Quan Sách

Chương 847

Phó chủ nhiệm Thi Kiến Quốc cứng nhắc của Ban hợp tác kinh tế, trong nội bộ đơn vị ông ta thuộc dạng khá cô lập.

Bình thường sở thích của ông ta không nhiều lắm, không tụ tập cùng mọi người nói chuyện phiếm, lại càng không đánh mạt chược, cả ngày ngồi trong phòng làm việc, không biết làm gì nữa.

Mỗi ngày 9h sáng đến làm việc, chiều 5h về nhà, gặp ai cũng là một bộ mặt không thay đổi, nhân viên làm việc ở đó còn lén gọi ông ta là “bản thi cốt” hài âm “ mặt cứng đơ”.

Hôm nay Trần Kinh và Thi Kiến Quốc nói chuyện về công việc.

Thi Kiến Quốc được phân quản phòng tổng hợp, thực ra bình thường cũng chẳng có việc gì, cơ bản là nhàn rỗi.

Tuy nhiên hôm nay Trần Kinh lại nghiêm túc dặn dò ông ta, nói Ban hợp tác kinh tế chuẩn bị mở một trận đấu cờ vua quy mô rộng.

Nói đến đấu cờ vua, Trần Kinh không phải tự giễu mà nói:
- Lão Thi, anh cũng biết tình hình Ban hợp tác kinh tế của chúng ta, người khác nói riêng với nhau rằng chúng ta là cựu cán bộ cục thương mại, đồng chí lão thành của chúng ta tương đối nhiều.

- Gần đây tôi quan sát thấy, đơn vị của chúng ta bầu không khí cờ vua tương đối đậm, rất nhiều đồng chí lão thành đều yêu thích môn hoạt động này, nếu đã như vậy, chúng ta có thể tổ chức một trận đấu, tiện thể đem cựu đồng chí sở thương mại tổ chức cùng nhau, tôi thấy số người không ít đâu, bởi vì có quy mô của 50 người.

Người dự thi đều có phần thưởng khuyến khích.

Mặt khác, chúng ta thiết lập các phần thưởng như huy chương, thắng liên tiếp sẽ có thưởng, thưởng dám đấu, tuy bại trận nhưng vẫn có thưởng…về hoạt động này tôi đã nói chuyện với Lão Vương rồi, ông ấy cũng tỏ vẻ tán thành.

Tổ chức cụ thể thì anh phụ trách.

Thi Kiến Quốc không nói lời nào, ông ta trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói:
- Chủ nhiệm Trần, chiều này chúng ta đi gặp Mã giám đốc đi, ông ấy trước kia là quán quân cờ vua của phòng chúng ta.

Trần Kinh ngạc nhiên, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của Thi Kiến Quốc.

Lúc này Trần Kinh đề bạt việc thi đấu cờ vua tất nhiên là có mục đích.

Gần đây Trần Kinh đang nghiên cứu kết cấu của sở thương mại, theo như tình hình mà hắn có được, Mã Tiến Trúc giám đốc sở thương mại có ảnh hưởng rất lớn, đối đầu Chu Duy, ông ta ở sở thương mại chèn ép Chu Duy bốn năm năm.

Khi đó ở sở thương mại chia là hai phái, phái Mã và phái Chu, hai phái tranh đấu rất kịch liệt, tuy nhiên Chu Duy là trứng chọi đá, Mã Tiến Trúc vẫn luôn chèn ép Chu Duy đến sít sao.

Hai năm trước Mã Tiến Trúc đến tuổi lui xuống dưới.

Nhưng ảnh hưởng của ông ta trong sở vẫn còn, hiện tại mấy vị Phó giám đốc sở đều là người của ông ta.

Cho nên, trước mắt Chu Duy ở sở thương mại lời nói còn chưa quyền hạn tuyệt đối, phải quán triệt ý chí thường gặp phải lực cản cũng không nhỏ.

Có điều ông ta cũng không phải là đèn cạn dầu.

