Hoa Tử Ngang gật đầu, mặc dù người phụ nữ mập mạp này nói liên hồi như nã súng máy, lần đầu tiên anh tới cửa, bà ấy là người ngoài mà xả tới chuyện kết hôn của nhà người ta thì có phần thái quá, nhưng lời bà ấy nói nghe rất động lòng, vừa nghĩ tới có thể đúng lý hợp tình quang minh chính đại ăn tươi cô gái nhỏ là anh có cảm giác đến tóc gáy cũng hưng phấn, nhưng trong quân đội đề xướng vấn đề kết hôn có chút phiền phức, đàn gái yêu cầu phải 23 tuổi, đặc biệt là chức vị trong quân đội của anh cao như vậy, có biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, xem ra phải suy nghĩ chút biện pháp, phải sớm dán bảo bối dưới mí mắt mới tương đối an tâm.
“Đúng rồi cậu trai trẻ, cậu là sinh viên đại học à? Chúng ta đã gặp qua ở đâu chưa?” Nhìn bề ngoài thì tuổi của Hoa Tử Ngang và Trưởng Tôn Ngưng tương xứng, so với mẹ ruột thì Trương Xảo còn để tâm hơn, lần trước Hoa Tử Ngang đến nhà tìm Trưởng Tôn Ngưng, bà chỉ nhìn thoáng qua trong vài phút đồng hồ, trừ rung động, căn bản là không nhớ rõ dáng dấp của anh.
“Học viện quốc phòng.” Ở Trung Quốc, đó là học viện quân sự duy nhất, năm đó anh đã vinh dự được cấp bằng tốt nghiệp xuất sắc nhất.
“A, vậy cậu đang đi học à? Học cái gì?”
Trương Xảo không có văn hóa gì, đối với trường học theo lời Hoa Tử Ngang không biết chút nào, đại học chính là trường học cao nhất, chỉ cho là cùng một dạng với trường mà Trưởng Tôn Ngưng đang học, sợ rằng trong phòng này, trừ Hoa Tử Ngang ra, cũng chỉ có Trưởng Tôn Ngưng là rõ ràng, học viện quốc phòng có ý nghĩ như thế nào đối với đất nước Trung Quốc, nếu không thì tại sao nghe đến học viện quốc phòng, còn có thể hỏi anh nơi đó học cái gì.
Hôm nay tính khí của Hoa Tử Ngang khá kiên nhẫn cũng cực kỳ tốt, đối mặt với một đám nông dân quê mùa thô kệch mà không chút nào xem thường hay tỏ thái độ khinh bỉ, vừa định trả lời vấn đề Trương Xảo hỏi thì nghe Lưu Nguyệt ở ngoài phòng nói một câu “về rồi”, sau đó có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi vào, mặc một bộ đồng phục bảo hộ màu xanh dương đậm, chính là Tần Ngũ.
“Anh Ngũ đã về rồi, uống ngụm nước nóng ấm người trước đi.” Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng rót ly nước nóng, kín đáo đưa cho Tần Ngũ.
“Cám ơn.” Tiết xuân se lạnh, bên ngoài trời rét căm căm, Tần Ngũ thừa dịp còn nóng nhấp một hớp, lập tức có cảm giác thân thể ấm lên, tươi cười chào hỏi hương thân trong thôn, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã sớm thân quen: “Tiểu Ngưng về khi nào?” Ông biết hôm nay Trưởng Tôn Ngưng sẽ trở về, nhưng không ngờ lại dẫn theo người, hơn nữa nhìn có hơi quen mắt, nhất thời ông nhớ không ra đã gặp qua ở nơi nào.
“Vừa tới không lâu, chú Tần đi đâu vậy?” Dù ở phương diện làm việc hay là phương diện nhân phẩm, đối với Tần Ngũ, Trưởng Tôn Ngưng càng ngày càng hài lòng, Tần Ngũ tốt hơn nhiều so với ông ngoại và bà ngoại ‘ruột’.
“Đến đầu núi phía tây chặt mấy gốc cây lớn, chú Thu còn chưa trở về sao?” Chuồng lừa lâu năm không sửa sang bất thình lình sụp đổ, con lừa bị chôn nửa thân, hít vào nhiều, thở ra ít, phải mau chóng nâng ra ngoài.
