Trần Kinh ở trong phòng ba gian ở Hoàn Thành.
Trần Lập Trung thường xuyên đến để ăn trực cơm, đương nhiên, cái giá của việc ăn trực là phải mang đồ ăn của mình đến, tự mình thể hiện tay nghề.
Bởi vì đến thường xuyên đi đi về về, đến nhà Trần Kinh chính là giống như về nhà mình.
Trần Lập Trung đến phòng bếp bận rộn làm việc, trong miệng ngâm nga hát bài hát mà mình yêu thích, nhưng Tống Tiên Kiều thì lúng túng.
Anh ta và Trần Kinh không quen biết, lần đầu tiên gặp lãnh đạo Thành ủy, trong lòng anh ta có cảm giác không được yên và không thoải mái, khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta thầm mắng Trần Lập Trung thần kinh không ổn định, đồng thời trong lòng lại đặc biệt hâm mộ Trần Lập Trung.
Khó trách mấy năm nay Trần Lập Trung thăng chức rất nhanh, hóa ra quan hệ của anh ta và Bí thư Thành ủy tốt như vật, đến nhà Trần Kinh tùy tiện thoải mái như về nhà mình, nhưng đáng tiếc là mình không thể làm được như vậy được.
Trần Kinh tự mình pha trà, trà pha xong, hắn rót cho Tống Tiên Kiều một chén, nói:
- Cục trưởng Tiên Kiều, có người làm cơm cho chúng ta ăn, chúng ta có thể yên tâm uống trà, hôm nay tôi và anh đều được thưởng thức tay nghề của Cục trưởng Trần. Thịt kho tàu của anh ta rất là ngon!
Tống Tiên Kiều khiêm tốn cười nói:
- Cảm ơn Bí thư, tôi biết anh là một người sành uống trà, hôm nay tôi đúng là có phúc rồi!
Anh ta nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Trần Kinh nói:
- Tiên Kiều à, anh nên biết, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm. Các loại tin đồn ở bên ngoài thần hồn nát thần tính, trong lúc này anh lại dám đến nhà tôi?
Tống Tiên Kiều ngẩn người nói:
- Bí thư, anh thủ lĩnh phong độ, trong lúc bận trăm công ngàn việc có thể bớt ra chút thời gian uống trà với chúng tôi, nhân vật nhỏ bé như chúng tôi, trời sập xuống đã có những người ở trên cao đỡ rồi, có gì mà dám hay không dám?
Trần Kinh cười ha ha, càng có thêm thiện cảm với Tống Tiên Kiều.
Trong chốn quan trường, hoạn nạn mới biết chân tình.
Thời buổi này có quyền thế, mọi người đều thổi phồng, đến nơi nào cũng có bạn.
Nhưng vừa xảy ra vấn đề, một khi gặp phải nguy cơ, cây vẫn chưa đổ con khỉ đã tán chạy hết là chuyện bình thường.
Tống Tiên Kiều là người lăn lộn trong giới quan trường lâu như vậy, còn có được dũng khí này, điều này chứng minh anh ta là người có khả năng làm việc, không phải là người tầm thường.
Trần Lập Trung làm cơm xong, cười hì hì đi đến nói:
- Hai vị lãnh đạo, ăn cơm thôi! Hôm nay chúng ta phải uống rượu. Tôi vừa nhìn thấy ở trong nhà bếp của Bí thư vừa vặn còn ba bình Mao Đài. Chúng ta mỗi người một bình, ai cũng không được đùn đẩy, cãi cọ!
Trần Kinh nói:
- Lập Trung, anh một bình có đủ không? Tôi thấy anh không đủ? Bây giờ cũng là đại họa lâm đến đầu rồi, anh còn không tỉnh lại hối lỗi. Ngày ngày uống rượu như vậy. Anh là muốn làm gì?
Trần Lập Trung ngu ngơ cười, nói:
- Bí thư, uống rượu và làm việc không xung đột nhau, hôm nay không phải là chủ nhật sao! Bình thường tôi không phải là kẻ nát rượu! Lại nói, cái gì gọi là họa đến đầu rồi? Tôi thật sự vẫn chưa có giác ngộ gì về họa lớn đến đầu rồi! Chúng ta không làm án oan, cũng không chèn ép gì nhân dân, tại sao lại đại họa đến đầu?
