Được rồi, muốn đi cùng thì đi thôi! Dù sao cũng hơn là buộcchân cô ở nhà, thật sự cô còn rất nhiều chuyện phải làm, giống như cô nói, anh chỉ bị nhiễm trùng mà thôi, người hàng năm bôn ba ở bên ngoài khẳng định là không có thói quen ngây ngốc ở nhà, mặc dù cho anh đi theo rất có thể sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chung quy không thể luôn che giấu.
“Đi thôi.”
Mặc dù đã thông báo cho Trưởng Tôn Mặc, nhưng khó bảo đảm nhóc con kia yên lòng, chắc là lo lắng đến độ vò đầu bứt tai, vả lại Liễu Diệp cũng biết, với tính tình bao che của cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa, bắt đầu từ lúc ăn cơm, không biết tại sao mí mắt cô liên tục nháy, vô cùng lo lắng.
Hoa Tử Ngang cũng nhìn ra tinh thần của Trưởng Tôn Ngưng không yên, gật đầu một cái, an ủi sờ sờ gò má cô: “Anh đi thay quần áo, rất nhanh.”
Câu nhanh chóng khác thường dùng trên người Hoa Tử Ngang tuyệt đối chuẩn không cần chỉnh, hơn nữa được phát huy vô cùng tinh tế, nói đi thay quần áo vừa dứt lời, Trưởng Tôn Ngưng chỉ thấy trước mắt thoáng qua một bóng người, nhìn kỹ thì đã thấy anh mặc quần áo thoải mái cả người đẹp trai đứng ở trước mặt, khác với lúc anh mặc quân trang uy nghiêm oai hùng, áo vét tông màu đen, phối hợp với sơ mi trắng, hai nút nơi cổ áo tùy tiện không cài, xương quai xanh như ẩn như hiện, cởi mở thoải mái không gò bó mà lại hấp dẫn, quần tây màu đen, hai chân thon dài mà thẳng tắp, toàn thân hoàn mỹ, hai màu trắng đen đơn giản mặc trên người anh lại lộ ra một loại khí chất cao quý không gì sánh kịp, trong cao quý hòa lẫn chút tùy tiện của ‘hiệp khách’, lại không để cho người ta cảm thấy lôi thôi lếch thếch. *lequydon*
Quả nhiên, người so với người thì chết, hàng so với hàng thì quăng, một đấng mày râu thường ngày hào hoa phong nhã như thế này, có phụ nữ nào không động tâm? Trời sanh là móc treo quần áo coi như xong, nhưng cái vẻ tôn quý như đế vương kia kết hợp cùng phong cách ‘hiệp khách’, không chỉ không mâu thuẫn, còn dung hợp ra vẻ lẳng lơ đỏm dáng, người như vậy thì đi tới đâu cũng đều chói sáng, coi như anh không làm gì, cũng không thể che giấu vẻ rực rỡ, làm cho người ta chú ý là chuyện nhỏ, trộm đi trái tim thiếu nữ khiếnb cô phải đối phó với tình địch sau lưng là mới là chuyện lớn.
Trưởng Tôn Ngưng hối hận nhướng chân mày lên, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng về phía Hoa Tử Ngang trừng mắt, giống như anh sinh ra có tướng mạo đẹp thật sự là ‘thiên lý khó dung’, sai lầm không thể tha thứ, vào lúc này, cô không chỉ lo lắng dẫn anh cùng sẽ làm cho người ta dòm ngó, mà còn là ghen tỵ, bằng cái gì mà dáng dấp của đấng mày râu lại khiến phụ nữ bọn cô cũng cảm thấy tự ti mặc cảm? Còn để cho người ta sống hay không?
Thật ra thì Trưởng Tôn Ngưng chỉ là bị vẻ trời sinh của Hoa Tử Ngang đả kích, bản thân cô cũng là người đẹp hiếm có, mặc dù không thể xưng là tuyệt sắc trên trời khó thấy dưới đất khó được, nhưng quý ở chỗ có ‘tâm hồn’, đôi mắt của cô chính là cửa sổ ‘tâm hồn’, đi trong biển người, vượt qua sự phù phiếm, tìm hiểu trần duyên, khi biển cả hóa nương dâu, lắng đọng trong trái tim chính là một tâm hồn trong sạch! Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, không vui không giận không buồn không thương, chỉ có trải qua khó khăn, khổ đau, sinh tử nơi trần thế, cùng với sự khảo nghiệm mới có được phần ung dung bình tĩnh kia, cúi đầu ngẩng đầu trong trời đất, ngày dài lại đêm thâu đều ở tại lòng ta, sông núi thiên nhiên xanh đẹp động lòng người như thế, trần gian phàm tục có thể so sánh sao?