“Chưa về.” Trưởng Tôn Ngưng thấy hai người không nói chuyện, nghĩ có lẽ Trưởng Tôn Thu đã đi làm việc: “Chú Tần biết anh ấy?” Cô chỉ chỉ Hoa Tử Ngang, nếu không sao lại nhìn anh chằm chằm làm gì, nếu không phải biết rõ nội tình cô đã ghen.
“Nhìn rất quen.”
Tần Ngũ trầm tư suy tưởng, Trưởng Tôn Ngưng không khỏi tò mò, ánh mắt trong suốt quanh quẩn giữa hai người, qua năm Hoa Tử Ngang vừa đúng ba mươi tuổi, lúc trước đã hỏi Tần Ngũ, năm nay ông bốn mươi mốt, hai người chênh lệch mười một tuổi, Hoa Tử Ngang chính là người thành phố X, còn Tần Ngũ lại tới từ tỉnh H ở phía bắc, nếu có điểm liên hệ thì chính là bọn họ đều xuất thân quân nhân, nhưng một giải ngũ, một đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, một người chỉ là công binh, một không cầm quyền trong chiến tranh, gắn kết lại, đã vào lữ đoàn bọc thép thì sẽ không đi qua công binh đoàn, khi Tần Ngũ vừa vào cửa, mắt của Hoa Tử Ngang thoáng lóe sáng, Trưởng Tôn Ngưng cảm nhận được, nguyên nhân chính là như thế cô mới càng hiếu kỳ, giữa bọn họ có chuyện xưa gì? Thậm chí để cho Hoa Tử Ngang theo bản năng khoát tay ngăn người khác nói ra tên của anh.
“À! Nhớ rồi, Hoa Tử Ngang!” Tần Ngũ nói ra ba chữ ‘Hoa Tử Ngang’ thì mặt tràn ngập sự kích động, thưởng thức, kính nể, đối với quân nhân mà nói, tin phục chính là chứng tỏ người đó có năng lực cùng thực lực tuyệt đối, cùng binh chủng, số tuổi đều không quan hệ.
“Đã lâu không gặp, đội trưởng Tần.” Tần Ngũ đã từng là một nhân vật trong quân khu trực thuộc công binh đoàn trong một đại đội, trí nhớ của ông khắc sâu Hoa Tử Ngang, trọn đời không thể quên ba chữ Hoa - Tử -Ngang.
“Cái gì mà đội trưởng, về hưu rồi.” Đã mười năm không có ai xưng hô với ông như vậy, gặp Hoa Tử Ngang, bỗng chốc khiến ông nhớ tới rất nhiều năm tháng quá khứ ở bộ đội, tuy rằng gian khổ, cũng có đổ máu hy sinh, nhưng theo từng nhiệm vụ theo từng lời dăn dò lẫn nhau giữa các chiến hữu, tình nghĩa đó không có nơi nào thể cảm nhận lại được, thật sự rất là hoài niệm!
“Mười năm trước, trận Hồng quân đột kích đánh úp, mẹ nó, tiểu tử cậu quá bá đạo.” Tần Ngũ thật sự tìm không ra từ văn nhã nào để hình dung ấn tượng đối với Hoa Tử Ngang khi đó, bây giờ nhớ lại tình cảnh kia, vẫn cảm thấy rung động lòng người như cũ, khắc sâu vào trong tâm tưởng.
Hoa Tử Ngang khẽ cười, thật chói mắt, lại làm cho người ta không phân biệt được thiệt giả, càng không có cách nào bắt được cảm xúc của anh, dĩ nhiên, ngoại trừ Trưởng Tôn Ngưng, tận trong xương bọn họ là một loại người, nếu nói cô hiểu rõ Hoa Tử Ngang không bằng nói cô hiểu rõ bản thân mình thì đúng hơn, Trưởng Tôn Ngưng che giấu toàn bộ cảm xúc thành một chữ ‘tĩnh’, chỉ lộ rõ tính tình chân thật ở trước mặt Hoa Tử Ngang, mà Hoa Tử Ngang, ngoại trừ ở trước mặt Trưởng Tôn Ngưng thì ở trước mặt người khác cũng đều là thật giả giả thật, thiệt giả khó phân.
