Nhạc Vân Tùng hơi nhíu mày, bưng một chén trà chậm rãi uống.
Ông ta cũng không nhìn vẻ mặt của Trần Kinh.
Với bụng dạ của ông ta, suy xét một người thường là dùng tâm.
Không thể không nói biểu hiện hôm nay của Trần Kinh khiến ông ta rất ngạc nhiên, cũng khiến ông ta khó xử.
Nhìn ở bên ngoài, dường như là Khương Thiếu Khôn đã chiếm thế thượng phong, nhưng cục diện hiện tại bỗng nhiên có chút tinh tế.
Mặc dù còn có nguời vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng mấu chốt ở đây, Trần Kinh đã đem bóng đá cho Nhạc Vân Tùng.
Không thể không nói, điều này khiến cho Nhạc Vân Tùng có một cái khó.
Nhạc Vân Tùng cảm thấy, trong lúc vô ý, Trần Kinh có lẽ đã đem ảnh hưởng của mình đi sâu vào trong toàn bộ Thành ủy.
Nhạc Vân Tùng trước đây không hiểu được một số người trong Đảng ủy bày mưu đặt kế, nhưng Lâm Phong và Lâm Dĩ Nam đều không do dự mà ủng hộ Trần Kinh, điều này khiến cho Nhạc Vân Tùng ý thức được, Trần Kinh trong bộ máy Đảng ủy cũng đã làm rất nhiều .
Cục diện bây giờ là bốn đấu bốn.
Trên mặt lý luận là còn có Nhạc Vân Tùng và Kim Chính Miên hai người không bày tỏ thái độ.
Nhạc Vân Tùng nên biểu hiện thái độ như thế nào?
Như cách nghĩ trong đầu của Trần Kinh, Nhạc Vân Tùng rất nhanh liền có thể ngộ ra.
Trần Kinh vào lúc này là muốn đem mình thành một quân bài.
Bởi vì lúc này đối với Nhạc Vân Tùng, phán đoán được thái độ của Kim Chính Miên mới là trọng yếu.
Thái độ của Kim Chính Miên rốt cuộc là thái độ gì?
Nhạc Vân Tùng đột nhiêm cảm thấy bản thân có phần không chắc.
Cảm giác như vậy khiến cho lòng Nhạc Vân Tùng có chút không thoải mái.
Bời vì ông ta có cảm giác như vậy, có nghĩa là Trần Kinh đang gửi cho ông ta một thông điệp.
Thông điệp này rất rõ ràng rồi, nếu như Nhạc Vân Tùng trên rất nhiều mặt công tác, nếu quá để ý sự tồn tại của Trần Kinh, Thành ủy rất có thể sẽ bị chia rẽ.
Trần Kinh cũng không phải là ngồi không, hắn rất có năng lực, có khí phách làm được rất nhiều chuyện.
Mà năng lực vùng với khí phách của hắn, hôm nay được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong hội nghị thường ủy, hắn có thể ngang nhiên hống hách chống lại Khương Thiếu Khôn, cho đến bây giờ còn chưa phân thằng bại, điều này đã nói nên tất cả.
Nhạc Vân Tùng trong sự cổ động của Trần Kinh, cảm nhận được rất nhiều lời khuyên nhủ không rõ ràng, hoặc là nói cảnh cáo.
Ông ta đặt chén trà xuống, ông ta dự định là ngồi xem xét hổ đánh nhau, nhưng hiện tại, ông ta có thể thấy tính toán của mình có thể rất khác biệt rồi.
Nhưng …
Nhạc Vân Tùng vẫn muốn xem kết cục của trận đối đầu giữa Trần Khương.
Ông ta thản nhiên nói:
- Bí thư Trần hỏi ý kiến của tôi, nói câu thật lòng, bất luận là đồng chí Vệ Hoa hay đồng chí Đinh Đắc Quân, đều có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an, như thế này đi, tôi đem quyền quyết định cho lão Kim, tôi sẽ không phát biểu ý kiến nữa.
Nhạc Vân Tùng như mọi người dự đoán từ bỏ lựa chọn.
Tròng mắt Khương Thiếu Khôn hơi híp, Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Bí thư Kim, ông cho thái độ đi!
