Tại ngày đầu xuân vẫn còn thấm ý lạnh này, trên hoa viên lầu hai, hoa nghênh xuân đón gió hơi phấp phới.
Một mảnh xanh mướt rũ xuống từ trên ban công dài gần hai thước, chen lẫn nổi lên những nụ hoa vàng óng, dụ dỗ người ta đến hái.
Nhâm Tây Cố nhặt lấy một đóa, thừa dịp tôi không chú ý thì gài lên bên trái búi tóc của tôi, đuôi mắt tôi sớm đã nhìn đến đóa hoa vàng rực trên đầu ngón tay cậu, không khỏi giận tái mặt vươn tay tìm kiếm trên búi tóc gỡ xuống đóa hoa nghênh xuân ấy: “Đừng có trẻ con như thế có được hay không.”
Tôi ngây người thật không hiểu nổi, cậu ngày thường so với bạn học cùng tuổi xử sự thành thục hơn nhiều, làm thế nào đối với tôi lại trẻ con như vậy, mỗi lần đều khiến cho tôi làm ầm lên.
Hai tay cậu nhét trong túi áo, mắt cười nghiêng đầu nhìn tôi, vênh váo đắc ý, mặt mày ngọt chết người.
Da gà tôi lại bắt đầu nổi lên, cố sức chà sát hai tay, trừng cậu, lạnh lùng nói: “Em còn không để yên.”
Cậu cúi người xuống, lộ ra một miệng đầy răng trắng: “Không yên, nhìn chị lại cao hứng.”
Tôi nghiêng mắt liếc cậu: “Ôi, vừa hôn mặt lại nổi lên.” Sáng sớm đó là cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của tôi, không tính toán đến.
Cậu dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, dùng lực một chút kéo tôi vào trong lòng cậu, ôm chặt, dành ra một ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi: “Hôn mặt không được, tôi đây đổi chỗ khác?”
Toàn thể lông tơ của tôi trong nháy mắt dựng đứng lên, không ngờ được cậu dám lớn mật như thế, đây còn đang ở trong tiểu khu, tôi còn muốn làm người a.
Giày cao gót đạp lên chân cậu, vội vàng giãy khỏi ngực cậu: “Nhâm Tây Cố!” Chống lại người qua đường đang sửng sốt không ngừng quay đầu trước tiểu khu, mới vừa rồi còn không biết có bị người quen bắt gặp hay không, lần này tôi thực sự thay đổi sắc mặt.
Nhâm Tây Cố thấy tôi thực sự nổi giận, ngay tức khắc nghe theo: “Manh Manh…”
Sắc mặt tôi làm sao cũng không tốt trở lại, trong lòng càng thêm phiền muộn, tôi có đúng là dính ma chướng hay không, đã trưởng thành rồi, làm thế nào lại cùng một học sinh cao trung lôi kéo không rõ.
Lúc đó người trong nước đãi ngộ với nam nữ luôn luôn khác biệt vi diệu, đại đa số đàn ông thanh niên đều bừa bãi hay thay đổi, gặp vài lần thì tự tán đi, nhưng phụ nữ bất đồng, mấy chuyện đồn đãi này sẽ thành chuyện lẳng lơ phóng đãng, cho dù nó qua bao nhiêu năm, bà truyền con dâu, mẹ truyền con gái, âm thầm luôn có người nhắc đến sau lưng.
Tôi đã đến độ tuổi kết hôn, càng không chịu nổi những lời đồn này, tôi không có vĩ đại như vậy, vì một đoạn tình cảm mãnh liệt nhìn không thấy ngày mai mà vứt đi tất cả.
Nhâm Tây Cố cuối cùng cũng không làm ầm với tôi nữa, chỉ thường thường cúi đầu phỏng đoán sắc mặt của tôi.
Tôi nhìn dáng dấp có phần dè dặt của cậu, tính tình cậu kém đến nát bét, có thể phần lớn ở trước mặt tôi nín nhịn, trái tim vừa mới vũ trang cứng rắn không khỏi có chút nhũn ra, trong thâm tâm thấp giọng nguyền rủa, tôi chỉ có thể nói: “Không sao nữa, đi tiệm kim khí nhà họ Phan đi.”
Không tới hai mươi mét cửa hàng kim khí tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ hiện ra.
Tôi đem ổ khóa mới gỡ ra đưa cho thợ cả: “Cho tôi một bộ nhỏ như thế này.”
“Được thôi!” Thợ cả nhanh nhẹn trả lời, đi vào buồng trong tìm một bộ khóa cho tôi.
“Sao không gọi thợ đến nhà, bản thân chị làm được không?”
“Vì sao không được,” tôi xem xét hàng mẫu trên bàn: “Chỉ cần một cái vặn vít thêm vài con ốc là có thể rồi.” Gọi người đến càng làm cho tôi lo lắng.