“Chú Tần, trận địa lôi cũng đã cho chúng tôi nếm nhiều đau khổ.” Lính đã về hưu, kêu đội trưởng không còn thích hợp nữa, Hoa Tử Ngang đổi giọng gọi theo Trưởng Tôn Ngưng.
Hồng quân đột kích đánh úp? Mười năm trước? Địa lôi? Trưởng Tôn Ngưng nhanh chóng tìm tòi trong trí nhớ những sự kiện liên quan ở kiếp trước, có rồi! Mười năm trước, số hiệu ‘hổ báo’, quân đội liên hợp diễn tập, vốn là diễn tập thành công, thực lực thế lực hai bên ngang nhau, nhưng chỉ huy bên Lam quân lại ra sức vận dụng kế ‘binh bất yếm trá’, giấu giếm đội ngũ bí mật, tức là mấy công binh am hiểu đặt gỡ mìn bọn Tần Ngũ, trận địa lôi tuyệt diệu khiến Hồng quân liên tiếp bị nhục, diễn tập chưa được nửa đường Hồng quân đã hao tổn hơn phân nửa binh lực, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần, diễn tập một lần đã xuất hiện thế cục thiên về một bên, đối với Hồng quân hết sức bất lợi, ngay thời điểm Hồng quân bị Lam quân ‘tùy ý lấn áp’ Hoa Tử Ngang giống như từ trên trời giáng xuống, ‘một người một ngựa’ ban đêm tập kích Lam quân, vừa hành động đã chiếm đóng đại bản doanh của Lam quân, diễn tập kết thúc trước thời hạn, Hồng quân trình diễn cuộc chiến tập kích ‘hoa hoa lệ lệ’ nhất ‘trong lịch sử’.
Sau cuộc diễn tập, Hoa Tử Ngang danh tiếng đại chấn, trong một đêm, từ trinh sát trở thành nhân vật làm mưa làm gió quen thuộc trong toàn quân, cho đến khi trưởng thành là ‘chiến thần’ chỉ có thể ngưỡng vọng, những điều này, Trưởng Tôn Ngưng tìm được từ trong tài liệu, ở kiếp trước, khi ấy cô vẫn còn rất nhỏ, xem ra, một người là chốt thí của trận địa lôi, một người là nhân vật trình diễn trận tập kích, cây kim so với cọng râu, bọn họ muốn quên thực sự cũng khó.
“Mười năm không gặp, cậu vẫn còn ở quân đội?”
Hoa Tử Ngang gật đầu, ngày nay, với thân phận của anh muốn rút lui cũng không dễ dàng, huống chi anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó, lúc này mọi người mới biết Hoa Tử Ngang là quân nhân, mà lần trước đã từng gặp mặt anh ở nhà mình, Trương Xảo bừng tỉnh hiểu ra, hai bóng dáng đứng chung một chỗ, khi ấy anh không đeo quân hàm, cũng không mặc quân trang quen thuộc nên có khác biệt, thật sự là một ‘đại đầu binh’? Cũng không giống, Tần Ngũ đã là nhân vật có kiến thức rộng mà bọn họ công nhận, ngay cả ông cũng tán thưởng anh như vậy, có lẽ nào là nhân vật bình thường?
“Phong cách của chú Tần vẫn như cũ, tiếc là về hưu sớm quá.” Nếu như ông vẫn còn ở quân ngũ, lữ đoàn đặc chiến nhất định là có một chỗ của ông, đáng tiếc.
Tần Ngũ cười cười lắc đầu, khoát khoát tay: “Già rồi, ngược lại cậu còn trương gương mặt hai mươi mấy tuổi ra ‘giả danh lừa bịp’.” Biết tuổi thật của Hoa Tử Ngang cũng không lớn, thân đã từng là một quân nhân có sự kính sợ đối với anh, ngày nay đã giải ngũ, thái độ từ ái như bậc cha chú đối với con cháu, vì thế mới nói nói cười cười, thú vị trêu ghẹo anh, ông chính là người sảng lãng hài hước như vậy.
Còn tiếp…..