Hút một điếu thuốc, dập nát tàn thuốc, Bành Triều Huy bước vào ngồi trong chiếc xe thân yêu của mình.
Xe là loại xe tốt, BMW mới mua phiên bản xa hoa tăng áp bẩy hệ tua-bin, xe này vừa có đẳng cấp, lại phù hợp với thân phận chủ tịch hiện tại của Bành Triều Huy.
Vào trong xe, anh ta không lập tức khởi động xe, mà kéo cái gương phía trước xuống soi một chút, anh ta dùng tay vuốt cằm, râu được cạo nhẵn nhụi, hắn nhếch miệng làm mặt quỷ, rất hài lòng với khuôn mặt mình.
Người đàn ông thành công cần có sức hút, đối với người đàn ông mà nói, điểm có thể thể hiện sức hút nhất không gì khác chính là đi chinh phục phụ nữ.
Thực sắc tính, nam giới đối với sự theo đuổi nữ nhân và tình dục luôn không phân biệt tuổi tác, may mà Bành Triều Huy tốt về mặt này.
Ông ta nghĩ đến người con gái quyến rũ ở bộ phận PR tập đoàn Yến Kinh tối qua, tuổi tác tầm 30, chính là giai đoạn hổ báo, mà khí chất và phong tình, vừa nhìn đã biết chính là phong cách của nữ cường nhân, người con gái như vậy cưỡi lên mới thú vị, mới vừa sức.
Mùi vị đó thật khó quên.
Đương nhiên, khó quên không chỉ là mùi vị người con gái, mà còn là mùi vị của tiền bạc.
Vì tập đoàn Yến Kinh làm một dự án quản lý, tổng giá trị 5 triệu, hôm qua Lưu Thịnh đã thanh toán cho ông ta toàn bộ số tiền đó.
Lưu Thịnh rất giảo hoạt, biết được quan hệ giữa Bành Triều Huy và Lý Quốc Vỹ, hiện tại em trai ông ta đắc tội với bí thư quận ủy Trần Kinh, ông ta tìm đến Bành Triều Huy là muốn kéo quan hệ với Lý Quốc Vỹ chăng?
Coi như anh ta hào phóng, Bành Triều Huy cũng không nghĩ ngợi gì. Số tiền này anh ta nhận một cách yên tâm thoải mái.
Gần đây Lý Quốc Vỹ làm việc thận trọng, Bành Triều Huy vẫn không có doanh thu gì lớn, lần này đột nhiên có được 5 triệu, ông ta cũng không tham, lập tức đến nhà Lý Quốc Vỹ đưa cho chị dâu 3 triệu.
Cháu gái sắp phải đi du học ở Anh, không có tiền thì sao đi được?
Hơn nữa, Bành Triều Huy cũng biết, giao tiếp với ông anh sẽ chột dạ, ông ta phải nghĩ cách đánh phủ đầu chị dâu, có 3 triệu này mở đường rồi. Ông ta không sợ Thư Phương không nói giúp cho mình. Chị dâu là người yêu tiền đến tận xương tủy, nói theo cách của chị ta, anh cậu làm quan để làm gì? Lúc tại vị không kiếm ít tiền, sau này già rồi thì sống thế nào?
Bành Triều Huy càng nghĩ càng đắc ý, ông ta không kìm được huýt sáo một cái.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo kêu lên, ông ta nhìn màn hình, ánh mắt chợt sáng loáng, nghe điện bắt đầu làm nũng, trong đầu đầy t*ng trùng, bắt đầu bối rối…
Hoa viên Tân Giang, hai ngày nay Trần Kinh dùng thời gian nghỉ để dọn dẹp căn nhà nhỏ của mình.
Vốn dĩ những chuyện như thế này có thể sắp xếp người khác làm, nhưng Trần Kinh thích làm những việc này. Cho nên tất cả hắn đều tự tay làm, không hề mượn người khác.
Hôm nay tâm trạng hắn không tồi, trong hội nghị thường ủy thuận lợi thông qua đề nghị thảo luận lớn. Hắn ở Lân Giác đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng thực hiện thành công kế hoạch của mình.
Kế hoạch của Trần Kinh rất rõ ràng, chính là tận dụng lần thảo luận này, làm cho kinh tế Lân Giác phát triển có mục tiêu hơn, có trọng tâm hơn.
Trước mắt kinh tế Lân Giác phát triển theo phương thức khoán canh tác, toàn Lĩnh Nam đều giống nhau, thu hút đầu tư vào ngành sử dụng nhiều lao động, sau đó dựa vào chiến thuật biển người, hi sinh tài nguyên, hi sinh môi trường để đối lấy phát triển.
Phát triển như vậy không có kỹ thuật trọng tâm, không có xu thế cạnh tranh, không có phương hướng phát triển đúng đắn, càng không cần phải nói đến những thứ cao cấp như thương hiệu riêng.
Trước mắt kinh tế Lĩnh Nam mặc dù vẫn chiếm vị trí quan trọng trong cả nước, nhưng những cực đoan mà phương thức phát triển khoán canh tác đem lại ngày càng rõ rệt.
