Quan Sách

Chương 952

Nhạc Vân Tùng cười nói với Trần Kinh, nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm.

Trần Kinh chọn nói chuyện một mình với ông ta sau khi hội nghị kết thúc, muốn thoái thác trọng trách này, cần phải rất khéo léo mới được.

Lúc này đã rất rõ ràng, Khương Thiếu Khôn quán triệt thi hành rất chặt.

Hắn vừa nhậm chức đã phải nắm ngay ba hòn lửa trên tay.

Nếu như đem Khương Thiếu Khôn so sánh với một con trâu đực cắm đầu cắm cổ đâm về phía trước, Nhạc Vân Tùng có lẽ không yên tâm để con trâu đực này kéo kinh tế Hoàn Thành phát triển về phía trước được.

Trâu đực nếu nổi điên, luôn cần có người kéo cái đuôi lại phía sau, nếu không cục diện không được khống chế, hậu quả ai có thể gánh vác nổi?

Nhạc Vân Tùng sắp xếp Trần Kinh phụ trách công tác này, thực ra chính là hy vọng Trần Kinh có thể đảm đương vai trò ấy.

Lần này Hoàn Thành tiếp nhận hai cán bộ điều động từ tỉnh về, áp lực của Nhạc Vân Tùng rất lớn.

Hai người này đều không phải loại đơn giản, ông ta biết phải làm sao?

Không còn nghi ngờ gì nữa, lấy gậy ông đập lưng ông, mới chính là biện pháp tốt nhất.

Nhưng hôm nay, Trần Kinh lại khéo léo từ chối ông ta.

Lời từ chối được nói vào thời điểm thích hợp, Trần Kinh ẩn ý hy vọng lời từ chối này chỉ hai người biết.

Điều này có ý nghĩa gì?

Điều này có nghĩa là Nhạc Vân Tùng có thể tận tình quán triệt ý tưởng của mình, cho dù ông có bất đồng thế nào với Khương Thiếu Khôn, Trần Kinh vẫn là quay lưng về phía ông ta.

Trên chính đàn thường nói về “quyền – trách”, cái gọi là quyền – trách chính là quyền lực và trách nhiệm.

Có quyền thì sẽ có trách nhiệm tương ứng.

Nhạc Vân Tùng hiện nay có thể nhẹ nhàng thảnh thơi mà hưởng thụ quyền lực, nhưng lại không cần gánh những áp lực và trách nhiệm, Trần Kinh cam nguyện đứng về phía ông ta, trên đời này nào lại có chuyện tốt đẹp như vậy?

Nhạc Vân Tùng mới đầu căn bản không tin.

Nhưng Trần Kinh nói rất thành khẩn, cũng không phải ông ta không tin.

Cuối cùng, Nhạc Vân Tùng cũng “miễn cưỡng đồng ý” yêu cầu của Trần Kinh.

Mà cũng tận lúc này này, Nhạc Vân Tùng mới nghĩ tới, Trần Kinh quả thực không hề đơn giản. Cũng không thể vì hắn trẻ tuổi mà có thành kiến với hắn được.

Nhạc Vân Tùng cũng coi như đã lăn lộn cả đời trên chốn quan trường, nhưng người có lòng dạ và tầm nhìn xa như Trần Kinh cũng chưa gặp nhiều.

- Phải rồi, Bí thư Nhạc, vẫn còn một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài. Trưởng ban thư ký Vương có nhắc chuyện chúng ta có đoàn khảo sát đi Hong Kong, chuyện này đã được sắp xếp từ rất lâu rồi. Nội dung khảo sát đề cập tới các lĩnh vực như thương mại kinh tế, quản lý…

Trước nắt hình như vẫn chưa có quyết định cuối cùng trong công tác chọn người tham gia đoàn khảo sát.

Mấy ngày nay tôi nghĩ thế này, tôi thấy cơ hội này rất quan trọng.

Chúng ta cũng tới lúc phải ra mặt xem thế nào rồi, Hong Kong cách ta cũng không bao xa, nhưng người ta thì phát triển như vậy, trình độ hiện đại hóa cao như vậy, sức sống và tiềm lực kinh tế mạnh như vậy.

Thành phố của họ có thể là thành phố phát triển trăm năm, chúng ta mới cải cách mở cửa có vài chục năm, sao lại thiếu sức sống như vậy?

Cho nên tôi muốn chủ động xin đảm nhiệm vị trí trưởng đoàn, tôi khá thông thuộc Hong Kong, tôi từng học ở đó, tôi cũng khá tự tin để dẫn đoàn!

Trần Kinh nói rất tự nhiên.

Nhạc Vân Tùng có phần ngạc nhiên, đáp:
- Cậu dẫn đoàn đi Hong Kong? Vậy… được, được chứ, tôi vẫn đang đau đầu vì vấn đề này. Cấp bậc của lãnh đạo dẫn đoàn khảo sát quá thấp, sẽ ảnh hưởng tới cả thành quả khảo sát, cũng đang định để tôi đi, nhưng hiện giờ mọi chuyện đang chồng chất một đống lớn như vậy, tôi sao có thể yên tâm được?

Cậu đi thì tốt, chuyện này tôi có thể can thiệp!

Trần Kinh đáp:
- Vậy thì cảm ơn Bí thư nhiều! Tôi bảo đảm sẽ quản lý tốt cán bộ đoàn khảo sát lần này, để mọi người đều có thu hoạch tốt!

Nhạc Vân Tùng cười, hai người bắt tay nhau rồi chia ra mỗi người một ngả.

Vừa quay đầu, Nhạc Vân Tùng đã cảm thấy một tảng đá đè nặng trong lòng được trút bỏ.

Trần Kinh dẫn đoàn khảo sát tới Hong Kong, tất nhiên sẽ vắng mặt trong kỳ họp thường vụ thông lệ vào cuối tháng.

Mà hội nghị thường vụ lần này, sẽ liên lụy tới một số vấn đề lớn về nhân sự.

Mấy ngày nay cũng vì những sóng gió phía Ban tổ chức, mơ hồ khiến đề tài thảo luận về nhân sự tăng lên.

Dường như không ai có thể thăm dò được thái độ của Trần Kinh, trên tay hắn đang nắm thứ gì.

Nếu như trước hội nghị thường vụ hắn lại báo cáo những chuyện trái với “Hiến pháp” với Ủy ban thường vụ, vậy thì hướng phát triển của đề tài thảo luận về nhân sự sẽ rất khó lường.

Mà lúc này hắn lại chủ động đề nghị được tới Hong Kong công tác, đây mới chỉ là một mặt, chỉ e lảng tránh phiên họp thường vụ lần này mới là nguyên nhân chủ yếu.

Ban tổ chức chỉnh đốn tác phong của bộ máy nội bộ, Trần Kinh giơ cao, nay lại đánh khẽ.

Mục đích nhắm tới hắn đều đã đạt được, đó chính là chỉnh đốn lại Ban tổ chức, xác lập sự khống chế hoàn toàn Ban tổ chức của Chu Quốc Hoa.

Đạt được mục đích, sau đó nhẹ nhàng chuyển mình, không phải vướng bận nhiều trong vấn đề này nữa.

Những điểm nên đánh vào đều chỉ đánh một vài cái, chín quá hóa nẫu, nếu như thực muốn lôi ra hết tất cả những món nợ cũ, sẽ khiến rất nhiều người không chịu nổi.

Trần Kinh vừa mới tới Hoàn Thành, chỗ đứng vẫn chưa chắc chắn, nếu lại gây thù chuốc oán với tất cả mọi người thì quả là không sáng suốt, điểm này thì Trần Kinh nhận thấy rất rõ ràng…



Về tới văn phòng, Trương Quốc Dân đỏ bừng mặt đứng ngoài cửa, nước mắt cũng chực trào ra.

Trần Kinh cau mày hỏi:
- Tiểu Trương, sao vậy? Sao bộ dạng lại như thế này?

Trương Quốc Dân đưa cho Trần Kinh một tờ báo, nói:
- Bí thư Trần, ngài đọc tin này đi, đây…

Trần Kinh nhận lấy tờ báo, vừa nhìn liền nhận ra là tờ báo Phương Nam số mới nhất.

Ở trang thứ ba là một cái tít lớn “Phóng viên thâm niên của báo Hoàn Thành bị xóa tên, nghi vấn do đắc tội với lãnh đạo cấp cao thành phố”

Trần Kinh nhăn mày, đọc từng từ từng chữ một của bài báo.

Từ ngữ của bài viết rất sắc nhọn, ý tứ phê phán giữa những câu chữ hết sức hàm súc, mũi giáo chỉ thẳng vào quyền tự do ngôn luận, phê bình chế độ lãnh đạo gia trưởng của Đảng ủy chính quyền địa phương, không thể nghe thấy những ý kiến khác nhau của dư luận.

Mà vấn đề bài viết đề cập tới lại có liên quan tới bài tố giác về dịch vụ tươi mát của khách sạn Hoàn Thành.

Trần Kinh cầm theo tờ báo, đi vào phòng làm việc của mình, Trương Quốc Dân cúi đầu theo sau, nói:
- Bí thư, tôi muốn tự kiểm điểm!

Trần Kinh ngẩng đầu nhìn anh ta, nói:
- Cậu kiểm điểm cái gì? Vì một bài viết chân thực, khiến một phóng viên phải từ chức, chuyện này đến tôi cũng không ngờ tới, cũng chẳng thể trách được cậu!

Trần Kinh đặt tờ báo lên mặt bàn, nói:
- Cậu sắp xếp một chút đi, tôi muốn gặp mặt phóng viên bị khai trừ kia một lần!

- Vâng!
Trương Quốc Dân đáp, môi run run, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc lại không dám mở miệng.

- Đi đi! Cậu còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau đi làm việc đi!
Trần Kinh nhíu mày nói.

- Vâng!
Trương Quốc Hoa cầm theo tờ báo đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa anh ta liền gọi một cuộc điện thoại, sau khi được nối máy, anh ta liền nghiêm khắc nói:
- Tiểu Linh, hôm nay cô tan làm thì về nhà đợi tôi!

Đầu máy bên kia truyền tới một giọng nữ:
- Anh hung dữ cái gì? Còn đòi tôi phải tan làm đúng giờ, anh thì được mấy lần tan làm đúng giờ rồi?

Trương Quốc Dân sững người, thở dài một hơi như muốn bỏ cuộc, nhưng rất nhanh, ngữ khí của ông ta lại trở nên cứng rắn hơn:
- Cô không cần nói với tôi những chuyện không ích gì đó, sau khi tan làm chúng ta nói chuyện sau!

Trương Quốc Dân cúp máy, mồ hội lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Vừa rồi ông ta không dám nói với Trần Kinh, Trần Tiểu Linh ký tên trên bài phát biểu của báo Việt Châu chính là vợ ông ta.

Vì bài báo về chuyện khách sạn Sở Giang cung cấp dịch vụ tươi mát lần trước, phóng viên Tô Vệ Hoa của báo Sở Giang sau đó đã bị Ban Tuyên giáo yêu cầu xử lý nghiêm khắc, tòa soạn do không thể gánh nổi áp lực, chỉ đành khai trừ anh ta.

Cũng vì chuyện này, khiến Trần Tiểu Linh cũng đang công tác tại tòa báo Sở Giang không vui.

Trương Quốc Dân phải nói đã quá hiểu bà vợ này của mình rồi.

Tuy là phụ nữ, nhưng hiệp nữ không kém đấng mày râu, căm hận cái ác, khí phách can vân.

Tô Vệ Hoa và cô thường xuyên cộng tác trong công việc, quan hệ hai bên vô cùng thân thiết, Tô Vệ Hoa ra đi không rõ ràng như vậy, cô thực sự là nuốt không trôi cục tức này.

Trương Quốc Dân biết được chân tướng chuyện này, tận tình khuyên bảo cô vợ, để cô không gây rắc rối.

Trần Tiểu Linh lúc đó vui vẻ đồng ý, nào ngờ quay đi ngoảnh lại lại gây ra chuyện lớn như vậy.

Trương Quốc Dân cũng không biết phải làm sao để thu xếp chuyện này.

Ông ta không dám tưởng tượng, nếu như Trần Kinh biết được người viết bài báo này chính là vợ mình, thì sẽ dẫn tới hậu quả gì.

Trương Quốc Dân tham gia công tác cũng đã lâu, con đường làm quan khó tránh lúc lên lúc xuống.

Trước đây ông ta từng phụng sự qua một nhiệm kỳ phó chủ tịch tỉnh, nhưng ông ta lại vì cố ý vi phạm kỷ luật mà bị tống giam.