Kim Chính Miên gật đầu nói:
- Cảm ơn Bí thư đã tín nhiệm tôi, theo cách nhìn của tôi, vẫn là để cho đồng chí Vệ Hoa đảm nhiệm, đồng chí Vệ Hoa là Bí thư Uỷ ban chính trị pháp luật, để đồng chí ấy đảm nhiệm vị trí Cục trưởng cục Công an sẽ có lợi cho sự phát triển trong công việc, năng lực của đồng chí Đắc Quân không tồi, là một đồng chí tốt.
Nhưng làm Phó cục trưởng thường trực, đồng chí ấy hoàn toàn có thể chủ trì được công tác hàng ngày, năng lực của đồng chí ấy có thể được phát huy hết sức!
Kim Chính Miên vừa tỏ thái độ, hội trường thoáng chốc liền yên tĩnh tới cực điểm.
Trần Kinh đã đánh bại Khương Thiếu Khôn với số phiếu là năm bốn.
Khương Thiếu Khôn hung hăng, ở trước hội nghị thường ủy rõ ràng không thể lay động được Trần Kinh.
Cái này dường như rất bất ngờ.
Mà vừa rồi mấy vị ủy viên thường vụ bày tỏ thái độ đều ủng hộ Trần Kinh điều này thật bất ngờ.
Rốt cuộc, bọn họ ủng hộ ý kiến của Trần Kinh chỉ có bọn họ mới biết, bọn họ không biết Trần Kinh đã có dự liệu trước, đã nắm chặt được tình thế!
Khương Thiếu Khôn ánh mắt lóe lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Trần Kinh.
Qua thật lâu anh ta mới nói:
- Được, quyết định của hội nghị thường vụ tôi nhất định sẽ phục tùng, sự việc đồng chí Vệ Hoa đương nhiệm vị trí cục trưởng cục công an, chúng ta lập tức báo lên Sở tỉnh …
Trần Kinh nói:
- Chủ tịch thành phố, ở bên Sở tỉnh tôi đã dốc sức liên lạc rồi, Phó sở trưởng Thái đã bày tỏ thái độ rõ ràng, đồng chí ấy hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Đảng ủy chúng ta. Hiện tại chúng ta chỉ cần chuyển người, bổ nhiệm có thể chính thức in và phát hành …
…
Trần Kinh đã thành công trong việc quán triệt tư tưởng của mình ở hội nghị thường ủy, chiến thẳng được Khương Thiếu Khôn, điều này làm cho danh tính của hắn được tăng vọt trong chốc lát.
Lúc này chính đàn Hoàn Thành mới giật mình sợ hãi, vị trí Phó bí thư Trần ngồi lâu như vậy, vẫn mãi không lộ thân hình, nhưng mà một khi ra tay, bỗng nhiên khiến người ta ngạc nhiên, trong chốc lát đã đè đầu cưỡi cổ Khương Thiếu Khôn.
Hiệu suất làm việc của hội đồng nhân dân thành phố rất cao, rất nhanh đã thông qua được việc bổ nhiệm Vệ Hoa.
Rất nhanh việc bổ nhiệm Vệ Hoa làm Cục trưởng cục Công an thành phố nhanh chóng được thông qua in ấn chính thức, Vệ Hoa cũng hoàn thành một sự chuyển dịch lớn, trong chốc lát từ ở một vị trí nhỏ bé biến thành trong tay nắm quyền lực ở một Cục công an đầy quyển lực, trong chính đàn ở Hoàn Thành, về sau ai cũng phải chú ý đến sự tồn tại của ông ta.
Vì để cảm ơn Trần Kinh, Vệ Hoa mua một túi to đặc sản vùng đích thân đến nhà Trần Kinh để thăm hỏi.
Ông ta kích động nắm tay Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, lời cảm ơn lão Vệ tôi sẽ không nói. Nhưng lần này nếu như không có sự tín nhiệm của anh, tôi sẽ không thể có ngày hôm nay, về sau về phía công việc tôi nhất định sẽ nỗ lực, nhất định sẽ không để phụ lòng kỳ vọng của anh.
