Quan Sách

Chương 783

Có thể hạ nhiệt mối quan hệ với Giang Chú, đó là một chuyện không ngờ, mà chuyện không ngờ này đối với Trần Kinh mà nói thật sự là rất có giá trị.

Tuy rằng chuyện này khiến Trần Kinh thiếu Thẩm Bắc Vọng một món nợ ân tình, nhưng đối với việc mở ra cục diện, thành lập căn cơ, triển khai công việc của hắn ở Hải Sơn, chỗ tốt là không cần nói cũng biết.

Gần đây Trần Kinh có được bước tiến khá lớn ở Lân Giác, với tiền đề hợp tác cấp thành phố vẫn chưa triển khai mà Lân Giác đã giao thiệp với mấy địa khu của Nam Cảng, hừng hực khí thế sẵn sàng cho việc hợp tác rồi.

Hành động này của hắn là tương đối gây chú ý ở Hải Sơn.

Có người cho là hắn đang phá hoại lợi ích của Hải Sơn, không hề bận tâm đến ý kiến của các đồng sự khác cũng như của nhân dân Hải Sơn, hoàn toàn là vì tư lợi, chỉ quan tâm đến cá nhân hắn.

Còn có người chạy đến Thành ủy tố cáo, nói Trần Kinh đem tài nguyên đất đai, thủy lợi chất lượng tốt của Lĩnh Nam cho Nam Cảng mà không thèm để tâm đến lợi ích của những địa phương khác trong địa bàn Hải Sơn, nghe nói là làm ầm ĩ náo loạn cả Thành ủy.

Ngay cả Phó Chủ tịch thành phố Phùng cũng phải đánh điện cho Trần Kinh, trách cứ Trần Kinh hành động nhanh quá, làm hỏng cả kế hoạch bàn thảo mà thành phố đã sớm hoạch định ra, trên thành phố hiện tại rất bị động, mấy lãnh đạo chủ yếu đều rất căm tức.

Trong tình huống như thế, Thành ủy đã cho triệu tập hội nghị thường vụ, nỗ lực nghiên cứu sách lược ứng phó.

Hội nghị thường ủy “nồng nặc mùi thuốc súng”, mấy vị lãnh đạo Thành ủy lên tiếng tỏ vẻ sẽ phải nghiêm khắc phê bình động thái này của Hải Sơn, không thể tái diễn việc Lân Giác tùy ý làm chuyện khác người, không nhất quán với bước đi của Thành ủy một cách nghiêm trọng, phá vỡ kế hoạch cố hữu của thành phố.

Thậm chí có lãnh đạo lúc lên tiếng còn chỉ trích thẳng vào Trần Kinh vì tư lợi mà không để ý đến tâm tư của anh em cùng đơn vị, chỉ lo tự thân phát triển, đụng chạm nghiêm trọng đến lợi ích của các huyện khác.

Còn nói cách làm như vậy của Trần Kinh nếu được dung túng thì về sau chuyện của Hải Sơn sẽ hết cách quản lý, Thành ủy Hải Sơn còn có uy tín gì nữa.

Trước mắt trong đám ủy viên thường vụ Thành ủy, số có khuynh hướng nghiêng về lãnh đạo Hải Sơn cũng không nhiều.

Phùng Nhân Quốc lên tiếng rất cẩn thận, tuy rằng đang nói giúp Lân Giác nhưng những lời này đều là giảng hòa..., khí thế đã hơi yếu đi.

Còn Chu Quốc Hoa hiện tại có chút lực bất tòng tâm, bởi vì trước khi diễn ra hội nghị thường vụ, Đàm Thạch Tuyên của huyện Lam Hà đã tới văn phòng của Hoàng Hoành Viễn kể khổ, Hoàng Hoành Viễn lúc ấy rất tức giận, rất căm Trần Kinh làm việc không theo bố trí của Thành ủy, khiến cho tất cả mọi người không thoải mái, Chu Quốc Hoa vừa khéo lại chứng kiến cảnh này.

Nếu Chu Quốc Hoa vào lúc này lại tỏ vẻ rõ ràng dứt khoát ủng hộ Trần Kinh, đây chẳng phải là công khai chống đối Hoàng Hoành Viễn sao?