Khi đó trong tỉnh muốn thành lập ban Kinh Hợp, trên phương diện này ông ta động não suy nghĩ, đem Ban hợp tác kinh tế thổi phồng lên rất cao, sau đó nhân cơ hội đem Mã Tiến Trúc sắp xếp vào trong Ban hợp tác kinh tế.

Mà trong chuyện này, Thi Kiến Quốc chính là phó chủ nhiệm đến sớm nhất khi đó.

Chính bởi vì gút mắc này Trần Kinh mới nghĩ đến Mã Tiến Trúc này.

Suy nghĩ của Trần Kinh rất đơn giản, bây giờ ông ta đã là cựu cán bộ, vậy thì bắt buộc phải hiện hữu trong đám người già yếu kia. ….

Đám người này chẳng phải là khó quản, còn gây chuyện sao?

Bản thân Trần Kinh không đi quản nữa, mà là hướng dẫn chỉ đạo, đem đám người này chuyển sang cho người khác quản lý.

Hiện tại Trần Kinh đâm vào cái sọt, hắn lập tức phải đối mặt với Chu Duy.

Trong tình huống này, bản thân hắn không chỉ cần có phương pháp, mà còn phải đem đám người này kéo ra cùng, để bọn họ làm tấm đỡ.

Mấy năm nay kinh nghiệm đấu tranh chính trị của Trần Kinh cũng phong phú thêm, biết rằng chỉ cần nói một bộ lí do thoái thác, Chu Duy sẽ không động đến mình.

Là người lăn lộn trong giới chính trị, có mấy người không phải là người giỏi?

Tất cả mọi người đều là mặt nóng tâm lạnh, Ban hợp tác kinh tế lại bị người ta ức hiếp, thế thì sao nào?

Chu Duy phải ra mặt bảo vệ sao?

Hai tay Trần Kinh di chuyển, trước mặt hắn người hát, kẻ khóc, đằng sau còn có một đám người rục rịch.

Muốn cho Chu Duy đau đầu hai bên, nội bộ sở thương mại cũng phải gây áp lực cho ông ta, dưới tình hình này, sự việc mới khả vi.

Chỉ cần Chu Duy lập trường kiên định, cái gọi là sự việc Vạn Hữu Trần Kinh đều có quyền chủ động.

Vạn Hữu sự tình, hiện tại ưu thế của Trần Kinh là chứng cớ, nắm giữ công đạo, đó là lý lẽ của hắn.

Yếu thế của hắn là nhân lực đơn bạc, có lý thì có thể thế nào?

Trong này liên lụy đến nhiều gút mắc lợi ích, nếu thực sự là dồn sức đánh mạnh, chọc giận những người khác, lãnh đạo phía trên đè áp lực xuống, đến thời điểm mấu chốt Chu Duy lại nảy sinh tiêu cực, đây là việc mà Trần Kinh ngăn cản không nổi.

Công bằng công chính, bốn chữ này dùng bút viết rất đơn giản.

Nhưng bất kỳ công việc gì phải làm công bằng công chính thì khó như lên trời.

Trần Kinh không phải Thánh, cũng không phải người chỉ biết oán trách.

Đối mặt khó khăn, phải nghĩ biện pháp hoá giải từng cái một, phải ở trong đoạn khúc mắc tìm ra lối đi thẳng, bất kỳ đối mặt với khó khăn gì, Trần Kinh đều là tích cực đi đối mặt.

Thi Kiến Quốc có lối suy nghĩ khiến Trần Kinh rất kinh ngạc.

Trong nháy mắt Trần Kinh liền hiểu được, nội tâm Thi Kiến Quốc là một người rất thông minh.

Đừng nhìn ông ta bình thường gặp người nào cũng là một bộ mặt chết, kỳ thật ông ta nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng, cũng rất sâu nhập.

Chút cử động của Trần Kinh vừa rồi, Thi Kiến Quốc liền trực tiếp chỉ ra vấn đề trọng điểm, điều này ít nhiều khiến Trần Kinh không được tự nhiên, có chút xấu hổ.

Da mặt dầy của Lý Tông Ngô Trần Kinh thuộc nằm lòng.

Nhưng hắn tu luyện vẫn còn chưa đạt đến mức đó, vẫn còn rất non.

