngắn ngủi, Kim Lộ đến đi vội vàng.

Cô chỉ ở lại Hải Sơn đến hơn 12h liền phải vội vàng rời đi, Trần Kinh lái xe đưa cô đến Việt Châu. Tại sân bay Việt Châu, hai người bịn rịn chia tay.

Trước khi chia tay, Kim Lộ tiến đến cạnh Trần Kinh hôn má, trong ánh mắt tình ý nồng đậm, lại nhéo nhéo cái mũi của Trần Kinh nói:
-Ngoan nhé, qua một thời gian ngắn nữa em sẽ lại tới thăm anh. Anh phải nhớ kỹ, đừng có làm việc bán mạng, đừng kìm nén quá nhiều, thiếu một người thì thế giới này vẫn cứ quay, hà tất phải tự mình gánh vác tất cả chứ?

Trần Kinh vuốt tóc Kim Lộ, gật đầu nói:
-Được rồi, em cũng vậy nhé!

Giây phút chia ly ngắn ngủi, Trần Kinh nhìn theo đến khi bóng Kim Lộ bước qua cửa kiểm tra an ninh, sau đó mới xoay người rời đi.

Từ của sân bay đi ra, trong lòng Trần Kinh có một loại cảm giác cô độc và tịch mịch trào dâng, hắn trở lại xe của mình. Tâm tình có chút không vui.

Hắn bấm bấm di động, gọi điện thoại về nhà.

Trong điện thoại, Chung Tú Quyên dặn dò Trần Kinh ở bên ngoài phải chú ý sức khỏe, lại hỏi Trần Kinh ở phía năm ăn uống có quen không, có cần nhà gửi ít thịt khô và ớt khô qua không.

Rất nhanh. Bà lại nói tới chuyện cháu ngoại Linh nhi và Tảo Tảo, nói hai tiểu tử kia ngày nào cũng la hét đòi lên chỗ cậu chơi, nói chỗ cậu đó là thành phố lớn.

Nghe mẹ lải nhải, trước kia, Trần Kinh cảm thấy vô cùng phiền, nhưng hôm nay lại cảm thấy trong lòng vô cùng bình yên.

Từ đầu đến cuối, mẹ hắn cũng không nhắc đến chuyện trở về, Trần Kinh hiểu rõ, đây không phải là mẹ không muốn con trai trở về mà là bà biết hắn ở bên ngoài công việc bận rộn, không có cơ hội về nhà.

Nghĩ đến những điều này, Trần Kinh trong lòng nặng trĩu, giống như có cái gì đó đè nặng trong lòng.

Đúng lúc này, Chung Tú Quyên lại nói:
-Kinh à, mẹ đã nói với con chuyện dì con ở Lĩnh Nam rồi chứ, hai người có liên lạc gì với nhau không? Dì con số khổ, nửa đời trước vất vả, đến già mới có thể dựa vào đứa con mà sống yên ổn qua ngày, ngày con còn nhỏ, cũng đã từng uống qua sữa của dì đó....

Chung Tú Quyên huyên thuyên, Trần Kinh mới đột nhiên nhớ tới mẹ từng dặn dò qua ở Lĩnh Nam còn có người thân thích.

Người dì này là em họ của mẹ, nghe nói lúc nhỏ quan hệ giữa hai người rất tốt, lúc còn trẻ dì cũng đi dạy học, chẳng qua khi cô đảm nhiệm giáo viên dân công ở nông thôn, sau này giáo viên dân công bị dẹp bỏ, cô liền mất đi phân công công tác.

Chồng dì họ Liễu, mất sớm, năm đó là nhân viên Cục chất lượng, chết khi đang làm công tác.

Dì cũng không tái giá, một thân một mình nuôi ba đứa con khôn lớn.

Năm đó Trần Kinh lên đại học, nghe người ngoài nói mấy người con của dì đều có tiền đồ, nhất là đứa con cả tên là Liễu Tài Quý, anh ta là người nghèo khó nhưng sớm biết lo liệu việc nhà, những năm 80, mười mấy tuổi đã ra ngoài làm công.

Cậu ta dựa vào sự chăm chỉ và thông minh mà đứng vững ở Lĩnh Nam, tự mình mở nhà máy, quy mô càng ngày càng lớn, hiện tại đã rất thành đạt rồi.