Một số địa phương phát triển đã chuyển đổi mô hình phát triển, đưa ra khái niệm kinh tế mới.
Lấy Lâm Cảng làm ví dụ, Lâm Cảng hiện tại chuyển đổi từ ngành công nghiệp sử dụng nhiều sức lao động sang ngành công nghiệp sử dụng nhiều tri thức, bắt đầu xây dựng chiến lược phát triển kinh tế và chiến lược thu hút nhân tài hoàn toàn mới.
Mà khi Trần Kinh ở Nam Cảng học tập, hắn để ý đến những khu phát triển, cơ hội mà kinh tế phương tây chiếm được trong dây chuyền lợi ích phát triển kinh tế.
Nói thật, Trần Kinh có suy nghĩ riêng của mình trong sự phát triển của kinh tế Lĩnh Nam.
Người trong nước và quốc tế ca ngợi Lĩnh Nam rất nhiều, nhưng là một quan chức phải lãnh đạo sự phát triển kinh tế của một vùng, thị giác Trần Kinh càng bình tĩnh hà khắc.
Hắn thấy được thực thể kinh tế Lĩnh Nam chiếm vị trí cực đoan trong chuỗi lợi ích ngành nghề, vị trí như vậy làm Lĩnh Nam trở thành công xưởng của thế giới, công xưởng như vậy hưng thịnh và diệt vong đều rất nhanh, trước mắt Lân Giác cũng phát triển theo lối mòn này, Trần Kinh nghĩ rằng cần phải thay đổi.
Lân Giác là người đi sau, nếu phát triển theo một mô hình, vĩnh viễn không vượt qua được các địa phương phía trước.
Ưu thế người đi sau đó là có thể tiếp thu những kiến thức phát triển của những người đi trước, có thể tìm thấy những con đường phát triển khoa học hơn, hợp lí hơn.
Đương nhiên, Trần Kinh rất bình tĩnh.
Hắn biết là một người ngoại lai, sau khi đến Lân Giác không thể quán triệt tư tưởng của mình, cho nên hắn mới tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch hoàn chỉnh như vậy, hắn muốn toàn xã hội cùng ý thức được vấn đề này, hơn nữa hắn đặc biệt trao đổi ý kiến sâu sắc với các chuyên gia, tìm sự ủng hộ quyền lực, từ đó bắt mạch kinh tế Lân Giác.
Đương nhiên, Trần Kinh cũng nhân cơ hội này nắm toàn bộ cục diện Lân Giác.
Là bí thư quận ủy Lân Giác, trách nhiệm đè nặng lên vai Trần Kinh, tương ứng với trách nhiệm là quyền lực và sức ảnh hưởng, Trần Kinh bắt buộc phải duy trì đủ lực khống chế, như vậy mới có thể bảo đảm vận mệnh mà mình nắm giữ.
Tối nay đã định trước là phải rất muộn mới được đi ngủ.
Về lần thảo luận này, công tác văn tự trọng tâm Trần Kinh quyết định đích thân làm.
Hơn nữa còn chuẩn bị đem quan niệm phát triển của mình tham gia vào lần thảo luận này dưới hình thức nặc danh, phải làm cho toàn bộ hội nghị đi theo hướng đúng đắn.
Buổi tối 10 giờ, Trần Kinh đang vùi đầu vào viết lách, lúc văn thơ tuôn chảy, một số điện thoại lạ gọi đến.
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nghe điện.
-Xin chào, cho hỏi ai vậy?
Trần Kinh khách sáo nói.
-Bí thư Trần phải không? Tôi là Chu Tiểu Thiên của Ủy ban kỷ luật, xin lỗi, muộn như vậy còn làm phiền anh!
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mạnh mẽ.
-Bí thư Chu?
Trong đầu Trần Kinh lập tức nghĩ đến cái tên Chu Tiểu Thiên, phó bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Chu Tiểu Thiên, lòng hắn trầm xuống, nói:
-Bí thư Chu, không có gì, anh có chuyện gì thì cứ nói đừng ngại.
Chu Tiểu Thiên nghiêm túc nói:
-Là thế này Bí thư Trần, ban kiểm tra kỷ luật cấp hai tỉnh thành chúng tôi nhận được tin tức tố cáo Phó bí thư, Chủ tịch quận Lân Giác các anh Lý Quốc Vỹ, thông qua thảo luận của ủy ban thường vụ chúng tôi, quyết định thành lập tổ điều tra chuyên môn tiến vào Lân Giác, nghiêm túc kiểm chứng những tố cáo có liên quan, bây giờ tôi gọi cho anh, chính là muốn nói với anh một tiếng.
Trần Kinh sửng sốt nói:
-Bí thư Chu, anh nói tố cáo ai? Đồng chí Quốc Vỹ?
