Quan Sách

Chương 944

Hút từng điếu thuốc.

Trong phòng rất sặc, Trần Kinh lại không cảm giác gì.

Vừa nửa giờ trước, hắn nói chuyện với Tả Soái rất lâu.

Khi Tả Soái dùng giọng trầm thấp nói với hắn, Bí thư Sa mắc ung thư phổi, giai đoạn cuối, cơ bản coi như vô phương cứu chữa.

Căn cứ hội chẩn của nhóm chuyên gia Mỹ, Bí thư Sa nhiều nhất có thể sống được nửa năm. Nếu như không có kỳ tích xảy ra, Bí thư Sa nửa năm nữa sẽ…

Câu tiếp theo Tả Soái không nói nên lời, nhưng Trần Kinh dĩ nhiên hiểu.

Trần Kinh khi nghe Tả Soái nói những lời này, biểu hiện rất tỉnh táo.

Hắn lẳng lặng nghe Tả Soái nói, không nói một câu, trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý, khi ở bệnh viện, hắn thấy bộ dạng kia liền đã đoán ra.

Nên lời Tả Soái nói hắn cũng không mấy kinh ngạc…

Nhưng rất lạ, sau khi Tả Soái nói, cảm xúc của hắn bắt đầu trùng xuống, sau đó bắt đầu hút thuốc.

Hắn rất muốn gọi điện cho Ngũ Đại Minh hoặc Mã Bộ Bình ở Sở Giang, nói cho họ biết tin dữ này.

Nhưng hắn hiểu không thể gọi cuộc điện thoại này.

Vì tình hình Bí thư Sa hiện tại vẫn nằm trong giai đoạn phải giữ bí mật nghiêm ngặt.

Là tỉnh Tô Bắc vùng duyên hải ngoài cùng phát triển của nước cộng hòa, địa phương này phức tạp không kém Lĩnh Nam.

Sa Minh Đức ở Tô Bắc mấy năm nay, tạo được uy vọng rất cao, hiện tại xảy ra tình huống như vậy, bất kể là cá nhân ông ta, hay là trung ương, đều hy vọng công tác của Tô Bắc có thể vững vàng quá độ.

Cho nên ở thời điểm như vậy, bệnh tình của ông sẽ tác động tới thần kinh của rất nhiều người.

Một khi tùy tiện công bố, có thể sẽ dẫn tới rất nhiều chấn động.

Đối với Tô Bắc hiện nay mà nói, một chấn động nhỏ cũng có thể là tai họa.

Đối diện với những điều này, Trần Kinh chỉ cảm thấy mỉnh rất khó chịu.

Hắn như lời Bí thư Sa nói hôm nay, trước khi chia tay Bí thư Sa kéo tay mình, chỉ nói:
- Sức khỏe là vốn liếng, công tác không nên quên giữ gìn sức khỏe.

Những lời này rất đơn giản, cực kỳ bình thường.

Trong suy nghĩ của Trần Kinh, có lẽ Bí thư Sa Minh Đức sẽ dặn dò mình rất nhiều, sẽ dành cho mình rất nhiều lời giáo huấn và cổ vũ.

Vì từ khi từ Sở Giang tới Lĩnh Nam, cho tới nay, ông vẫn luôn cổ vũ và khẳng định mình.

Thậm chí vì chuyện của mình, ông còn đặc biệt nhờ người ta chiếu cố.

Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy đó.

Trần Kinh chưa từng nghĩ, mình lại có mối quan hệ với một nhân vật lớn như vậy, nhưng thật trùng hợp, giữa hắn và Sa Minh Đức lại có mối quan hệ này, hơn nữa còn rất sâu sắc.

Giờ phút này, Trần Kinh rõ ràng cảm thấy nội tâm mình cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu, khó chịu không thể nói ra hết được.

Nửa năm là khoảng thời gian ngắn biết bao?

Trần Kinh nghĩ nửa năm sau, một vị trưởng bối như vậy sẽ vĩnh viễn rời xa, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hỉnh ảnh.

