Quan Sách

Chương 852

Trần Kinh hỏi thăm, chúc mừng lãnh đạo là việc mà hắn vẫn làm trong đại hội Đảng.

Không thể để lãnh đạo quên sự tồn tại của bản thân, đây chính là một việc phải học ở quan trường.

Một số người suy nghĩ vẫn còn nông cạn, thường nghĩ rằng trên quan trường là phải biết nịnh hót.

Nhưng, một người biết nịnh hót, trên quan trường chỉ được coi là một vai phụ, một người lãnh đạo chân chính, sẽ thích một người như vậy sao?

Lãnh đạo thích những cán bộ như thế nào, vậy phải làm một cán bộ thế nào, với những yêu cầu hà khắc đó.

Trần Kinh ở chính đàn bao nhiêu năm, trải qua nhiều chuyện, cũng có một vài kinh nghiệm cho bản thân.

Ở bất cứ vị trí nào, cũng phải suy nghĩ việc cần làm ở vị trí đó, việc đó thì phải đắc tội người khác nhưng đồng thời cũng tạo ra được thành tích, thì cũng sẽ có người tán thưởng.

Vì vậy, hoạt động chính trị lâu năm như vậy Trần Kinh hiểu rõ và đúc kết lại được những điều này.

Trần Kinh không phải là một cán bộ khéo léo, hắn là một cán bộ trưởng thành trong tranh luận.

Dường như ở mỗi vị trí hắn đều có tranh luận.

Có người thích hắn, tán thưởng hắn, cũng có người ghét hắn thấu xương.

Đây chính là điểm thú vị của quan trường, bị người khác lãng quên mới là việc đáng sợ ở quan trường, có tranh luận thì không có gì phải sợ.

Những cán bộ có tranh luận thì lãnh đạo tại sao lại dám dùng? Điều này phải dựa vào những hiệu quả công việc ngày thường của người đó.

Những điều tuyệt diệu trong đó, chỉ cần hiểu mà không cần nói.

Trần Kinh gọi điện cho Cao Vệ mấy lần nhưng vẫn không được.

Mà sáng ngày hôm đó, Trần Kinh đọc được tin trên trang web của Bộ Tài chính Trung Ương về những vị lãnh đạo nhiệm kỳ mới của Trung Ương, trong đó có mặt của Cao Vệ.

Trong năm vị Phó trưởng ban của Bộ tài chính thì ông ta đứng thứ năm, được phân quản những công việc liên quan tới cơ sở hạ tầng và thuế.

Trần Kinh liền lấy điện thoại ra, gọi lại cho Cao Vệ.

Lần này Cao Vệ đã bắt máy.

Đầu dây bên kia Cao Vệ nói:
-Là ai đó? Hình như không phải là điện thoại ở Sở Giang?

Trần Kinh cười nói:
-Phó trưởng ban Cao, tai của anh thật tốt, chưa nghe người kia nói chuyện, đã biết là điện thoại và Sở Giang có liên quan tới nhau rồi.Tôi Trần Kinh đây, gọi điện tới để chúc mừng anh được thăng chức, hiện giờ đã trở thành lãnh đạo trên Trung Ương rồi.

-Trần Kinh?
Cao Vệ ngạc nhiên nói, sau đó lập tức cười phá lên nói tiếp:
-Ai da, thật bất ngờ, thật bất ngờ. Cậu đúng là có lòng, nghe tin cậu ở Lĩnh Nam làm lên được rất nhiều thành tích nổi bật, tôi cũng phải chúc mừng cậu, địa vị của cán bộ ở Lĩnh Nam không so sánh được với ở Sở Giang, nhưng Lĩnh Nam cũng là một nơi giàu có!

Không phải có câu tục ngữ, giàu vì nơi thâm cốc cũng có người thân, nghèo vì nơi phồn hoa đô thị không người thân…

Trần Kinh vội nói:
-Phó trưởng ban Cao, anh đang nói mình đúng không? Bây giờ anh là một quan chức cấp cao ở Bộ Tài chính của một nước cộng hòa, đây đúng là một bước trở thành phú ông rồi. Cuộc điện thoại lần này của tôi lại khiến anh ngạc nhiên vậy sao?