“Nước miếng rớt trên sàn kìa!” Hoa Tử Ngang quơ quơ tay trước mặt Trưởng Tôn Ngưng, cười khanh khách vui vẻ, thầm nghĩ ‘đẹp đến mức này sao?’ Cũng đâu phải là ngày đầu tiên nhìn thấy, lúc không mặc quần áo cũng đã thấy qua, chẳng lẽ anh còn mê người hơn lúc mặc quần áo?
“Hả?” Thật sự là Trưởng Tôn Ngưng nhìn đến ngây dại, theo bản năng quẹt quẹt dưới miệng: “Gạt người, yêu nghiệt!” Đánh vào ngực anh một cái, bất mãn phàn nàn nói.
Hoa Tử Ngang cười đến càng sung sướng hơn, nếu không phải cổ họng còn đau, xác định là ở ngoài đường cũng có thể nghe được tiếng cười sang sảng thoải mái của anh: “Yêu nghiệt, yêu tinh, vừa khéo tuyệt phối!”
Trưởng Tôn Ngưng không biết là ở trong mắt Hoa Tử Ngang cô mê hoặc biết bao nhiêu, phần yêu này khắc sâu trong tim anh, có cô, khi anh làm nhiệm vụ không chỉ vì đất nước mà chiến đấu, càng là vì gia đình - vì gia đình nhỏ của mình mà phấn đấu, anh hận không thể thời thời khắc khắc đều làm bạn ở chung một chỗ cùng cô, che giấu tất cả mọi tốt đẹp của cô chỉ để một mình anh nhận biết, chung đụng với cô, thân phận của anh không có thời gian tự do thuộc về mình, khiến lòng anh sinh ra chút không tự tin nho nhỏ, cho nên anh muốn dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi dính sát cô, để lòng anh mọc rể nảy mầm lớn lên thành đại thụ che trời, không cho bất kỳ người nào khác chen vào giữa bọn họ, nói anh ích kỷ cũng tốt, bá đạo cũng được, anh chỉ biết, nếu tương lai không có cô thì cuộc sống của anh sẽ có cục diện đáng buồn, sớm muộn gì cũng có ngày mùi hôi thối sẽ bay khắp trời.
“Anh làm sao vậy?” Thấy Hoa Tử Ngang cũng nhìn mình chằm chằm ngây ngẩn, Trưởng Tôn Ngưng nhéo nhéo mặt của anh.
“Không có việc gì, bị em mê hoặc.” Lời này cũng không coi là miệng lưỡi ngon ngọt, đúng là anh đang suy nghĩ về cô.
Mắt phượng của Trưởng Tôn Ngưng cong lên, cười ngọt ngào, sâu kín nói: “Không nên mê luyến chị, chị đây là một truyền thuyết.”
Hoa Tử Ngang cười hì hì vui vẻ, cái câu này anh nghe mới mẻ: “Thú vị, không phải em nôn nóng ra ngoài à, bây giờ không vội nữa sao?” Hai người đã mè nheo nửa ngày ở cửa.
“Gấp chứ! Sao mà không gấp? Trên tay anh xách cái gì?”
Nói xong, Trưởng Tôn Ngưng nghiêng đầu qua nhìn, Hoa Tử Ngang tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra sau lưng, không nín được cười, rõ ràng ngoài miệng nói gấp lại còn nhớ thương đồ trong tay anh, thật là cô bé ăn ở hai lòng.
“Không nhìn thì không nhìn, hẹp hòi.” Trưởng Tôn Ngưng không vui hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay cả dáng vẻ ưỡn ẹo không được tự nhiên cũng đáng yêu.
Thấy cô bé bĩu môi, biết cô không phải là thật sự tức giận, Hoa Tử Ngang cũng không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian giải thích: “Tạm thời giữ bí mật.”
“Thôi đi, thần thần bí bí, giờ không muốn biết nữa, đi nhanh đi!” Trong lòng thật sự tò mò, ngoài miệng lại cố ý giống như lơ đễnh, đi được hai bước, vừa tới cạnh cửa, Trưởng Tôn Ngưng chợt quay lại: “Đợi chút.”
“Sao vậy, quên đồ à?”
Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, hôm qua cô có đeo theo balô, không có làm rơi đồ, còn Hoa Tử Ngang thì ngăn nắp đâu ra đấy, cô nghiêm túc hỏi: “Có biết tam tòng tứ đức hay không?”
Hoa Tử Ngang gật đầu, lại lắc đầu, tam tòng tứ đức tất nhiên anh biết, nhưng nghe giọng của Trưởng Tôn Ngưng lại không giống như đang nói tam tòng tứ đức truyền thống, cho nên lắc đầu: “Nói nghe thử.”