Những hình ảnh này đều là hình ảnh Sa Minh Đức năm đó ở Sở Giang lãnh đạo cán bộ Đảng toàn tỉnh làm phát triển lớn, làm cải cách lớn.

Có những cảnh tượng với thân phận của Trần Kinh không cách gì được trải nghiệm.

Nhưng những hình ảnh vẫn nhìn thấy trên TV lại càng ngày càng rõ ràng, như bộ phim phóng sự, từng lượt từng lượt phát trong đầu hắn.

Trần Kinh đọc nhiều sách, trước đây rất nhiều năm, hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao Cơ đốc giáo, Islam, Phật gia lại có nhiều tín đồ như vậy.

Nhưng giờ khắc này, hắn bỗng nhiễn nghĩ tới giá trị quan của Phật giáo.

Nỗi khổ sinh lão bệnh tử của con người vĩnh viễn khó tránh. Phật giáo phổ độ chúng sinh, giải cứu thế nhân, vượt qua tất cả khổ đắng.

Hiện tại khổ đắng mà Bí thư Sa trải qua, liệu có phải là trong tối tăm, cũng sẽ có Phật tông đại đức vì thế giải cứu?

Thật lâu sau, Trần Kinh bóp tắt tàn thuốc, gọi điện cho Tả Soái.

- Chủ nhiệm Tả, tôi có thể lại gặp Bí thư một lần không?

Trong điện thoại, Tả Soái trầm mặc thật lâu, nói:
- Chủ nhiệm Trần, việc này rất khó. Hiện tại tôi có thể nói cho cậu rõ, khẳng định không được, tình hình Bí thư cậu biết rồi, theo ý của bác sĩ, ông không nên gặp bất cứ ai.

Hôm nay chúng tôi đã vi phạm quy định rồi.

- Được được.
Trần Kinh nói hai tiếng được, nước mắt không tự chủ được liền trào ra.

Hắn nhanh chóng lấy tay lau đi, chặm rãi ngắt máy.

Việc của đời người, không như ý người, tài hoa nhịp cầu của nước cộng hòa, lãnh đọa có hy vọng tiến vào bộ máy trung tâm trung ương kỳ tiếp theo…

Trần Kinh không muốn đi lo cho nước cho dân.

Với hắn mà nói, nỗi đau khổ sắp mất một vị trưởng bối chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn.

Trần Kinh rất hối hận hôm nay gặp Bí thư Sa trong chốc lát nói chuyện quá ít.

Hắn cảm giác mình khi đó có rất nhiều lời muốn nói, lại mãi mãi mất đi cơ hội nói ra.

Buổi tối, Trần Kinh lăn lộn trên giường khách sạn, khó ngủ.

Cả đêm hắn đều mộng mị, đủ loại mộng mị thiên kỳ bách quái, cuối cùng trong đầu vẫn luôn hiện lên một hình ảnh.

Từ biệt, Bí thư Sa…

Hy vọng đây không phải lần gặp mặt cuối cùng…

Sáng sớm.

Trần Kinh đứng lên từ trên giường, kéo màn cửa sổ ra.

Giang Ninh phồn hoa ồn ào náo nhiệt thu hết vào trong tầm mắt.

Chỉ là trời hôm nay hơi mờ mịt, đứng trên tầng nhìn về phía xa, phía đông là biển.

Nhưng bên đó không có cảnh trời biển tiếp giáp, chỉ có trời u ám, mây đen đè thành từng đống.

Tam ca lần này đi cùng Trần Kinh tới đây.

Anh ta tạm thời làm thư ký sinh hoạt đi cùng Trần Kinh.

Theo nhật trình, Trần Kinh phải lập tức rời đi, anh ta đang lặng lẽ thu thập hành lý cho Trần Kinh.

Trần Kinh đứng ở cửa sổ hai tiếng, anh ta rốt cuộc không kìm được hỏi:
- Chủ nhiệm, thời gian cũng gần tới rồi, chúng ta còn trì hoãn, có thể sẽ lỡ chuyến bay.

