Quan Sách

Chương 930

Trần Kinh nhận được điện thoại của Hoàng Hoành Viễn, giọng điệu lúc gọi điện, Hoàng Hoành Viễn rất nghiêm túc.

Ông ta hạ giọng nói:
-Trần Kinh, cậu phải chuẩn bị đầy đủ trước đi, tôi mới nhận được tin Bí thư Tỉnh Mạc Chính muốn gặp mặt cậu! Chủ yếu là để hỏi về dự án Khu công nghệ cao.

Trong lòng Trần Kinh hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hắn liền lấy lại bình tĩnh, nói:
-Vâng, tôi nhất định sẽ tiếp đón ông ta một cách cẩn thận!

Hoàng Hoành Viễn nói:
-Chủ tịch Chu yêu cầu, cậu phải chuẩn bị tốt tất cả những tài liệu liên quan tới dự án Khu công nghệ cao, luyện tập báo cáo và trình bày, phải nắm rõ trọng tâm vấn đề, đem hết những điểm sáng, ưu thế, trình bày rõ ràng!

Kết thúc điện thoại với Hoàng Hoành Viễn.

Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tương cũng gọi điện thoại tới, trong điện thoại, ông ta yêu cầu Trần Kinh đúng hai giờ chiều có mặt tại Tỉnh ủy, Bí thư Mạc sẽ dành nửa tiếng đồng hồ nói chuyện với hắn.

Trần Kinh đưa tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ hơn.

Từ Ban hợp tác kinh tế tới Tỉnh ủy mất 40 phút, còn hơn một tiếng nữa, hắn làm sao mà mà có thể chuẩn bị được?

Gần như trong tay không có sự chuẩn bị gì, hắn bước vào Tỉnh ủy.

Ở trước cổng Tỉnh ủy đã có Thư ký thứ nhất của Tỉnh ủy Đàm Kiệt đứng đợi hắn.

Trần Kinh và Đàm Kiệt chưa từng gặp mặt nhau, nhưng trước đây, hắn và Tương Hằng Vân đã nghĩ rất nhiều cách để có thể kết bạn được với người này.

Thậm chí Trần Kinh còn tìm tới Đường Ngọc, để tìm một số người quen trong giới truyền thông giúp đỡ kết nối mối quan hệ này.

Vì vậy hai người cũng đã ngầm biết nhau rồi.

Đàm Kiệt rất nhiệt tình, ông ta bắt tay Trần Kinh, nói:
-Chủ nhiệm Trần, Bí thư đang nghỉ ngơi, chúng ta giờ đi đến phòng nghỉ ngồi một lúc, chừng 15 phút, thì cậu có thể vào gặp mặt.

Dưới sự chỉ dẫn của Đàm Kiệt, Trần Kinh tới phòng nghỉ.

Trong cặp của hắn để hai tập tài liệu dầy, nặng, khiến cho cặp như muốn rách ra.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Bí thư Mạc, thật lòng mà nói trong lòng hắn có chút lo lắng.

Những tin đồn về Bí thư Mạc thì rất nhiều, tính truyền kỳ hấp dẫn của ông ta cũng không thua kém gì những vị lãnh đạo lâu năm trong chính đàn của nước cộng hòa như Bí thư Sa, Bí thư Miêu.

Điểm khác so với Bí thư Sa bọn họ là Mạc Chính là dân tốt nghiệp từ khoa văn, sau khi tốt nghiệp thì chỉ làm việc ở Ban Tổ Chức Trung Ương.

Sau đó được chuyển xuống địa phương nhận chức Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy, sau đó tới Trường Đảng Trung Ương học tập, cứ như vậy đã đảm nhận chức lãnh đạo Trung Ương được bảy năm.

Vì vậy Mạc Chính là một cán bộ của phái thực sự có quyền lực, ông ta và Bí thư Trung Ương Trịnh Tổng có mối quan hệ cấp trên cấp dưới với nhau.

Cho nên ông ta rất được Trịnh Tổng tin tưởng, nền móng chính trị có thể nói cũng tương đối sâu.

Mà tới Lĩnh Nam nhận chức lần này ông ta cũng được kỳ vọng rất nhiều.

