Quan Sách

Chương 901

Cửa ra vào của Tỉnh ủy Lĩnh Nam đối diện với quán cơmTình ThổBắc Việt, Phó Bí thư Hạ Quân là khách quen của nơi đây.

Ông ta ở trong này có một gian phòng thuê riêng, chỉ một mình ông ta sử dụng, không mở cửa cho khách khác.

Hôm nay trong gian phòng này có hai người ngồi chung, một là Hạ Quân, một là Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoàn Thành, Vương Tự Quốc.

Vương Tự Quốc là tâm phúc của Hạ Quân, cũng là cán bộ do Hạ Quân tâm huyết đào tạo.

Tuổi của anh ta còn trẻ, vừa mới 40.

40 tuổi có thể thành thục, trở thành Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoàn Thanh, là một thành viên trẻ tuổi nhất trong bộ máy thành ủy Hoàn Thành, có thể nói là tuổi trẻ tài cao rồi.

Hạ Quân năm trước được tuyển làm Phó Bí thư tỉnh ủy, địa vị so với vị trí Trưởng ban thư ký trước kia đã tiến thêm một bước, ảnh hưởng trong tỉnh cũng lớn hơn, nhưng so với trước kia ông càng thêm khiêm tốn.

Trong năm nay, ông ta rất ít khi lén gặp cấp dưới, người đỡ đầu nổi tiếng của Lĩnh Nam năm nào nay đã thu mình lại.

Một triều thiên tử, một trọng thần, hiện tại Lĩnh Nam đã không còn là thời đại của Miêu Cường nữa.

Mạc Bí thư mới tới, Hạ Quân không cách nào thăm dò được tính cách của anh ta.

Gia Cát cả đời cẩn thận, Hạ Quân chính là người rất cẩn thận, ông ta tuyệt đối sẽ không lâm trận khi chưa chuẩn bị.

Trong toàn bộ Lĩnh Nam, không biết có bao nhiêu người muốn tạo quan hệ với ông ta, có một số người thẳng thắn, cũng không thể tiếp cận ông ta.

Mà Vương Tự Quốc có thể ngồi ăn cơm với ông ta, đây chính là một loại vinh quang.

-Tự Quốc à, sức khỏe cậu cháu dạo này vẫn tốt chứ?
Hạ Quân thản nhiên nói.

Vương Tự Quốc gật đầu nói:
-Thân thể của cậu cháu vẫn tốt, hiện tại đã về hưu rồi, say mê câu cá, cùng một nhóm cán bộ về hưu thành lập một câu lạc bộ câu cá, suốt ngày ra biển câu cá, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ thoải mái!

Hạ Quân nhíu mày, giả vờ giận nói:
-Khó trách lão già này cũng không tới tỉnh thành tìm bác chơi cờ nữa, hóa ra là có thú vui mới rồi. Thật hâm mộ ông ấy, chúng ta mỗi ngày đều phải lao tâm lao lực, ông ấy mỗi ngày đều được tiêu dao giang hồ, hưởng thụ cảnh đẹp nhân gian.

Cuộc đời của bác không khâm phục nhiều người, chỉ có cậu của cháu luôn khiến bác bội phục, tính cách của ông ấy phóng khoáng, cởi mở, lại rất hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, bác so với ông ấy còn kém xa!

Vương Tự Quốc ngượng ngùng cười cười, không bình luận gì.

Cậu của anh ta tên Trương Tư, trước khi về hưu là Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Hoàn Thành.

Trương Tư lớn hơn Hạ Quân một chút, trước kia hai người làm cùng một chỗ trong tổ chức, sau này Hạ Quân lại từ thành phố cấp III tiến vào làm quan trong tỉnh thành, vị trí càng ngày càng cao.

Nhưng Trương Tư vẫn luôn ở lại Hoàn Thành làm việc.

Có lẽ là hai người cấp bậc chênh nhau quá lớn, nhưng mà ngược lại lại không có quan hệ lợi ích nhiều.

Tình cảm giữa Hạ Quân và Trương Tư càng ngày càng sâu đậm.

Vương Tự Quốc là cháu ngoại của Trương Tư, cũng được Hạ Quân đối đãi như cháu trai của mình, có phần chiếu cố.

