Không lâu sau, máy bay chuẩn bị cất cánh. Giọng nói nhẹ nhàng của cô tiếp viên vang lên, Diệp Phàm không chú ý nghe vì đang mải nghĩ chuyện này……
Đúng lúc đó thì giọng nói nhẹ nhàng nhọt ngào lại vang lên:
- Thưa ông, ông có muồn tôi giúp ông thắt dây an toàn cho không ạ?
- Dây an toàn.
Diệp Phàm thì thào nói, nhưng tay vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn ta vừa nghĩ đến vấn đề an toàn của Phổ Hải, nhà họ Đỗ quả thật có nội tình thâm hậu, Đỗ Tử Nguyệt lại là một thế hệ kiều hùng, không đả thương khuất phục người này có lẽ khó.
- Thật không ra sao, đến day an toàn còn không biết còn đòi ngồi máy bay?
Lúc này có âm thanh của một người đàn ông vọng lên.
Diệp Phàm bị nói đã tỉnh cả người, quay đầu lại nhìn, bao nhiêu người, một người có vương miện thương hiệu quốc tế, bây giờ là Tết, không có nhiều ánh sáng mạnh mẽ, người này ngồi trên máy bay còn đeo chiếc kính râm, lúc đầu có thể xem như là James Bond trông Điệp viên 007, khi nhìn lại thì lại là hàng nhái, càng nhìn kỹ thì càng phát hiện ra…
- Nhìn gì mà nhìn.
Người này dường như có thù oán gì với Diệp Phàm, ánh mắt anh ta vừa ngắm nhìn bộ ngực của người con giá ngồi bên cạnh Diệp Phàm liền nhanh chóng quay sang trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm liền hiểu ngay, hóa ra là ghét mình, ghen tị với mình khi ngồi cùng cô gái cực kì xinh đẹp.
Trong lòng thầm lắc đầu, cũng không thèm để ý gì, chẳng hay ho gì gây gổ với loại công tử con nhà giàu này, Diệp Phàm thấy rẻ mạt, thản nhiên cười, nói:
- Xin cô giúp cho, tôi lần đầu đi máy bay nên không biết việc này.
Cô tiếp viên không mỉm cười rồi giúp Diệp Phàm thắt dây an toàn. Bộ ngực kia cũng cọ vào một chút.
- Quả đúng như thế, mặc loại quần áo thế kia là sao khi kiểm tra cũng qua được.
Người thanh niên ghen tị kia tỏ vẻ khinh miệt. Anh ta không phát hiện ra cô gái ngồi bên cạnh Diệp Phàm đang chau mày, dường như có chút không hài lòng với anh ta.
- Ha ha,, việc này, có vẻ không liên quan tới anh.
Diệp Phàm thản nhiên đáp lại, quay sang nói chuyện với cô gái ngồi bên, tự nhiên không có chuyện gì cũng kiếm chuyện để chọc tức người đeo kính đen kia.
- Cô là người thành phố Phổ Hải à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vâng.
Cô gái không mặn mà trả lời, chỉ nói một tiếng.
- PhổHải là một nơi rất đẹp.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng thế.
Cô gái cũng chỉ trả lời ngắn gọn, vốn cũng không muốn nói chuyện gì.
- Nhìn phong cách của cô, chắc chắn thuộc dòng dõi Nho học, mà có thể là giáo sư trường đại học Phục Đán đúng không?
Diệp Phàm cố ý đề cao cô, đương nhiên hắn ta cũng chỉ mơ hồ đoán này đoán kia mà thôi.
- Anh…
Sắc mặt cô gái liền biến đổi, nhìn Diệp Phàm nói:
- Sao anh lại đoán như thế?
- Ha ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười, cô gái giật mình, cảm nhận người này có chút bản lĩnh, trong lòng buồn bực nhưng cũng đã lấy lại được hứng thú. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hai người kiên tục nói chuyện qua lại, anh chàng đeo kính đen cách cô một hàng cũng có chút thái độ.
