Quan Sách

Chương 877

Một ngày một đêm không nghỉ, buổi tối lại phải tiếp khách tới gần sáng,

Mọi chuyện vẫn chưa có tin tức gì mới, Trần Kinh dường như rơi vào trạng thái tinh thần mệt mỏi.

Về đến nhà, đặt mình xuống giường nhắm mắt muốn ngủ, nhưng lại không vào được giấc.

Hắn bước chân vào giới quan trường, những khó khăn từng gặp qua không đếm hết được, nhưng rắc rối lần này gặp phải, lại là khó khăn trước nay chưa từng thấy.

Lúc này cả tinh thần và thể trạng của hắn, đều suy nhược trầm trọng, có thể nói đang phải trải qua giai đoạn khảo nghiệm khắc khổ nhất.

Thậm chí khi nằm mơ, hắn cũng mơ thấy làm thế nào để gây độy phá, để giải quyết rắc rối gặp phải.

Việt Châu của hiện nay, kể từ sau khi Trần Kinh lần đầu gõ lên cánh cửa cục Xây dựng Việt Châu, một số ban ngành trong tỉnh đã giảm bớt rất nhiều yêu cầu đối với ban Hợp tác kinh tế.

Nhưng điều này cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.

Khuất sau đó, những khó khănc của ban hợp tác kinh tế chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Bản thân là một cán bộ thuyên chuyển, tuổi tác cũng mới chỉ đầu ba mươi, nào ai đặt mình vào mắt?

Hơn nữa, trong hai bộ máy tỉnh thành và chính quyền tỉnh ủy, cũng vừa mới chọn lượt bài mới, những lãnh đạo Trần Kinh quen biết trước đây cũng chẳng còn lại được mấy người. Lúc này hắn chợt nghĩ, muốn có được sự ủng hộ của lạnh đạo cũng đã trở nên không hề đơn giản.

Nếu như tình hình Lĩnh Nam hiện nay đổi lại là Sở Giang, hoặc là Tô Bắc, hắn sao có thể bị động như thế này?

Trần Kinh nghĩ tới việc chiều mai phải tới Sở Thương mại gặp Chu Duy,

Không biết lần gặp mặt này Chu Duy sẽ lại giở trò gì đây, nói không chừng ông ta sẽ giở thù đoạn gì đó về mặt kinh phí của ban hợp tác kinh tế.

Hai ngày trước Trần Kinh có nghe phong phanh được rằng một số người trong nội bộ sở Thương mại có ý kiến về việc ban Hợp tác kinh tế cải tạo kí túc xá, xây thêm trung tâm thể hình, nội bộ viên chức rất bất bình với việc phát phúc lợi.

Họ cho rằng ban hợp tác kinh tế là một đơn vị cấp hai, phúc lợi và ưu đãi được hưởng còn cao hơn sở Thương mại, sao có thể như vậy được?

Lúc này đối mặt với Chu Duy, tinh thần Trần Kinh không tốt, Chu Duy chắc chắn cũng đã nắm được tình hình ban Hợp tác kinh tế hiện nay. Thời điểm này mà hắn thừa nước đục thả câu, Trần Kinh thực không lường trước được.

Mà đứng ở vị trí Trần Kinh mà nói, sự ỏn định của nội bộ lại vô cùng quan trọng.

Hiện nay tình hình bên ngoài vốn đã cực kỳ kém rồi, nếu như nội bộ lại có xao động, nội ngoại bất ổn, cục diện chắc chắn khó mà duy trì được.

Vì vậy, nếu như Chu Duy thừa lúc này mà giở thủ đoạn, không nghi ngờ gì nữa chính là diệt cỏ tận gốc.

Mơ mơ màng màng, đầu óc Trần Kinh cứ căng như dây đàn, làm thến nào cũng không thả lỏng ra được.

Hắn nghĩ lại những gì mình đã trải qua ở Lĩnh Nam trong mấy năm nay, cả quãng đường đều nhấp nhô gian khổ, hắn đã đánh đổi quá nhiều rồi.

Niềm vuui của đời người chính là ở việc không ngừng phấn đấu, ở việc không ngừng khắc phục khó khăn, leo lên một ngọn núi cao rồi lại một ngọn núi cao.

Trần Kinh đối mặt với khó khăn, trải qua không ít khổ đau cay đắng, cũng nếm qua không ít ngọt ngào, nhưng chính trong những lúc gian nan, Trần Kinh tuy khổ mà vui, cảm nhận những cay đắng ngọt bùi của đời người.

Nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là con người, con người đều sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi.

Chính vào giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Buổi tối quả thực khó lòng ngủ được, Trần Kinh trở dậy bật đèn rồi vào thư phòng.

Gần đây hắn sinh hoạt rất không có quy luật, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, đã rất lâu rồi không tĩnh tâm đọc sách.

Mặt bàn đọc sách trong thư phòng đã tích lên một lớp bụi mỏng.

Trần Kinh cầm khăn bông cẩn thận lau một lượt mặt bàn và ghế, rút từ trên giá sách cuốn “Tập gia thư* của Tăng Quốc Phiên”** đã lâu không đọc xuống, chăm chú đọc.
(chú thích:
*thư của người xa xứ gửi về cho người thân, nội dung chủ yếu là thông báo bình an hoặc thông báo tình hình bản thân.
**Đây là tập gia thư của Tăng Quốc Phiên, bắt đầu từ khoảng giữa thế kỉ 19 thời Hàm Phong (niên hiệu vuaVăn Tông, 1851-1861) của nhà Thanh. Ghi lại 30 năm cuộc đời của Tăng Quốc Phiên từ thời Thanh Đạo Quang (niên hiệu vua Tuyên Tông nhà Thanh 1821-1850) năm thứ 30 tới thời Đồng Trị (niên hiệu vua Mục Tông nhà Thanh, 1862-1874) năm thứ 10. Tổng cộng gần 1500 bức thư, nội dung rộng, phản ánh các hoạt động chủ yếu và con đường trị nước, trị nhà, nghiên cứu của Tăng Quốc Phiên.

Cuốn sách này Trần Kinh đọc qua không dưới một lần.

Cả cuốn sách là từng bức thư một, bàn về những chuyện như đọc sách xử thế, đối nhân, trị gia.

Lời văn rất mộc mạc, nhưng từng câu chữ lại cho thấy trí tuệ của người viết.

Tăng Quốc Phiên là nho gia vĩ đại nhất lịch sử Trung Hoa cận đại, thông qua cách hành văn có thể lĩnh hội được cái tài văn chương của ông.

Trần Kinh thích nhất chính là thái độ nghiêm khắc kiềm chế bản thân của Tăng Quốc Phiên, cảm giác ông làm việc luôn đâu vào đấy, bình thản nhàn nhã.

Thái sơn trước khi sụp đổ không đổi sắc, gặp phải khó khăn thậm chí vào bước đường cùng cũng ung dung đối mặt.

Thành công không kiêu ngạo, thất bại không sờn lòng, Trần Kinh dần dần chìm đắm trong đó, tâm trạng vô cùng bất an cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Đêm đã rất khuya, chong đèn đọc sách, thấm thoát như vậy trời đã sang từ lúc nào…



“Reng reng!”

Tiếng chuông điện thoại khẩn cấp vang lên, Trần Kinh lập tức bật dậy, đầu óc như muốn nổ tung.

Đã mấy đêm liền không nghỉ ngơi, tối qua lại đọc sách cả đêm, trên trời bắt đầu lấp ló tia sáng của ngày mới mới mơ mơ màng màng thiếp đi, chưa được bao lâu đã lại có điện thoại.

Hắn nhấc điện thoại lên xem thông báo người gọi tới, là một số máy rất lạ.

Hắn bấm phím nhận cuộc gọi, mơ hồ nói:
- Xin chào, tôi là Trần Kinh!

- Khụ! Khụ!
Đầu máy bên kia vang lên hai tiếng ho khan, một mạnh một nhẹ.

Trần Kinh bỗng giật mình, lập tức đứng bật dậy.

- Tiểu Trần đúng không? Sao thế nhỉ? Giọng nói có vẻ không giống lắm!
Đầu máy bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc.

Tim Trần Kinh đập mạnh, vội đáp:
- Bí thư Hạ, ngài đích thân gọi điện cho tôi, thực làm tôi bất ngờ quá!

- Được rồi! Những lời đấy không cần nói nhiều, tôi báo với cậu một tiếng thế này, hướng đi đó của cậu có thể thực hiện rồi đấy! Cậu viết lại một bản thuyết minh dự án gửi lên chính quyền được không?
Hạ Quân thản nhiên nói, ông ta trầm ngâm một lúc rồi tiếp:

- Bản thuyết minh dự án nên viết thế nào, cậu có dự định gì chưa?