Trần Kinh mời Tống Tiên Kiều đến nhà ăn, dùng tay chỉ chỉ Trần Lập Trung nói:
- Anh xem anh ta kìa, thần kinh cực kỳ không ổn định a! Bên ngoài đều đồn đại lần này Cục trưởng Trần của anh ta bị cho vào sọt, anh thử xem bộ dáng của anh ta có giống như người phạm phải sai lầm không?
Tống Tiên Kiều nói:
- Lập Trung là bạn học đã nhiều năm của tôi, tôi biết anh ta làm việc bên ngoài thì có vè thô nhưng bên trong lại rất tinh tế, hẳn là anh ta đã có tính trước rồi!
Trần Lập Trung khoát khoát tay nói:
- Tống Tiên Kiều, anh đừng tăng bốc tôi, tôi là có lòng tin vào Bí thư, tôi biết chút chuyện nhỏ nhặt này, Bí thư khẳng định là có thể sắp xếp ổn thỏa!
Ba người một bàn thức ăn, món dưa chuột là được mọi người yêu thích nhất.
Rượu được ba tuần, Trần Lập Trung nói:
- Bí thư, nói đến Bí thư Vệ người này, bình thường tôi rất tôn trọng anh ta. Nhưng lần này anh ta làm có chút không ổn rồi. Ở trong cục công an trước khi triển khai hành động, tôi đã đưa ra nhiều điểm nghi vấn. Lúc đó anh ta vỗ ngực nói không có vấn đề gì, khiến tôi chỉ có thể tiến hành theo mệnh lệnh.
Nhưng hiện tại vừa xảy ra chuyện anh ta căn bản là không đứng yên một phút, hoang mang lo sợ, chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm cho mình.
Việc thoái thác này không cần gấp, để tôi gánh vác cũng không lo, nhưng lại khiến cho toàn bộ các công việc rơi vào thế bị động, đây chính là điểm khiến cho người ta vô cùng tức giận!
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày nói:
- Lập Trung, lúc anh đến Hoàn Thành tôi đã nói với anh rồi, muốn anh phải đảm bảo tính độc lập trong công việc! Anh đem lời nói của tôi như gió thổi ngang tai? Nếu như anh nghe theo lời tôi nói, anh có phải phiền não như ngày hôm nay không?
Trần Lập Trung ngẩn người, há hốc mồm không nói gì.
Anh ta làm việc rất lão luyện, điển hình là bên ngoài thô nhưng bên trong rất tinh tế.
Nhưng là lần này, qua lời khiển trách của Trần Kinh, anh ta mới phát giác bản thân vẫn mắc phải sai lầm trong công việc.
Trần Kinh không tín nhiệm Vệ Hoa, mà Trần Lập Trung lại luôn coi Vệ Hoa như là người của Trần Kinh, đây không phải là sai lầm hay sao?
Trần Kinh đẩy Vệ Hoa lên chức, đích xác không phải là biểu hiện hắn tín nhiệm Vệ Hoa, Vệ Hoa lần này xảy ra vấn đề, có phải hay không là do vấn đề năng lực? Hay là vấn đề tâm trạng?
Trần Lập Trung trầm ngâm một hồi, anh ta ngầm cắn răng một cái.
Nếu như đã như vậy, anh ta cũng không cần quá e dè rồi, Vệ Hoa muốn đẩy trách nhiệm lên lưng anh ta, nhưng không thể dễ dàng như vậy, chức vụ của anh ta không so được với Vệ Hoa.
Nhưng ở chiến tuyến công an chém giết nhiều năm như vậy, có điều hiểm ác nào mà anh ta chưa từng đối mặt?
Muốn nói về mặt công phu, bản lãnh thực sự anh ta cũng có kinh nghiệm bắt bọn buôn lậu vũ khí và buôn ma túy.
