Thư phòng.
Vệ Hoa cúi đầu đọc sách, tinh thần cực sa sút.
Trên chiếc ghế sô pha lớn trong phòng, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tương Minh Nhân giận dữ ngồi đó.
Vệ Hoa đang hút một điếu thuốc, bỗng thình lình dập tắt không thương tiếc, lắc đầu nói:
- Anh rể, nước ở Hoàn Thành rất sâu, công tác của em cũng vì vậy không hoàn thành được như ý!
Tương Minh NhânTương Minh Nhân nhíu mày nói:
- Vệ Hoa, đừng nói những lời ủ rũ ấy nữa, mấy năm nay có bao nhiêu cán bộ đi lên từ Hoàn Thành? Mới đầu tới Hoàn Thành cũng là do chú đề xuất, bây giờ thì hay rồi, mới gặp có chút khó khăn đã lại nghĩ đường lui sao?
Tương Minh Nhân hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp:
- Chú đấy, vấn đề lớn nhất chính là không thành thục về chính trị, nghĩ chuyện gì cũng quá đơn giản, luôn cho rằng mọi chuyện mình đều đã nghĩ thông suốt cả, trên thực tế thì chẳng thông được cái gì cả. Bây giờ chú cũng biết sai rồi, hiện giờ cũng đã biết vấn đề nằm ở đâu, nếu như lập tức sửa chữa, tuy là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng cũng không phải đã quá muộn.
Nếu không vị trí mới lần này của chú sẽ thành ra thất bại hoàn toàn. Vào thời điểm trọng yếu này, khí thế không thể giảm sút, điều này tôi đã nói với chú bao nhiêu lần rồi!
Vệ Hoa lắc đầu, cuộn người vào sô pha, chẳng nói lời nào.
Vấn đề nhân sự Hoàn Thành có sự thay đổi, đặc biệt là vị trí cục trưởng cục Công an được sở tỉnh điều động tới, lúc này đối với ông ta mà nói chính là một sự đả kích khổng lồ.
Thân là Bí thư chính trị pháp luậtUỷ ban chính trị pháp luật, nhưng lãnh đạo bộ máy công an, kiểm sát, tòa án dưới quyền đều không ủng hộ ông ta.
Điều này mang tới rất nhiều phiền phức cho công tác của ông ta, ông ta rất muốn quán triệt ý chí của mình, nhưng có thể quán triệt tới đâu được đây?
Nghiêm trọng hơn là, ông ta đã quá tin tưởng vào “tình bạn” giữa mình và Khương Thiếu Khôn.
Quên mất rằng nền móng của Khương Thiếu Khôn tại Hoàn Thành rất bất ổn.
Vào lúc này, việc ổn định vị trí của mình đối với Khương Thiếu Khôn quan trọng hơn tiền đồ của Vệ Hoa rất nhiều.
Vệ Hoa phải dựa vào ông ta, cũng là do đã đắc tội với Nhạc Vân Tùng, cuối cùng Khương Thiếu Khôn không thể không thỏa hiệp. Tuy rằng lần này đã khiến Khương Thiếu Khôn chủ động tới tìm ông ta nói chuyện, còn thực lòng động viên ông ta.
Nhưng động viên như vậy chẳng khác nào xát muối lên miệng vết thương hở của Vệ Hoa, càng khiến ông ta cảm thấy khó chịu!
Khương Thiếu Khôn buông tay, Nhạc Vân Tùng cũng không chào đón.
Hiện nay hai vị lãnh đạo chủ chốt của thành phố đều treo ông ta lên như vậy, tâm trạng ông ta lúc này thế nào hoàn toàn có thể đoán được.
Tương Minh Nhân nói rất hay, ông ta không thành thục về chính trị, mà hậu quả do sự không thành thục này gây nên, chính là hiện giờ ông ta căn bản không còn cách nào để tiếp tục sinh tồn trong cái khe hẹp này nữa, hay có thể nói ông ta giờ đã lâm vào bước đường cùng.
Rầm! một tiếng, cánh cửa bật mở.
Bà vợ Tương Minh Nhân – Vệ Giai Mỹ hét lớn:
- Hai người đàn ông các anh trốn trong thư phòng làm gì thế? Có chuyện quốc gia đại sự gì phải bàn đâu? Khách khứa đến đến nơi rồi kia kìa, hai người đúng là chẳng khác gì ông trời nhỉ, một mình tôi xoay sở thế nào dưới bếp đây?