Trần Kinh cười động viên ông ta, nhân cơ hội này nhắc đến chuyện của Trần Lập Trung
Vệ Hoa phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra, nói:
- Cái này rất tốt, hiện tại tôi đang cân nhắc tạo ra một số điểm mới mẻ cho cục công an của chúng ta, chuyện của phó cục trưởng Trần tôi đã tính toàn, tôi đã đánh báo cáo với Sở tỉnh, khẳng định là không có vấn đề gì!
Vệ Hoa tỏ thái độ rất rõ ràng, việc tỏ thái độ này cũng khiến cho ông ta cảm thấy rất thoải mái.
Một mặt, ông ta có thể có cơ hội hoàn thành công việc cá nhân mà Trần Kinh giao cho, điều này khiến cho lòng ông ta cảm thấy bình thản không ít.
Mặt khác, ông ta là Cục trưởng đương nhiệm của cục Công an, nhưng ông ta cần phải đem lực ảnh hưởng của mình truyển đến toàn cục công an, vẫn còn đoạn đường dài cần phải đi.
Đinh Đắc Quân không phải đèn cạn dầu.
Lần này chức Cục trưởng cục Công an ông ta nắm chắc như trong lòng bàn tay, nhưng đến cuối cùng lại bị Vệ Hoa chớp lấy thời cơ, ông ta tuyệt đối sẽ không chịu cúi đầu trước Vệ Hoa.
Vừa vặn, Vệ Hoa đang tìm cơ hội sang lọc cục Công an.
Hiện tại có thể điều một Phó cục trưởng mới đến đây, không nghi ngờ gì nữa đây chính là cơ hội tốt nhất.
Mặc dù không hiểu Trần Lập Trung là người như thế nào, nhưng người mà được Phó bí thư Trần xem trọng, chắc chắn không phải là người tầm thường.
Có Trần Lập Trung làm đối thủ của Đinh Đắc Quân trong cục, điều này sẽ giảm được áp lực cho anh ta rất nhiều.
…
Thị trấn Kim Bình của quận Vĩnh Hòa ở Hoàn Thành.
Nơi này chính là chốn cực lạc cuối cùng ở Hoàn Thành.
Hoàn Thành là trung tâm doanh nghiệp chế tạo, toàn thành phố đều bị các nhà xưởng công nghiệp bao bọc, khắp nơi đều nhộn nhịp dòng người xe cộ qua lại, bởi vì có mấy nghìn vạn người đến thành phố này để làm ăn kiếm sống.
Cái này thay đổi bộ mặt của toàn thành phố, còn có hoàn cảnh sống và sản xuất không được tốt.
Nhất là có một số địa phương vì theo đuổi chỉ số GDP, mù quáng nhận cả một số ngành sản xuất ô nhiễm cao vào trong thành phố, khiến cho môi trường ở thành phố ô nhiễm nghiêm trọng, đúng là họa vô đơn chí.
Nhưng trấn Kim Bình là một trường hợp đặc biệt.
Thị trấn này gần biển, là căn cứ nuôi trồng hải sản sớm nhất.
Năm năm về trước, Hoàn Thành quy hoạch đem địa phương này toàn bộ chia cho vùng hoang hóa làm căn cứ luyện kim của.
Nhưng về sau vì hạng mục bị quá nhiều sự phản đối, sau này Tỉnh ủy ra mặt đem hạng mục hủy đi, hạng mục không được thực hiện, những phát triển khác của trấn Kim Bình cũng vì vậy mà bị đình trệ.
Bởi vì vùng này gần biển, thị trường bất động sản nhận được cơ hội buôn bán lớn.
Mấy nhà doanh nghiệp bất động sẳn nhà nước đều thành công từ đất hoang hóa chuyển thành đất thổ địa, sau đó ở vùng duyên hải xây dựng biệt thự.
Những khu biệt thự cao tầng nhất ở Hoàn Thành đều ở thị trần Kim Bình.
Sau đó do tránh sự chất vấn của , Ủy ban nhân dân thành phố Hoàn Thành dần dần tham gia thu hồi đất đai ở trấn Kinh Bình.
Sau đó chính quyền lại một lần nữa tiến hành quy hoạch, phương hướng quy hoạch chuyển thành khu vui chơi giải trí, còn có phương hướng du lịch nhà nông.