Là Trưởng ban thư ký Thành ủy, ông ta chính là đại quản gia của Hoàng Hoành Viễn, mặc dù trong công việc ý kiến của họ có khác nhau, nhưng sự khác biệt này không thể thể hiện ra, công khai chống đối là tuyệt đối không thể được.

Hai ủy viên thường vụ luôn có khuynh hướng ủng hộ Lân Giác đã tịt ngòi rồi, tình thế dường như cũng có chút bất lợi với Trần Kinh.

Cả đám công chúng kích động lên tiếng, cuối cùng vấn đề được giao cho ba vị lãnh đạo chủ chốt tỏ thái độ, Hoàng Hoành Viễn nhìn về phía Lý Thanh Hương, bảo:

- Chủ tịch thành phố Thanh Hương, ý kiến của anh thế nào? Hợp tác giữa hai địa phương xét cho cùng chính là công tác trọng yếu đầu năm của chính quyền thành phố, về chuyện này thì anh là người có quyền lên tiếng nhất đấy!

Lý Thanh Hương nhấp một hớp nước, khẽ mỉm cười lên tiếng:
- Các đồng chí cho ý kiến rất nhiệt tình, cứ như vậy đi, Phó bí thư Giang, anh cứ nói một chút ý kiến của mình. Tôi sẽ tham khảo một chút ý kiến của mọi người trước!

Giang Chú cau mày phát biểu:
- Hôm nay ai nấy đều lên tiếng rất nhiệt tình, như vậy là rất tốt, điều này ít nhất cho thấy chúng ta từ trên xuống dưới đều rất quan tâm đến chuyện hợp tác với Nam Cảng! Nhưng có một vấn đề tôi khá hoài nghi, Trần Kinh có nhiều động thái tiểu xảo ngầm như vậy, lẽ ra phía Thành ủy Nam Cảng cũng có phản ứng mới đúng, nhưng sao chúng ta không hề nghe nói bọn họ có xu thế chuẩn bị ngừng hợp tác?

Phó Chủ tịch thành phố Phùng, chuyện hợp tác cụ thể là do anh phụ trách, liệu anh có biết là do nguyên nhân gì không?

Phùng Nhân Quốc hơi sửng sốt, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới đáp:
- Theo như tôi được biết, ở Nam Cảng bên kia, đối với chuyện này cũng chú ý rất nhiều, cũng có khá nhiều tranh luận. Nhưng không biết vì sao bọn họ không hình thành nên nghị quyết gì cả, hình như là đồng ý với kiểu hợp tác ngầm này!

- Là như vậy sao?
Giang Chú hỏi thêm một câu, sau đó lẳng lặng gật đầu nói:
- Phản ứng của phía Nam Cảng thiết nghĩ cũng không khác với chúng ta là mấy.

Ông ta nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi tiếp:
- Thưa các đồng chí, hiện tại chúng ta làm việc, ra quyết sách, có đôi khi không thể phi lý trí, dựa vào sự yêu ghét và cảm xúc cá nhân mà phải dành phần lớn suy nghĩ cho toàn cục. Cục diện hiện tại coi hợp tác là điều tất nhiên, nhưng hai phía chúng ta không tín nhiệm lẫn nhau trong thời gian dài, đối với triển vọng và phương thức hợp tác, cả hai bên đều có suy nghĩ của riêng mình.

Trong tình hình như thế, trên tỉnh đã đồng ý sắp xếp việc này, nhưng có một điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết chính là muốn hướng tất cả mọi người vào cùng một khối, không thể để khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa, nói vậy thì còn hợp tác cái nỗi gì?

Hiện tại giữa hai phía chúng ta đã xuất hiện một chút manh mối hợp tác, thậm chí đã có một số động thái hợp tác đi vào thực tiễn.

Chuyện này đối với hai phía chúng ta đều là một khảo nghiệm, bất kể là với Thành ủy Nam Cảng hay đối với chúng ta, đây đều là một thử thách, nếu chúng ta ứng phó không tốt thì tất nhiên sẽ lâm vào thế bị động.

Giang Chú nói đến đây, Lý Thanh Hương bỗng nhiên vỗ tay hưởng ứng:
- Bí thư Giang đa mưu túc trí, suy nghĩ của chúng ta giống nhau rồi! Cục diện bây giờ rất rõ ràng, ai mà nói không với động thái nhỏ kia của Lân Giác thì rốt cuộc lại chính là nói không với hợp tác!