Trương Tư bởi vì vấn đề cấp bập, tuổi cũng đã lớn, năm trước tổ chức điều chỉnh công chức chính thức về hưu.

Ông ấy về hưu vẫn luôn quan hệ gắn bó với Hạ Quân, tình bạn bè của hai người tương đối sâu đậm đó.

Nói về Trương Tư một lát, Hạ Quân liền hỏi vấn đề công tác của Vương Tự Quốc.

Vương Tự Quốc trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hạ Quân liền cười cười nói:
-Có gì khó khăn cháu cứ nói đi!

Vương Tự Quốc xấu hổ cười nói:
-Khó khăn chắc chắn là có, hoàn cảnh đầu tư ở Hoàn Thành phát sinh sự biến hóa khôn lường, toàn bộ hoàn cảnh xã hội cũng càng ngày càng phức tạp. Tình hình trị an xã hội, tình hình ổn định cũng gặp phải vấn đề. Vấn đề phát triển của chúng cháu gặp phải sự khiêu chiến trước nay chưa từng gặp!

Vương Tự Quốc dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Lần này, sở Thương mại tỉnh làm một dự án bình chọn “xí nghiệp danh giá”. Hạng mục này trước mắt nhận được sự hưởng ứng khá lớn, mọi người đều hăng hái tham gia. Đối với Hoàn Thành mà nói, đây là một cơ hội nâng cao, chấn chỉnh lại sĩ khí

Đồng thời xí nghiệp Hoàn Thành đều có sự chuyển biến mạnh mẽ, cũng đang cần phải tuyển chọn một số xí nghiệp ưu tú, chúng cháu ở thành phố cần một nhóm xí nghiệp dẫn đầu trổ hết tài năng, trở thành đại diện cho các xí nghiệp vừa và nhỏ khác học hỏi, từ đó kéo theo sự cạnh tranh giữa các xí nghiệp.

Hoàn Thành chúng cháu cần chú trọng vào sức cạnh tranh, sức cạnh tranh trọng yếu của Hoàn Thành hẳn là thể hiện trên những xí nghiệp ưu tú của chúng cháu...

Vương Tự Quốc châm rãi nói, Hạ Quân nghe xong liền nhíu mày.

Dự án “xí nghiệp danh giá”, ông ta biết rất rõ.

Dự án này căn bản chính là thứ không đáng tin cậy nhất.

Từ mấy năm trước bộ Thương mại đã muốn làm việc tuyển chọn đánh giá xí nghiệp, nhưng lúc đó, tuyển chọn như vậy lại dính đến việc thu phí chỉ đường cho xí nghiệp, khắp nơi đều nghi ngờ.

Vài năm sau, một lần nữa chén cơm lạnh này lại được lôi ra, tính chất và những thứ khác vẫn không có gì thay đổi.

Đều là trò giống nhau thôi, đổi thang mà không đổi thuốc, toàn bộ dự án chẳng qua là thủ đoán của Trần Kinh bày ra mà thôi.

Như thế nào một thứ chẳng ra gì, liền biến thành bánh ngon rồi sao?

Mấy ngày nay Hạ Quân nghe nói dự án “xí nghiệp danh giá” rất được hoan nghênh, đánh giá từ bên dưới rất tích cực, ông ta còn tưởng ràng chỉ có một số xí nghiệp bên dưới bị mua chuộc tạo danh tiếng thôi, nghĩ muốn khoe khoang mà thôi.

Không nghĩ tới Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố như Vương Tự Quốc, cũng có hứng thú với thứ này.

-Dự án “xí nghiệp danh giá” không thể xem như hành động của chính quyền, Ban hợp tác kinh tế hiện tại nắm giữ dự án này, hội liên hiệp công thương nghiệp của chúng ta hoặc là hiệp hội các ngành sản xuất cũng có thể nắm giữ dự án này. Một hạng mục như vậy, có thật sự có giá trị trọng yếu như vậy hay không?
Hạ Quân nói.

Vương Tự Quốc cười cười nói:
-Hạ Phó Bí thư, bình chọn ở nước ngoài kỳ thật cũng không phải là hành động của chính phủ, tỷ như Forbes Rich List... nhưng những xếp hạng quyền uy đó vẫn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới đó thôi. Dự án “xí nghiệp danh giá” này trước mắt vận hành cũng rất khá.

