Mọi người đều tản ra, toàn bộ khu người nhà của lâm trường đều đồng loạt yên tĩnh.
Trong phòng khách nhà Vương Quốc Thư, vợ gã đang nước mắt nước mũi đầm đìa túm chặt lấy Trần Kinh, cô chỉ tiếc là không thể dập đầu cúi lạy Trần Kinh.
- Phó phòng Trần, anh nhất định phải tha cho cậu Vương, cậu ấy chỉ là bị đèn mờ che mắt, nghe theo sự xúi giục của người khác, muốn đánh thì phải đánh cây bạch quả thụ, bây giờ đúng là mang họa vào thân! Chuyện đã đến nước này, anh nhất định phải giơ cao đánh khẽ, tha cho cậu ta một lần đi!
Người phụ nữ khóc đến “tê tâm liệt phế”, lúc này không còn lo nghĩ đến việc khoe khoang quyến rũ nữa, cô ta thật sự đang rất lo lắng, và cũng rất sợ hãi!
Cô cũng là người ở lâm trường này, biết rõ thế nào là tội vận chuyển gỗ quý, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, trước đây Vương Quốc Thư đánh lén Trần Kinh, nếu như Trần Kinh nhân cơ hội này tính toán chuyện cũ, Vương Quốc Thư sẽ không tránh khỏi bị vào tù!
Trần Kinh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, hắn bưng tách trà lên, không nói một lời nào!
Bên trong phòng khách, cũng chỉ có một mình bà vợ Vương Quốc Thư là đang làm ầm hết cả lên, mọi người còn lại đều lựa chọn im lặng.
Hai người Vương Sam và tên lái xe Tiểu Phương đều bị quỷ dị làm cho mu muội mất rồi, lại nói tiếp hôm nay đến lâm trường chính là để cứu Vương Quốc Thư khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, thì ra tất cả đều do Vương Quốc Thư sắp đặt, thế này thì là tự làm khó cho mình, còn biết làm thế nào được nữa?
Vương Sam vừa mới bị những lời nói bên ngoài của Trần Kinh làm cho xúc động, khóe mắt rưng rưng, nhưng bây giờ, ánh mắt của cô lại đang chăm chú nhìn Vương Quốc Thư, dần dần, trong đôi mắt cô ta toát ra vẻ khinh miệt!
Mình ra ngoài trước đi!
Vương Quốc Thư kéo tay vợ, giọng trầm xuống và nói.
Vợ y làm như thế này cũng không có tác dụng gì, còn gây thêm phiền phức, y hiểu rất rõ, chuyện đã đến nước này, vốn dĩ cũng không còn đường sống rồi, Trần Kinh không có khả năng sẽ tha cho cậu ta, nhưng nếu Trần Kinh không tha cho cậu ta thì y có thể làm gì cơ chứ?
Vương Quốc Thư vừa nghĩ tới Đàm Thu Lâm, trong lòng y lại có chút lo lắng!
Cho dù Trần Kinh đã biết hết tất cả, cho dù Trần Kinh đã nhìn thấu được chuyện này, nhưng hắn cũng không có cách nào đụng đến Đàm Thu Lâm.
Ở Lễ Hà, Trần Kinh chỉ lẻ loi một mình, đơn thương độc mã, còn Đàm Thu Lâm lại là tên đầu sỏ chính ở nơi này, Trần Kinh có thể làm gì được Đàm Thu Lâm đây?
Huống chi theo những gì Vương Quốc Thư được biết, phía sau Đàm Thu Lâm còn có hậu thuẫn, còn Trần Kinh lại theo đuổi chính nghĩa, gần đây bản thân lại khó bảo toàn, rất có thể sẽ xảy ra chuyện, nhìn từ góc độ này, xem như lần này gặp hạn, nhưng Trần Kinh kết cục cuối cùng như thế nào, bây giờ thực sự rất khó nói!
Vợ Vương Quốc Thư đã ngừng khóc, ánh mắt dõi về phía chồng, Vương Quốc Thư nhíu mày liên tục, ra hiệu cho cô đi sang một bên.