Trần Kinh ngây người như bị sét đánh, tưởng chừng không thể tin vào tai mình.

Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy tựa hồ tất cả các lỗ chân long trên người mình đều mở ra, những áp lực nội tâm đè nén nhiều ngày nay nháy mắt đều được giải phóng, hắn kinh ngạc rất lâu, đáp:

- Cảm ơn Bí thư Hạ, tôi biết phải viết thế nào mà!

Hạ Quân khẽ cười, nói:
- Bí thư Mạc yêu cầu cậu nhất định phải giành được hạng mục này, không thể để Tô Bắc chiếm mất cơ hội!

- Vâng, vâng! Tôi nhất định…

- Được rồi, cứ vậy nhé, cậu làm gì thì làm đi!
Hạ Quân đáp, nhanh chóng dập máy.

Trần Kinh vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ sau cơn phần khích ấy, cho dù mấy đêm rồi hắn không hề chợp mắt, nhưng chíh vào giây phút này, tất cả những nhọc nhằn mỏi mệt của hắn đều tan thành mây khói, thay vào đó là tâm trạng vui sướng cực độ.

Cuối cùng, khó khăn không phụ người bền lòng, bản thân đã tiêu hao hết tâm tư, nghĩ hết mọi cách, lúc này cuối cùng cũng bắt được ánh rạng đông.

Rất lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại được, rồi hắn bỗng nghĩ tới câu nói cuối cùng của Hạ Quân.

Tô Bắc?

Hạng mục này có liên quan tới Tô Bắc sao?

Quan điểm của Trần Kinh thay đổi nhanh chóng, rồi bỗng hiểu ra mấu chốt của chuyện này.

Hạ Quân quả không hổ danh là bậc cha chú vốn quan trường, chỉ một câu nói qua quýt của ông ta, nhưng lại thông báo rất nhiều tin tức.

Hạng mục của Bộ Thương mại có ổn hay không, được hay không, có thể thành công hay không, những điều này đều không phải quan trọng nhất, cũng không phải điều mà lãnh đạo quan tâm nhất.

Vậy lãnh đạo quan tâm tới cái gì ?

Điều mà lãnh đạo quan tâm chính là Lĩnh Nam không thể lạc hậu, không thể thua vào tay đối thủ.

Hạ Quân khéo léo thổi phồng hạng mục này lên, khiến Tô Bắc cũng bị thu hút vào đó, hạng mục này không phải đã được thay đổi tính chất rồi sao?

Trần Kinh lập tức hiểu ra, chẳng trách Hạ Quân rất không hài lòng với những gì mình đã viết.

Mình chỉ nhấn mạnh những điều như hạng mục tốt thế nào, có triển vọng thế nào…

Những điều này căn bản không hề có sức thuyết phục, người khác sau khi xem vẫn mang nghi hoặc mà thôi. Tài liệu như vậy, từ ngữ như vậy sao có thê khiến lãnh đạo có hứng thú?

Lúc này Hạ Quân thúc một đòn như vậy, đúng là muốn rẽ mây thấy mặt trời, muốn Trần Kinh phải nắm bắt trọng điểm.

Bộ Thương mại chính là Bộ Thương mại của Trung Quốc, không phải chỉ chuyên phục vụ Lĩnh Nam.

Hạng mục này có thể thí điểm tại Lĩnh Nam, cũng có thể thí điểm tại Tô Bắc.

Nếu như Lĩnh Nam không nắm lấy cơ hội này, nếu như Tô Bắc chiếm được cơ hội này, cuối cùng đạt được hiệu quả tốt, điều này sẽ gây cho Lĩnh Nam tổn thất lớn thế nào?

Bỏ qua không tính tới tổn thất một bên, chỉ riêng mặt dư luận, không chừng sẽ lại có những tin tức Lĩnh Nam tụt hậu so với Tô Bắc được truyền đi.

Mà điểm này thì mọi vị lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền tỉnh đều rất kiêng kị, đều không thể khoan nhượng được.

Nếu như Trần Kinh viết lại báo cáo theo hướng khác, chuyện này tới nay lẽ nào vẫn không có tin tức gì?

Trần Kinh vỗ mạnh vào đầu một cái, trong lòng thấy vô cùng ảo não, cũng hơi tự trách mình.

Bản thân sở dĩ rơi vào tình huống khó khăn này, cũng không thể hoàn toàn quy lại vì bản thân đơn độc sức yếu, cũng không thể hoàn toàn quy cho tình hình Lĩnh Nam không tốt.