Cao Vệ cười to nói:
-Trần Kinh, mồm miệng cậu ở Lĩnh Nam được rèn luyện vài năm nay, đúng là lợi hại! Tôi không nói chuyện này với cậu nữa, dù sao cậu cũng gọi điện cho tôi rồi, công việc sau này gặp khó khăn gì cứ nói cho tôi biết.

Giữa chúng ta không cần phải khách sáo vậy đâu, cũng không cần phải ngại ngùng.

Đều đã quen biết nhau lâu rồi, công việc của cậu tôi không ủng hộ thì ai ủng hộ đây?

Trần Kinh nghe Cao Vệ nói rất tự tin, hắn liền chuyển sang chuyện khác, nói:
-Phó trưởng ban Cao, câu này của anh khiến tôi rất cảm động. Tôi mới nhận chức Chủ nhiệm Phòng hợp tác kinh tế ở Lĩnh Nam, công việc phải lo còn rất nhiều, có câu này của anh, năm tới nhất định tôi phải làm phiền tới anh rồi.

Vậy tôi nhất định sẽ không khách khí!

-Tên tiểu tử nhà cậu, được thể làm tới. Hay thế này đi, tết năm nay cậu phải tới Bắc Kinh! Chúng ta sẽ gặp nhau, tôi đã muốn tới chơi chỗ của Phó trưởng ban Mễ từ lâu, một mình đi thì cảm thấy tẻ nhạt, cậu tới, chúng ta sẽ cùng đi!

Ông ta là lãnh đạo cũ của chúng ta, chúng ta không thể quên!

Trần Kinh nghe thấy Cao Vệ nói vậy, trong lòng liền nghĩ thầm.

Đa số lãnh đạo Trần Kinh đều gọi điện cho, chỉ có duy nhất Mễ Tiềm hắn không dám gọi.

Trần Kinh có phần sợ Mễ Tiềm, Mễ Tiềm là một người rất kỷ luật, đối với cấp dưới rất nghiêm khắc.

Lúc Trần Kinh còn là cán bộ ở Sở Giang, hắn vẫn nhớ như nguyên sự uy nghiêm của Mễ Tiềm, cái cảm giác đó khiến cho Trần Kinh cảm thấy hắn không đủ tư cách để gọi điện cho Mễ Tiềm.

Cao Vệ hẹn sẽ cùng tới thăm Mễ Tiềm, điều này rất hợp ý hắn.

Nhưng, câu nói đơn giản của Cao Vệ, trong đó còn ẩn chứa rất nhiều ý tứ.

Lần này việc điều chỉnh lãnh đạo của Trung Ương do Mễ Tiềm lãnh đạo, có phải là lại có động tĩnh gì mới?

Trần Kinh không tiện hỏi thẳng Cao Vệ, nhưng trong lòng hắn đã hiểu rõ, dựa vào phong cách làm việc của Mễ Tiềm, Trung Ương nhất định là rất coi trọng ông ta, lần này vị trí chắc chắn sẽ thay đổi rồi.



Đến kỳ nghỉ của Phòng hợp tác kinh tế, Trần Kinh yêu cầu mọi phúc lợi đều đến được với tận tay của mọi người.

Ngoài những quyền lợi về tài chính, đơn vị tặng mỗi người một bao lì xì mấy nghìn tệ, còn có quà, mỗi người một phần.

Để tăng tính tích cực của mọi người, Trần Kinh còn làm dốc sức tổ chức một cuộc thi đánh giá cán bộ, tuy những đánh giá này có chút gượng ép.

Bởi vì một năm trước, Phòng hợp tác kinh tế này cũng chưa làm gì nhiều.

Phải đánh giá ai tiên tiến đúng là một việc khó.