Năm đó công an Hải Sơn tiến hành đấu võ, Trần Lập Trung dẫn đầu, đấu bắn súng lục và súng trường, anh ta đều giành giải quán quân.
Nếu nói về phương diện phần mềm, mọi ngóc ngách trong giới quan trường, lòng người hiểm ác, Trần Lập Trung cũng là một tay cao thủ. Nhất là sau khi anh ta quen biết với Trần Kinh, vẫn luôn đem Trần Kinh thành tấm gương để học tập.
Trần Kinh làm việc cực kỳ cẩn thận, anh ta không nói là học được hết, nhưng cũng lĩnh ngộ được mấy phần mười rồi.
Vệ Hoa muốn vui đùa cùng anh ta, anh ta cũng không lo sợ…
…
Vụ án xảy ra của Cục công an vừa nổi lên, liên tục trong mấy ngày lên men, khiến cho cục diện càng ngày càng mờ mịt, làm cho người ta không tìm được cách giải quyết.
Chuyện này mọi người đều nghĩ nội bộ bên Cục công an sẽ tứ phân ngũ liệt.
Vệ Hoa không khống chế được cục diện, cũng không chỉ huy được đám người ở phía dưới, nhưng cục diện như vậy sẽ không xảy ra.
Ngay cả mọi người vẫn cho rằng người nhận được lợi ích lớn nhất trong sự việc lần này là Đinh Đắc Quân, sau một ngày phô trương, lập tức rơi vào trầm mặc.
Lúc có phóng viên đến phỏng vấn ông ta, ông ta bị hỏi tình hình lúc đó có phải là do sai lầm lớn trong quá trình làm án của Cục công an hay không, ông ta trả lời là sai lầm hay không cần phải đợi đến bước sau mới có thể biết được, trước mắt sự việc vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận.
Câu trả lời này, không nghi ngờ gì nữa là có ý bảo vệ sự vẻ vang của toàn thể Cục công an, dường như cũng là bảo vệ uy quyền của Cục trưởng Vệ.
Thương hội Bắc Việt vẫn rất hung hăng, không ngừng khiếu nại, phản ánh lên trên Mặt trận tổ quốc, Sở Tỉnh công an tỉnh, yêu cầu Cục công an cho bọn họ một câu trả lời đúng đắn.
Nhưng bọn họ làm to chuyện lên, nội bộ bên trong Cục công an lại không có bất kỳ dấu hiệu thỏa hiệp nào, trận đấu giằng co qua lại này dường như mới bắt đầu.
Nhưng điều khiến người ta nghĩ mãi không ra là mấy vị lãnh đạo chủ yếu của Hoàn Thành, bất kể là Chủ tịch thành phố Bí thư Thành ủy, hay Phó bí thư, đối với vụ án này của Cục công an đều nói năng thận trọng, tự nhiên không có một người nào đưa ra câu trả lời với vấn đề này.
Điều này làm cho không khí ở chính đàn Hoàn Thành mấy ngày hôm nay rất kỳ lạ khác thường.
Người trong thể chế chính đàn ở Hoàn Thành đều đang suy đoán, có phải hay không trong mấy vị lãnh đạo cấp cao, lại đang tiến hành một ván cờ không hề có mùi thuốc súng.
Mà Sở công an và Mặt trận tổ quốc Tỉnh, ngoài dự đoán của mọi người, cũng không vì sự việc này mà gây áp lực đối chỉnh phủ và Thành ủy Hoàn Thành. Chuyện này khiến cho người ta không thể hiểu được.
Thành ủy, Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa cung kính đi cùng với Trần Kinh đến văn phòng của Nhạc Vân Tùng để báo cáo công tác.
Ông ta mấy ngày hôm nay là không nhìn ra suy nghĩ của Trần Kinh.
Cục công an xuất hiện nguy cơ lớn như vậy, Trần Kinh vẫn còn ngồi câu cá, hàng ngày đúng chín giờ đi làm 5h về, dường như căn bản không để ý đến mọi chuyện bên trong nội bộ Cục công an.
Mà Vương Kỳ Hoa ở dưới tình trạng vạn bất đắc dĩ, còn giúp Trần Kinh một tay, giữ lại Đinh Đắc Quân, không để ông ta làm loạn.