Tâm trạng Trần Kinh đột nhiên chìm xuống, có người tố cáo Lý Quốc Vỹ, hơn nữa là Ủy ban kỷ luật cấp hai tỉnh thành nhận được tin tức tố cáo, điều này cho thấy người tố cáo có quyết tâm rất lớn.
Có thể khiến Ủy ban kỷ luật chú ý, hơn nữa đặc biệt thành lập một tổ điều tra tố cáo, đó chắc chắn là trong lời nói có hàm ý gì đó, chứ những tin vỉa hè, nói gà nói vịt, căn bản không thể làm cho ủy ban kỷ luật để ý đến.
Nói thật, Trần Kinh không thân lắm với Lý Quốc Vỹ.
Nhưng hắn và Lý Quốc Vỹ giao tiếp với nhau lâu như vậy, biết rõ người này là một người rất thận trọng.
Hơn nữa ông ta ở Lân Giác cũng có tiếng nói, chưa từng nghe qua ông ta có hiềm nghi kỷ luật gì lớn.
-Sao vậy? Bí thư Trần, anh có lời nào muốn nói thì cứ nói, trước mắt việc này là bí mật, nhưng tôi đã nói với anh rồi, việc này đối với anh không còn là bí mật nữa rồi, anh có thể nói ra tất cả những việc mà anh biết!
Chu Tiểu Thiên nói.
Trần Kinh cắn môi nói:
-Bí thư Chu, tôi hoàn toàn tin tưởng đồng chí Lý Quốc Vỹ có thể chịu được sự điều tra của tổ chức, tôi chỉ mong rằng trong quá trình điều tra, không làm ảnh hưởng đến công việc của Lân Giác chúng tôi!
Chu Tiểu Thiên nói:
-Hoàn toàn không ảnh hưởng là không thể nào, đây cũng là nguyên nhân mà tôi báo trước cho anh biết, chúng tôi hy vọng anh có thể khống chế được sự ổn định và đại cục Lân Giác, phối hợp với công tác điểu tra của Ủy ban kỷ luật!
Trần Kinh gật đầu nói:
-Vâng, Bí thư Chu, tôi nhất định phối hợp công tác của Ủy ban kỷ luật.
Hắn dừng một chút lại nói:
-Đúng rồi, Bí thư Chu, tôi có thể có một thỉnh cầu với tổ chức không, nói chuyện riêng với đồng chí Lý Quốc Vỹ trước, để anh ấy ấy nhận thức đúng đắn về việc này.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói:
-Chuyện này tôi không có quyền quyết định, thế này đi, sáng sớm mai, anh đợi điện thoại của tôi, tôi xin chỉ thị của Bí thư Bạch rồi trả lời anh.
"Ba!” một tiếng, Chu Tiểu Thiên cúp máy.
Trần Kinh chậm rãi đặt điện thoại xuống, ý niệm trong đầu chuyển động.
Hắn có chút không hiểu, vào thời điểm như vậy, rút cuộc là ai tố cáo Lý Quốc Vỹ.
Theo tình hình trước mắt, Lý Quốc Vỹ nắm giữ toàn bộ công việc ủy ban Lân Giác, không hề khoa trương khi nói ông ta chính là trụ cột của toàn bộ Lân Giác.
Tuy rằng Trần Kinh về quan niệm chính trị không giống với ông ta, bất đồng rất lớn, nhưng hắn vô cùng rõ, vào những lúc như thế này, tầm quan trọng của Lý Quốc Vỹ đối với Lân Giác là rất lớn.
Nếu vào lúc này Lý Quốc Vỹ xảy ra chuyện, xu thế phát triển tốt đẹp trước mắt của Lân Giác sẽ gặp khó khăn.
Không chỉ có vậy, còn rất có khả năng gây nên biến động lớn trên chính đàn Lần Giác, nếu như vậy, cục diện sẽ khó mà khống chế.
Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này, khiến trong lòng Trần Kinh không thể bình tĩnh được, hắn bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, trong đầu hiện ra vô số ý niệm.
Hắn nghĩ rất nhiều cách, nhưng luôn thấy không thỏa đáng, không biết làm thế nào mới hoàn toàn bảo đảm cục diện vững vàng.
Hắn biết rõ, là Bí thư một quận, hắn không được ôm tâm trạng sẽ gặp may, hắn bắt buộc phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Nhưng hiện tại vấn đề là nếu gặp phải tình huống xấu nhất, hắn vì do dự không thể nắm vững cục diện Lân Giác, như vậy hắn sẽ rơi vào thế cực kì bị động.
Hắn thở dài một tiếng, trong lòng có cảm giác gấp gáp trước đây chưa từng có, hắn bắt buộc phải đẩy nhanh bước đi, phải nắm vận mệnh trong tay, điều cần thiết chính là sức lực, sức khống chế...
Đi đi lại lại, Trần Kinh đi đến vườn hoa nhỏ sau nhà, những bông hoa mộc miên trong vườn hoa đang nở rộ, mà lúc này đã là nửa đêm, ánh đèn trong khu đã trở nên thưa thớt, vô cùng yên tĩnh, hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi thơm nồng đậm của hoa...