Trần Kinh quay đầu nhìn anh ta, thật lâu sau, gật gật đầu.

Hắn giơ tay bá một tiếng kéo màn cửa lên nói:
- Chúng ta đi.

Hắn không nói câu nào nữa, môi nhếch ra, cất bước đi, rất nhanh tới cửa khách sạn.

Hắn vẫy tay gọi một chiếc taxi, chui vào, lái xe nhìn hắn có chút kì quái.

Lúc này Tam ca mới mang theo hành lý vội vã chạy lên xe.

- Đi sân bay, mau.
Tam ca trầm giọng nói.

Xe phóng như bay, Giang Ninh ngoài cửa sổ rất đẹp.

Giang Ninh là nội tình cố đô của nhiều triều, sự hùng vĩ và to lớn của đại kiều Trường Giang, thành phố này hòa quyện nguyên tố văn hóa cổ điện và nguyên tố văn minh hiện đại, cấu thành một sức hấp dẫn rất độc đáo.

Nhưng những cái này, Trần Kinh chẳng cảm thấy gì.

Hắn luôn nhắm mắt, dựa vào ghế ngồi sau lưng, giống như đang ngủ thật say.

Tới sân bay, hắn vẫn ngơ ngẩn như trước, Tam ca bận trước bận sau đăng ký, dẫn Trần Kinh đi làm kiểm tra an ninh.

Sau đó xách các túi lớn tới phòng chờ máy bay.

Từ đầu đến cuối Trần Kinh không nói một câu, ánh mắt của hắn vẫn luôn nghiêm túc, môi cắn chặt, sự trầm mặc này, ngay cả người thích nói cười như Tam ca cũng cảm thấy áp lực, không dám thể hiện thái độ bình thường.

- Các quý khách, đội bay chuyến bay số C530 từ Giang Ninh tới Việt Châu mời lên máy bay từ cửa số hai…

Loa thông báo ở sân bay vang lên ba lượt, Trần Kinh vẫn không hề động đậy.

- Chủ nhiệm, bắt đầu lên máy bay.
Tam ca tới gần hạ giọng nói.

Trần Kinh đứng dậy, hờ hững liếc nhìn phía sau, có chút ngẩn ngơ đi về phía lối lên máy bay.

Dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không xinh đẹp, Trần Kinh tiến vào khoang hạng nhất.

Hắn ngồi xuống không bao lâu, một nữ tiếp viên uyển chuyển đi tới, trên tay cầm một điện thoại vệ tinh, nói:
- Chào ngài, xin hỏi ngày là Trần tiên sinh?

Trần Kinh sửng sốt bật thốt:
- Là tôi, điện thoại của tôi sao?

Tiếp viên hàng không dịu dàng mỉm cười, đưa điện thoại cho Trần Kinh.

- Alo, tôi là Trần Kinh, ngài là ai?

- Chủ nhiệm Trần.
Tiếng Tả Soái.

- Chủ nhiệm Trần, có mấy cuốn sách tôi đã sắp xếp gửi chuyển phát tới Việt Châu, đây là quà Bí thư tặng cậu, Bí thư bảo tôi chuyển lời cho cậu, đọc sách nhiều, đọc sách hay, hy vọng cậu bất cứ lúc nào cũng không mất đi bản sắc của người đọc sách.

Trần Kinh sửng sốt, rốt cuộc không kìm nổi, sống mũi cay cay, nước mắt tràn ra.

Vùi đầu vào sopha trên lan can, không ngờ khóc thành tiếng giống như đứa trẻ…

Máy bay đã khởi hành, từ đường băng tăng tốc nhanh chóng phi lên trời, nhanh chóng biến mất trên bầu trời mờ mịt, Trần Kinh như bị dao cứa vào tim, cứ ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa.



Động tác của Tỉnh ủy Lĩnh Nam rất nhanh.