Chúng ta có thể chấp nhận nổi ảnh hưởng về mặt chính trị khi nói không với hợp tác giữa hai địa phương hay không?

Nếu hôm nay chúng ta xử lý Lân Giác hay xử lý cá nhân Trần Kinh, phía Nam Cảng sẽ ngay lập tức khiển trách thẳng là chúng ta không có thành ý hợp tác mà đang đi theo chủ nghĩa bảo hộ, trở lại như trước kia, tôi thử hỏi các vị đang ngồi đây, tới lúc đó chúng ta ăn nói với trên tỉnh ra làm sao?

Lý Thanh Hương thở ra một hơi thật dài rồi tiếp:
- Cho nên, thưa các đồng chí, đó là một cạm bẫy lớn. Nếu chúng ta không thấy rõ điểm này, chỉ lo cất bước về phía trước thì chúng ta sẽ lâm vào thế bị động một cách toàn diện. Mọi người thử ngẫm lại xem, mấy năm nay chúng ta vấp váp còn ít sao?

Lý Thanh Hương vừa nói như vậy, tất cả mọi người trong cuộc họp đều đầu hoa mắt váng, anh nhìn tôi tôi nhìn anh chẳng biết nói gì.

Giang Chú và Lý Thanh Hương có thể nêu ra vấn đề mà tất cả mọi người không thấy được, mà vấn đề này quả thật là điều phía Hải Sơn không thể coi thường, quan niệm của hai người có thể nói là làm khiến cho người ta không thể bác bỏ được, lúc trước có mấy vị lãnh đạo hùng hổ, chuẩn bị “khởi binh hỏi tội” Trần Kinh thì nay đều nhất tề ngậm miệng.

Hoàng Hoành Viễn từ đầu đến cuối chưa nói lời nào nay mày nhíu tít lại, trong bụng khó chịu như bị giòi đục.

Điểm này quả thật đúng là ông ta không để ý đến, nếu không phải hôm nay Giang Chú và Lý Thanh Hương nhắc nhở thì có khả năng ông ta đã thật sự phạm sai lầm rồi.

Nghĩ đến đây, sau lưng ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, hiện tại Hoàng Hoành Viễn đã không đảm đương nổi cách nhìn của các lãnh đạo trên tỉnh đối với mình nữa rồi, nếu lại phạm sai lầm lầm nữa thì bản thân ông ta cũng không biết được con đường hoạn lộ về sau đi tiếp ra sao nữa.

Nhưng...

Hoàng Hoành Viễn vừa nghĩ tới Trần Kinh thì chỉ còn biết lắc đầu bất đắc dĩ.

Ông ta nên sớm nghĩ đến phong cách làm việc của Trần Kinh mới phải.

Trần Kinh làm việc đâu có giống ai? Hắn làm việc luôn sớm nhìn thấu hết thảy mọi việc, hiện tại hắn làm nên nhiều chuyện như vậy, ai dám nói hắn khác người chứ?

Hải Sơn nếu muốn công khai xử lý hắn thì chính ông ta sẽ lâm vào thế bị động, bị chụp mũ cản trở việc hợp tác lên đầu, ai mà nuốt nổi chứ? Trần Kinh khua chiêng gõ trống giở trò mà ai cũng chịu không làm gì nổi hắn.

Nếu nói lý để buộc tội hắn giở trò, hắn còn có thể trả đũa, nói là hắn đang thử dò xét Nam Cảng, lòe mắt phía Nam Cảng, vì chuyện này phía Nam Cảng cũng không thể nói được gì?

Nếu phía Nam Cảng nhũng nhiễu việc hợp tác, Hải Sơn hợp nhau tấn công, bọn họ sẽ lâm vào luồng dư luận bất lợi, họ cũng sẽ khó mà ăn nói với trên tỉnh.

Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Hoành Viễn càng khắc sâu cảm nhận về sự giảo hoạt của con người Trần Kinh.