Mấu chốt của mấu chốt chính là do bản thân có những lúc không nắm chắc được tình hình, vẫn chưa thể nhanh chóng bắt được mấu chốt của mỗi sự việc.

Gừng càng già càng cay, Hạ Quân chỉ hời hợt như vậy đã có thể tóm tắt được mấu chốt của vấn đề, cùng đồng nghĩa với đã chỉ cho mình một con đường sáng.

Bậc cha chú trong giới quan trường Lĩnh Nam, Trần Kinh rốt cuộc cũng đã ý thức được một mặt của vị gừng già này rồi.

Bất luận là Kiều Chính Thanh hay Mã Tiến Trúc, hai người đều đề cử Trần Kinh đi tìm Hạ Quân, xem ra họ cũng đều hiểu Hạ Quân.

Trần Kinh hiểu ra điểm mấu chố của vấn đề, cũng không trì hoãn thời gian thêm nữa.

Liền quay vào thư phòng nhấc bút bắt đầu viết tài liệu thuyết minh cho hạng mục.

Bỏ ra hai tiếng, hắn cũng đã hoành thành tài liệu này, sau đó cẩn thận sửa lại, cứ vậy tới tận trưa, ngay cả cơm trưa cũng quên không ăn.

Lúc chiều, cuối cùng sau nhiều lần sửa chữa tài liệu cũng đã hoàn thành. Sau khi xem đi xem lại, hắn cảm thấy khá hài lòng, liền cẩn thận cất tài liệu vào cặp tài liệu, rửa qua mặt, thay một bộ quần áo sạch, thần thái trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Sau đó đi thẳng tới Sở Thương mại.

Từ tối qua tới hôm nay, Trần Kinh hoàn toàn trở thành một người khác.

Những lo âu, băn khoăn, tâm trạng đầy áp lực, lúc này đều đã cuốn theo chiều gió. Trần Kinh của lúc này, tinh thần ổn định, thần sắc sáng láng, tràn đầy lòng tin.

Xe tiến vào cổng của Sở Thương mại, hắn thậm chí còn cảm thấy hôm nay không khí ở sân Sở Thương mại thật tốt, thật khiên người ta thấy thoải mái, tâm tình cũng cũng rất dễ chịu!

Chu Duy không phải vẫn luôn cho rằng Ban Hợp tác kinh tế không thể không chui nhủi dưới cánh của ông ta hay sao?

Từ khi Trần Kinh nhận vị trí công tác tại Ban hợp tác kinh tế đến nay, vẫn luôn cố gắng phối hợp công tác với ông ta, vẫn luôn cố gắng coi Sở Thương mại như thông gia của mình.

Những dường như Chu Duy vân không vừa lòng, luôn khoa chân múa tay với mọi công tác của Ban Hợp tác kinh tế.

Hơn nữa sau khi Ban Hợp tác kinh tế hoàn thiện chức năg công tác,

Ông ta vẫn không đồng ý phân lượng công việc trong quyền hạn của Ban Hợp tác kinh tế từ Sở xuống.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc chặn đứt nguồn th duy nhất của Ban Hợp tác kinh tế, hạng mục nào của đơn vị cũng không được phê duyệt, không có bất cứ quyền hạn nào, Ban Hợp tác kinh tế dường như chỉ có thể làm Cục Cựu cán bộ của Sở.

Cho dù Trần Kinh an phận làm cục trưởng cục Cựu cán bộ vẫn không đủ.

Trong sở không phải vẫn có kẻ giở thủ đoạn đó sao? Nói Ban Hợp tác kinh tế tu sửa kí túc cán bộ xây thêm trung tâm thể hình, trong tay có người nắm kinh phí, điều kiện còn tốt hơn trên sở.

Đối với những chuyện này, Trần Kinh vẫn luôn giữ thái độ âm thầm chịu đựng và khắc chế bản thân.

Lúc này, những khắc chế chịu đựng đó không còn cần thiết nữa rồi. Nếu như đã lấy cá nhân làm trung tâm, vậy thì không thể luôn lôi người khác ra làm bia ngắm để chỉ trích, mà nên đặt khách làm chủ, lấy hnàh động thực tiễn khiến những kẻ thích chỉ trích người khác kia phải im miệng!

(còn nữa)

DG: Du Lạc Tiểu ^^
Bình Luận (0)
Comment