Trung Ương hi vọng sự điềm tĩnh và kiên định của Mạc Chính, có thể khiến cho Lĩnh Nam tìm ra được những cơ hội mới để phát triển, dưới sự lãnh đạo của ông ta cải cách và thay đổi hình thức doanh nghiệp ở Lĩnh Nam có thể hoàn thành.

Những phong tục trong xã hội Lĩnh Nam, và những vấn đề còn tồn tại có thể được khống chế.

Nhưng Mạc Chính-người mà nhận được nhiều sự kỳ vọng đó, sau khi tới Lĩnh Nam ông ta lại không vội vàng nhúng tay vào vấn đề kinh tế, ngược lại ông ta lại bắt đầu quan tâm tới những vấn đề nảy sinh trong quá trình phát triển, dốc sức giải quyết các vấn đề trị an xã hội, mâu thuẫn xã hội, và các vấn đề xảy ra trong nhân dân, mục đích là thay đổi hoàn toàn bộ mặt của Lĩnh Nam.

Thời gian 15 phút thực sự rất ngắn, một lúc sau Đàm Kiệt liền dẫn Trần Kinh tới phòng làm việc của Mạc Chính.

Mạc Chính mới chợp mắt được một lúc, mắt vẫn còn đỏ, nhưng không để cho người khác cảm thấy ông ta đang rất mệt mỏi, ngược lại lại cảm thấy tinh thần của ông ta rất phấn chấn.

Không ngồi lên sofa, Trần Kinh đứng đối diện với bàn làm việc của Bí thư Mạc.

Trần Kinh khách sáo hỏi thăm ông ta.

Mạc Chính gật đầu, nói:
-Cậu ngồi đi, đúng là trẻ tuổi. Quả nhiên là cán bộ trẻ tuổi nhất cấp Sở của Lĩnh Nam chúng ta!

Trần Kinh ngượng cười nói:
-Tôi tới Lĩnh Nam công tác cũng vài năm rồi, cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh, nhịp sống của Lĩnh Nam rất nhanh, đặc biệt là hiệu suất công việc, đôi lúc khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực!

Mạc Chính cười, nói:
-Cậu muốn nói tới dự án Khu công nghệ cao phía tây đúng không! Tôi muốn nghe các cậu lúc đầu sẽ làm dự án này như thế nào!

Trần Kinh bỗng nghiêm sắc mặt lại, hắn sớm đã có chuẩn bị, liền một mạch nói hết.

Dự án Khu công nghệ cao là dự án được Trần Kinh đề xuất sớm nhất, chủ yếu là xem xét về tình hình phát triển của Nam Cảng và Hải Sơn, thông qua việc khuyến khích các doanh nghiệp phát triển công nghệ mới, thúc đẩy việc chuyển đổi mô hình tăng trưởng của cả ngành công nghiệp.

Những điều Trần Kinh nói đến chủ yếu là sự khác biệt giữa dự án Khu công nghệ cao phía tây và dự án Khu công nghệ cao Lâm Cảng.

Điểm đột phát nhất của dự án Khu công nghệ cao Lâm Cảng đó là điện tử, phần mềm, internet, biến ngành công nghệ điện tử trở thành ngành mũi nhọn, khuyến khích ngành sản xuất phần mềm phát triển, thúc đẩy sự hình thành của internet, đây chính là ba điểm nổi bật của Khu công nghệ cao Lâm Cảng.

Còn đối với Khu công nghệ cao phía tây, ngành mũi nhọn đó là điện lực, cổ vũ phát triển ngành công nghiệp chiếu sáng và những ngành năng lượng khác, còn thúc đẩy phát triển việc tự động hóa dây truyền sản xuất.

Nơi tích điện lớn nhất cả nước hiện nay nằm ở vùng Hải Sơn, Nam Cảng còn có vùng Hoàn Thành. Nhưng trước mắt ngành công nghiệp mũi nhọn vẫn còn thiếu sót, đặc biệt là kỹ thuật công nghệ tích điện lớn và đặc biệt lớn vẫn còn hạn chế.