Chuyện đã ra nông nỗi thế này, Vương Quốc Thư cũng thật là côn đồ, y cười ha hả nói :
- Cao, cao! Trần Kinh quả thật cao, chuyện này đã bị anh nhìn thấu rồi, tôi cũng không giấu làm gì nữa! Chuyện cây Bạch quả chính là do tôi bày ra, hiện tại tôi đã thú nhận tất cả, anh nên xử lý thế nào thì hãy làm như thế đi!
Vương Quốc Thư cố gắng làm cho những câu nói đó của mình ra vẻ khí phách anh hùng một chút, nhưng khi đón nhận ánh mắt sắc bén của Trần Kinh, dáng vẻ kiêu ngạo của y lại không còn nữa.
Trần Kinh hé mắt xem xét Vương Quốc Thư, thay đổi ngữ khí nói :
- Tổ trưởng Vương cũng thật xuất sắc, đã diễn khổ nhục kế!
Câu nói của Trần Kinh rất phiêu, làm cho mọi người khi vừa nghe đến đều có cảm giác lạnh lẽo buốt đến tận xương tủy,
-Tôi xem cậu khí chất như thế này, chắc trong lòng cũng không hề sợ hãi gì, xem ra ông vẫn còn có ai đó để dựa vào!
Trần Kinh cười ha hả, tiếng cười đột nhiên cất cao lên :
Bất luận ông còn có ai để dựa dẫm đi nữa, bất luận ông coi tôi như thế nào, chuyện ngày hôm nay thực sự đều tồn tại, nếu tôi muốn cắn chết ông, thì ông phải chết, vĩnh viễn không thể trở mình được! Người đã ra nông nỗi này, cho dù kẻ đứng sau ông có được hưởng thắng lợi cuối cùng, thì điều đó đối với ông còn có lợi gì không?
- Nhiều nhất là khi y đang hưởng thụ thành quả thắng lợi, trong đầu y cũng chỉ xem ông như là một tấm bia đỡ đạn mà thôi! Có đúng không? Vương Quốc Thư!
Vương Quốc Thư đứng ngây ra tại chỗ, ban nãy ông ta không dễ dàng gì mới tích lũy được một chút kiêu căng, thế mà giờ phút này không còn sót lại chút gì nữa.
Lời nói của Trần Kinh đã đánh trúng vào dây thần kinh yếu nhất của ông ta, Trần Kinh nói ra một sự thật nào, thì hắn không muốn cứu vớt gì nữa, muốn kéo được “tấm đệm lưng” sau Vương Quốc Thư là chuyện gấp rút từng giây từng phút, Vương Quốc Thư lại có tư cách gì tỏ thái độ trước mặt Trần Kinh?
Cuối cùng, Vương Quốc Thư cúi đầu xuống, chung quy y cũng là một thằng đàn ông, mặt dày cầu xin như đàn bà thế kia thật là không còn mặt mũi nào, nhưng lúc này sắc mặt y đã hoàn toàn suy sụp!
Trần Kinh vẫn ngồi ngay ngắn bất động, tách trà trong tay hắn vẫn chưa được đặt xuống, bỗng nhiên, hắn nhẹ nhàng đưa tách trà lên nhấp vài ngụm.
Một lúc lâu sau, Vương Quốc Thư lại ngẩng đầu lên, nói :
Phó phòng Trần, có chuyện mà tôi không tài nào hiểu nổi, cục diện này của chúng tôi có thể xem là không có kẽ hở nào, anh làm sao mà có thể nhìn thấu được? Chẵng lẽ là tôi có chỗ nào sơ hở sao?
Trần Kinh cười nhẹ nhàng và nói:
Ông có muốn biết không? Thật sự muốn biết không?
Vương Quốc Thư xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện với Trần Kinh. Ông ta, Vương Sam và Tiểu Phương lúc này lại rất hào hứng nhưng cũng buồn bực, làm sao mà Trần Kinh có thể nhìn thấu được quỷ kế của Vương Quốc Thư, chỉ trong chốc lát có thể thay đổi cả cục diện!