Thành phố Hoàn Thành lớn như vậy, cần phải có nhưng trò tiêu khiển thư giãn như vậy, mấy năm nay Kim Bình phát triển thật nhanh, rất được hoan nghênh.
Trương Tư ở trong Kim Bình.
Cửa nhà ông ta khiến cho người ta rất chú ý là một cái cây lớn.
Trần Kinh mang theo lễ vật đến nhà Trương Tư, vừa nhìn thấy một cây dong to.
Hắn chú ý cái cây này ngoại trừ rất đẹp, hương khói lượn lờ dưới cây, còn có thờ cúng rất nhiều bồ tát khiến cho hắn cảm thấy rất lạ.
Người Lĩnh Nam tin Quan Âm, tin Phật, tin vào thần tài.
Dường như nhà nhà đều thờ cúng Quan Âm và Thần tài.
Trần Kinh trước kia từng nghe qua, rất nhiều người thích đem Bồ tát mình thờ phụng đặt ở dưới cây đại thụ để cung phụng thờ cúng, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng ở dưới gốc cây này, hắn rốt cuộc cũng thấy được sự say mê tín ngưỡng rồi.
Thông thường mà nói, ngày mười năm là thắp hương thờ cúng ...
Hôm nay hẳn là đã hết kỳ, nhưng hương hỏa ở dưới cây vẫn khiến cho người ta líu lưỡi
Trần Kinh không thể tưởng tượng, gặp trường hợp như vậy, nhà của Trương Tư từ sáng đến tối đều có mùi hương khói, vậy nên cảm nhận như thế nào?
Hắn lắc lắc đầu, có chút không hiểu được loại văn hóa hương khói này của Lĩnh Nam.
Nhà Trương Tư rất thoáng mát, một biệt thự ba tầng tự xây, ở cửa vào có hai cây phát tài rậm rạp, thân cây to rộng, tán cây xanh rậm, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Trong vườn trồng các loại rau, đều là những loại rau quả truyền thống ở Lĩnh Nam.
Ở cửa lớn hai bên đặt hai con sư tử bằng đá, sư tử bằng đá không to, nhưng tạo hình công nghệ rất tinh xảo, trông rất sống động.
Trước khi Trần Kinh đến gọi điện thoại trước với Trương Tư, ông ta sớm đã ở nhà chuẩn bị đón khách rồi.
Tính tình ông ta ở Hoàn Thành nổi tiếng là cổ quái, nhưng lần này Trần Kinh xuất hành có Hạ Quân thông báo.
Hạ Quân và Trương Tư là bạn bè nhiều năm, mà bây giờ hắn là thân phận Phó bí thư Tỉnh ủy, thân phận rất lớn, cho nên Trần Kinh, hắn cũng là có đủ mặt mũi.
Ở trong phòng khách, Trần Kinh liếc mắt nhìn thấy Trương Tư, hắn rất là ngạc nhiên.
Tuổi của Trương Tư cũng đã ngoài sáu mươi, nhưng đầu tóc ông ta vẫn chưa bạc, tinh thần nhanh nhẹn, sống lưng thẳng đứng, nhìn không già một chút nào.
Ông ta cười ha ha đứng dậy nói:
- Là Bí thư Trần phải không! Chào anh, chào anh, đúng là tuổi trẻ tài năng. Hôm nay anh đến đây, thật là vinh dự cho kẻ hèn mọn này, hoan nghênh hoan nghênh!
Ông ta rất nhiệt tình, nắm tay của Trần Kinh dùng sức quơ một lúc, sau đó thịnh tình mời hắn ngồi xuống.
Trần Kinh cười nói:
- Trưởng ban Trương, nhìn ông thật trẻ a, tôi vừa rồi cứ nghĩ là mình vào nhầm của rồi. Xem ra cần phải ra bên ngoài vận động, cần rèn luyện , đây chính là cách bảo vệ sức khỏe tốt nhất.
Trương Tư liên tục lắc đầu, nói:
- Không được rồi, không được rồi! Đều là những kẻ bỏ đi rồi! Trường Giang sóng sau đè song trước, thiên hạ bây giờ là của các anh rồi!