Ngày thứ ba sau khi họp hội nghị thường vụ, Ban tổ chức Tỉnh ủy công bố tin bổ nhiệm nhân sự trên website.

Bổ nhiệm Chủ nhiệm Khương Thiếu Khôn vốn là chủ nhiệm phòng Đốc Tra làm Phó bí thư Thành ủy Hoàn Thành, Phó chủ tịch thành phố, quyền chủ tịch thành phổ, cũng đề tên đề cử chức Chủ tịch thành phố.

Bổ nhiệm Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế Trần Kinh đảm nhiệm chức Phó bí thư Thường ủy, ủy viên Thành ủy thành phố Hoàn Thành.

Hai tin bổ nhiệm nhân sự này rất ngắn, mỗi thông báo chỉ chừng mười mấy chữ.

Nhưng việc công bố hai chức danh này cũng khơi lên một trận sóng lớn trong toàn tỉnh.

Không thể không nói, việc bổ nhiệm này nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.

Khương Thiếu Khôn thì có thể hiểu được, ông ta công tác ở Tỉnh ủy nhiều năm, phục vụ hai đời Bí thư, có mạng lưới quan hệ rất rộng trong toàn tỉnh Lĩnh Nam, Tỉnh ủy lần này sắp xếp ông ta tới Hoàn Thành chủ trì công tác chính quyền, điều này chứng minh Tỉnh ủy rất coi trọng công tác Hoàn Thành.

Nhưng Trần Kinh đi Hoàn Thành, điều này lại nằm ngoài tưởng tượng của nhiều người.

Gần dây Trần Kinh ở Lĩnh Nam bộc lộ tài năng, nghiêm nhiên trở thành một người nổi bật trong thế hệ cán bộ trẻ.

Nhưng sắp xếp Trần Kinh đi Hoàn Thành…

Phải biết rằng Hoàn Thành điều chỉnh nhân sự, công tác này được rất nhiều người quan tâm.

Vì Tỉnh ủy coi trọng cao độ đối với Hoàn Thành, cực kỳ thận trọng với việc điều chỉnh bộ máy Hoàn Thành.

Điều này dẫn tới việc mặc dù tất cả mọi người đều biết công tác của Hoàn Thành không dễ khai triển, đó là một cái sạp loạn.

Nhưng mấy vị trí này này lại tranh đoạt rất kích liệt.

Người lăn lộn trên chính đàn nhiều năm vốn không ngốc, tất cả mọi người đều rõ, vì Tỉnh ủy coi trọng cao độ, cán bộ tiến vào Hoàn Thành lúc này trước tiên phải là người các lãnh đạo Tỉnh ủy cùng nhận thức cao độ.

Có thể được lãnh đạo Tỉnh ủy cùng nhận thức, đây là vinh dự lớn lao.

Quan trọng hơn, nếu có thể tạo ra thành tích ở Hoàn Thành, thành công mặt mày rạng rỡ, vậy hào quang kia sẽ che mờ thành tích của bất kỳ thành phố nào khác trong tỉnh.

Cái mà người làm quan cầu là gì?

Chẳng qua là tạo nên thành tích, được lãnh đạo chú ý, được lãnh đạo khẳng định.

Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, công tác Hoàn Thành rõ ràng khó.

Nhưng nếu hiện tại có thể tạo ra thành tích ở cương vị này, vậy cũng hàm ý là có cơ hội trước nay chưa từng có.

Không biết bao nhiêu người, vì tranh thủ cơ hội như vậy mà tận hết sức lực.

Nhưng hiện tại, Tỉnh ủy không ngờ sắp xếp Trần Kinh đi đảm nhiệm chức Phó bí thư Hoàn Thành, Trần Kinh trẻ như vậy, Tỉnh ủy đã tin tưởng hắn như vậy?

Trong lúc nhất thời, truyền thông tranh nhau đưa tin, trên chính đàn cũng rộ lên nghị luận chưa từng có.
Bình Luận (0)
Comment