Trần Kinh đặt chén trà xuống, rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc, đưa lên miệng hút và nói:
Thực ra tôi vốn không hiểu rõ gì cả! Thực tế thì tôi cũng không biết ông đang diễn khổ nhục kế!
Vương Quốc Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Kinh!
Trần Kinh cười nói :
Ông đã xem Tam Quốc rồi chứ ? Tào Tháo thiếu lương thực, nên binh lính gây rối tạo phản, tinh thần chiến đấu không ổn định, ông ta liền nảy ra ý nghĩ mượn quân lương để trấn an lòng binh! Hôm nay ông đã dùng đến khổ nhục kế này, là muốn để cho vương quốc của ông chịu uất ức một chút, khiến tôi trước hết phải trấn an những người gây rối này lại, sau đó chúng ta mới đánh giá thị phi công tội.
- Nhưng tôi cũng không nghĩ đến, mưa kế của 2 chúng ta lại đụng chạm nhau, tất cả chân tướng đều bại lộ, nói thật ra cũng chỉ là trùng hợp…
Vương Quốc Thư trừng to mắt, sững sờ không nói nên lời, yết hầu hầu như không nhúc nhích gì, cứ như có cái gì đó mắc trong cổ họng y vậy, biểu cảm của y cũng vô cùng xuất sắc!
Hãy nói rõ hết sự tình đi! Tôi có thể tha cho ông một lần!
Trần Kinh thản nhiên nói, ánh mắt rất có thần của hắn nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Thư.
Lúc này trong đầu Vương Quốc Thư đột nhiên nghĩ tới câu nói của vợ y:
Anh có đấu nổi Trần Kinh không?
Trong lòng y tràn đầy lãnh ý, Trần Kinh rất biết đoán lòng người, cũng rất biết cách sử dụng điểm yếu của từng người, Vương Quốc Thư cảm thấy nếu như đấu tay đôi với hắn, căn bản là bản thân còn chưa động thủ, thị Trần Kinh đã nhìn thấu hết những suy nghĩ của mình rồi, nếu cứ đấu như vậy, thắng bại sẽ như thế nào đây?
Không có ai có thể dễ dàng làm suy sụp Trần Kinh tôi!
Khi Trần Kinh nói câu nói này, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của hắn đã thay đổi thành vô cùng sắc sảo, trên mặt cũng đằng đằng sát khí.
Bất cứ ai toan tính mưu kế gì, đều phải trả giá! Tôi không quan tâm đó là ai, là người như thế nào, Vương Quốc Thư ông nếu không tin thì hãy chờ đấy mà xem, tôi sẽ cho ông thấy tương lai của lâm trường Hồng Thổ Pha này, tôi có thể thề và đảm bảo!
Trần Kinh nói năng rất có khí phách, mọi người đều đứng hết dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ hăm dọa!
Vương Quốc Thư căn bản không có dũng khí gì đối diện với hắn, đầu óc y trở nên nặng nề, rất lâu sau cậu ta nói :
Là tôi sai rồi, tôi sẽ nói hết tất cả cho anh, chỉ xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần…
Trần Kinh quay về Lễ Hà rồi!
Quay về mà không có tin tức gì.
Đêm qua là một đêm không yên bình gì ở Lễ Hà, tất cả nhân viên phòng lâm nghiệp đều bị điều động, toàn trạm kiểm tra đã thu giữ một khối lượng lớn gỗ và lâm sản vi phạm.
Phòng lâm nghiệp có trạm kiểm tra, các đội viên chấp pháp ở đây đã có những cuộc tranh đấu quyết liệt với các thành phần vi phạm pháp luật, cuối cùng phần thắng đều nghiêng về phía đội viên chấp pháp lâm nghiệp. Trong đó tại một trạm kiểm tra từng xảy ra việc nổ súng cảnh cáo, cục trưởng cục cảnh sát kiểm lâm Mông Hổ đã rút súng ra bắn chỉ thiên 3 phát, cuối cùng cũng làm chủ được cục diện, niêm phong một lô thịt dê rừng săn bắn trộm, trị giá hàng vạn nhân dân tệ.