Kể từ đó, con đường làm quan của Trương Quốc Dân đã gặp phải Waterloo*.
*chú thích: thảm bại.

Tuy rằng anh ta có tài, nhưng có vị lãnh đạo nào lại đồng ý dùng một người xui xẻo? Ai không muốn gặp được điềm lành?

Cũng chính lần này, ông ta theo Trần Kinh. Trần Kinh tuổi trẻ tài cao, nào có kiêng kị những điều như vậy, về mặt dùng người cũng rất mạnh dạn, chẳng ngại dùng ông ta.

Trương Quốc Dân đã tự nhắc nhở mình không biết bao nhiêu lần, cơ hội lần này bản thân nhất định phải nắm cho chắc.

Trong công tác ông ta luôn chú ý từng ly, đi sớm về muộn, cận thận về mọi mặt.

Nhưng ông ta có làm tốt hơn nữa cũng sao chứ? Chỉ tính bài viết này của vợ ông ta thôi, cũng có thể khiến ông ta đối mặt với thất bại!

Trương Quốc Dân ngồi tại phòng làm việc, ngồi trên ghế mà như ngồi đống than, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, lại không thể nghĩ ra đối sách nào.

Cũng không biết đã ngây ngốc tiễn Trần Kinh thế nào lúc tan làm, ông ta vội vàng gọi xe về thẳng nhà.

Ông ta vừa vào nhà, thì cô vợ Trần Tiểu Linh cũng về tới nơi.

Ông ta liền đứng dậy xông ra cửa.

Trần Tiểu Linh đeo chiếc ví nhỏ, miệng ngân nga một điệu dân ca, bộ đầm công sở vừa vặn càng tôn thêm dáng người duyên dáng yểu điệu.

Trương Quốc Dân kéo cô lại, bị cô lườm cho một cái, lạnh lùng nói một câu:
- Anh muốn thế nào? Định gây bạo lực gia đình với tôi?

Trương Quốc Dân lập tức như quả bóng bị xì hơi, kinh ngạc đứng đờ ra, một câu cũng không nói lại được.

Trần Tiểu Linh khẽ hừ một cái rồi nói:
- Anh xem anh đức hạnh chưa kìa, cũng chỉ là một chân thư ký quèn, lại phải khúm núm nịnh bợ đến thế. Muốn tôi nói về Bí thư Trần của các anh thế nào, thì cũng chính là loại người thi hành chính sách gia trưởng đấy thôi! Tôi chẳng cần nhìn ai xa, xem anh lúc này thế nào là đủ hiểu hết.

Lúc nào chẳng thấy anh đối với tôi thế này? Sao vừa mới lên làm thư ký, đã thành nô tài rồi?

- Cô…
Trương Quốc Dân tức tới đỏ mặt tía tai, giơ tay chỉ vào Trần Tiểu Linh.

Trần Tiểu Linh ưỡn ngực, nói:
- Anh thử xem, thử giở cái uy phong nam tử hán của anh ra trước mặt tôi xem! Trần Tiểu Linh tôi làm việc không thẹn với lương tâm, Tiểu Tô chẳng phải chỉ có quan hệ hợp tác công việc với tôi, cậu ấy còn là anh em với anh nữa đấy. Anh nói xem, tình nghĩa của anh đi đâu cả rồi?

Khốn nạn nhất là cậu ta không hiểu sao đùng cái liền bị khai trừ, đây có còn là trời đất của Đảng nữa không đây?

Tôi cũng không tin một chân Phó Bí thư Thành ủy như hắn lại có thể một tay che cả bầu trời, Hoàn Thành không giải quyết được thì tôi sẽ lên tỉnh, Trần Tiểu Linh tôi cũng chẳng sợ bị khai trừ.

Trần Tiểu Linh càng nói càng kích động, cứ hễ cô kích động, Trương Quốc Dân lại nhụt chí.

Cả đời anh ta, tử huyệt lớn nhất chính là cô vợ này.

Rất nhiều người đều giễu cợt ông ta, nói cô vợ thì hung dữ, ông ta thì như phái nữ.

Nhưng ít người biết được rằng, tình cảm vợ chồng họ nhiều năm nay luôn rất kiểu mẫu, chồng hát vợ khen, rất ít khi mất mặt. Thế nhưng…

(còn nữa)

DG: dulactieu ^_^
Bình Luận (0)
Comment