Tuy nhiên, lần đánh giá này của Trần Kinh cũng rất khoa học, nghiêm túc, nghiêm ngặt, đảm bảo được sự công bằng.

Phàm là những người trong giờ làm việc mà làm những việc khác, chơi cờ đánh bài đều không được chọn.

Cuối cùng sau khi đánh giá tuyển chọn một loạt đã chọn được năm người.

Thi Kiến Quốc là một trong năm người đó.

Trần Kinh tặng mỗi người một giải thưởng hai nghìn tệ, ngoài ra còn có một chiếc di động Nokia.

Giải thưởng được trao trong đại hội, và việc đánh giá còn lần này được ghi vào trong bảng thành tích của cán bộ, nếu hai năm liền nhận được giải thì sẽ được cất nhắc, nếu ba năm liền nhận được giải thì sẽ được thăng chức, đây đều là những ý kiến mà Trần Kinh đề bạt trong buổi đại hội.

Trần Kinh còn phát biểu, Phòng hợp tác kinh tế không chỉ ngồi chơi không, trong năm mới, Phòng hợp tác kinh tế sẽ có những động thái mới, sẽ làm những hạng mục lớn.

Trần Kinh mạnh dạn phát biểu, rằng năm tới Phòng hợp tác kinh tế sẽ làm những hạng mục lớn, Bộ Tài chính năm sau sẽ phải có một khoản trợ giúp hỗ trợ cho đơn vị hắn.

Mặt khác, chức năng làm việc của Phòng hợp tác kinh tế năm sau sẽ rõ ràng hơn, những lãnh đạo chủ chốt trong Tỉnh đã nói rõ, năm sau phải biết nắm bắt cơ hội hợp tác kinh tế, tác dụng của Phòng hợp tác kinh tế nhất định phải được phát huy hết, điều này đồng nghĩa với việc Phòng hợp tác kinh tế sẽ thoát được tình thế khó xử như hiện nay, trong năm mới, nhất định phải có diện mạo mới.

Trần Kinh đã chuẩn bị rất nhiều lần cho buổi phát biểu ngày hôm nay.

Mà nói những lời này trong lúc này, hắn cũng phải hao tâm tổn sức rất nhiều.

Sắp sửa tới tết.

Tết đến thì mọi người đều trở lên dễ chịu thân thiết hơn, bạn bè đồng nghiệp tới nhà nhau chơi rất nhiều.

Trần Kinh là người giữ quỹ phúc lợi, vì vậy hắn đã lập lên một bản kế hoạch rất rõ ràng.

Thực tế là để mọi người có một kỳ nghỉ lễ thật hoành tráng, lúc người khác nói đến đơn vị này có gì tốt không, thì những cán bộ trong Phòng hợp tác kinh tế cũng có sự tự tin hơn trước.

Không thể xem thường những việc này.

Sự gắn kết của một đơn vị đều có được trong những hoàn cảnh ta không ngờ tới.

Trước đây cán bộ trong Phòng hợp tác kinh tế đi tới đâu cũng cảm thấy thiệt thòi hơn những cán bộ đơn vị khác, đến lúc trở lại đơn vị làm việc, tự nhiên cảm thấy bất mãn, dù sao cũng như vậy rồi, thì cũng chẳng cần phấn đấu làm việc làm gì.

Một đơn vị một đoàn thể, việc tối kỵ nhất đó là một việc dù làm tốt hay làm không tốt đều có kết quả như vậy, làm xong cũng giống như chưa làm gì.

Mọi người đều không còn làm việc một cách tích cực, phấn đấu, lại thêm một đống người chỉ biết chơi, thì làm sao có thể làm được việc?

Sau khi Trần Kinh nói xong, cả hội nghị vỗ tay dầm dầm, đặc biệt là những cán bộ trẻ tuổi, ai ai cũng rất hưng phấn, năm nay có thể đón một cái tết hoành tráng hơn rồi.

Mà ngoài việc đó, Trần Kinh còn sắp đặt giúp Phòng Tài chính và Văn phòng, tặng những cán bộ đã nghỉ hưu mỗi người một phần quà.

