Quan Sách

Chương 894

Trần Kinh là một người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.

Sau khi hắn kết thúc khảo sát ba thành phố, trở về lập tức tổ chức hội nghị toàn thể đơn vị, bố trí báo danh và sơ thẩm doanh nghiệp nổi tiếng.

Sau khi hội nghị công tác kết thúc, công tác đăng kí và sơ thẩm“doanh nghiệp nổi tiếng Trung Hoa”sẽ chính thức vén màn.

Vào ngày Trần Kinh tuyên bố bắt đầu công tác đăng kí.

Ban hợp tác kinh tế đông nghịt người, cả tòa nhà đậu đầy xe.

Bên ngoài tòa nhà bây giờ đã là địa bàn của Đại học Việt Châu rồi, những đường phố xung quanh cũng đậu đầy xe.

Những doanh nghiệp đăng kí của mười mấy thành phố toàn tỉnh, một số thành phố còn có lãnh đạo đi cùng, đều hướng về Ban hợp tác kinh tế Việt Châu, Ban hợp tác kinh tế Việt Châu nhân khí thịnh vượng, sự hăng hái của công tác đăng kí, trước đây chưa từng có.

Lần này công tác doanh nghiệp nổi tiếng làm rất đến nơi đến chốn, đầu tiên Tỉnh ủy rất chú trọng, triệu tập hội nghị chuyên môn.

Hơn nữa Ủy ban nhân dân tỉnh đối với những xí nghiệp đăng kí thành công thực hiện thưởng ba trăm nghìn tệ.

Tỉnh ủy coi trọng, đến các thành phố bên dưới.

Hiện tại mọi người đều so đo, cạnh tranh rất khốc liệt.

Dự án doanh nghiệp nổi tiếng lần này, bọn họ coi là một cơ hội cạnh tranh.

Ủy ban thành phố Hải Sơn thành lập tổ lãnh đạo chuyên môn phụ trách chuyện này, hơn nữa xác định rõ ràng doanh nghiệp đăng kí thành công, Ủy ban thành phố thưởng một triệu nhân dân tệ.

Giống với Hoàn Thành, Thông Môn, Nam Cảng cơ bản cũng đều là mức này.

Sự khích lệ của số tiền thưởng này chắc chắn làm tăng tính tích cực của các doanh nghiệp, quan trọng hơn là nâng cao giá trị của doanh nghiệp nổi tiếng.

Số doanh nghiệp hôm nay đến Ban hợp tác kinh tế không ngờ vượt quá 300 doanh nghiệp.

Vốn định sẽ thông báo quy trình đăng kí và phê chuẩn ở phòng họp lớn của Ban hợp tác kinh tế, nhưng vì số người quá đông, phòng họp không đủ ngồi.

Hôm nay Chu Hoa phụ trách sắp xếp công việc của hội nghị.

Cô đến Ban hợp tác mấy năm chưa từng nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy.

Cùng với hưng phấn thì chân tay cũng rất bận bịu.

Cô hôm nay toàn thân mặc một bộ đồ công sở màu đen, tóc búi cao, trang điểm nhẹ, tao nhã mà già giặn.

Cô vội vội vàng vàng tiến vào phòng Trần Kinh để báo cáo công việc, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, mặt hồng hây hây.

-Chủ nhiệm, phòng hội nghị không sắp xếp vừa, chúng tôi kịp thời chuẩn bị dọn dẹp sân bóng rổ, hôm nay dù sao cũng không có nắng, chúng ta tổ chức họp ở sân bóng rổ. Âm hưởng và bục chủ trì gấp rút chuẩn bị, anh xem thế nào?
Chu Hoa nói.

Trần Kinh cười ha ha, nói:
-Hay cho cô Chu Hoa, cô có biết những người đến hôm nay giá trị của họ thấp nhất cũng mấy triệu. Cô phơi bọn họ ở sân bóng rổ, cô thấy có thích hợp không?

Chu Hoa xấu hổ cười, nói:
-Vậy phải làm thế nào? Không mong có nhiều người như vậy, hơn nữa tiếp theo lại có người đến nữa. Ba tòa nhà văn phòng của chúng ta, cơ bản đều đã kín hết người, lúc nãy văn phòng Tiểu Phương còn cười, nói ném một viên gạnh xuống, cũng có thể đập chết một tỷ phú.

Trần Kinh vung tay lên nói:
-Tôi đã liên lạc xong với bên khách sạn Âu Lãng rồi, bọn họ đã sắp xếp phòng họp sang trọng nhất cho chúng ta, cho nên thiết bị đầy đủ, bao gồm phục vụ đều do bọn họ phụ trách. Cô thông báo xuống dưới, hội nghị 11h chính thức bắt đầu.

Bảo mọi người qua bên đó, chúng ta không thể hà tiện quá!

Chu Hoa hổ thẹn cười, nói:
-Chủ nhiệm, tôi làm việc không tốt. Anh cứ phê bình tôi đi!

Trần Kinh thấy Chu Hoa câu nệ giống như cô bé, hắn cười nhẹ nói:
-Cô đúng là đáng phê bình. Sau này cô phải thích ứng với hoàn cảnh này. Ban hợp tác kinh tế chúng ta là đơn vị cấp tỉnh, hơn nữa từ giờ về sau đảm nhận vai trò quan trọng trong quá trình phát triển kinh tế tỉnh.

Sự phối hợp công tác của Ban tổ chức chúng ta phải tăng cường, hiệu suất công việc và năng lực làm việc phải được nâng cao, hôm nay chỉ là một bắt đầu, sau này sẽ trở nên thường xuyên hơn. Phải coi hôm nay là một lần nghiên cứu kinh nghiệm, sau này chúng ta chủ trì hội nghị tương tự phải thành thục!

Lần này công tác đăng kí doanh nghiệp nổi tiếng, Trần Kinh cố ý nâng ngưỡng cửa lên.

Yêu cầu mỗi một doanh nghiệp đăng kí nhất định phải nộp 30 nghìn tiền phí đăng kí cùng với tư liệu của doanh nghiệp.

Theo ý tưởng của Trần Kinh, lập ngưỡng cửa, khống chế quy mô đăng kí ở mức khoảng 100 doanh nghiệp.

Chọn ra mấy chục doanh nghiệp tinh anh trong số 100 doanh nghiệp, nhịp điệu này khá hợp lí.

Hiện tại xem ra, phán đoán của Trần Kinh có sai sót.

Hắn đánh giá thấp sự nhiệt tình của các doanh nghiệp bên dưới với doanh nghiệp nổi tiếng.

Ngày thứ nhất khai trương đăng kí, bỗng nhiên đổ vào hơn 300 doanh nghiệp.

Hơn nữa gọi điện đến để hỏi han có hơn 1000 doanh nghiệp, số doanh nghiệp đăng kí là hơn 100.

Cứ tính theo quy mô như vậy, doanh nghiệp báo danh đăng kí toàn tỉnh có thể lên đến 600 cái.

Chỉ tính riêng phí đăng kí của 600 doanh nghiệp cũng có thể thu được 18 triệu.

Một phần tiền Sở thương mại chiếm 40%, số tiền thuộc về Ban hợp tác kinh tế còn lại hơn 10 triệu.

Trong quá trình đăng kí xét duyệt, chuyên gia chỉ đạo còn phải đưa ra ý kiến sửa đổi cho các doanh nghiệp còn tồn tại vấn đề. Trong chuyện này có thể vẫn phải có liên quan đến chi phí.

Cứ tính như vậy, một dự án doanh nghiệp nổi tiếng không ngờ trở thành một vũ khí lợi hại để hốt tiền.

Doanh nghiệp đăng kí nhiều, hốt tiền không phải là chuyện gì ghê gớm.

Bây giờ là xã hội kinh tế, Ban tổ chức và đoàn chuyên gia cần duy trì chi phí cao, nhất định cần kinh phí.

Vấn đề chính là bởi vì quy mô lớn, yêu cầu sự công bằng công chính đối với phê duyệt sẽ càng cao.

Doanh nghiệp đủ tư cách nhất định phải có lý do làm cho người ta khuất phục.

Nếu không một khi xuất hiện đi cửa sau, hoặc tình huống không công bằng, đến lúc đó có thể dẫn đến hỗn loạn lớn.

Ở khách sạn Kempinski, tổ sơ thẩm dự án doanh nghiệp nổi tiếng, tổ chuyên gia, tổ phúc thẩm và cả lãnh đạo bộ thương mại nhất tề gặp mặt đại diện các doanh nghiệp.

Lần này bất kể là tổ sơ thẩm hay tổ chuyên gia, yêu cầu rất là cao.

Nhà kinh tế học nổi tiếng Lĩnh Nam, doanh nghiệp nổi tiếng toàn quốc, nhà tài chính quyền uy đều ở trong tổ phê duyệt.

Trần Kinh vì mời những người này đã phải trả một khoản khá lớn.

Một vài chuyên gia còn phải Sở Thương mại ra mặt mời, trong số những người phê duyệt doanh nghiệp có Đông Kỳ Vi.

Trần Kinh am hiểu sâu sắc suy nghĩ của những người làm ăn.

Là một thương nhân mà nói, bọn họ thực sự thực dụng.

Đối với bọn họ mà nói cái gì là quyền uy?

Một mặt quyền uy là nhân sự chuyên nghiệp, những người này chính là những nhà kinh tế học nổi tiếng trong nước, có ảnh hưởng đến sự tồn tại của chính sách kinh tế, trong lòng bọn họ rất kính sợ.

Mặt khác là những người mạnh về tài chính, vốn đầu tư doanh nghiệp không thể tách khỏi tài chính, những thứ này vung tay một cái có thể quyết định đầu tư mấy trăm triệu thậm chí mấy tỉ, khiến bọn họ rất khâm phục.

Cuối cùng, đương nhiên là người cùng ngành.

Giám đốc các doanh nghiệp nổi tiếng, nhân vật có tiếng trong các doanh nghiệp.

Là những người cùng ngành, bọn họ làm ăn lớn, địa vị cao, một loạt doanh nghiệp trung thành rất tin phục những người này.

Trần Kinh lần này mời tổ chuyên gia chính là đám người này.

Hội nghị hôm nay tổ chức rất thành công, Trần Kinh đích thân giới thiệu toàn bộ qui trình đăng kí, cơ chế giao lưu trong quá trình đăng kí, những điểm cần chú ý, điện thoại tố giác và kỷ luật đăng kí cho tất cả đại biểu tham dự hội nghị.

Tất cả đều là tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm khắc.

Trần Kinh bản thân xuất thân từ công tác văn tự.

Lần này công việc doanh nghiệp nổi tiếng lại do hắn đích thân chuẩn bị.

Toàn bộ quy trình thiết kế kín đáo khoa học, hơn nữa lại cực kì cao cấp, Trần Kinh diễn thuyết một phen, thực sự làm sốc một đám người.

Công tác trang hoàng doanh nghiệp nổi tiếng, cho đến nay đã làm đến trình độ cao nhất.

Đến Phó giám đốc Sở thương mại Liêu sau khi họp xong cũng đến tìm Trần Kinh, nắm chặt tay Trần Kinh nói:

-Chủ nhiệm Trần, để cậu làm việc ở Ban hợp tác kinh tế là tổ chức không trọng dụng nhân tài rồi. Với trình độ của cậu, làm Trưởng Ban ngoại giao không thành vấn đề!

Trần Kinh cười ha ha nói:
-Vụ trưởng Liêu, anh đang khen tôi hay dìm tôi đấy? Cho dù thế nào, hôm nay chúng ta khởi đầu rất thành công, buổi tổi liên hoan, chúng ta phải cố gắng uống với nhau vài chén.

Vụ trưởng Liêu tên là Liêu Dũng, là tâm phúc của Phương Liên Tuấn.

Quan hệ giữa Trần Kinh và Phương Liên Tuấn ông ta rất rõ, cho nên bình thường ông ta cũng không dám tỏ vẻ lãnh đạo trước mặt Trần Kinh, hai người xưng hô anh em, phối hợp rất tốt.

Nhưng đối mặt với một số lãnh đạo các thành phố bên dưới, Liêu Dũng thường đổi một bộ mặt khác, không biểu cảm, không nóng không lạnh, thực sự kiêu ngạo.