Cậu ừ một tiếng, theo tôi chọn khóa xong nhưng lại không vội quay về, đoạt lấy túi đeo trên tay tôi, giúp tôi mang lấy, theo lý thường nói: “Trước theo tôi đi ăn sáng.”
“Không phải trước đó em nói trong nhà có bánh mì sữa sao.”
Cậu khen ngược một câu “Không có dinh dưỡng”, lôi kéo tay tôi đến tiệm cà phê đối diện.
“Một caffe latte, một miếng blueberry mousse, một bánh donut.” Cậu đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
“Chờ một chút.” Tôi chậm rãi mở miệng: “Đổi caffe thành trà sữa, cho thêm một ly sữa nóng.”
Nhâm Tây Cố căm ghét cau mày.
“Bữa sáng uống cà phê không tốt cho cơ thể.” Tôi cách bàn vỗ vỗ mu bàn tay cậu.
Chúng tôi ngồi ở trước tủ kinh trên lầu một, vị trí của Tây Cố đang ở nơi nhận được một mảnh lớn ánh mặt trời, rất gây chú ý. Bất thình lình, tầm mắt của tôi cố định ở bên trái sườn mặt Tây Cố.
Chỉ thấy một người gần như đem thực đơn dính ở trên mặt, bóng dáng đó đang thập thập thò thò rút lui ra ngoài, nhân viên phục vụ đen mặt đứng một bên, nỗ lực duy trì bộ dạng tươi cười.
“Thái Lang!”
Tha thứ tôi, từ phía trên thực đơn lộ ra cái đầu quả dưa, rất là bắt mắt, làm tôi liếc cái là nhận ra người.
Đầu quả dưa cứng đờ, lập tức cầm thực đơn khóc không ra nước mắt, nâng kính mắt lên, nhưng vẫn rất có dũng khí nhắc lại một lần: “… Em là Thái Lãng.”
“Gọi cậu ta làm gì.” Tây Cố nheo mắt tàn bạo chuyển hướng cậu ấy.
Hai tay tôi vụt lên trước mắt cậu, trực tiếp chặn đi xa tuyến X của cậu. vẫy tay gọi Thái Lãng vẻ mặt đang đau khổ: “Đến đây, chị mời em ăn vài thứ.” Nếu cậu ấy là bạn bè duy nhất được Nhâm Tây Cố mời đến bữa tiệc sinh nhật, cũng biểu thị cậu là người hiếm có được Tây Cố cho phép tiếp cận… Tuy rằng cái dạng này, chắc thường ngày bị Tây Cố khi dễ không ít.
“Không cần, không cần đâu.” Đầu quả dưa đỏ mặt không ngừng xua tay, “Em vừa mới ăn xong, đang chuẩn bị đi về.”
Tôi cười như không cười chống trán nhìn cậu ấy: “Mới vừa rồi trong tay em còn cầm thực đơn gọi món ăn mà, không cần khách khí, mời một người cũng là mời, hai người cũng là mời, Tây Cố ở trường học còn phiền em chăm sóc.”
Cậu ấy chỉ liên tục lắc đầu, lắp bắp nói: “ Tây Cố cậu ấy không cần em chăm sóc…”
“Vậy cũng cảm ơn em đã nhẫn nại Tây Cố, cá tính của em ấy thực sự rất hỏng bét.”
“Ưm… cũng không phải, bình thường Tây Cố, uhm cũng không khó ở chung…” Cậu lúng túng trái lương tâm nói ra, đầu càng lúc càng cúi thấp…
Tôi bỗng dưng quay sang, chỉ thấy Nhâm Tây Cố tay nâng má, toàn bộ sắc mặt ngầm xuống, vốn là ánh mắt mang lực sát thương thập phần càng phát ra vẻ âm u nhanh chóng hù rớt ba hồn bảy vía người ta.
“… Không có chuyện gì, em đi về trước đây.” Đầu quả dưa lắp bắp nói xong, quả quyết tuyển chọn chạy trốn.
Tôi còn không kịp mở miệng giữ lại, trước mắt sớm đã không thấy bóng dáng cậu ấy.
Thở dài u buồn: “Tây Cố, tình tình em như vậy về sau sẽ chịu tổn thất.”
Cậu trực tiếp đem lời tôi nói vào tai này ra tai kia, nhíu mắt: “Tôi đói bụng.”
Được rồi được rồi, tiểu quỷ đáng chết này chỉ cần bụng đói thì tâm tình sẽ không tốt, tôi cũng không nhiều lời, cho cậu vui vẻ lấp đầy bao tử.
Nguyên bản muốn giáo dục nhân văn cho cậu một chút, bồi dưỡng tình cảm với bạn học, thế nhưng cậu mãi không phối hợp, tôi đành bất mãn xóa bỏ.
Từ trong quán cà phê đi ra thì đã nửa ngày, cậu túm lấy tay tôi, đột nhiên muốn xem “Cướp biển Caribbean”, tôi cho dù trì độn cũng biết, đối với hôm nay, cậu lý giải thành lần đầu hẹn hò…
Tâm trạng phát run, tôi đứng trước cửa rạp chiếu phim không nhúc nhích.