Diệp Phàm không để ý đến anh ta, co gái này cũng không chú ý đến anh ta, hai người tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
- Cô có thể cho tôi biết quý danh, hay có thể cho tôi số điện thoại, đây là lần đầu tiên tôi tới Phổ Hải, đối với tôi mà nói, thì cô cũng như chủ nhà, tôi nghe nói người Phổ Hải cũng rất hiếu khách..
Diệp Phàm cười nói.
- Rất xin lỗi, chúng ta cũng chưa đến mức phải xin số liên lạc của nhau.
Cô gái đột nhiên phản ứng lại, nói lên chút đề phòng trong lòng, nhìn Diệp Phàm nói.
- Tôi như người ở quê ra, không cần phải lo bị lừa gạt. Thông thường chỉ có người thành phố lừa người nông thôn chứ không có người nông thôn đi lừa người thành phố đúng không?
Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt tươi cười thành thật.
- Người nông thôn, ha ha.
Co nàng bị chọc cười phá lên, rồi nhìn Diệp Phàm, người thanh niên đeo kính đen bên cạnh đang giữ chặt nắm đấm trong tay, tức điên lên.
Cô nàng cười nói:
- Gọi tôi là Tô Chi được rồi.
- Đây là số điện thoại của tôi, có thời gian thì gọi điện cho tôi. Tôi rất hy vọng được cô làm hướng dẫn viên cho. Thành phố Phổ Hải rộng lớn thế này tôi chỉ sợ bước ra ngoài là sẽ lạc mất luôn.
Diệp Phàm lấy ra danh thiếp trống có số điện thoại đưa cho cô gái. Trong lòng nghĩ, chỉ cần tên cô vừa nói là thật thì đại học Phục Đán cũng không thoát nổi.
- Được.
Tố Chi không do dự mà cầm lấy.
Diệp Phàm ra chiêu lần này khiến tên kính đen kia không chịu nổi, tháo dây an toàn ra, đi tới, một tay nắm lấy cánh tay Diệp Phàm, một tay chỉ đến chỗ của mình:
- Ra bên kia ngồi.
- Là ý gì?
Diệp Phàm ro bộ không hiểu gì nhìn chằm chằm tên ghen ăn tức ở.
- Có biến ngay không. Không biến tao cho mày xem.
Tên đó hung hăng nói, giọng uy hiếp người.
- Anh là ai? Sao lại có thể ức hiếp người như vậy?
Tố Chi không chịu nổi bèn chất vấn. Câu nói này càng khiến anh ta tức giận, quay về chỗ ngồi rồi đổi luôn sắc mặt cười nói:
- Cô em đã nghe nói đến tập đoàn Đế Hào Phổ Hải chưa?
- Hình như có nghe qua nhưng không biết rõ.
Tố Chi nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
- Cô nàng này, đến tập đoàn Đế Hào Phổ Hải mà cô cũng không biết, chắc chắn cô em ít xem truyền hình đúng không. Chẳng phải người ta hay có câu
" anh Hào có mặt, cả thiên hạ đều là của anh" sao.
Một thanh niên ngồi bên cạnh tên đeo kính đen bật cười.
- Hào ca không phải là anh của Hào Chư nên mới gọi là Hào ca phải không?
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm không ngại ngần gì chọc lại tên ngồi sau.
- Hí hí….
Tô Chi cười đến run cả người lên., suýt chút nữa cười ngặt ngẹo. tên đeo kính đen sắ mặt thật khó coi, kéo Diệp Phàm đứng dậy định ra tay.
- Đây đang trên máy bay, xin quý khách lưu ý giữ an toàn trong chuyến bay.
Lúc này hai cô tiếp viên xinh đẹp bước nhanh ra phía trước khuyên ngăn. Tất cả mọi người trong khoang hạng nhất đều trừng mắt nhìn tên đeo kính đen. Tất cả đều nhìn với ánh mắt trách cứ nhưng không có ai dám lên tiếng.