Bọn họ đều là bộ phận then chốt lão luyện.

Am hiểu suy nghĩ của những người bên dưới.

Lãnh đạo các Ban và Ủy ban dễ nói chuyện quá, ngược lại khiến người ta không tự nhiên.

Vai mà Liêu Dũng đóng có điểm tốt, có thể hù dọa rất nhiều người.

Buổi tối uống rượu, một đám Trưởng phòng và Phó chủ nhiệm ngồi một bàn, Trần Kinh kéo Liêu Dũng đến ngồi cùng với đám chuyên gia.

Chuyên gia được mời lần này thân phận rất cao, nhưng trên bàn tiệc mọi người đều không thực sự cởi mở.

Giáo sư học viện quản lý kinh tế đại học thủ đô Lỗ Bình, uống say rồi liền xưng anh em với Trần Kinh.

Ông ta đã hơn sáu mươi rồi, học trò khắp thiên hạ, quan chức cao cấp trong Vụ và ở Tỉnh đều là học trò của ông ta.

Trong giới kinh tế học nước nhà cực kì có uy nghiêm.

Ông ta chính là không biết uống rượu, cứ uống rượu vào là khoác lác khoe khoang, sau đó loạn vai vế.

Cũng không biết vì sao, ông ta dường như đặc biệt có hứng thú với Trần Kinh, luôn tìm Trần Kinh để cụng ly.

Đông Kỳ Vi ở bên cạnh thấy vậy, nói:
-Giáo sư Lỗ, ông cả đời này dạy nhiều học trò thành danh như vậy, cháu thấy quan hệ của ông với Trần Kinh thân thiết như vậy, hay là ông dứt khoát nhận Trần Kinh làm học trò đi!

Lỗ Bình ngơ ngẩn, đặt chén xuống, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều rồi.

Ông nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
-Tiểu Trần, cậu vẫn chưa hoc nghiên cứu sinh?

Trần Kinh gần đây đang học nghiên cứu sinh ở trường Đảng của Tỉnh ủy, hắn định nói sự thật, Đông Kỳ Vi đá chân hắn một cái.

Trần Kinh bèn thay đổi nói:
-Giáo sư, cháu từ trước đến giờ vẫn tự học, vì một cái bằng mà học nghiên cứu sinh cháu không muốn, cho nên...

Đông Kỳ Vi cười ha ha nói:
-Ông xem, Chủ nhiệm Trần làm kiêu rồi, cái gì mà vì một cái bằng nên không muốn, nói thật là không gặp được thầy tốt. Hôm nay giáo sư Lỗ ở đây, cậu còn không theo sát một chút, lập tức kính một ly đi!

Trần Kinh cầm một chai rượu Mao Đài đến rót đầy một chén, cung kính nói với Lỗ Bình:

-Giáo sư Lỗ, kinh tế học bác đại tinh thâm, thế nhưng cháu ngu muội không học được tinh túy. Hôm nay anh Đông giới thiệu ông, đối với kiến thức và nhân phẩm của ông cháu rất ngưỡng mộ, cho nên khẩn cầu ông có thể nhận cháu làm học trò...

Hôm nay Lỗ Bình là nhân vật lớn nhất.

Trần Kinh hôm nay lại là chủ nhà.

Trần Kinh mở miệng như vậy, mọi người đều anh một câu tôi một câu tác hợp.

Lỗ Bình im lặng rất lâu, cầm chén rượu lên nói:
-Tôi uống một chén, cậu uống ba chén! Vốn dĩ tôi không định nhận them học trò nữa. Dù sao mấy học trò của tôi địa vị cao rồi, một vài người dựa danh tiếng thầy giỏi, mua danh chuộc tiếng rất nhiều.

Tiểu Trần hôm nay tôi uống rượu, cậu lại có thành ý, tôi mượn hơi rượu lại phạm vài sai lầm.

Hôm nay mọi người làm chứng, Lỗ Bình tôi nhận học trò cuối cùng chính là Trần Kinh, sau này không bao giờ nhắc đến chuyện học trò nữa!
Bình Luận (0)
Comment