Quả thực là giảo hoạt vô cùng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Đúng lúc này, Trưởng ban Tổ chức Tiền Dật Khiêm bèn lên tiếng:
- Thưa bí thư Giang, thưa chủ tịch thành phố, hiện tại có một vấn đề, đó chính là cách làm của Trần Kinh đã khiến quá nhiều người bất mãn. Chúng ta nếu còn dung túng cho cậu ta thì về sau sẽ rất khó triển khai công việc, Thành ủy ta còn có uy tín gì đáng nói nữa chứ?

Lý Thanh Hương bật cười ha hả:
- Trưởng ban Tiền, Trần Kinh là nhân tài đầu tiên đến với Hải Sơn ta sao? Cậu ta chỉ khó dễ chúng ta mỗi chuyện này thôi sao? Tôi cũng phải nói cho thật rõ ràng, hôm nay chúng ta mở hội nghị thường vụ, ai cũng hùng hổ, thề không xử lý Trần Kinh thì không cam lòng.

Theo tôi đánh giá thì bây giờ Bí thư Trần người ta đã là Lã Vọng buông cần, trong lòng đã nắm chắc đến tám phần rồi đó!

Tôi rất muốn hỏi trưởng ban Tiền, bây giờ anh có thể làm gì cậu ta đây? Có thể ví von, hiện tại Trần Kinh như một miếng đậu hủ dầm vôi, anh muốn nắm lấy cũng không được, đánh cũng không xong, lại còn phải che chở cẩn thận, thậm chí còn phải cổ vũ cậu ta trở thành người mở đường cho hợp tác, khơi dòng hợp tác giữa hai địa phương chúng ta, bằng không anh còn biết tính sao nữa?

Lý Thanh Hương lắc đầu:
- Đây là đặc điểm của Trần Kinh, cậu ta chưa bao giờ xuất chiêu theo lẽ thường mà hết thảy đều được tính toán đến mức sít sao. Cậu ta dám nghênh ngang làm nhiều tiểu xảo như vậy mà không sợ anh làm gì hết! Mấy năm lại đây có rất nhiều đồng chí nói hắn không đoàn kết, nói hắn tự cao tự đại, không coi lãnh đạo ra gì, nói hắn dùng người mà xem xét không chu đáo, độc tài ở Lân Giác.

Nhưng hiện ở Hải Sơn người có thể điều hành trơn tru nhất vẫn là cậu ta, tôi cũng như mọi người đều rõ mười mươi, chỉ tiêu kinh tế 6 tháng đầu năm đi ra, Lân Giác thuận lợi tiến vào Top3 toàn thành phố, chỉ tiêu kinh tế đuổi sát Cổ Minh, cứ theo đà này thì sáu tháng cuối năm Cổ Minh có nguy cơ lớn bị đẩy xuống vị trí thứ 2.

Thêm vào đó, hiện tại Lân Giác đã thực sự trở thành đầu cầu trong hợp tác giữa hai địa phương! Cậu ta xây dựng cơ sở hạ tầng bao gồm bến xe, chợ giao dịch đồ gia dụng quốc tế, thậm chí là quy hoạch giao thông đường bộ ở Lân Giác đều là nhắm vào việc hợp tác giữa hai địa phương.

Tôi vừa mới nhận được tin, trên tỉnh có đơn vị đang nghiên cứu, cho rằng sự giàu mạnh của Lân Giác có khả năng sẽ rất nhanh chóng vượt qua Vọng Giang chúng ta, bởi vì Lân Giác bây giờ sắp trở thành trạm trung chuyển cho nhân dân hai thành phố qua lại.

Hai thành phố chúng ta có mấy chục triệu nhân khẩu, một khi hợp tác có hiệu quả, quy mô số lượng người qua lại giữa hai bên sẽ ra sao, tôi tin rằng mọi người có thể tưởng tượng được..

Tràng diễn thuyết của Lý Thanh Hương làm cho cả hội trường á khẩu không trả lời được, không ai có thể thốt ra câu nào.

Nhất là một câu của Lý Thanh Hương “Hiện ai có thể làm gì nổi Trần Kinh?”, có thể nói đã trực tiếp đánh vào nội tâm mọi người.

- Ai có thể làm gì Trần Kinh đây?

Không ai có thể làm gì hắn cả, công tích mà hắn làm được, ở Hải Sơn là độc nhất, hắn cần gì phải sợ người nào chứ?


----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment