Song chủ u minh cùng nhập ma.
Tôi rời khỏi cửa hàng quan tài, chẳng biết đi đâu.
Quay về u minh tìm Tử Huyền, hai tên nhập ma sẽ lại lao vào đánh nhau, còn dính líu tới Tiểu A Cửu, nếu không xử lý tốt, tôi kích động ông ta, ông ta kích động tôi, u minh sẽ không còn.
Vì Tiểu A Cửu, tôi không muốn như vậy.
Mấy vạn năm tôi ở u minh, trừ việc ra ngoài chiến đấu thì là về ngủ.
Khi tỉnh táo, tôi cũng chỉ xử lý qua loa công việc ở u minh.
Mỗi lần gặp tôi thập điện diêm la đều quá thận trọng.
Ở u minh tôi có thể nói chuyện với Mạnh Bà, nhưng cũng không thể nói cho bà ấy biết việc song chủ u minh đều đã nhập ma, chỉ cần một bên có vấn đề, cả thế giới sẽ bị hủy diệt, như thế chắc chắn sẽ dạo bà ấy.
1
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định đến Vân Hải tìm Trương Triết.
Năm xưa nếu không phải ông ta dùng chiêu này thì đã không có Quan Cửu, càng không có hôn ước giữa Trương Thiên Nhất và cô ấy.
Quan Toại mang thai Quan Cửu tìm tôi cầu cứu cũng là ý của ông già sống mãi chưa chết kia.
Nhà họ Quan đúng là nhiều chuyện, Trương Triết sắp chết rồi, để ông ta chết thành ma canh giữ cánh cửa dị giới chẳng phải cũng thế sao?
Ông già đó bây giờ người chẳng ra người, cả cơ thể hợp nhất với quan tài người, chỉ còn cái miệng do bản thân khống chế, thỉnh thoảng phun ra máu hóa thành kim ô đánh lui yêu ma bên trong cánh cửa dị giới, thế mà còn gây ra nhiều chuyện như vậy.
Tôi chất vấn: "Ông già ông từ khi nào nhìn ra bản quân nhập ma hả?"
"Mặc U quân biết rồi?" Ông ta vẫn tươi cười ha ha, sau đó thở dài, "Ngay khi con trai của tôi chết trước cánh cửa dị giới, lúc tôi tới."
Nhắc đến Trương Yến, tôi giật mình.
Kiếp nạn trăm năm trước, tất cả yêu ma dị giới đằng sau cánh cửa như muốn xông ra ngoài, ngay khi tôi kiệt sức, thời điểm muốn hiến tế bản mệnh diệt thế hắc liên, Tử Huyền ngăn cản tôi, bảo tôi chờ thêm chút nữa. Ông ta nói đã nhờ Vân Hải giúp đỡ, nếu phía Vân Hải cũng không làm được gì, đến lúc đó tôi hiến thế căn nguyên hắc liên đưa u minh về hư vô cùng chưa muộn.
Lúc đó Trương Yến dẫn theo ba mươi hai bộ của Vân Hải xuống u minh.
Sau trận chiến ấy, ba mươi hai bộ kia không ai sống sót.
Tôi thấy Trương Triết và trực hệ nhà họ Trương lần lượt hiến mạng hóa thành kim ô, lao vào cánh cửa dị giới. Ông ta cũng giống như Trương Triết, từ một thanh niên cao to cường tráng dần trở nên khô gầy, cuối cùng hóa thành tro.
Diệt thế hắc liên gì chứ, chẳng có chút tác dụng nào cả!
Tôi không nên nghe lời Tử huyền chờ thêm, đáng lẽ phải trực tiếp hủy diệt u minh.
Hủy diệt rồi sẽ chẳng còn gì cả.
Trong trận chiến ấy, nhờ ba mươi hai bộ của nhà họ Trương tương trợ, tôi và Tử Huyền cuối cùng cũng buộc đáp dị thú lùi bước.
Tôi và ông ta ngồi trước cánh cửa dị giới rất lâu, không biết nên giải thích với Trương Triết thế nào.
Ông ta vẫn còn cùng những người còn lại của nhà họ Trương và tinh anh huyền môn trấn thủ bên phía Vân Hải.
Nhưng đứa con trai duy nhất của ông ta lại chết ở u minh, thậm chí còn hồn phi phách tán.
Lúc đến, Trương Yến vui vẻ còn khoe với chúng tôi đưa con sắp chào đời của ông ta, còn nói chờ trận chiến kết thúc, đến tiệc đầy tháng sẽ mời song chủ u minh đến, có họ tham dự là vinh quang của đứa bé, ông ta và cả nhà họ Trương.
Đứa bé kia chính là cha của Trương Thiên Nhất!
Nhớ lại, tôi đột nhiên hiểu rõ mọi việc.
Chính ngay trận chiến ấy, tôi và Tử Huyền đều cùng nhập ma.
Chẳng qua Tử Huyền quản lý luân hồi, quá hiểu lòng người, tâm ma bụng phát nhanh hơn tôi, mạnh hơn tôi.
U minh không thể không có chủ, song chủ hiện giờ đều đã nhập ma, trong đó hắc liên diệt thế như tôi có thể phá hủy tái sinh u minh bất cứ lúc nào.
Thế nên Trương Triết mới dùng mồm mép bày ra cục diện này.
Thảo nào hiện tại chỉ có cái miệng có thể cử động.
Tôi ngồi bên quan tài người rất lâu, bảo Trương Triết dặn dò thằng nhóc Trương Thiên Nhất kia phải đối tốt với Quan Cửu.
Đó là dóa sen tôi cẩn thận chăm sóc, dù nhà họ Trương chết hết, cô ấy nhất định cũng phải sống tốt.
"Dưới Vân Hải có một địa cung mắt âm, Mặc U quân có thể đi xem." Có lẽ do những gì tôi nói quá giống di ngôn, ngay cả Trương Triết cũng không cười nổi.
Tôi dù sao cũng chẳng có chỗ để về nên tới mắt âm xem thử.
Ha!
Thằng nhóc Trương gia kia đúng là từ nhỏ đã tơ tưởng tới Tiểu A Cửu!
Thật là...
Mà cũng đúng thôi.
Ánh mắt của cậu ta ai mà không nhìn ra chứ?
Cậu ta dẫn bao nhiêu nhân tài của nhà họ Trương đến, có ngốc mới không nhìn ra tình cảm của cậu ta dành cho Quan Cửu!
Thiếu niên không biết che giấu cảm xúc, tình yêu cũng oanh oanh liệt liệt như vậy.
Rõ ràng biết phải từ hôn nhưng vẫn làm này làm nọ cho Quan Cửu!
Cậu ta như thế tôi cũng nên yên tâm rồi.
Nhưng chẳng hiểu sao trái tim lại thấy trống rỗng.
2
Tôi ở mắt âm một ngày, đầu óc rối bời.
Tôi nghĩ phải sắp xếp những chuyện sau này thế nào, nghĩ phải làm sao mới giúp Tiểu A Cửu sống thật lâu, làm sao để giết được Tử Huyền.
Đột nhiên tôi có cảm giác Tiểu A Cửu gặp chuyện không may.
Đến khi tôi trở về, tóc đen của xác chết đứng kia suýt thì chui vào tay cô ấy.
Trương Thiên Nhất đúng là vô dụng!
Bản quân sao có thể yên tâm giao Tiểu A Cửu cho cậu ta chứ?
Tôi đưa tay gạt mái tóc đen suýt thì khiến Tiểu A Cửu bị thương, tự dặn lòng phải bình tĩnh, không thể để Tiểu A Cửu nhìn ra mình đã nhập ma, nếu không cô ấy sẽ sợ hãi.
Do vậy tôi bình tĩnh hướng dẫn cô ấy làm thế này làm thế kia.
Không ngờ xác chết đứng này là bản sao của Tiểu A Cửu do đám Cửu Lão tìm mọi cách để làm ra!
Sao bọn họ dám!
Tử Huyền làm cha kiểu gì vậy!
Sắc mặt Trương Thiên Nhất đứng cạnh cũng thay đổi, cậu ta không còn giữ vẻ lịch sự tao nhã lúc đầu nữa, còn thề phải quét sạch đám cửu lão.
Tôi còn chưa chết, không tới phiên cậu ta đâu!
Vậy nên tôi lại không nhịn được mà khinh thường nói mấy câu.
Nhưng càng tiếp xúc với xác chết đứng, tôi càng giật mình, thứ trong bụng nữ thi thể mà là bào thai đầu người thân rắn sở hữu đôi mắt màu vàng của tổ tiên nhà họ Trương.
Dù cấy tóc chép hồn, Tiểu A Cửu cũng phải mang thai huyết mạch của nhà họ Trương!
Đám Cửu Lão kia tạo thai thần mà chẳng biết tạo gì hết!
Đây là thai thần, nếu ông trời giáng hình phạt xuống chắc chắn sẽ thảm hơn diệt thế hắc liên như tôi ra tay.
Tôi mà hủy diệt thế giới, tất cả sẽ lập tức trở về hư vô, không có cảm giác gì cả.
Nhưng nếu trời phạt...
Con người chắc chắn sẽ bị tra tấn từng chút từng chút, sống không bằng chết.
Trương Thiên Nhất nhìn ra đây là kiếp nạn, lập tức chắp tay nhờ tôi giúp đỡ.
Nhà họ Trương nuôi cậu ta rất tốt, rất thức thời, biết co được dãn được.
Nhưng Tử huyền và Cửu Lão đã muốn nuôi thai thần, lỡ đã có thai thần xuất thế thì sao?
Nhà họ Trương lấy gì để bảo vệ Tiểu A Cửu không bị Tử Huyền ăn thịt đây?
Hay là để bảo vệ thiên hạ, bọn họ sẽ hiến tế Tiểu A Cửu cho Tử Huyền?
Lúc này trời đột nhiên xuất hiện dị tượng, mưa yêu trút xuống, tôi vội kéo Tiểu A Cửu vào mái hiên.
Nhìn thai thần trong tay, lòng tôi bỗng dưng trở nên điên cuồng.
Tử Huyền đúng là điên rồi, ngay cả việc này mà cũng dám làm!
Nếu tai kiếp thật sự xảy ra, nhà họ Trương không thể che chở Tiểu A Cửu, chỉ còn cách đó của tôi.
Tôi không quan tâm u minh có chủ hay không, cũng mặc kệ thương sinh thế nào.
Không cần có con với Trương Thiên Nhất, Tiểu A Cửu cũng có thể sống!
Tâm ma...
Quả nhiên không nghe lời tôi.
Thế nên khi Trương Thiên Nhất cầm kiếm quỳ gối trong mưa, cầu xin tôi giải cứu thế giới, tôi nghe thấy hết, nhưng tâm ma lại liên tục kích động mình.
Tiểu A Cửu không cần sinh con với thằng nhóc này!
Tôi hỏi cô ấy có muốn tôi ra tay hay không.
Cô ấy từ chối.
Nghe vậy tôi càng vui.
Cô ấy biết tôi trọng thương, thế nên cô ấy muốn giúp tôi hoàn thành quan tài người.
Cô ấy muốn tôi sống.
Tương tự, tôi cũng muốn cô ấy sống.
Tiểu A Cửu của tôi do tôi nuôi lớn, cô ấy không nói, tôi không nói, nhưng hai chúng tôi vẫn hiểu nhau.
Tôi sống mấy vạn năm, đến giờ phút này mới biết tâm linh tương thông là thế nào.
Thì ra nhập ma cũng tốt!
Nhưng cô ấy không biết rằng diệt thế hắc liên một khi đã nhập ma thì không thể tồn tại.
Tôi đồng ý ra tay, bảo Trương Thiên Nhất đưa thai thần về Vân Hải.
Với thực lực của nhà họ Trương, bọn họ không ứng phó được kiếp nạn thai thần xuất thế, cái tên gia chủ kia phải ra mặt triệu tập huyền môn trong thiên hạ.
Quả nhiên để mặc tâm ma lớn lên, không áp chế, làm mọi thứ theo ý thích của mình cũng rất thoải mái.
Tôi giúp Tiểu A Cửu giải quyết ba sợi tóc kia, bảo vệ cô ấy trong lòng mình.
Nghe tiếng kim ô kêu to giữa trời mưa, tôi bỗng nhớ đến Trương Yến.
Huyết mạch kim ô của nhà họ Trương không thể đứt đoạn.
Thế nên tôi cầm Chích Dương kiếm lao ra, coi như trả lại khoản nợ Trương Yến chết trận ở u minh, cũng coi như trả lại nhân tình Trương Thiên Nhất đã cứu Tiểu A Cửu.
3
Trận chiến này Cửu Lão bày ra chuyên nhằm vào huyết mạch kim ô.
Tử Huyền không thể rời khỏi u minh, còn mượn mưa yêu gây chuyện.
Cứu Trương Thiên Nhất xong, tôi trực tiếp lao xuống lòng đất đánh nhau với Tử Huyền.
Cái người này đúng là thiếu đòn mà!
Tôi đã không muốn giết ông ta, ông ta còn để Cửu Lão dùng thuật tạo súc sao chép Tiểu A Cửu, còn tra tấn, ép bản sao đó mang thai.
Ông ta biết tôi đã nhập ma còn trêu chọc tôi.
Dù sao cả hai đều đã điên, ai sợ ai chứ!
Ông ta chết rồi, Tiểu A Cửu mới có thể sống!
Tôi và Tử Huyền đánh nhau, Cửu Lão âm thầm phái người đến tìm Tiểu A Cửu, thằng nhóc Trương Thiên Nhất kia cứ kêu gào ám chỉ tôi đi cứu Tiểu A Cửu trước.
Nhưng đóa sen này là do tôi nuôi, sao tôi không biết cô ấy thế nào.
Quả nhiên Tiểu A Cửu khiến tôi phải mở rộng tầm mắt.
Một câu lệnh triệu hồi quan tài ma, một câu lệnh thả hàng ngàn lệ quỷ ra ngoài.
Đám cổ trùng dị thú thi quỷ của đám Cửu Lão lập tức bị nuốt chửng.
Tử Huyền giật mình.
Tôi cười ha ha: "Không ngờ con gái ông do tôi nuôi lớn lại lợi hại đến thế đúng không?"
Trước đây tôi còn định nuôi Tiểu A Cửu cho thật xinh đẹp yêu kiều để ông ta không nỡ ăn.
Nhưng bây giờ tôi sẽ cho ông ta biết dù không có tôi, không giết được ông ta, ông ta cũng không ăn được.
Hơn nữa biết đâu Tiểu A Cửu còn sử dụng đám lệ quỷ này cùng tôi ăn thịt ông ta luôn chăng!
Tử Huyền phẫn nộ hét lên rồi bỏ về.
Mấy vạn lệ quỷ này ra ngoài lâu Tiểu A Cửu sẽ không khống chế được, vì thế tôi cũng về với Tiểu A Cửu, giúp cô ấy phong ấn quan tài.
Cảnh tượng như luyện ngục này vốn không nên để cô ấy xem.
Ở xa, Trương Thiên Nhất đứng trên nóc xe còn chưa thu lại đôi mắt màu vàng, toàn thây đầy máu, thấy tôi đã đến liền xoay người chui vào trong xe.
Thằng nhóc này đúng là hiểu chuyện.
Sau trận chiến đó, tôi cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận.
Nhập ma thì nhập ma thôi, cảm xúc cũng không tệ lắm.
Chỉ cần Tiểu A Cửu sống, những việc khác đều không quan trọng.
Cô ấy muốn làm quan tài ma, tôi giúp cô ấy làm quan tài ma.
Chu Thiến bị Cửu Lão dùng thuật tạo súc đúng là đáng thương.
Tử Huyền điên rồi, không thể giữ lại nữa.
Mà Long Linh kia cũng thật thú vị.
Cô ta nói này nói kia, sau đó dùng sức hấp dẫn của quan tài Bôn Vân buộc Tiểu A Cửu làm quan tài ma giải oan cho Chu Thiến, làm xong rồi, cô chẳng có thái độ gì, chỉ liên tục bảo Tiểu A Cửu đến Toàn Châu.
Tử Huyền nhập ma, người làm việc cho ông ta cũng tầm thường thế sao?
Có điều Tiểu A Cửu đã không nói gì, tôi cũng lười so đo.
Tiểu A Cửu nhà tôi về ngoài chỉ như đóa sen mềm mại, nhưng bên trong lợi hại lắm.
Vừa hay trước giờ cô ấy chưa từng ra ngoài, cứ để cô ấy ra ngoài dạo chơi một chút.
Tôi lại đến Vân Hải thảo luận với Trương Triết chuyện Tử Huyền tạo thai thần và những vấn đề sau đó, nhân tiện trả lại hôn thư cho nhà họ Trương: "Từ hôn rồi bảo chắt trai của ông sửa tên đi."
"Mấy ngày trước không phải cậu còn bảo..."
"Tôi điên rồi, đột nhiên thay đổi ý định, không được sao?"
Trương Triết bật cười: "Những việc còn lại cậu cứ sắp xếp là được."
Để thằng nhóc Trương Thiên Nhất biết tôi còn chưa chết, tôi kéo cậu ta đến tổng bộ Cửu Lão, thể hiện uy phong của mình, đồng thời cho cậu ta rõ Mặc U quân tôi không phải người dễ chọc.
Còn dám trêu chọc Tiểu A Cửu nhà tôi, tôi sẽ xử đẹp cậu ta!
4
Sau khi hạ quyết tâm giúp Tiểu A Cửu sống thật lâu, tôi đã rất vui.
Nằm trong quan tài ôm Tiểu A Cửu ngủ cũng hạnh phúc, nhưng cô ấy cứ lộn xộn làm bậy.
Nếu không phải có Long Linh và nhiều đệ tử nhà họ Trương bên ngoài, cũng không phải không thể làm bậy.
Tâm trạng tốt, nhìn cái gì cũng tốt.
Nghe giao nhân của nhà họ Trương gọi Tiểu A Cửu là "thiếu chủ phu nhân", tôi cũng nhịn.
Bọn họ có nói bao nhiêu lần Trương Thiên Nhất thích Tiểu A Cửu cũng không có tác dụng đâu.
Sắp hủy hôn rồi, cách xưng hô này họ gọi chẳng được mấy ngày đâu.
Ngay cả cái tên Trương Thiên Nhất cung bị tôi giật xuống không cho dùng mà!
Có điều tên nhóc đó đúng là làm việc chu toàn, không chỉ dẫn tiên thiên bát cung và lục thập tứ bộ của nhà họ Trương đến, ngay cả dưới nước cũng có giao nhân, hổ giao, trên vách đá thì đã bày sẵn pháp trận và nhân thủ, thậm chí ngay cả trống Quỳ Ngưu cũng mang đến!
Nếu không phải cứ nhớ thương Tiểu A Cửu thì tên nhóc này đúng là có nét giống với hậu duệ của Trương Triết và Trương Yến.
Nhưng điều tôi không ngờ là Tử Huyền không chỉ nuôi thai thần mà còn nuôi trứng rắn trong quan tài Bôn Vân.
Khi một người sinh con trong quan tài, đứa bé sẽ du hành giữa âm dương.
Bôn Vân trong quan tài dùng không sống cũng không chết thì hắn cũng là con trai của Vô Chi Kỳ và long nữ.
Ông ta thế mà muốn để cương thi đầu người mình rắn và Bôn Vân ở trong quan tài...
Mang thai!
Số trứng rắn mang huyết mạch của thần tiên này...
Ông ta như thế đâu chỉ nhập ma!
Tôi muốn thiêu hủy toàn bộ trứng rắn trong quan tài, Tử Huyền thế mà điên đến mức bôi minh độc lên cây chùy của Long Linh.
Đến giờ tôi vẫn chưa nhìn ra Long Linh có lai lịch gì.
Tử Huyền nhập ma còn sớm hơn thời điểm tôi biết.
Dưới nước bỗng có thứ gì đó xuất hiện.
Cảm giác này khiến tôi vô cùng bất an.
Nhìn Long Linh nhảy xuống nước, tôi dẫn Tiểu A Cửu đi vòng quanh quan tài, chỉ cho cô ấy điểm mấy chốt của cương thi đầu người mình rắn. Sau khi chắc chắn cô ấy có thể ứng phó, tôi mới đạp nước truy tung.
Nếu thứ đó giống với Long Linh, mọi sự sắp xếp của nhà họ Trương đều vô ích.
Lần này Tử Huyền muốn nhắm vào tôi.
Giống như việc tôi muốn giết ông ta, ông ta cũng muốn giết tôi.
Chỉ cần tôi chết, nhà họ Trương không bảo vệ được A Cửu, ông ta muốn ăn thì ăn, muốn bắt thì bắt.
Tiểu A Cửu sẽ như mẹ mình năm đó, chỉ là một món đồ chơi của ông ta.
Không có tôi, cánh cửa dị giới kia ông ta muốn mở thì mở.
Sau khi tuyệt địa thiên thông (*), thế gian này sẽ không còn chỗ cho thần nữa.
(*) Tuyệt địa thiên thông (绝地天通): có nghĩa là trời, đất, thần linh và con người tự thực hiện nhiệm vụ của mình, không còn can thiệp lẫn nhau nữa
Nếu không có sự hỗ trợ của đám yêu ma dị thú, sao Tử Huyền có thể tạo ra thần thai cương thi được.
Nơi này không phải u minh, đây là thế giới của con người.
Dù bị mắc kẹt ở cửa hàng quan tài, Tiểu A Cửu vẫn không nỡ rời bỏ thế gian này.
Tôi phải giữ nó cho Tiểu A Cửu, không thể phá hủy.
Tôi cẩn thận sử dụng u liên ép thứ bên dưới ra.
Quả nhiên có một con cương thi đầu vượn mình rắn bị tôi ép ra khỏi đáy sông, lao lên tấn công giao nhân.
Tôi muốn quay về cứu viện, nhưng dưới nước còn rất nhiều, chỉ đành ra hiệu cho Trương Thiên Nhất.
Tên nhóc này quả nhiên có chút năng lực, cậu ta lập tức hóa thành kim ô bay lên.
Trận chiến này không thể tiếp tục trì hoãn, còn trì hoãn sẽ có vô số người thương vong.
Nhưng tôi lo cho Tiểu A Cửu.
Tôi quay đầu nhìn, cô ấy đang đứng trên vách đá, tay cầm ô, mỉm cười với tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa sen ấy khiến tim tôi rung động, ngay giây sau tôi lao mình xuống nước, tiêu diệt đám cương thi đầu vượn mình rắn.
Mới xuống nước không bao lâu, tôi bỗng bị một con cương thi giữ chân, không khỏi giật mình.
Tử Huyền tới rồi!
Dù bây giờ Tiểu A Cửu đã biết số liệu của quan tài người, trong cái ô của nhà họ Trương cũng có pháp võng có thể trói Tử Huyền nhưng tôi không thể tiếp tục ở đây, tôi phải trở về.
Nhưng dưới nước có quá nhiều cương thi!
Tôi vừa nghĩ cách thoát thân vừa dùng u liên truyền tin cho Trương Triết.
Nhưng đến khi người nhà họ Trương tới, tôi đã nghe Tiểu A Cửu gọi mình, phải chứng kiến điều mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
5
Hôm đó Tử Huyền điên đến mức mắng tôi không sợ thế giới này bị hủy diệt sao.
Tôi sinh ra vốn để hủy diệt thế giới.
Năm xưa nếu không phải ông ta ngăn cản tôi, Trương Yến và ba mươi hai bộ của nhà họ Trương đã không chết.
Không đúng!
Nếu thế bọn họ sẽ chết do tôi!
Tôi mặc kệ Tử Huyền mắng chửi, chỉ lo cúi đầu nhìn Tiểu A Cửu.
Thảo nào trước khi đến đây cô ấy lại hỏi chuyện của tôi và nhà họ Trương.
Đúng là cái đồ vô lương tâm!
Rõ ràng biết tôi không muốn cô ấy chết, còn nói bản thân phải làm xong chiếc quan tài người kia, u minh không thể không có chủ, tôi phải sống thật tốt.
Nhưng cô ấy chết rồi...
U minh gì chứ, sống tốt gì chứ!
Rõ ràng tôi đã dặn dò Trương Triết, cũng đã lên kế hoạch chu toàn.
Nhưng cô ấy ra tay còn nhanh hơn tôi.
Tiểu A Cửu luôn luôn cho tôi bất ngờ!
Tử Huyền vẫn còn la hét, từ lúc ông ta nhập ma, tôi từ cố gắng trấn an cho đến cố gắng kiềm chế ông ta.
U minh không thể không có chủ, tôi muốn hủy diệt và tái sinh chỉ là việc trong chớp mắt.
Ông ta quản lý việc luân hồi, mọi việc ở u minh đều cần ông ta, thế nên tôi luôn nhẫn nhịn, nhưng ông ta lại dùng thuật tạo súc tạo thần, ép Tiểu A Cửu đến mức này!
Nếu đã thế thì phá hủy tất cả đi!
Tôi phẫn nộ dùng hắc liên tấn công Tử Huyền, nhưng khi ánh lửa lóe lên, ông ta lại nhìn Tiểu A Cửu, nói gì đó.
Tôi không biết nãy giờ hai người họ nói gì.
Nhưng ngay khi Tử Huyền mỉm cười, tôi chợt nhớ tới một việc.
Luân hồi tử liên, huyết mạch truyền lại.
Tử Huyền chết rồi, Tiểu A Cửu kế thừa huyết thống của ông ta, có thể quản lý luân hồi.
Nhưng cô ấy cũng sắp chết rồi...
Tôi vội nhìn sang quan tài Bôn Vân, lại cúi đầu nhìn Tiểu A Cửu của mình.
Tốt quá!
Còn tốt hơn tôi nghĩ!
Sau này cả u minh sẽ là nhà của Tiểu A Cửu của tôi.
Cô ấy dùng máu nuôi độc để giết Tử Huyền.
Tôi và Tử Huyền cùng cội nguồn, tương sinh tương khắc, căn nguyên của tôi có thể giải độc này, đồng thời căn nguyên của tôi cũng có thể giúp Tiểu A Cửu sống thật lâu.
Đây vốn là việc ban đầu tôi đã nói rõ với Trương Triết.
Bây giờ Tiểu A Cửu sở hữu huyết mạch của Tử Huyền, còn có thai thần trong quan tài Bôn Vân, từ nay về sau u minh có thể mặc cho cô ấy hoành hành.
Tôi độ căn nguyên của mình cho Tiểu A Cửu.
Vẫn thơm như vậy, vẫn ngọt như vậy...
Thật đáng tiếc!
Lúc cô ấy ngủ say bất tỉnh, thời điểm lén hôn cô ấy, tôi thế mà không nhân cơ hội hôn nhiều một chút.
Khi đó tôi cứ nghĩ mình nhập ma rồi, sợ làm cô ấy bị thương.
Đúng là nghĩ nhiều!
Tôi có thể tự cảm nhận bản thân đang càng ngày càng nhẹ đi.
U liên ở u minh cũng dần phân tán.
Tiểu A Cửu phải sống cho thật lâu nhé!
6
Nhưng tôi không ngờ để tôi không hồn phi phách tán, Tiểu A Cửu nuôi tôi trong nửa quan tài người, còn dùng máu đầu tim của mình và Trương Thiên Nhất để vận hóa.
Ông trời có đức hiếu sinh, Tiểu A Cửu của tôi vẫn mềm lòng như vậy.
Rõ ràng có thể sử dụng tên nhóc Trương Thiên Nhất để đóng quan tài người cho tôi nhưng lại không nỡ xuống tay.
Tên nhóc đó cứ nhớ thương cô gái của tôi, dù có chết tôi cũng không yên tâm.
Cuối cùng cô ấy đưa tôi đến Vân Hải, tôi biết nhà họ Trương đặt quan tài ở địa cung mắt âm.
Tôi không thích nơi này.
Tên nhóc kia lòng muông dạ thú, trên dưới nhà họ Trương đều nhìn ra.
Cậu ta sắp xếp những việc này là để lấy lòng Tiểu A Cửu đúng không?
May mà sau khi ra khỏi quan tài, Tiểu A Cửu vẫn không hiểu tình cảm của tên nhóc đó.
Nhà họ Trương kia tưởng tôi chết rồi nên mới dám tơ tưởng đến Tiểu A Cửu của tôi đây mà!
Đừng hòng!
Tôi muốn thức tỉnh, muốn cử động...
Nhưng tất cả đều không thể.
Mất đi căn nguyên còn tệ hơn nhập ma, chẳng khác nào chết vậy!
Tôi chỉ có thể cảm nhận Tiểu A Cửu đứng dậy, ra khỏi quan tài, nhìn tôi, đưa tay chạm vào mặt tôi.
Tiểu A Cửu vẫn không đành lòng rời xa tôi.
Ai ngờ giây tiếp theo, cô ấy lại bảo người ta phong a án quan tài, còn quấn sợi mực bên ngoài, treo chuông cầu siêu.
Nghĩ rằng nơi này là địa cung mắt âm, tên nhóc Trương Thiên Nhất xưa nay chưa từng có ý tốt, cộng thêm ông già Trương Triết đã bắt đầu tính kế từ lúc Tiểu A Cửu còn chưa thành hình, lỡ như bọn họ không từ hôn... Tôi hận mình không thể nhập ma lần nữa!
Nhưng không lâu sau, Tiểu A Cửu đã quay về.
Cô ấy lại nằm bên cạnh tôi, tựa vào lòng tôi.
Tốt quá.
Ngờ đâu giây sau, cô ấy lại đưa quan tài xuống u minh, bên ngoài có tiếng chém giết.
Dù ở trong quan tài tôi cũng biết đám yêu ma dị giới sau cánh cửa đen kia lại muốn gây chuyện.
Cơ thể này không thể ngồi dậy.
Tôi chỉ có thể dựa vào thân thức cảm nhận được Tiểu A Cửu đang dùng sợi ống mực điều khiển hắc liên ép một con rắn rút lui.
Dù hắc liên có thể khiến đám lâu la khiếp sợ, nhưng yêu thú sau cánh cửa đã có giao dịch với Tử Huyền, còn đánh nhau với tôi mấy vạn năm, sao có thể không biết?
Hơn nữa tôi cũng sắp chết rồi.
Quả nhiên dị xà vừa xông lên, quái thú cũng xuất hiện.
Tiểu A Cửu vốn đang trúng độc, còn tự đâm vào tim một nhát để cứu tôi...
Đúng lúc này, con trai của Trương Yến đã tới hỗ trợ cô ấy, bảo cô ấy đưa quan tài xuống u minh, cứ để ông ta và ba mươi hai bộ của mình chắn phía trước.
Nghe ông ta nói, tôi lại nhớ tới cảnh Trương Yến dẫn người của nhà họ Trương xuống u minh.
Ông ta và ba mươi hai bộ của thế hệ đó đều chết.
Chẳng lẽ còn bắt con cái của họ cũng chết ở đây sao?
Tử Huyền và tôi nhập ma, chẳng lẽ bắt con gái của Tử Huyền, Tiểu A Cửu mà tôi nuôi lớn cũng chết ở đây sao?
Tôi không cam lòng!
Nhập ma thì nhập ma vậy!
Tôi từ cõi chết sống lại, dùng hắc liên ép lũ rắn rút lui, sau đó cầm tay A Cửu, thúc giục huyết mạch của Tử Huyền trong người cô ấy tạo rả u liên và tử liên trấn thủ cánh cửa dị giới.
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu A Cửu, tôi mỉm cười.
Trước đây không phải cô ấy muốn chết rồi xuống u minh với tôi sao?
Bây giờ có thể rồi!
"Dù Là chủ u minh hay phu nhân của chủ u minh, sau này em đều phải rèn luyện nhiều hơn đấy!"
Cánh cửa dị giới kia cuối cùng cũng được tôi và Tiểu A Cửu trấn thủ thành công.
7
Thấy tôi thức tỉnh, Tiểu A Cửu vui đến mức bật khóc, không nói nên lời.
Tôi đứng trên quan tài nói với con trai của Trương Yến: "Về đi, nói với Trương Triết, có bản quân ở đây, cánh cửa dị giới ở u minh sẽ không sao."
Ông ta gật đầu, ngay sau đó cùng ba mươi hai bộ của nhà họ Trương dùng pháp trận về Vân Hải.
Thấy bọn họ đều đã rời đi, tôi ôm lấy Tiểu A Cửu, thở phào.
Tuy trận chiến này nhà họ Trương tổn thất rất nhiều đệ tử nhưng ít nhất vẫn có người sống sót trở về, không giống trận chiến trăm năm trước, nơi mà tôi và Tử Huyền chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rút cạn máu nhưng vẫn nhất quyết không từ bỏ, cuối cùng hóa thành hư vô.
Ma do tâm sinh ra, cũng do tâm tiêu diệt!
Tôi ôm Tiểu A Cửu nhìn đống hỗn độn trước cánh cửa thông với dị giới, chớp mắt, đống chân tay cụt kia đã bị lũ di ăn sạch.
Đây chính là nỗi kinh hoàng ở u minh.
Ma, tích, hi, di, càng xuống cấp thấp thì việc ăn uống càng mãnh liệt.
Con người ăn lương thực, ma hút tinh hoa của đất trời, ngay cả ma cũng ăn
Còn những thứ này thì sẽ ăn bất cứ thứ gì có thể nuốt.
Chúng không có ý thức, ăn uống sinh tồn là bản năng.
Có chúng ở ngoài cánh cửa dị giới cũng là một cách trấn thủ.
Dù quan tài gỗ mun kia có vạn quỷ bảo vệ, tôi cũng không dám ở lại đây lâu.
Tôi ôm Tiểu A Cửu về lại quan tài, nắp quan tài vừa đóng, tôi lập tức xoay người hôn cô ấy.
Khoảnh khắc tưởng mình sẽ hồn phi phách tán, tôi chỉ nghĩ tới việc này.
Hủy diệt tái sinh, cánh cửa dị giới gì chứ, tất cả đều không bằng tâm ma lúc này.
Trải qua sinh tử, Tiểu A Cửu cũng không còn thẹn thùng nữa.
Tốt quá!
Tôi hận không thể mãi mãi nằm trong quan tài như vậy.
Tiếc là rất nhanh chúng tôi đã về đến cửa hàng quan tài.
Tiểu A Cửu vẫn còn bận tâm rất nhiều việc, cô ấy lượng thân trượng hồn cho tôi, cứ xác định mãi tôi bị mất căn nguyên sẽ không có thay đổi gì, rồi hỏi tôi hút độc trong người cô ấy liệu có hại đến bản thân không.
Đóa sen mà tôi nuôi biết thương tôi rồi!
Tốt quá!
Sau đó Tiểu A Cửu lại hỏi tôi quan tài này không có vật liệu dương, chỉ dùng máu đầu tim của người có huyết mạch cực âm và cực dương để vận hóa có thấy khác gì không...
Được rồi! Được rồi!
Cô ấy quả nhiên là người nhà họ Quan, chỉ nhớ mỗi việc làm quan tài!
Có điều trước giờ Tiểu A Cửu chưa từng nói nhiều như vậy.
Cô ấy như một đóa sen lặng lẽ nở.
Bạn tưởng cô ấy vô hại, nhưng trong tâm sen lại cất giấu điều gì đó.
Lúc này cô ấy bộc lộ tất cả cảm xúc ra ngoài khiến tâm ma của tôi lại lớn mạnh.
Tôi trực tiếp ôm lấy cô ấy, xoay người nhảy vào quan tài.
Có một số việc ngày xưa kìm chế, bây giờ tôi không muốn kìm chế nữa.
Nhưng khi hôn đến trước ngực cô ấy, nhìn vết thương kia, trái tim tôi lại nhói đau.
Tiểu A Cửu của tôi vẫn mềm lòng như thế.
Tôi hôn đi hôn lại chỗ đó, lại thấy khóe mắt Tiểu A Cửu ươn ướt.
Tôi thở dài, chỉ biết ôm chặt cô ấy: "Chờ em lành thường, tôi sẽ cho em biết thế nào là làm bậy."
8
Tiếc là ngày vui chẳng dài, mới giải quyết xong vụ cánh cửa dị giới, người nhà họ Trương lại tới.
Người của Trương Thiên Nhất đưa quan tài Bôn Vân tới, Cấn Cung của cậu ta còn bố trí đá núi Chu Toàn để bày trận.
Lúc này nhóm khác của nhà họ Trương đến báo chúng tôi đã về, vì thế họ lập tức đến gõ quan tài.
Nhà họ Trương đúng là phiền phức đến mức không thể phiền phức hơn!
Tôi lại hôn A Cửu.
Rõ ràng tôi có thể nằm trong đây ôm Tiểu A Cửu ngủ bao lâu tùy thích, hôn bao nhiêu cũng được mà!
"Gia chủ nhà họ Quan? Mặc U quân?" Người bên ngoài càng gõ càng gấp, "Bọn họ vẫn chưa về! Mau truyền tin về Vân Hải, mời gia chủ và thiếu chủ lập tức tới đây! Gia chủ nhà họ Quan và Mặc U quân..."
"Vẫn chưa chết!" Tôi làm phép cho Tiểu A Cửu thiếp đi, sau đó ra khỏi quan tài rồi đóng nắp lại.
Thấy đám đệ tử nhà họ Trương này thở phào, tôi phất tay bảo họ giải tán.
Người nhà họ Trương ai cũng bướng bỉnh, điều này tôi đã được lĩnh hội.
Trương Yến và ba mươi hai bộ của ông ta biết rõ sẽ chết nhưng vẫn liều mạng hiến máu.
Ông già Trương Triết kia đã suýt chết hai lần nhưng sợ con cháu của mình không trấn giữ được cánh cửa dị giới nên làm quan tài người, tự biến bản thân chẳng ra hình người, chỉ còn cái miệng có thể mở đóng.
Lỡ như thằng nhóc Trương Thiên Nhất kia lại đến đây, với thân phận chồng chưa cưới trước, mọi việc sẽ dây dưa mãi không kết thúc.
Tôi phải nhanh chóng làm rõ danh phận của mình với Tiểu A Cửu!
Thấy sắc mặt tôi khác thường, đám đệ tử nhà họ Trương vội chắp tay, nói: "Quan tài Bôn Vân này quá kỳ lạ, gia chủ nói nếu Mặc U quân trở về thì nhờ ngài nhất định phải xem."
Cũng đúng thôi, Tử Huyền dùng quan tài này để nuôi thai thần cương thi, dù là Long Linh, người mang huyết thống của Vô Chi Kỳ, hay cương thị đầu vượn mình rắn đều đến từ quan tài Bôn Vân này.
Nhà họ Quan tồn tại bao đời nhưng chỉ mới đóng một quan tài người hoàn thiện.
Bọn họ không đến u minh, vậy chỉ có khả năng là đã tự hiến thân làm quan tài người.
Vậy những quan tài khác đâu?
Tôi bảo người nhà họ Trương lui xuống, cởi bỏ sợi mực dính máu của Tiểu A Cửu, mở nắp quan tài Bôn Vân.
Với số đo có sẵn và kinh nghiệm cởi tử hồi sinh, tôi lập tức phát hiện ra vấn đề.
Cương thi đầu người mình rắn trong quan tài Bôn Vân đã chết.
Nhưng bà ta thực sự là đầu người mình rắn.
Những quả trứng rắn bên dưới cũng đều là thần thai.
Có điều tất cả đã bị Tử Huyền dùng cấm chế, chỉ có huyết mạch của ông ta mới giải được.
Những thứ này ông ta muốn để lại cho Tiểu A Cửu.
Nhớ lại khẩu hình ông ta nói trước khi bị tôi tiêu diệt cùng nụ cười khi lần đầu nhắc tới cái tên "Quan Cửu" với tôi, tôi chợt nhận ra rằng có lẽ Tử Huyền cũng giống Trương Triết sớm đã phát hiện tôi nhập ma.
Giống như việc tôi trấn an ông ta, ông ta cũng trấn an tôi.
Tôi không hiểu lòng người, càng không rõ hiểu yêu ma, nhưng ông ta thì biết.
Thế nên ông ta dùng thân mình bước vào cục diện này, sau đó khùng điên tạo ra mọi thứ của ngày hôm nay.
Tử Huyền à!
Đến cuối cùng...
Cho dù chết, ông ta vẫn suy nghĩ cho Tiểu A Cửu.
Sau này tôi sẽ chăm sóc Tiểu A Cửu thật tốt.
Chúng tôi sẽ sống bên nhau thật lâu thật dài.