Tương Minh Nhân luôn giữ tác phong liêm khiết, vốn dĩ nhà của lãnh đạo cấp phó bộ hoàn toàn có thể thuê người giúp việc, nhưng ông ta lại nghĩ cho người bạn đời đã về hưu của mình, vẫn còn rất khỏe mạnh, nên không đồng ý thuê giúp việc như vậy.
Thường ngày cả nhà ăn gì, đều do một tay bà xã làm, còn ông thì giúp mấy việc lặt vặt.
Chút thời gian rỗi rãi sau giờ làm việc căng thẳng, về cùng thổi cơm với vợ, cả nhà cùng làm mấy món ăn bình dân ngon lành, đây mới gọi là gia đình hạnh phúc.
Vệ Giai Mỹ trách móc một câu như vậy, Vệ Hoa lập tức đứng dậy đáp:
- Chị, em xuống giúp, chị để anh rể nghỉ ngơi chút! Anh ấy bận rộn cả ngày mệt lắm rồi!
Tương Minh Nhân đứng lên nói:
- Chúng ta cùng đi, ai cũng bận rộn hết!
Tương phu nhân Vệ Giai Mỹ phàn nàn:
- Thằng nhóc Quân Quân này bị sao đấy? Sao giờ này mà vẫn chẳng thấy về?
Tương Minh Nhân cười đáp:
- Hôm nay nó không về đúng giờ được đâu, sếp tổng về Việt Châu, nó sớm đã phải vội vội vàng vàng đi đón lãnh đạo rồi. Chẳng biết bao giờ chúng ta mới được con trai nhiệt tình đón tiếp như thế đây?
…
Trần Kinh vô cùng kinh ngạc.
Tới nhà Tương Minh Nhân rồi hắn mới phát hiện Vệ Hoa cũng đang ở đó.
Vệ Hoa đang ở đó nhìn thấy Trần Kinh cũng có vẻ rất bất ngờ, hai người bắt tay, ông ta nói:
- Bí thư Trần, trong lòng tôi cứ thấy buồn bực, Quân Quân tính tình khó bảo là vậy, là người nào lại có thể khiến nó vội vàng đi đón như vậy, hóa ra là cậu! Cũng phải là cậu thì mới có cách, chứ thân làm cậu như tôi đứng trước mặt nó cũng thường xuyên rơi vào thế hạ phong!
Không nghi ngờ gì nữa, Vệ Hoa trong lúc lơ đãng đã nói ra mối quan hệ của mình với Tương Minh Nhân.
Trần Kinh lúc này mới mơ hồ nghĩ tới Tươn phu nhân cũng mang họ Vệ.
Tính ra thì cũng thật thú vị, gia đình Tương Minh Nhân có ba người, mang ba họ khác nhau.
Chung Quân không mang họ cha, cũng không mang họ mẹ, chuyện này quả thực rất hiếm gặp.
Bởi vì chỉ là bữa tiệc gia đình, vì vậy mọi người rất thoải mái.
Hôm nay biểu hiện của Chung Quân rất tốt, còn đặc biệt làm công tác phục vụ, ly rượu của Trần Kinh vừa hết, cậu ta liền tới rót rượu ngay, nhiệt tình tới mức khó mà tưởng tượng.
Nhìn qua còn thấy vợ chồng Tương Minh Nhân và Vệ Hoa cũng phải phát tị.
Đứa con ương ngạnh khó bảo, thường ngày còn chẳng thèm nói chuyện với mọi người trong nhà.
Dùng cách nói của Vệ Giai Mỹ, hôm nay mọi người đều được hưởng chút hương của Trần Kinh, cũng nuôi cậu ta đến mấy chục năm rồi, lần đầu tiên mới được hưởng phúc của cậu con trai.
Tương Minh Nhân ở nhà cũng không còn cái uy của Trưởng ban thư ký, ông ta chỉ nhỏ nhẹ nhắc Trần Kinh uống rượu, nhắc tới Vệ Hoa, ba người nâng ly cạn chén, uống rất thoải mái.
Không khí hòa hợp vô cùng, dường như những chuyện nhấp nhô chốn quan trường kia, những chuyện danh lợi cạnh tranh trong lúc này cũng đều phai hết, duy chỉ có những tiếng xưng huynh gọi đệ nơi bàn rượu, những chuyện trên trời dưới đất được nhắc tới mới là thực.
Rượu quá tam tuần, Vệ Giai Mỹ dùng cơm xong rời bàn, Chung Quân liền gia nhập chiến đoàn.
