Quan Sách

Chương 911

Trở lại khách sạn, Trần Kinh đã mệt lử.

Lần này vào Kinh không phải chỉ có một mình hắn, mà có trưởng phòng tổng hợp Phan Hồng Huy và Chung Quân cùng đến.

Chung Quân hiện tại là thư ký của Trần Kinh.

Chàng trai từ một giáo viên chuyển đến, làm việc cẩn thận, rất tích cực, phong cách nghiêm túc của một thầy giáo, Trần Kinh tương đối xem trọng anh ta.

Việc này không có liên quan quá lớn đến bốChung Quân, Trưởng ban thư ký Tương.

Trần Kinh nghe qua có người nói, Tương Minh Nhân không vừa lòng với việc Trần Kinh chọn Chung Huy vào ban hợp tác kinh tế.

Đương nhiên, Trần Kinh cũng không có cơ hội tiếp xúc với Tương Minh Nhân, không hiểu được cách nghĩ thật sự của ông ta.

Ở khách sạn đã đặt sẵn hai phòng.

Vốn là Trần Kinh một mình một phòng, Chung Quân và Phan Hồng Huy ở một phòng đôi.

Nhưng buổi tối Trần Kinh không ở trong khách sạn, cho nên trên thực tế là Chung Quân và Phan Hồng Huy mỗi người ở trong một phòng.

Mấy ngày hôm nay Trần Kinh và Bí thư Thanh Hương còn cùng với Bí thư Diêu của Nam Cảng, đến các bộ ủy liên hệ, tìm biện pháp.

Trước mắt về vấn đề khu công nghệ kỹ thuật cao mới bước một bước đầu, lần này mọi người hẹn nhau cùng đến Thủ đô, mục đích chính là bàn rõ ràng hạng mục lần này.

Mặt khác cũng là thông qua các mối quan hệ ở Thủ đô, để nghe ngóng phản ứng của các bộ và ủy ban nhân dân trung ương

Dù sao cũng là hạng mục lớn, chứng thực khả năng của hạng mục cần phải đợi tỉnh ủy ra mặt.
,
Nhưng trước đó, ba người cùng nhau chạm trán ở Thủ đô, đặt được nền móng cũng là điều rất cần thiết.

Ở Thủ đô tìm đường đi chạy quan hệ, ngày ngày đều ăn uống, giống như là chạy xô, bất kể là thể lực hay tinh lực đều hao tổn rất lớn.

Liên tục ba bốn ngày như vậy, tinh thần của Trần Kinh rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa.

Buổi tối hôm tổ chức bữa tiệc cuối cùng, hắn lười không muốn về nhà, lập tức đến khách sạn nghỉ một đêm.

Ngồi trên ghế sô pha, Chung Quân cung kính rót cho hắn một chén trà.

Trần Kinh gật gật đầu, chỉ chỉ vào ghế sô pha nói:
- Cậu ngồi đi, cứ để kệ tôi! Trước đây cậu là thầy giáo đứng trên bục giảng, bây giờ lại thành thư ký của tôi. Như vậy là tương phản rồi?

Chung Quân thành thật nói:
- Được đi theo chủ nhiệm Trần tôi thấy rất tốt, học được rất nhiều. Trước kia dạy học chỉ là trên lý thuyết, mọi việc tiếp xúc đều rất đơn giản không hề phức tạp, bây giờ đi ra ngoài, bên ngoài mới chính là thế giới thực sự.

Trần Kinh gật đầu, nói:
- Vậy thì hãy làm cho tốt, con đường chính mình chọn, bản thân thích mới là quan trọng nhất. Không lên quá để ý những áp lực khác.

Chung Quân vui vẻ cười nói:
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy!

Chung Quân từ khi vào ban hợp tác kinh tế, liền cùng làm việc với Trần Kinh.

Rất nhiều chuyện Trần Kinh không hề lừa dối anh ta. Hơn nữa thông qua thời gian tiếp xúc này, dần dần cũng hiểu được Trần Kinh.

Trần Kinh lớn hơn anh ta mấy tuổi, nhưng chín chắn hơn anh ta rất nhiều.