Nói đến việc tiêu thụ năng lượng của một nước cộng hòa lớn, đồng thời cũng là một nước nghèo nàn năng lượng, công nghệ sản xuất năng lượng là một điều quan trọng.

Lĩnh Nam mở ra Khu công nghệ cao, khuyến khích ngành này phát triển, chỉnh đốn phù hợp với việc sản xuất năng lượng mới và tích trữ năng lượng, thời cơ bây giờ đã chín muồi. Đây là thời cơ quan trọng để Lĩnh Nam tạo ra tính cạnh tranh lớn cho bản thân, cơ hội này không dễ gì có được.

Còn về việc phát triển hệ thống máy móc công nghệ cao, trước mắt quốc gia đã đầu tư ở một số vùng trọng điểm như Đông Bắc, Hoa Bắc, phía Đông, một loạt những doanh nghiệp nhà nước đã tham gia vào ngành này, kinh phí mỗi năm dành cho dự án của Khoa nghiên cứu công trình về việc này lên tới hàng chục tỉ đồng.

Lĩnh Nam tuy không phải là vùng trọng điểm được Trung Ương đầu tư.

Nhưng hệ thống dây truyền sản xuất của Lĩnh Nam cũng đã đầy đủ, có nhiều doanh nghiệp, quy mô của các doanh nghiệp ở đây cũng khiến cho người ta kinh ngạc.

Dựa vào những doanh nghiệp chế tạo này, chính phủ chắc chắn sẽ ủng hộ những xí nghiệp này trở thành chủ thể mở rộng đổi mới công nghệ, triển vọng của điều này là rất lớn.

Cho nên, Trần Kinh cho rằng, đây là thời cơ thích hợp nhất cho Khu công nghệ cao phía tây, không những có ý nghĩa quan trọng đối với việc chuyển đổi mô hình tăng trưởng của công nghiệp ở Hải Sơn và Nam Cảng, thậm chí đối với việc chuyển đổi mô hình tăng trưởng của cả Lĩnh Nam cũng có ý nghĩa vô cùng lớn.

Mạc Chính cẩn thận nghe, tay ông ta cầm một cây bút, ở những điểm quan trọng ông ta viết lại.

Mãi đến lúc Trần Kinh báo cáo xong, thì ông ta vẫn đang trong trạng thái suy nghĩ!

Lâu sau, từ trong ngăn kéo ông ta lấy ra một tấm bản đồ của Lĩnh Nam và đặt lên bàn, ông ta chỉ tay về biên giới giữa Hải Sơn và Nam Cảng, nói:
-Nơi mà các cậu định chọn là ở đâu?

Trần Kinh dùng tay chỉ về phía Lân Giác và Lân Loan, nói:
-Chính là ở chỗ này!

Mạc Chính ngẩng đầu lên nhìn Trần Kinh nói:
-Cậu đã tới đây khảo sát thực tế chưa?

Trần Kinh nói:
-Vùng này tôi rất quen thuộc, trước khi vào Tỉnh công tác, tôi đã từng đảm nhận chức Bí thư Lân Giác!

Mạc Chính nói:
-Cậu không cảm thấy vùng này hơi mỏng manh không? Chúng ta xây dựng Khu công nghệ cao, những doanh nghiệp chúng ta muốn thu hút, liệu họ có chọn nơi đây để đầu tư không? Cậu cần phải hiểu rõ, Lâm Cảng là một thành phố của một nước cộng hòa, nên rất có sức hấp dẫn đối với những doanh nghiệp lớn tới đây đầu tư.

Hiện giờ cậu lại chọn nơi này để xây dựng Khu công nghệ cao, cơ sở ở đây liệu có theo kịp với đô thị không?

Trần Kinh bình tĩnh nói:
-Lân Giác và Lân Loan là hai khu vực mà có điều kiện tự nhiên kém nhất ở Lĩnh Nam. Nhưng hai khu vực này hiện giờ có thể so sánh với quận Thanh Tú, đây chính là nơi để người tài tới.

Chúng tôi mấy năm trước đã dốc hết sức phát triển kinh tế của Lân Giác và Lân Loan, trước mắt cũng đạt được những thành quả rất tốt.