Rõ ràng là mùa xuân trời se lạnh, nhưng tay cậu lại toát mồ hôi, gần như cố nín khẩn trương.
Tôi nhớ tới năm 18 tuổi ấy, đã từng cùng học sinh tiểu học là cậu cùng nhau xem bộ phim điện ảnh kia, đảo mắt, cậu đã là một thiếu niên 17 tuổi, thân thể gầy nhỏ đã từng không đến vai tôi giờ đã dễ dàng đem tôi giam vững vào trong lòng.
Không thể nói rõ trong lòng là cái cảm giác gì.
Thời gian như nước, tĩnh lặng di động rồi lại hấp tấp như vậy.
Có người nói khi một người bắt đầu chìm đắm nhớ lại chuyện xưa thì có nghĩa đã bắt đầu già đi.
Tôi đứng ở nới giao nhau của năm tháng xưa, bước chân đi về phía Nam người lại trông về phía Bắc.
Nhẫn nại hồi đầu, thời gian là vàng bạc vội vã trôi đi, làm sao có thể kéo trở về?
Tôi ngẫm nghĩ, đây rốt cục là lần hẹn hò đầu tiên của tôi với cậu.
Một buổi trưa liên tiếp xem ba bộ phim, nội dung cuối cùng là cái gì, tại thời khắc mở màn đến kết thúc tôi chẳng phân biệt được.
Từ trong rạp chiếu phim đi ra thì đường phố mới lên đèn, trước khi ra cửa mẹ già đã dặn dò qua, một lòng vội vã quay trở về. Cậu lại chưa thỏa mãn, rục rịch muốn kéo tôi đi dạo một vòng chợ đêm.
Tôi càng phát hiện ra tính trẻ con của cậu, làm sao không đứng ở lập trường của tôi mà lo lắng.
Thường xuyên qua lại, cậu theo sự sắp xếp của tôi. Tuy rằng không cam tâm tình nguyện vẫn theo sát sau tôi về nhà, nhưng dọc theo đường đi khuôn mặt lạnh tanh, tâm tình tiêu cực rõ ràng làm cho quần chúng xung quanh đều nhượng bộ lui binh.
Mắt thấy vào cửa tiểu khu, ngẩng đầu nhìn cậu sinh ra biểu tình mọi vật chớ lại gần, tôi rốt cục nhịn không được, vỗ vỗ nhẹ vai cậu.
“Gì nữa, không phải chị chê tôi chướng mắt sao!” Miệng cậu hất lên, nghiêng người tránh ra.
“Tây Cố.” Tôi nhẹ giọng, lại lôi kéo tay cậu.
Cậu trừng mắt dựng thẳng mi, banh ra khuôn mặt hung dữ, thân thể lại né qua một bên.
“Tây Cố…” Tôi lại thấp giọng, hai tay kéo cậu lại, đứng ở phía trước cậu.
Cậu lạnh nhạt xùy một tiếng, muốn đẩy tay tôi ra, tôi không phí bao nhiêu khí lực đã kéo được cậu trở về, lần này chỉ là đôi mắt cậu trông chờ nhìn tôi, không tách ra nữa, cậu từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, nếu là cùng cậu va chạm, cậu lại càng phát ra tính thể hiện, cố chấp muốn chết.
Quả nhiên, thấy tôi xuống nước cậu hưởng thụ vô cùng. Khí lạnh trên mặt kiên trì được thêm vài phút, cậu liền hung hăng ôm lấy tôi: “Được, chị trước giờ luôn lợi hại hơn tôi, nam tử hán đại trượng phu, tôi nhường chị vài lần.”
Tôi buồn cười, luôn mãi giục cậu mới buông. Tôi đợi cậu vào nhà mới móc ra chìa khóa mở cửa.
Kẹt một tiếng.
Tôi vừa mới bước qua ngạch cửa đóng cửa lại, bỗng nhiên, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Bầu không khí trong nháy mắt đông đặc.
Ba đứng ở trước bệ cửa sổ đưa lưng về phía tôi, mẹ xanh mặt, không nói một tiếng đi nhanh đến trước mặt tôi xong giương tay hung hăng cho tôi một bạt tai ——
Bốp!
Tôi vô ý thức che mặt, lỗ tai một mảnh on gong, từ lúc có trí nhớ tôi hầu như chẳng bao giờ bị đánh qua, trong lúc nhất thời đầu óc thành một mớ đần độn, trên mặt hiện ra cảm giác bị bỏng nóng rát.
“Con làm sao… làm ra chuyện gièm pha như vậy?”
Tôi không khóc, nhưng ngược lại mẹ già là người từ trước đến nay luôn tùy tiện lạ rơi lệ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nếu mẹ không nghĩ như thế rất không thích hợp, sáng sớm kêu ba con cùng đi theo xem… Nó còn nhỏ, con làm sao lại hoang đường hồ đồ như thế!”