“Nhớ kỹ, tam tòng tứ đức em cần là: Bà xã ra cửa phải đi cùng, bà xã ra lệnh phải nghe theo, bà xã nói cái gì cũng đúng, bà xã trang điểm phải đợi, bà xã tiêu tiền phải trả, bà xã tức giận phải nhịn, sinh nhật bà xã phải nhớ, hiểu chưa?”
Lý luận gì đây, không phải anh đang thực thi điều thứ nhất à.
“Hiểu, những điều đồng chí chính ủy nói anh chắc chắn làm được.”
“Còn nữa, chỉ cho phép anh đối xử tốt với một mình em, cưng chiều em, không được gạt em, chuyện đáp ứng em anh đều phải làm được, từng câu từng chữ nói với em đều là thật tâm, không cho gạt em, mắng em, phải quan tâm em, người khác bắt nạt em thì phải là người trước tiên lao ra giúp em, em vui thì anh phải vui theo em, em không vui thì anh phải dỗ cho em vui, vĩnh viễn đều phải nghĩ em là người xinh đẹp nhất, trong mơ cũng phải mơ thấy em, ở trong lòng anh chỉ có một mình em.......”
“Cam đoan, quay về anh sẽ lập một tờ quân lệnh.” Hoa Tử Ngang không chút do dự lên tiếng, những điều này, cô không nói anh cũng sẽ làm được, sao bỗng nhiên có cảm giác hôm nay Trưởng Tôn Ngưng có phần thông minh hơn đây? Là do cô ấy không yên tâm hay sao?
“Vậy đi thôi, trước tiên tới trung tâm thương mại lấy xe.” Trưởng Tôn Ngưng ném xe ởbãi đậu xe của trung tâm thương mại, hôm nay không thể không đi một chuyến.
Hai người tay trong tay đi xuống lầu, Trưởng Tôn Ngưng cũng không rõ vì sao bất chợt nói ra những điều ‘nhảm nhí’ kia, nên biết, nếu lòng dạ đàn ông ở trên người của bạn thì bạn nói cái gì chính là cái đó, nếu lòng dạ đàn ông không ở trên người của bạn nữa, bạn nói bạn còn lại cái gì?
Nhưng giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của cô được bàn tay của anh bao quanh, ấm áp mà an tâm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn gò má anh, bất chợt anh quay đầu nhìn, cô bướng bỉnh rút tay lại, hai tay nhỏ bé cầm ngược lại bàn tay to của anh, trong lòng kiên quyết, cô muốn trái tim của anh vĩnh viễn giống như giờ này phút này.
Thấy động tác nhỏ của cô, cố chấp lại tràn đầy tham muốn giữ lấy, Hoa Tử Ngang dứt khoát kéo cô vào trong ngực, cuối cùng không để ý cổ họng bị đau, cất tiếng cười to, tiếng cười sung sướng của anh quanh quẩn cả khu nhà nhỏ.
Năm 2001, mặc dù Trung Hoa đã rất giàu mạnh, nhưng xe hơi riêng cũng không có khắp nơi như sau này, trái lại môi trường đô thị tốt hơn rất nhiều, bãi đậu xe của trung tâm thương mại không lớn, chừng bốn năm hàng xe hơi, chiếc Land Rover của Trưởng Tôn Ngưng dễ nhìn thấy nhất, mới tinh không nói, còn là chiếc xe việt dã duy nhất.
“Ừ, xe không tệ.” Mắt Hoa Tử Ngang nhìn xe, bình luận.
Mặc dù cùng chiếc quân xa đã qua cải tạo của anh có hơi chênh lệch, nhưng thật sự là một chiếc xe tốt, sau khi trở về nhìn chiếc xe của mình đậu ở nhà xe, Hoa Tử Ngang không nói gì cũng không có mất hứng, anh hiểu tính tình của cô không chú ý chuyện vặt vãnh nhưng ngông ngênh kiên cường, lúc ấy cô đang bực bội nên quăng xe của anh lại, chuyện cô tự mua xe khác là trong dự liệu, anh không quan tâm, chỉ cần cô vui vẻ, giày vò thế nào cũng đều được, sự kiện kia, mặc dù sai lầm không phải là anh, nhưng xác thực người có lỗi trước thực sự là anh, nếu có thể làm lại anh nhất định nói ra sự thật, nỗi lo lắng khi tìm không được cô, còn có sự khủng hoảng khắc cốt ghi tâm khắc sâu trong lòng, anh không muốn trải qua một lần nào nữa.
“Em vẫn thích chiếc xe kia của anh.” Dĩ nhiên, ý của Trưởng Tôn Ngưng là chiếc xe đã bị Tề Thiên lái về đơn vị, chiếc quân xa đã được cải tạo lại.