Nhưng mấu chốt hiện tại không phải là nguy cơ từ Đinh Đắc Quân.
Hiện tại Cục công an là đang bị khủng hoảng niềm tin, là đa số dân chúng đều đang nghi ngờ với năng lực của hệ thống công an, khủng hoảng này nếu như không giải quyết được, Vệ Hoa dĩ nhiên sẽ xuống bãi, mà người chịu trách nhiệm quản về mảng này Trần Kinh cũng bị mất uy tín.
Dưới cục diện như thế này, Trần Kinh tại sao lại bình tĩnh như vậy?
Nhạc Vân Tùng đã đợi Trần Kinh một hồi lâu.
Trần Kinh vừa vào đến cửa, Nhạc Vân Tùng mời hắn ngồi xuống sau đó nói:
- Bí thư Trần, theo như sự việc của Cục công an, bây giờ anh sắp xếp như thế nào vậy! Sự việc này không nên để kéo dài!
Trần Kinh cười cười nói:
- Bí thư, tôi thấy thật đáng tiếc với việc này, khiến cho anh gặp phải áp lực lớn rồi. Nhưng anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ có bàn giao!
Hắn dừng một chút, sau đó đổi giọng nói:
- Mấy ngày nay tôi đều theo dõi các bài báo cửa bên truyền thông, chủ đề chính được giới báo chí nhắc đến chính là chuyện này, những cơ quan truyền thông chủ đạo không nhắc đến chuyện này, mà nhắc đến vấn đề này đều là một số cơ quan truyền thông mới, ha ha, anh nói xem có phải có chút thú vị hay không?
Nhạc Vân Tùng nhăn mặt nhíu mày cẩn thận suy nghĩ lời của Trần Kinh.
Hắn có vẻ hơi giật mình phản ứng của mấy ngày hôm nay của giới truyền thông, nhưng dựa theo toàn bộ những tin tức là Trần Kinh vẫn tiếp đón giới truyền thông ở các nơi.
Trong lòng ông ta cảm thấy buồn bực với tin tức này.
Ông ta đường đường là Bí thư Thành ủy, ông ta cũng không nhận là mình có thể nắm được trong tay dư luận của Lĩnh Nam, Trần Kinh có thể chào hỏi, những đội phóng viên này có thể nể mặt hắn?
Bây giờ Trần Kinh nhắc lại những lời này, ở bên trong có phải hay không có hàm ý sâu xa ở bên trong?
Nhạc Vân Tùng suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Bí thư Trần, bất luận thế nào, sự việc này Thành ủy của chúng ta nên có một cái thái độ. Hội buôn này của thương hội Bắc Việt, rất biết kích động. Môi trường đầu tư của Hoàn Thành chúng ta không thể để đám người này hủy hoại được.
Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn chặn hành động của bọn họ!
Trần Kinh vỗ vỗ tay nói:
- Vậy thì được, chiều hôm nay chúng ta tìm mấy nhà truyền thông, giao lưu một chút về vấn đề gần đây của Cục công an…
Hắn thở dài một hơi nói:
- Bí thư Nhạc, trong lúc mấu chốt, công việc của chúng tôi cần anh phải hết sức trợ giúp!
Nhạc Vân Tùng hơi sửng sốt, mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Từ những lời của Trần Kinh anh ta có thể ngộ ra được, Trần Kinh là đang chuẩn bị một hành động lớn.
Chẳng nhẽ mấy ngày hôm nay hắn bình tĩnh, chính là Trần Kinh đã đang âm thầm bố trí?
Ông ta có chút không hiểu được cách nghĩ của Trần Kinh, nhưng nhìn Trần Kinh , ông ta vẫn tỏ thái độ nói:
- Anh tạm dừng để đi giải quyết đi, nếu muốn xảy ra ít phiền phức, tôi và anh hai người chúng ta cùng học cũng có bạn mà. Hoàn Thành bây giờ đã như thế này rồi, nhất định phải hạ quyết tâm, lấy đủ dũng khí để giải quyết vấn đề này…