Tuy nhiên may mắn, hắn điều chỉnh lại, nói:
- Lão Thi, có thể gặp giám đốc sở Mã thì thật sự là quá tốt, lão quán quân của chúng ta ra ngựa, có ông ấy tham gia, lần thi đấu cờ vua lần này nhất định sẽ rất phấn khích.

Thi Kiến Quốc không nói lời nào, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì.

Trần Kinh lại nói:
- Về vấn đề kinh phí thi đấu, anh trực tiếp đến phòng tài vụ để lấy, tôi đã thông báo xuống dưới rồi, nếu đã là thi đấu, chúng ta phải làm cho to một chút, phải lấy tinh thần coi trọng vật chất, không thể keo kiệt được.

Trước mặt hoạt động tài chính của Ban hợp tác kinh tế không nhiều, nhưng càng ngày chúng ta càng tốt lên, sau này chúng ta phải thường xuyên tổ chức các hoạt động hữu ích như thế này.



Mã Tiến Trúc sáu mươi tuổi, thân mình tướng ngũ đoản, không có gì thu hút.

Ông ta có hai sở thích.

Một là thích câu cá, hai là thích cờ vua.

Lãnh đạo thích câu cá, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng đến bầu không khí bên dưới, khi Mã Tiến Trúc còn ở sở thương mại, hiệp hội câu cá ở sở thương mại của thành phố Việt Châu có số lượng tham gia khá đông.

Mà lãnh đạo thích chơi cờ, trước kia bầu không khí cờ vua của sở thương mại cũng tương đối nồng.

Cho đến bây giờ, một số người của Ban hợp tác kinh tế vẫn là xe tiến mã lùi, trong một tấc vuông kia điều binh khiển tướng.

Qua sự giới thiệu của Thi Kiến Quốc Trần Kinh gặp được Mã Tiến Trúc, địa điểm là trung tâm câu tràng Bạch Thuỷ của thành phố Việt Châu.

Mã Tiến Trúc đang buông câu.

Thi Kiến Quốc vừa đến đó, liền vứt Trần Kinh ở một bên, ngựa quen đường cũ lấy ra một bộ đồ câu cá, triển khai rất thuần thục, sau đó bắt đầu vùi đầu thả câu.

Liền vứt Trần Kinh lại một bên với Mã Tiến Trúc.

Mã Tiến Trúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái, Trần Kinh vừa muốn mở miệng nói chuyện, ông ta liền ra hiệu không được nói rồi hạ giọng nói:
- Bây giờ cho dù là việc động trời cũng không được nói, đừng làm cá sợ chạy mất.

Vì thế Trần Kinh cũng chỉ có thể làm trứ.

Khoảng nửa giờ đồng hồ trôi qua, Trần Kinh thực sự cảm thấy nhàm chán, hắn nhìn đồng hồ trên tay, sắc trời còn sớm.

Hắn chỉ cần đi ra phía ngoài địa điểm câu là gặp mấy cửa hàng bán đồ câu, bỏ tiền mua vài thứ, mua thêm một ít mồi, sau đó cũng đi chuẩn bị mọi thứ để câu cá.

Đối với câu cá Trần Kinh không xa lạ gì, trước kia sở thích lớn nhất của Ngũ Đại Minh chính là câu cá.

Năm đó rất nhiều lần Trần Kinh đã câu cá cùng ông ta.

Bất luận là lý luận hay thực tế Trần Kinh đều biết.

Bây giờ đang thịnh hành mốt câu của Đài Loan, Trần Kinh rất quen với tổ cán thử thuỷ, sau đó thả mồi câu.

Chuyến đi này kéo dài cho đến khi mặt trời lặn.

Vận may hôm nay của Trần Kinh cũng không tệ, câu được rất nhiều cá, đây là công phu của cả buổi chiều, trong một hai mét lưới sống đều là cá.

Xách trên tay ước chừng có đến hai ba mươi cân.

Mã Tiến Trúc ở bên cạnh thì ngược lại, dường như vận may không tốt, cả buổi chiều cũng chẳng có con cá nào to.