Tổ chuyên gia bình thẩm được mời đều là những nhà kinh tế học cao cấp, những nhà xí nghiệp nổi danh trong quốc nội, thực sự là tiêu tốn rất nhiều tâm huyết và của cải.

Hơn nữa dự án này dù sao cũng có Bộ Thương mại làm hậu thuẫn, các xí nghiệp dưới đây đều rất tin phục....

Vương Tự Quốc chậm rãi nói, đem toàn bộ xét duyệt của dự án và công tác liên quan tỉ mỉ giới thiệu lại cho Hạ Quân.

Hạ Quân cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ của hạng mục, ông nghe Vương Tự Quốc giới thiệu một các hệ thống như vậy, cũng không khỏi sững sờ.

Toàn bộ dự án đều rất ra dáng, đều gãi đúng chỗ ngứa của mọi người, mời một “xí nghiệp danh giá”, chẳng khác gì chính phủ đang tuyên truyền giúp xí nghiệp đó.

Chi phí hao tổn chỉ mới ba vạn.

Xí nghiệp dùng ba vạn để quảng cáo, phỏng chừng cũng chỉ là bọt nước mà thôi.

Nhưng nếu thật sự được lọt vào “xí nghiệp danh giá:, chỉ e sẽ tiến được gấp trăm lần hơn trước, Ban hợp tác kinh tế có một buổi họp báo về top 100 xí nghiệp đặc biệt, cái gọi là top 100 xí nghiệp kia đều được nở mày nở mặt rồi, đây đối với việc tuyên truyền cho xí nghiệp có tác dụng vô cùng lớn đó.

Nếu lại may mắn một chút, có thể đạt được danh hiệu “xí nghiệp danh giá”

Không nói đến chuyện vinh dự, chỉ cần tiền thưởng của hai cấp chính phủ tỉnh và thành phố, còn có sự đẩy mạnh tuyên truyền của Ban hợp tác kinh tế Bộ Thương mại, tổng giá trị này đều ít nhất vài triệu thậm chí hơn một ngàn vạn.

Trần Kinh nắm bắt được rất chính xác tâm tư của thương nhân.

Thực tế hóa dự án này, chẳng trách lãnh đạo chính quyền địa phương lại có hứng thú với việc này đến vậy.

Vốn hạng mục này chẳng qua là Hạ Quân muốn mượn cớ tiếp cận Mạc Bí thư, kiểm tra tính cách của Mạc Bí thư.

Ông ta căn bản cũng không nhận ra hạng mục này có thể giỏi đến đâu

Nhưng hiện tại xem ra, Trần Kinh mở một trận lớn như vậy, hơn nữa theo phản ứng của các giới trong xã hội cho thấy, trận này hắn cực kỳ có khả năng thu được thành công lớn, thu hoạch được không ít.

-Cháu muốn thế nào? Cháu muốn tạo quan hệ, đi cửa sau sao?
Hạ Quân nhìn chằm chằm vào Vương Tự Quốc.

Vương Tự Quốc vội vàng nói:
-Không, không phải, không thể nói như vậy. Cháu chẳng qua là nhận thấy hạng mục này Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh có thể ít nhiều nắm trong tay. Lúc cần thiết, suy xét một chút đến tình hình kinh tế vĩ mô của toàn tỉnh chúng ta. Dựa theo sự phát triển kinh tế của toàn tỉnh mà xem.

Hoàn Thành chúng cháu hoàn toàn xứng đáng được xếp ở phía trước đó.

Hơn nữa căn cứ vào quy hoạch kinh tế của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, trong kế hoạch năm năm này, chính sách trong tỉnh muốn tiếp tục ưu đãi chúng cháu, giúp chúng cháu điều chỉnh kết cấu, giúp chúng cháu thay đổi kết cấu kinh tế phát triển có sự ỷ lại vốn có.

Hạ Quân cười, nói:
-Cháu nói thật đường hoàng, sao nói tiếp lại vẫn muốn đi cửa sau!