Tương Minh Nhân lại nâng chén cùng Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, Vệ Hoa không hiểu chuyện ở Hoàn Thành, trong công tác thiếu chiến lược, trong quan hệ thì đoán ý người đặc biệt kém, điều này thực sự khiến tôi lo lắng!
Ông ta ngập ngừng rồi tiếp:
- Nhưng con người Vệ Hoa thì tôi hiểu, bản chất chú ấy thì tốt, suy nghĩ đơn thuần, chỉ một lòng muốn cống hiến, gây dựng nên thành tích gì đó. Dựa vào năng lực của chú ấy, thì hoàn toàn có thể đạt được thành tích tốt, chỉ là tính cách thì…
Ông ta chậm rãi lắc đầu.
Vệ Hoa uống rượu vào, sắc mặt thay đổi thế nào khó mà biết được.
Nhưng lúc ông ta xấu hổ thì khó mà giấu.
Lời nói của Tương Minh Nhân rất nặng, ông ta đường đường là cán bộ cấp phó giám đốc sở, ủy viên thường trực thành ủy, vậy mà lại bị Tương Minh Nhân đánh giá như vậy, thực khiến ông ta không còn mặt mũi nào.
Trần Kinh cũng rất lúng túng, hắn nói:
- Trưởng ban thư ký, Bí thư Vệ là người có nhiều ý tưởng, tôi vẫn luôn rất ủng hộ công tác của anh ấy. Hơn nữa sau này sẽ vẫn phải tiếp tục ủng hộ ấy chứ. Tôi vẫn luôn cho rằng, tiềm lực công tác chính trị pháp luật của Hoàn Thành là rất lớn, không gian để Bí thư Vệ phát huy năng lực của mình thì có, tuy trước mặt tạm thời có chút bất động, không chứng mình được gì…
Tương Minh Nhân chỉ vào Vệ Hoa, nói:
- Hoa Tử, chú nghe thấy rồi chứ! Bí thư Trần Kinh của các chú còn có tầm nhìn xa trông rộng hơn chú rất nhiều, anh vẫn luôn nói với chú, không nên để thành bại nhất thời làm rối loạn tinh thần, chú lại không chịu nghe. Vừa mới xảy ra chút chuyện, lòng dạ đã không chịu nổi áp lực.
Tố chất tâm lý như vậy, sao có thể đảm nhận vị trí lãnh đạo cao cấp cho được?
Vệ Hoa hổ thẹn gật đầu đáp:
- Anh rể, anh phê bình đúng lắm, em về nhất định sẽ lấy lại tinh thần, cần cù làm việc!
Chung Quân bỗng lên tiếng:
- Cậu ơi, cha cháu vẫn thường nói cháu theo người tốt thì phải học tính tốt, cậu cũng có thể học hỏi kinh nghiệm của cháu đây, thường xuyên theo học hỏi Bí thư Trần, cháu đảm bảo con đường làm quan tại Hoàn Thành của cậu sẽ rất suôn sẻ, vang danh khắp chốn!
Dù sao Chung Quân cũng còn trẻ tuổi, nói chuyện không suy nghĩ quá nhiều.
Kẻ là vãn bối hư cậu ta vừa nói lời này, Vệ Hoa liền thành ra khóc dở mếu dở.
Tương Minh Nhân cau mày nói:
- Tiểu tử nói linh tinh gì đấy! Chúng ta nói chuyện sao con lại xen vào?
Chung Quân lẩm bẩm:
- Con cũng chỉ tùy tiện nói một câu thế thôi! Con sớm đã nhận ra không thể quá tin tưởng vào Khương Thiếu Khôn của Hoàn Thành. Cậu tin tưởng loại người như vậy, rõ ràng là đi nhầm hướng!
Cậu ta ngập ngừng rồi tiếp:
- Chẳng phải có câu thành ngữ thế nào ấy nghỉ? Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Cách làm của cậu chính là trống đánh xuôi kèm thổi ngược!
Vệ Hoa cười cười, rồi chúi đầu uống một ly rượu.
Trần Kinh nói:
- Chung Quân, miệng lưỡi cậu đúng là càng ngày càng trơn rồi đấy, ai lại đi nói cậu mình như vậy?
Chung Quân vội hé miệng, thè lưỡi rồi ngoan ngoãn không nói gì nữa, mũi kiếm sắc nhọn vừa rồi cũng thu hết lại.
Trước mặt Trần Kinh, cậu ta rất ngoan ngoãn, Trần Kinh mà nổi giận, cậu ta sẽ sợ chết khiếp.
Đây đều là bóng đen ám ảnh từ Ban hợp tác kinh tế, cũng chính là căn nguyên khiến cậu ta sùng bái Trần Kinh.
Cậu ta bước chân vào chính đàn, Trần Kinh chính là người dẫn đường của cậu. Tài hoa và bản lĩnh vốn có của Trần Kinh, cậu ta đều đã từng được tận mắt chứng kiến.
Về mặt tuổi tác, Trần Kinh có hơn cậu ta vài tuổi, cũng chỉ nội trong phạm vi tuổi tác, cũng không thể nghi ngờ Trần Kinh có sự khác biệt, có lý do để trở thành đối tượng được cậu ta tôn sùng.
Trần Kinh nâng chén rượu nói:
- Bí thư Vệ, nào, tôi kính anh một ly! Tôi vẫn muốn nhắc lại câu này, trước nay tôi luôn cho rằng công tác chính trị pháp luật cần phải lấy anh làm trung tâm. Trước đây tôi nghĩ vậy, bây giờ cũng vẫn là ý nghĩ ấy, hy vọng trong công tác sau này, anh có thể dựng nên cây cầu ấy!
Vệ Hoa chạm chén với Trần Kinh, đáp:
- Đa tạ, đa tạ Bí thư Trần!
Rồi ông ta uống cạn ly rượu của mình, nhưng nỗi khổ tâm trong lòng không hề thuyên giảm.
So với Trần Kinh, ông ta vẫn thấy sức ảnh hưởng của Khương Thiếu Khôn lớn hơn một chút.
Rốt cuộc Trần Kinh cũng chỉ là cấp phó, còn Khương Thiếu Khôn thì đường đường là chủ tịch thành phố chính thức.
Ông ta trông cậy vào Khương Thiếu Khôn để cuối cùng rớt xuống kết quả này, nếu theo chân Trần Kinh lăn lộn ngay từ đầu, có lẽ cũng không tới mức như hiện nay!
Vì vậy, cho dù hôm nay anh rể có cho ông ta cơ hội lớn như thế này, ông ta vẫn không ôm ấp quá nhiều kỳ vọng ở Trần Kinh.
Nền móng của Trần Kinh ở Hoàn Thành rất yếu, công tác vẫn chưa thể độc lập, mặt nào cũng phải xem thái độ của Nhạc Vân Tùng mà làm.
Hiện nay hệ thống chính trị pháp luật đã thành ra như vậy, cũng không thể nương nhờ vào Trần Kinh được.
Người duy nhất có thể dựa dẫm vào lúc này chỉ có bản thân mình mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vệ Hoa liền thấy phấn chấn hơn.
Năm đó Hàn Tín còn phải chịu nỗi nhục lớn hơn nhiều, bản thân cũng chẳng qua là nhất thời thất bại, có đáng gì đâu chứ?
Cơ hội luôn phải chờ đợi mới có được, bản thân phải lưu tâm nhiều hơn nữa, phải len lỏi vào tiền tuyến Hoàn Thành, cuối cùng cơ hội nhất định sẽ xuất hiện thôi.
Quyền cục trưởng đương nhiệm không phải chính là một ví dụ sao?
Lão già đó trong vòng tám năm cũng chẳng có động tĩnh gì, rồi cứ nhẫn nại đợi trong tám đó, thu lại mọi tài trí của mình, hiện nay vừa có biến, ông ta liền cất tiếng, tại sao mình lại không thể học tập ông ta chứ?
Bữa cơm kết thúc, cũng đã không còn sớm nữa rồi.
Trần Kinh cáo từ rồi rời khỏi nhà Tương Minh Nhân, Tương Minh Nhân còn đích thân tiễn hắn.
Ông xua tay để Chung Quân và Vệ Hoa quay về trước, sau đó mới bắt tay Trần Kinh nói:
- Tiểu Trần, trước nay tôi vẫn luôn xem trọng cậu, Bí thư cũng rất coi trọng cậu! mà biểu hiện điềm tĩnh tại Hoàn Thành của cậu càng khiến chúng tôi tin tưởng hơn ở cậu, cậu cứ thế phát huy nhé!
Cánh tay còn lại của ông vỗ lên vai Trần Kinh nói:
- Vệ Hoa là người đồng chí tốt, nếu cậu biết cách dùng thì chú ấy sẽ mang lại hiệu quả rất lớn trong công tác đấy, mà cậu lại rất có tài trong chuyện này!
Trần Kinh gật đầu đáp:
- Cảm ơn lời động viên của Trưởng ban thư ký, tôi sẽ cố gắng!
(còn tiếp)
DG: dulactieu