Có một người con lợi hại như vậy, nửa đời sau của dì coi như cũng có nơi trông cậy, cùng đứa con cả đến Lĩnh Nam sinh sống.

Mẹ Trần Kinh có ý hy vọng Trần Kinh dành chút thời gian thăm hỏi người bà con này, đồng hương gặp nhau còn vui mừng huống chi đây là bà con thân thích?

Quen biết rộng cũng có thêm một phần giúp đỡ.

Lúc ấy Trần Kinh buột miệng đáp ứng nhưng vừa đến nơi, xảy ra nhiều chuyện, liền không nhớ gì cả.

Trần Kinh nói:
-Được rồi mẹ, có thời gian con sẽ gọi điện thoại cho dì, con sẽ đi thành phố Thuận Sơn thăm dì. Mẹ đừng quá bận tâm!

-Không phải bận tâm, là dì con nghe nói con đến Lĩnh Nam, nói muốn gặp con, đã vài lần gọi điện thoại cho mẹ, con nói xem, con là phận con cháu, không đi thăm hỏi dì, còn muốn chờ dì chủ động đến thăm con sao?
Chung Tú Quyên nói.

Trần Kinh thầm hổ thẹn, lập tức vỗ ngực nói sắp tới nhất định dành thời gian đi.

Gọi điện thoại về nhà xong, Trần Kinh vừa cúp điện thoại, lại muốn gọi điện thoại cho Phương Uyển Kỳ.

Công ty của Phương Uyển Kỳ dời đến thủ đô quy mô lớn hơn trước kia vài lần, gần đây lại thu hút được nguồn đầu tư, nghiễm nhiên chính là muốn ra vẻ ta đây rất mạnh mẽ.

Nhưng dù bận đến thế nào, cô vẫn muốn gọi điện thoại cho Trần Kinh, có nhiều lần cô muốn đến Lĩnh Nam, Trần Kinh đều ngăn cản cô, giúp cô an tâm làm việc, giải quyết chuyện ở công ty.

Kỳ thật, trong lòng Trần Kinh luôn nghĩ về cô, một Phương Uyển Kỳ cá tính, thẳng thắn, dám yêu dám hận, có dũng khí, tiếp xúc lâu tự nhiên sẽ cùng cô thổ lộ tình cảm, hiện tại cái cảm giác sống dựa vào nhau giữa hai người vô cùng mãnh liệt.

“Ầm!” một tiếng, Trần Kinh vừa muốn gọi điện thoạt, chợt nghe uỳnh một tiếng, đuôi xe bên cạnh bị đụng phải, chủ xe bên cạnh hắn đang muốn khởi động xe bị va một cú liền lao về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào phía trước.

Trong lòng đối phương cả kinh, mở cửa xe, Trần Kinh cũng xuống xe muốn tới coi sao.

Phía sau là một chiếc xe thương vụ màu trắng hiện đại.

Một cô gái khoảng 20 tuổi từ trong xe chạy nhanh ra, che miệng, vẻ mặt kinh hoàng.

Chủ xe bị đâm lúc này đã xuống xe, anh ta cau mày nói:
-Cô làm sao vậy, trong bãi đỗ xe còn đâm xe, cô có biết lái xe không vậy...

Cô gái chắp tay cúi đầu với người kia, trên mặt lộ vẻ xin lỗi, cười nói:
-Tiên sinh, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Vừa rồi là tôi không cẩn thận, lùi xe hơi quá đụng phải xe anh nên mới...

Cô gái dĩ nhiên là bị hù đến phát sợ, khuôn mặt đỏ bừng, rất căng thẳng cô lắp bắp nói:
-Anh....anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi thường cho ngài mà.

Chủ xe kia thấy thái độ hối lỗi của cô gái, hơn nữa tuổi còn trẻ, cũng bị dọa sợ rồi, trong lòng cũng không còn tức giận nữa, Trần Kinh ở một bên an ủi:
-Được rồi, cô bình tĩnh trước đi, hai người gọi điện thoại đến công ty bảo hiểm kêu họ đến bồi thường trước đi.