Xử lý các vấn đề phức tạp mà luôn bình tĩnh, đứng trước mọi loại áp lực, đều ứng phó rất tự nhiên.

Dần dần Chung Quân cũng có một cảm giác sùng bái đối với Trần Kinh.

Nhưng điều duy nhất khiến hắn lo lắng đấy là Trần Kinh bình thường không nói nhiều, rất ít thổ lộ tình cảm với hắn.

Hôm nay anh ta có thể nghe được câu nói này của Trần Kinh, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Mà Trần Kinh cũng không coi anh ta là người ngoài.

Ngày đầu tiên đến Kinh, Trần Kinh còn mời anh ta và Phan cục trưởng đến nhà hắn chơi.

Chung Quân cũng tận mắt nhìn thấy sự xa hoa trong nhà của hắn, vợ của Trần Kinh là chủ xí nghiệp Danh Xí. Tài sản có cả trăm triệu.

Mà bất kể là về tiền bạc hay quyền lực, đối với những thanh niên như Chung Quân, bọn họ đều muốn hướng tới, cho nên Trần Kinh đương nhiên trở thành mục tiêu phấn đấu của hắn.

- Tiểu Chung, đặt vé máy bay chiều ngày mai đi! Ngày mai chúng ta trở về.

- Chớp cái đã ở Thủ đô một tuần rồi, ở Lĩnh Nam vẫn còn một đống việc đang chờ giải quyết.

Diêu Quân Huy và Lý Thanh Hương vẫn còn ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng Trần Kinh lại không thể không quay về.

Lần này ba người hợp tác cùng hành động. Hiệu quả tương đối hoàn hảo.

Đầu tiên, việc hợp tác ba người thảo luận đạt được một bước tiến bộ.

Diêu Quân Huy và Lý Thanh Hương trước kia có một số khúc mắc và mâu thuẫn, trước việc lớn, hai người đều biểu hiện được thành ý tích cực cao, thông qua lần chạm trán này, coi như là đã tiêu tan.

Mà ba người đều rất thần thông, mời các cán bộ ủy và trung ương thảo luận về công tác của dự án, phản ánh cũng không tệ lắm.

Trần Kinh thông qua giáo sư Lỗ tìm gặp mặt được với Lão Chu người nghiên cứu kinh tế của phòng nghiên cứ chính sách trung ương.

Trần Kinh chuẩn bị mời ông ta đến giúp để đánh giá dự án.

Đoàn tham gia đánh giá hạng mục dự định sẽ gồm tám người. Ban hợp tác kinh tế phụ trách sắp xếp bình luận toàn dự án, về mặt kinh phí thì do hai bên Hải Sơn và Nam Cảng giải quyết.

Làm tốt công tác mở đầu, lập tức phải hành động ngay.

Trần Kinh ở Thủ đô cũng ngồi không yên, người thì ở Thủ đô, nhưng tâm trí vẫn để vào công việc.


Đến Việt Châu việc đầu tiên là Trần Kinh đến sở Thương mại.

Hắn ở Thủ đô đã suy nghĩ cẩn thận. Lại nhiều lần chạm trán với hai người Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy.

Bọn họ đều là những người lăn lộn trên chốn quan trường, đối với bộ máy chính trị ở Lĩnh Nam rất am hiểu, bọn họ lại mạnh hơn Trần Kinh.

Bây giờ ba người lại trở thành đồng minh cùng tiến cùng lùi.

Tự nhiên tất cả các ý kiến và đề nghị với các công việc của dự án, trong quá trình đàm phán cũng đề cập đến.

Bất kể là Lý Thanh Hương hay là Diêu Quân Huy, bọn họ đều uyển chuyển bày tỏ cùng Trần Kinh, Trần Kinh nên phải làm cho quan hệ của ban hợp tác kinh tế và sở thương mại ngày càng hòa hợp.

Điểm yếu của ban hợp tác kinh tế là ảnh hưởng lẫn nhau giứ các đơn vị anh em không đủ, thời gian thành lập ngắn, ở Việt Châu cơ sở không vững.