“Có rảnh rỗi anh cải tạo cho em.” Hoa Tử Ngang cưng chiều nói, nếu như thuộc về cá nhân anh, khẳng định sẽ trực tiếp đưa cho cô, biết trên người cô có rất nhiều bí mật nhưng anh tin tưởng cô, một loại cảm giác tin phục mà anh cũng không thể nói rõ ràng, giống như đã có ràng buộc tâm linh ngàn năm, đã từng tương sinh cùng nhau, tin tưởng cô tựa như tin tưởng chính mình.
“Dạ.” Trưởng Tôn Ngưng vui vẻ gật đầu, cô không biết cải tạo xe, nhưng cô thích xe có tính năng cao.
“Còn tưởng em thích xe thể thao.” Bề ngoài hoa lệ, đắt tiền giá trị, đều là vì bị tư bản lũng đoạn.
“Thích, dĩ nhiên là thích.” Đứng dựa vào xe, trong mắt Trưởng Tôn Ngưng thoáng qua ánh sáng lóng lánh, híp lại thành hình bán nguyệt, có thể thấy được cô thật tâm thích xe thể thao: “Thích nhưng không nhất định phải có, bây giờ em còn chưa đủ tiền đểkhoe của.” Người ta vẫn còn là người nghèo, khiêm tốn thì chuyện gì cũng dễ xử lý hơn.
Hoa Tử Ngang sờ sờ mũi, khoanh tay trước ngực, cảm khái nói: “Thật là một cô bé lý trí.” Đúng là cô gái đặc biệt, luôn thông hiểu như vậy, đối lập rõ nét với những phụ nữ tầm thường kia, sao anh có thể nào không thích cô đây?
“Đã nói là anh nhặt được bảo bối rồi.” Trưởng Tôn Ngưng làm nũng đong đưa cánh tay của Hoa Tử Ngang, bộ dáng kiêu ngạo, chọc cho Hoa Tử Ngang lần nữa không để ý tới đau đớn mà cười to.
“Đây là thẻ lương của anh, em cầm để tiêu vặt.” Bỗng nhiên Hoa Tử Ngang chợt nhớ, bạn trai như anh thật sự có chút chậm lụt, cho tới nay cũng chưa cho bạn gái tiền tiêu vặt, nếu để người khác biết còn tưởng anh quá sức keo kiệt.
Từ lúc bắt đầu có thẻ lương, tiền bên trong anh không có động tới, quanh năm tích góp từng tí một, giờ đã là một con số không nhỏ, không để Trưởng Tôn Ngưng cự tuyệt, trực tiếp nhét vào trong balô của cô.
“Không cần, hai tỷ lần trước còn chưa có xài bao nhiêu.” Trưởng Tôn Ngưng cố ý cười đểu, nói.
“Đó là do em lao động mà có được, không tính trong phạm trù tiêu vặt.” Hoa Tử Ngang như đinh chém sắt.
Lấy lòng sao, Trưởng Tôn Ngưng chớp chớp mắt, người đàn ông này cao ngạo, hào phóng mạnh mẽ, còn biết công và tư rõ ràng, thật sự là không tệ, nếu anh đã đưa cho cô thì cô sẽ bảo quản, Chỉ có điều, ngoại trừ này số tiền ‘lừa’ được lần trước, cô sẽ không động đến tiền khác của anh, Nói tình yêu là chuyện của hai người, không liên quan tới thân phận tuổi tác, nhưng có ai có thể chân chính dứt bỏ những thứ mà người đời gọi là phàm tục kia đâu? Người trong cuộc không quan tâm nhưng bạn bè thân thích thì sao đây? cô cũng không muốn bị người nói sau lưng là vì tiền tài mới ở cùng với anh, cái gọi là lời người đời đáng sợ, trước khi chưa kết hôn cô sẽ phòng thủ đúng mực, về phần sau khi kết hôn, tất nhiên toàn bộ là tài sản riêng của cô, nhất là anh.
“Được rồi, đừng châm chọc anh nữa, đồng chí chính ủy, trạm tiếp theo đi chỗ nào?”
Trưởng Tôn Ngưng vừa định trả lời thì điện thoại reo lên.
“Alô, cái gì!? Biết, mình qua lập tức, ừ, trước cứ như vậy.” Tiếp điện thoại xong, trong nháy mắt cả người của Trưởng Tôn Ngưng lạnh xuống, đôi mắt lạnh lùng, vẻ mặt giận dữ, không nói hai lời đã lên xe.
Thấy thế, Hoa Tử Ngang không dám chậm trễ cũng đi theo lên xe: “Xảy ra chuyện gì?” Nghĩ thầm nhất định là xảy ra chuyện khẩn yếu, vả lại người gặp chuyện không may còn là người hết sức quan trọng đối với cô ở thành phố X, rất có thể là Trưởng Tôn Mặc, nếu không, với tính tình của cô sẽ không gấp gáp tức giận thế này.
“Tiểu Mặc đã xảy ra chuyện.”
Quả thế.
Hết chương 53