Hai khu vực này được mọi người gọi là “Tiểu Ma Cao”, bất luận là hoàn cảnh sống hay cơ sở đô thị, đều đã được hoàn thành tương đối đầy đủ…

Sắc mặt của Mạc Chính không đổi, nói:
-Vậy việc ô nhiễm thì làm thế nào? Khu vực tốt này, các cậu khuyến khích nghiên cứu điện, ngành tích trữ điện là ngành gây ô nhiễm nặng nhất, trong môi trường như vậy, không phải là phá hủy thiên nhiên để làm kinh tế sao?

Trần Kinh ngẩn người, ngạc nhiên không biết nói gì.

Đối với vấn đề ô nhiễm, hắn cũng đã nghĩ tới.

Nhưng Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy hai người này thì rất ít khi nghĩ tới.

Là cán bộ ở địa phương, hiện giờ rất ít khi nghĩ tới việc này, việc làm lấy môi trường để đổi lấy phát triển là chuyện rất bình thường.

Không nói không được, câu nói vừa rồi của Mạc Chính trúng ngay điểm mấu chốt, trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của dự án này.

Trong đầu Trần Kinh có vô số cách để giải thích vấn đề này, nhưng hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng từ bỏ.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
-Bí thư, đối với việc này chúng tôi vẫn còn chưa nghĩ kĩ. Đây cũng là điểm mà dự án này cần phải cải thiện. Tôi đã nhiều lần báo cáo việc này đối với lãnh đạo, cả dự án này Tỉnh cần phải nắm rõ. Đặc biệt vấn đề lo lắng nhất đó là những vấn đề anh vừa nói.

Ủy ban nhân dân địa phương nhiều lúc chỉ nghĩ tới lợi trước mắt, mà dự án Khu công nghệ cao phía tây này của chúng tôi là dự án dài hạn, sự mâu thuẫn này chúng tôi cần phải nỗ lực giải quyết.

Mạc Chính đặt bút ở trên tay xuống, nói:
-Kế hoạch của các cậu về dự án này có rất nhiều điểm sơ sót, suy nghĩ của các cậu rất nhiều chỗ vẫn còn tự cho là đương nhiên, không đủ cẩn trọng!

Sắc mặt của ông ta nghiêm nghị, nói:

-Tiểu Trần, giống như những dự án lớn như thế này, một khi quyết định, liên quan tới cả hàng ngàn tỉ đồng, hàng ngàn người, tiền của đất nước không thể đem ra làm trò đùa, cuộc sống của nhân dân không thể đem ra làm trò chơi. Các cậu phải phân tích tỉ mỉ cẩn trọng rồi hãy đưa ra quyết định, nhất định phải hết sức nghĩ xem vấn đề gì có thể xảy ra.

Không cần phải đuổi theo tốc độ, những dự án như vậy, sau này sẽ nẩy sinh rất nhiều vấn đề, trong tương lai sẽ mang lại rất nhiều phiền phức…

Mạc Chính hua tay, nói:
-Người ta thường nói, người không có tầm nhìn xa, nhất định sẽ gặp phải nhiều phiền phức. Các cậu nhìn xa một chút, thì sẽ nhanh chóng nhìn ra được vấn đề. Cậu nói về ngành tích trữ điện, ngành sản xuất ánh sáng, các cậu có hiểu biết nhiều về hai ngành này không?

Đối với những chính sách của quốc gia các cậu có nghiên cứu rõ chưa? Trong việc này vẫn có một dấu chấm hỏi rất lớn!

Trần Kinh đứng dậy, hắn cảm thấy sự áp lực.

Mạc Chính suy nghĩ điềm tĩnh, cẩn trọng tỉ mỉ như vậy, ánh mắt lại rất sắc bén, khiến cho hắn cảm thấy rất căng thẳng.

-Được rồi, dự án này tôi đã hiểu rõ rồi. Có thể nhìn thấy, các cậu cũng đã dành nhiều tâm sức cho dự án này, điều này đáng được khích lệ!
Bình Luận (0)
Comment