Một hạng mục lớn muốn hoạt động phải được hỗ trợ trên nhiều phương diện.

Ngoại trừ sự ủng hộ của lãnh đạo, ủng hộ của nhân dân. Thì sự ủng hộ của các đơn vị anh em cũng vô cùng quan trọng.

Như Lý Thanh Hương nói, hàng năm Ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra các hạng mục.

Các thành huyện ở phía dưới cần phải chứng thực, các bộ phận chức năng có liên quan một điểm không được cũng không thành.

Phép vua thua lệ làng, đây chính là một thực tế.

Không tạo quan hệ tốt với các bộ phận chức năng, mất hạng mục, khoản tiền mất mát không đếm được, đây là bài học kinh nghiệm sương máu.

Trần Kinh đương nhiên hiểu được hàm ý trong lời nhắc nhở này của Lý Thanh Hương.

Trần Kinh bây giờ là một bộ phận của sở Thương mại, không muốn làm khó cho lãnh đạo. Làm hài hòa quan hệ của sở Thương mại với các đơn vị khác mói có thể dần dần xoa dịu được

Đối với Trần Kinh mà nói, là một trọng điểm của công việc trong giai đoạn tới.

Châu Duy hôm nay đích thân rót trà cho Trần Kinh, đưa cho Trần Kinh một điếu thuốc lá Trung Hoa, hai người ở trong phòng hắn nhả khói.

Từ khuôn mặt của Châu Duy, không nhìn ra hắn có chút bất mãn nào với Trần Kinh.

Hắn thản nhiên nói:
- Giám đốc sở Trần, ban hợp tác kinh tế của các anh làm rất tốt, công việc của hạng mục các doanh nghiệp nổi tiếng các anh làm rất hoàn mỹ, về sau không được buông lỏng, cần phải đem hạng mục này hoàn thành tốt.

Trần Kinh liên tục gật đầu.

Giọng nói của Châu Duy hơi xoay chuyển nói:
- Mấy ngày hôm nay anh đến Thủ đô, mấy vị Giám đốc sở chúng tôi có chạm trán, mọi người đều cảm thấy ban hợp tác kinh tế bây giờ đã trở lên rất thuần thục. Trước tình hình như thế này, dựa theo yêu cầu của tỉnh Ủy đối với ban hợp tác kinh tế, một phần công tác phê chuẩn của chúng tôi đã đến lúc chuyển sang cho bên anh làm rồi?

- Chủ yếu là công việc trên hai phương diện, thứ nhất là công việc phê chuẩn chế định chính sách hành nghề lưu thông giữa Lĩnh Nam và hai khu đặc trị. Công việc còn lại là công việc phê duyệt trợ giúp và viện trợ cho khu hai bờ biển Đài Loan.

- Anh có thể lập tức sắp xếp người đến làm tốt công tác tiếp nhận, hai công việc này trách nhiệm không hề nhỏ à.

Trần Kinh ngẩn người.

Hắn không ngờ đến hôm nay tự nhiên Chu Duy lại nói chuyện này với mình.

Trước kia Trần Kinh đã nhiều lần bàn bạc vấn đề này với Châu Duy, cơ bản đều là vắt chày ra nước.

Hôm nay hắn tự nhiên lại chủ động ủy quyền cho mình?

Trần Kinh cảm thấy vô cùng bất ngờ, tại sao sự việc lại khác thường như vậy.

Trên mặt hắn không hề biến sắc nói:
- Giám đốc sở, chuyện này có thể từ từ được không. Trước mắt trách nhiệm của ban hợp tác kinh tế chúng tôi tương đối nhiều. Một mặt là hạng mục các doanh nghiệp nổi tiếng hiện tại đã đến lúc cần đến sự chỉ đạo cảu các chuyên gia, lập tức phải phúc thẩm. Chúng tôi cần đầu tư nhiều nhân lực.

- Mặt khác, chúng tôi hiện tại đang nhảy sang hạng mục khu vực hợp tác, cái này …

Châu Duy hơi nheo nheo mắt lại, dường như đang phỏng đoán tâm tư của Trần Kinh.