Phần quà đó không cần lớn quá, nhưng đó là để thể hiện thành ý.

Sau khi chuẩn bị xong quà, phải sắp xếp cán bộ của Phòng Tài chính hoặc Văn phòng đích thân tới tặng quà và hỏi thăm, đây là một việc cần phải làm mỗi năm.



Mặ dù đang là mùa đông, nhưng thời tiết ở Lĩnh Nam ấm áp như mùa xuân vậy.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ vẫn nằm trong phòng thì thầm nói chuyện.

Hôm qua hai người đã vui vẻ một đêm, vốn là hôm qua Trần Kinh phải tham gia tiệc rượu của đơn vị, nên khi về nhà đã hơi say.

Phương Uyển Kỳ vẫn ngồi đợi hắn, hai người cùng tắm, trong phòng tắm, Trần Kinh đã không kiềm chế được…

Sau đó hai người đi ngủ, Phương Uyển Kỳ rúc đầu vào ngực Trần Kinh, Trần Kinh cũng không ngần ngại gì, hai người lại tiếp tục một đêm vui vẻ.

Sau khi hai người tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, vì vậy hai người cũng không muốn dậy, cứ nằm trong phòng thì thầm với nhau.

Phương Uyển Kỳ có chút kích động, cô ta nói vào lúc sáng sớm, cô ta dùng que thử thai, hình như là đã có tin vui.

Trần Kinh xoa đầu cô ta nói:
-Que thử thai của em chắc có sai sót rồi, chúng ta vừa mới làm chuyện ấy xong, nói không chừng của anh vẫn chưa…

Phương Uyển Kỳ cảm thấy không vui, sẵng giọng nói:
-Anh chỉ có nói linh tinh, của anh thì kệ anh, chẳng nhẽ anh được mà t*ng trùng lại không được? Thế thì đúng là quái vật!

Trần Kinh thấy Phương Uyển Kỳ tin lời nói đùa của hắn là thật, hắn liền cười phá lên.

Lúc này Phương Uyển Kỳ mới hiểu, cô ta cứ thế lao thẳng vào người Trần Kinh.

Hai người cứ vậy đùa vui trong phòng.

Phương Uyển Kỳ là một người rất trắng, đặc biệt lại rất gợi cảm.

Cô ta nhảy vào người Trần Kinh, khiến cho Trần Kinh không chịu được, lại lần nữa muốn…

Rất nhanh Phương Uyển Kỳ đã cảm thấy sự thay đổi của Trần Kinh, cô ta giật mình, liền tách ra khỏi Trần Kinh luôn, nói:
-Anh đúng là một kẻ xấu, lại thế nữa!

Cô ta ngồi thẳng người lên nói:
-Không được, không được, vẫn còn chưa thu xếp đồ đạc, hôm nay chúng ta phải trở về Bắc Kinh! Nếu không nhanh chân, chúng ta sẽ lỡ chuyến bay đó!

Từ trong chăn ngồi dậy, nửa người cô ta lộ ra, thân hình trắng nõn là, rất gợi cảm.

Trần Kinh vật cô ta xuống, ôm chặt lấy cô ta, áp mặt vào cô ta, Phương Uyển Kỳ cố thoát ra nhưng không thoát ra nổi, hơi thở bất đầu dồn dập.

Sau khi làm xong mọi việc, thì cũng đã tới trưa.

Tết năm nay hai người họ sẽ tới Bắc Kinh, bố mẹ của Trần Kinh, chị gái hắn còn cả hai người Trần Xán cũng tới Bắc Kinh cả.

Cả nhà mấy năm chưa gặp nhau, đặc biệt Trần Kinh, Trần Đình Nguyệt và hai anh em Trần Xán, ngày thường bận trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp mặt nhau.

Lần này mọi người có thể đón tết cùng nhau, trong lòng Trần Kinh rất mong đợi tết năm nay!
Bình Luận (0)
Comment