Mặt trời xuống núi rồi, Mã Tiến Trúc nhìn chằm chằm vào mớ cá của Trần Kinh, nói:
- Cậu nhỏ, cậu là quen tay thôi, tôi thấy cậu câu cá rất điêu luyện.

Trần Kinh khiêm tốn nói:
- Ông Mã, tôi chỉ có thể coi là người mới học, việc ông xác định điểm quăng cần câu chuẩn xác tại một vị trí thì tôi không làm được, tôi không thể tìm chính xác vị trí, cho nên chỉ làm theo cảm giác thôi.

Mã Tiến Trúc khẽ cười cười nói:
- Buổi tối ở lại đây ăn cơm, ở đây có đầu bếp của Sở Giang các cậu, nổi tiếng với món súp cá trích cách thuỷ, trong súp còn có vị cay cổ tử, chắc cậu sẽ thích.

Trần Kinh vội vàng cảm ơn.

Xem ra Mã Tiến Trúc cũng là người hiểu chuyện, ông ta đã sớm biết thân phận của Trần Kinh rồi.

Quan trường chính là như vậy, nói chuyện không bao giờ nói thẳng.

Có khi chỉ cần nói bâng quơ một câu, nhưng bên trong lại bao hàm rất nhiều ý tứ.

Trong này chỉ có thể hiểu ngầm, không thể truyền ra ngoài.

Trần Kinh hiện tại cần Mã Tiến Trúc hay nói cách khác là muốn nhờ chút lực ảnh hưởng còn sót lại của Mã Tiến Trúc.

Tâm tư của Trần Kinh người ta cũng biết rồi, tất cả đều là người thông minh, một câu của Mã Tiến Trúc, có thể truyền ra vô số tin tức.

- Cậu biết chơi cờ?
Mã Tiến Trúc hỏi Trần Kinh.

Trần Kinh cười cười nói:
- Biết một chút ạ, không giỏi lắm, chắc chắn không phải là đối thủ của ngài Mã.

Mã Tiến Trúc cười ha ha nói:
- Vậy được, buổi tối chúng ta làm mấy ván đi, dù sao Kiến Quốc cũng ở đây, chúng ta sẽ làm một trận đấu, ba người đấu với nhau, chẳng phải sắp có thi đấu sao? Chúng ta luyện tập trước.

Cả buổi chiều câu cá, buổi tối lại chơi cờ.

Trần Kinh cũng nghi ngờ mình đến đây có phải là đi du lịch hay không nữa.

Nhưng việc đã đến nước này, cũng không làm hắn lùi bước.

Cái gọi là “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, Trần Kinh chỉ có thể cố gắng đi mưu sự, đây chính là nguyên tắc làm việc của hắn.

Chơi cờ vua Trần Kinh thật sự không lành nghề.

Quân cờ của Mã Tiến Trúc rầm rộ. lấy thế đè người, chơi cờ với ông ta tựa như đối mặt với một ngọn núi. Ép người ta rất khó chịu.

Nhưng so với Mã Tiến Trúc, Trần Kinh sợ Thi Kiến Quốc hơn, quân cờ của Thi Kiến Quốc rất quỷ dị, hơn nữa ngay từ đầu liền cực kỳ hung hiểm, bàn ngựa đầu đàn bị anh ta xuất thần nhập hoá, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Trần Kinh đem hết toàn lực, nhưng tất cả ván cờ đều bị chặn hết.

Quỷ dị của mã và thay đổi của pháo khiến Trần Kinh được thấy những điều trước nay chưa từng thấy, hắn chơi một ván cờ mà đổ đầy mồ hôi, không có chút biện pháp nào.

Tại nơi chiến trường này, hắn tuyệt đối là kẻ yếu, hôm nay chính thức đọ sức với hai người này, tranh đấu phấn khích khiến Trần Kinh không theo kịp, lại cảm thấy thế là đủ rồi, trong một tấc vuông có đại trí tuệ quyền to mưu trọng, Trần Kinh cuối cùng cũng thấy được.
Bình Luận (0)
Comment