Chuyện ngày hôm nay rất thú vị, Châu Duy muốn buông tay, Trần Kinh lại muốn từ chối.

Trước kia là do Trần kinh dốc sức nói muốn, Châu Duy lại nắm chặt ở trong tay mình không buồng, sự việc có chút lực cười.

Đưa ra quyết định buông tay, đây là quyết định sau khi Châu Duy suy nghĩ xem xét rất nhiều mặt mới đưa ra được.

Tình hình hoạt động của ban hợp tác kinh tế rất tốt, có rất nhiều thành tích. Sở Thương mại thường xuyên bị Tỉnh ủy phê bình bây giờ lại trở nên đối lập hoàn toàn như vậy.

Trong lòng Châu Duy liền muốn dứt khoát đem một số công việc nhường lại cho bên dưới, những công việc này không phải là những cái bánh ngon.

Nhất là dính đến công việc giữa hai bờ ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc.

Bất kể là hai khu đặc khu hay là công việc trong nước, cân nhắc đều khá phức tạp.

Và việc hợp tác giữa hai khu đặc khu kinh tế liên tiếp xảy ra vấn đề.

Một mặt, hỗ trợ xây dựng đặc khu hành chính, làm tốt công việc của hai khu đặc khu, đây là công việc rất

Cái này không chỉ là nguyên nhân về phía ban hợp tác kinh tế, sự phát triển của hai khu đặc khu còn có liên quan đến Nam Tuần thủ trưởng “một quốc gia nhưng có hai thể chế”

Đây là đại cục, đại cục rất lớn.

Trong phương diện này nếu như Lĩnh Nam tính toán quá chi li, làm sao trung ương có thể vừa lòng?

Nhưng hiện tại ở ban hợp tác kinh tế ở Lĩnh Nam, từ việc hợp tác kinh tế của Hong Kong Lĩnh Nam có rất nhiều vấn đề khó giải quyết.

Nhất là gần đây xuất hiện các loại buôn lậu khó giải quyết.

Đánh nặng những sản phẩm buôn lậu, đề cập đến các ngành các nghề, không chỉ đánh sâu vào trong thị trường nội địa, mà còn trực tiếp làm cho nguồn thuế vốn dĩ phải nộp thêm vào ngân sách, đứng trước áp lực rất lớn.

Hiện tại việc bắt hàng buôn lậu căn bản chính là sự việc rất khó.

Vùng duyên hải Lĩnh Nam chính là năm, sáu thành phố, hơn mười cái bến tàu, có đến năm sáu đơn vị hải quan.

Hải quan không khống chế được, phải trách chính là ở chính sách.

Chính sách quá chặt, việc hợp tác có thể có sức sống không, không thể hiện được giá trị.

Điều này đối với ban hợp tác kinh tế phụ trách công việc hợp tác này mà nói, khó ở mọi mặt, rất khó xử lý.

Châu Duy rộng lượng ủy quyền, Trần Kinh lại không tiếp nhận.

Qua một lúc lâu, Trần Kinh mới nói:
- Giám đốc sở, sở ngoại thương của chúng ta hiện tại đứng trước rất nhiều khó khăn, điều này tôi cũng biết. Tôi cũng là lãnh đạo của sở ngoại thương, trong lòng cũng có chút sốt ruột.

Trần Kinh đề chén trà xuống nói:
- Trước mắt công việc của ban hợp tác có một chút thành tích, tôi thấy chút thành tích này giống như thành tích của sở thương mại. Chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau nghĩ cách nhất định sẽ vượt qua được của ải khó khăn này.

Trần Kinh nói rất thành khẩn.

Nói hai bên cùng có lợi, được thì cùng được mà mất thì cùng mất.
,
Hắn biết Châu Duy có thể hiểu rõ ý của mình, ổn định Châu Duy, thuận tiện đem một số công việc hiện tại trở về với thực tại.

Đây là mục tiêu thực tế nhất của Trần Kinh.

Tham vọng viển vông không thực tế, làm đâu chắc đấy, từng bước từng bươc đi lên mới chính là kế sách vẹn toàn nhất.
Bình Luận (0)
Comment