Hạ Quân lắc lắc đầu nói:
-Bác nói cho cháu nghe, cửa sau này chỗ bác đi không thông đâu. Trần Kinh Ban hợp tác kinh tế tuy còn trẻ, nhưng tính tình cương trực, dám kéo cả Hoàng đế xuống ngựa, không dễ gì tiếp cận. Đi cửa sau của hắn rất khó đấy!

Vương Tự Quốc cả kinh, khéo léo nói:
-Hạ Phó Bí thư, ở Lĩnh Nam vẫn còn có cán bộ có thể được ngài đánh giá cao vật sao, vậy chủ nhiệm Trần Kinh này, tôi thật sự rất muốn kết bạn làm quen...

Hạ Quân mỉm cười không nói.

Với thân phận của ông, những trò ranh đó của Vương Tự Quốc ông có thể nhìn thấu.

Vương Tự Quốc ngoài miệng nói Hạ Quân đánh giá cao Trần Kinh. Mặt khác, không phải là có ý muốn thăm do sự tình bất bình của Hạ Quân ở Lĩnh Nam hay sao?

“Trần Kinh này còn có chút thú vị!” Hạ Quân thầm nghĩ trong lòng, “Cho hắn một chút màu, là hắn có thể mở phường nhuộm, một dự án tan nát có thể tạo ra được thanh thế lớn như vậy, hiện tại xem ra, năm đó, Hồ Tuấn Trung công tuyển cán bộ thật đúng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Ít nhất chọn được Trần Kinh này vẫn còn là một người có năng lực làm việc”

Đáng tiếc, người nổi bật thì dễ bị ghét, Trần Kinh ở chính đàn Lĩnh Nam quật khởi nhanh như vậy, có thể đứng vững được lâu hay không?

-Tự Quốc à, cháu ở Hoàn Thành làm việc phải có trọng tâm. Hoàn Thành hiện tại giai đoạn công tác trọng tâm đâu rồi? Thay đổi tình hình đầu tư của Hoàn Thành, thay đổi trình độ trị an xã hội của Hoàn Thành, thậm chí thay đổi hình tượng chỉnh thế của Hoàn Thành, đây mới là trọng điểm vấn đề bộ máy các cháu cần suy nghĩ.

Đối với vấn đề dự án “xí nghiệp danh giá” cháu vừa nói, ha ha, vấn đề này nha...

Hạ Quân lắc đầu:
-Nếu muốn công bằng công chính, vật sức hấp dẫn chính là công bằng công chính. Nếu hiện tại cháu muốn chặn ngang, phá vỡ sự công bằng công chính. Xí nghiệp của Hoàn Thành các cháu dù cho được tuyển chọn, giá trị không phải cũng đã mất đi phần nào rồi sao?

Hạ Quân xua tay nói:
-Chuyện này không cần nhắc lại! Bác thấy cháu có chút tâm tư chỉ vì cái trước mắt, đây là điều rất nguy hiểm đó. Hiện tại cháu phải lập tức kiểm điểm lại mình, tập trung tư tưởng vào công việc, đó mới là cách để giải quyết sự việc!

Vương Tự Quốc đỏ mặt, cười có chút xấu hổ.

-Phó Bí thư, buổi nói chuyện này đã khiến chiến hiểu ra nhiều, cháu nhất định sẽ nghĩ lại, cố gắng điều chỉnh, tranh thủ tạo ra thành tích trong công tác thực tế!

Vương Tự Quốc nói như thệ ngôn mỗi ngày, nhưng trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Hôm nay đặc biệt tới gặp Hạ Quân lại không có chút thu hoạch gì, trước khi đến anh vỗ ngực tự tin nhưng bây giờ đành thất bại trở về, mặt mũi không tránh được ỉu xìu.

Trong lòng anh liền nghĩ, có phải dự án “xí nghiệp danh giá” này của Ban hợp tác kinh tế đã được toàn tỉnh chú ý, lãnh đạo chủ chốt đã có chung nhận thức rồi không?

Nếu quả thật có chung nhận thức, đó không phải có ý nghĩa là chất lượng dự án sẽ rất cao sao?

Trong lòng của anh nghĩ như vậy, liền thầm hạ quyết tâm, trở về phải làm thật tốt công tác, còn thật sự quan tâm đến việc này, tranh thủ khiến xí nghiệp Hoàn Thành có thể rạng rỡ mặt mày...
Bình Luận (0)
Comment