Chiều ngày hôm sau, tất cả nhân viên chấp pháp của phòng lâm nghiệp đi lên huyện, tại quảng trường trước cửa UBND huyện, tất cả nhân viên chấp pháp lâm nghiệp đều đứng thành hàng, đem toàn bộ vật phẩm nghiêm cấm đã được niêm phong thu được cho toàn thể nhân dân chứng kiến, đồng thời nhân dân cũng được tận mắt chứng kiến bọn vận chuyển không có kỉ cương bị bắt trong ngày.
Tại quảng trường UBND, những lời đả kích vi phạm luật lâm nghiệp, nghiêm túc chấp hành trật tự lâm nghiệp, tuyên truyền chấp hành chấp hành luật lâm nghiệp đều được triển khai hừng hực khí thế. Do hôm nay hoạt động niêm phong vật phẩm nhiều, thành phần phạm pháp bắt được cũng không ít, toàn bộ phòng lâm nghiệp đội ngũ chỉnh tề, nên lực lượng quần chúng vây đến xem vô cùng đông đảo.
Vốn dĩ, ngày thường UBND là nơi các cụ ông cụ bà khiêu vũ với nhau, nhưng hôm nay, đội chấp pháp lâm nghiệp tập kết tổ chức hoạt động, nên các ông cụ bà cũng quên cả khiêu vũ, rất nhiều người cũng tự phát gia nhập đội tuyên truyền, không khí trên quảng trường vô cùng náo nhiệt!
Đúng 6h chiều, phó phòng thường vụ phòng Lâm nghiệp Trần Kinh có mặt tại quảng trường, Trần Kinh vừa xuất hiện, toàn bộ đội viên phòng lâm nghiệp nổ những tràng pháo tay to như sấm. Trong tiếng vỗ tay náo nhiệt, trong sự vây quanh của tất cả mọi người, Trần Kinh bước lên bục tuyên truyền được dựng tạm thời, dùng loa phát thanh hướng về phía tòa nhà UBND phát biểu bài diễn thuyết đầy ngẫu hứng!
Trong bài diễn thuyết, Trần Kinh đặc biệt nhắc đến khoảng thời gian gần đây, trật tự lâm nghiệp toàn huyện hỗn loạn, phần tử phạm pháp hung hăng, ngang ngược, liên tiếp gây án, cùng với dũng khí và quyết tâm đấu tranh đến cùng của đội viên chấp pháp lâm nghiệp với thành phần phạm pháp, kiên quyết giữ gìn trật tự lâm nghiệp!
Trần Kinh nói :
Kính thưa các bà con, các đồng chí! Đội chấp pháp lâm nghiệp và đội cảnh sát lâm nghiệp là thần bảo vệ màu xanh, chức trách của chúng tôi là kiên quyết đấu tranh đến cùng với các phần tử săn bắt trộm, chặt phá trộm và các phần tử buôn lậu, bảo vệ an toàn cho rừng của chúng ta, bảo vệ lớp động thực vật quý báu của chúng ta, đây chính là chức trách cao cả của chúng tôi!
Hôm nay, tất cả nhân viên chấp pháp của đội chấp pháp lâm nghiệp chúng tôi và phòng cảnh sát kiểm lâm tập kết tại đây, ngoài việc công khai sự dũng cảm, quyết đoán và thành quả chấp pháp của chúng tôi ngày hôm qua, quan trọng hơn hết là, chúng tôi muốn tặng thưởng cho những đồng chí ưu tú có mặt trong ngày hôm qua, chúng tôi muốn bà con Lễ Hà ta làm chứng cho buổi lễ khen thưởng này của chúng tôi!
Để cho chúng ta cùng chứng kiến những đội viên chấp pháp ưu tú và vinh dự này…
Tình cảm của Trần Kinh vô cùng mãnh liệt, tiếng vỗ tay như sấm vang vọng cả quảng trường, tất cả mọi người đều bị Trần Kinh làm lay động, không khí tại quảng trường đã đạt đến…