Cô gái liên tục gật đầu, nhưng vẻ căng thẳng vẫn không giảm chút nào, cầm di động gọi điện thoại, sau đó cúi đầu thi thầm vào điện thoại không biết đang gọi điện thoại cho ai.

Nói chuyện điện thoại xong, cô bước nhanh đến chỗ xe mình, lấy túi xách bên trong ra, sau đó cầm một sấp tiền đưa cho vị chủ xe kia nói:
-Tiên sinh, hiện tại tôi thật sự có việc gấp, chút tiền này là tiền bồi thường , phiền anh mang xe ngài đi sửa giùm tôi...

Người kia còn đang sửng sốt, cô gái đã nhét tiền vào tay anh ta, cô gái tuổi không lớn, khuôn mặt mỹ lệ.

Lúc nãy căng thẳng hoảng sợ, hiện tại trên mặt là một nhan sắc rung dộng lòng người.

Số tiền cô đưa cũng không phải ít, xe bị đụng cũng không phải chiếc xe xa xỉ gì, cũng đủ trùng tu lại chỗ bị hỏng, chủ xe kia tất nhiên cũng không có gì không hài lòng, cầm tiền bước vào trong xe, nhanh như chớp rời đi, giống như sợ cô đổi ý.

Một trận sóng gió kết thúc, Trần Kinh cũng trở về xe chuẩn bị đi, đúng lúc này một đám người tiến lại đây, cầm đầu là một người đàn ông khoảng 40, ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm vàng, dựng đứng.

Ông ta bước nhanh lại gần, nhìn chằm chằm cô gái kia nói:
-Cô làm gì vậy? Liễu Sầm, cô...cô...đụng xe rồi hả? Cô ...

Cô gái hoảng hốt, thấy người đần ông kia sắc mặt càng hoảng sợ, cô nói:
-Vâng...Rất xin lỗi quản lý Mã, vừa rồi tôi...tôi không cẩn thận đụng phải xe một vị tiên sinh. Tôi...tôi lập tức tìm người bảo dưỡng lại.

Người đàn ông thời thượng kia tức giận, trợn tròn mắt nói:
-Bây giờ tìm người bảo dưỡng sao? Bây giờ cô kiếm ai tới bảo dưỡng kịp hả? Cô không biết khách đã xuống máy bay rồi hả? Lập tức tới đó, chẳng lẽ cô kêu khách hàng ngồi xe như vậy trở về sao?

Cô gái bị Quản lý Mã kia mắng đến hoang mang, lo sợ, nước mắt vô thức rơi lã chã.

Trần Kinh ở một bên tất nhiên hiểu được, cô bé này hóa ra là người đến đón tiếp, cũng không biết là nhân vật lớn cỡ nào, nhất định là khó lường, bằng không cô không căng thẳng đến mức này.

Trần Kinh nhún nhún vai, lực bất tòng tâm, hắn khởi động ô tô, đang định rời đi thì người đàn ông kia nhanh tay lẹ mắt, tiến lại chặn đường đi của xe Trần Kinh:

-Tiên sinh! Tiên sinh! Ngài chờ một chút, chờ một chút...

Trần Kinh hạ cửa kính xe, người đàn ông kia tiến lại nói:
-Thật xin lỗi tiên sinh, mạo muội xin ngài giúp một việc, chúng tôi có một vị khách hàng quan trọng...

Trần Kinh nhíu mày, người đàn ông kia rất nhạy cảm, nhận thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Trần Kinh, liền quay đầu vẫy cô gái kia lại, đưa túi xách cho ông ta.

Ông ta nhanh nhẹn mở túi xách ra, từ bên trong lấy ra hai tập tiền, không nói lời nào đưa cho Trần Kinh:

-Xin mượn xe của ngài đến khách sạn Phương Nam, 30 phút đường xe, số tiền này coi như chút lòng thành, hy vọng anh có thể nhận, ngàn vạn lần xin hãy giúp chúng tôi!

Cô gái kia vốn rất kinh hoàng, thất thố, bây giờ cũng như bắt được cây cỏ cứu mạng, chạy tới cầu xin Trần Kinh, hy vọng hắn có thể ra tay tương trợ.

Trần Kinh hoàn toàn bối rối, không biết tiếp theo lại phát sinh chuyện gì nữa đây...
Bình Luận (0)
Comment