"Ba người các người đủ rồi đó, đanh đá chua ngoa còn giống bộ dáng gì nữa." Trưởng Tôn Hoài An rốt cục nóng nảy, khó có được một lần phát hỏa.
Ba người chưa bao giờ nhìn thấy Trưởng Tôn Hoài An tức giận, giống như bị dọa giật mình, không nói nữa, Trưởng Tôn Ngưng cũng theo sườn núi bỏ lừa (tương tự như theo bậc thang leo xuống, không tiếp tục gây gổ nữa), cũng không nói thêm gì, rốt cục an tĩnh rồi.
Chính vào lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân, ngay sau đó người chưa tới tiếng đã tới trước: "Cả nhà mọi người đang nói cái gì vậy, từ thật xa đã nghe thấy Hoài An lớn tiếng, cao vút to rõ, mạnh mẽ mười phần, không hổ là người làm lãnh đạo."
Phì nha (nha: cách gọi thường dùng của những người lớn với các cô gái có vai vế thấp hơn mình ở Trung quốc) hàng xóm ở phía đông nhà Trưởng Tôn đẩy cửa vào nhà, Phì nha vốn tên là Trương Xảo, là con dâu cả nhà họ Triệu, bởi vì người có bộ dáng tròn trịa cho nên những người thuộc thế hệ của Trưởng Tôn Thục Nhã đều gọi là chị Phì, con cháu kêu thím Phì, lớp người già thì kêu thím là Phì nha.
Con người Trương xảo cũng như tên, tâm tư khéo léo, nhiệt tình chân thực, quan hệ với mọi người trong thôn xóm vô cùng tốt, bản thân cũng đặc biệt giỏi giang. Chồng với người con lớn nhất của thím trước kia đều làm công ở bên ngoài quặng mỏ sau đó chết ngoài ý muốn, chỉ còn lại con trai nhỏ, hai người vẫn sống với cha mẹ chồng, người một nhà trải qua cuộc sống hết sức phong phú, vui vẻ hòa thuận, có thể nói là sung sướng hơn nhà Trưởng Tôn rất nhiều. Trương Xảo lớn hơn Trưởng Tôn Thục Nhã năm tuổi, khi thím gả đến, Trưởng Tôn Thục Nhã vẫn còn chưa lấy chồng, cảm tình giữa hai người vô cùng tốt, mấy năm nay cũng luôn luôn giúp đỡ Trưởng Tôn Thục Nhã, nếu không có lẽ cuộc sống nhà bọn họ bây giờ còn khổ hơn rất nhiều.
Cùng đến còn có cha chồng thím Triệu Đại Hữu, ông thôn trưởng Mã Thành Tài, hai người đều là bạn tốt của Trưởng Tôn Thu, tuổi tác xấp xỉ, không có việc gì hay họp mặt chơi cờ. Chỉ là Mã Thành Tài vì có một người con dâu bất hiếu, bình thường cũng không được thong dong như hai người kia, là một ông cụ số khổ. Con trai nhỏ của Trương Xảo đi sau cùng, người trong thôn đều gọi cậu là Nhị Ngưu, tên Triệu Thiên Tường, tốt nghiệp trung học cơ sở, là một chàng trai kiên định, chịu khó.
"Chị Phì, chú Triệu, chú Mã, mọi người đến rồi à, nhanh lên giường đất bên trong ngồi, mọi người năm mới cũng đều tốt chứ!" Trưởng Tôn Thục Nhã nhiệt tình hiếu khách, vội vàng thăm hỏi, bà vốn cũng là người phụ nữ hoạt bát cởi mở, nhưng mấy năm nay lại cứng rắn chịu đựng thành một người phụ nữ nông thôn nhút nhát rụt rè."Tiểu Ngưng, nhanh đi pha trà."
"Đều rất tốt, chú Trưởng Tôn, thím Trưởng Tôn cũng tốt chứ."
"Tốt, rất tốt."
"Thấy xe con dừng ở cửa nhà ông, còn tưởng rằng có khách quý đến, bọn tôi suy nghĩ hồi lâu mới đến." Triệu Đại Hữu nói sang sảng.
"Ở đâu có xe con?" Trưởng Tôn Y Y vội nằm úp sấp ra cửa sổ nhìn bên ngoài, bởi vì cửa sổ mùa đông luôn dính sương mù, nhìn không rõ lắm, mờ mờ ảo ảo thấy được quả thật có một chiếc xe dừng ở ngoài cửa lớn."Mẹ, mẹ xem, thật sự có xe."
"Ai? Vậy xe đó không phải của nhà ông à?" Trương xảo nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
"Chị Phì nói đùa rồi, nhà tôi nào có xe ạ." Trưởng Tôn Hoài An cũng là nghe Triệu Đại Hữu nói mới nhìn thấy chiếc xe ngoài cổng, tuy ông ta là cục trưởng cục lâm nghiệp, nhưng còn chưa có giàu có đến mức đã có nhà xe riêng, nhìn về phía một nhà em gái mình."Của mấy người à?"
"Là Tiểu Ngưng lái tới." Trưởng Tôn Thu nói, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Ba mẹ con Phương Linh Linh nghe nói xe là do Trưởng Tôn Ngưng lái tới, thì một đám ghen tị đỏ mắt. Đặc biệt là Phương Linh Linh với Trưởng Tôn Y Y, hai người từ trước đến nay đều thích lấy việc chèn ép Trưởng Tôn Ngưng làm vui, diễn đàn lê quý đôn, hận không thể lập tức giết người cướp của.
"Là bạn của Tiểu Ngưng cho mượn, không mua được vé xe trở về." Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng giải thích.
"Ai nha, Tiểu Ngưng có bạn bè có tiền như vậy à, về sau phát đạt rồi, nhất định không được quên thím Phì đó!"
"Cắt, hoá ra không phải là của cô, bày đặt lên mặt." Giọng Phương Linh Linh chua chua.
"Bạn cô? Liễu Diệp?" Trưởng Tôn Y Y cắn răng khinh miệt hỏi, giọng nói rất quái dị.
"Có liên quan với cô sao?" Trưởng Tôn Ngưng nói một câu khiến Trưởng Tôn Y Y nghẹn lời, cô cũng không phủ nhận, dù sao Trưởng Tôn Thục Nhã cũng biết Liễu Diệp, biết nhà cô ấy có tiền, vừa vặn làm cái cớ cho cô.
Lòng Trưởng Tôn Như Ca đầy nghi hoặc, rất bình tĩnh nhìn Trưởng Tôn Ngưng, lại nhìn xe hơi dừng bên ngoài.