- Hừm, thằng nhóc, có giỏi nói tên ra.
Tên đeo kính đen phẫn nộ, từ từ buông tay ngồi về vị trí.
- Diệp Phàm, chắc chắn anh chưa từng nghe đến.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Nhưng, tập đoàn Đế Hào nhà anh thì dễ nhớ đấy.
- Thằng nhóc, mau mau nói với Hào ca ta một tiếng
"không phải" nếu không thì đừng trách ta.
Tên than niên bên cạnh tên đeo kính nói với Diệp Phàm.
-
" Anh Hào có mặt, cả thiên hạ đều là của anh", tôi nhớ rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, rồi nghiêm mặt nhìn tên kia nói:
- Còn gọi ta bằng hai chữ
"thằng nhóc" nữa thì ta sẽ đánh gãy chân anh.
- Anh…
Tên kia có vẻ tức đỏ mặt, muốn đứng dậy, nhưng lần này là hai người đàn ông đi tới. Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Anh đừng có chọc ghẹo bọn họ, Tập đoàn Đế Hào có thế lực tài chính rất mạnh.
Lần này, Tô Chi ghé bên tai Diệp Phàm nói thầm.
- Đa tạ, đến lúc đó cô có thể giúp tôi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, và cũng biểu hiện ra chút sợ hãi.
- Tôi chỉ là phận giá hèn kém sao có thể giúp anh được, tốt hơn là anh nên tự cầu phúc đi, hì hì…
Tô Chi bỡn cợt, rõ ràng là đang trêu đùa hắn ta.
- Ôi, mỹ nữ vô tình, thôi vậy.
Diệp Phàm lại thản nhiên lắc đầu, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, trước mặt Diệp Phàm đột nhiên có tấm danh thiếp, trên có ghi số điện thoại.
- Đây là số điện thoại của tôi. Có việc gì thì gọi cho tôi.
Tô Chi mỉm cười, chớp mắt thật quyến rũ.
- Việc này,,, không cần, tôi chỉ sợ khiến cô mệt mỏi thôi.
Diệp Phàm ra vẻ thật thà lắc đầu, thực sự nghĩ không muốn gây thêm phiền phức nào nữa.
- Không sao, nhà tôi cũng có chút bề thế, Đế Hào cũng chẳng là cái gì cả, chẳng qua chỉ là có chút tiền mà thôi.
Tô Chi cười nói, đưa danh thiếp cho Diệp Phàm.
- Nghe nói Đế Hào có cả vài trăm triệu mà.
Diệp Phàm nói thầm.
- Có nhiều tiền hơn thế nữa, lẽ nào đây không phải là xã hội của Đảng sao?
Tô Chi quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm.
- Ồ, tôi hiểu rồi, trong nhà cô cũng có người làm quan chức đúng không?
Diệp Phàm chợt hiểu liền.
- Không phải quan chức cao cấp gì, có thể quản Đế Hào cũng được rồi.
Tô Chi thản nhiên nói, nét mặt bỗng chốc u phiền. Cô nhìn Diệp Phàm rồi đột nhiên có chủ ý, tiến lại gần và nói:
- Tôi thương lượng với anh chuyện này được không?
- Cô nói đi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Làm bạn trai tôi một tuần được không?
Tô Chi nhìn chằm chằm Diệp Phàm, khuôn mặt có chút ửng hồng.
- Làm gì có chuyện tốt thế?
Diệp Phàm hiện lên chút ý nghĩ hèn mọn, trong lòng nghĩ lại là phiền toái.
- Chỉ là giả thôi, anh đừng có nghĩ vớ vẩn.
Tô Chi nghiêm túc nói.
- Thế cô muốn tôi làm gì? Ví dụ như cần thân mật đến mức độ nào, có thể cầm tay không, có thể hôn cô không?
Diệp Phàm hỏi.
- Dừng lại, hôn thì không, còn nắm tay thì có thể nắm, bằng không sẽ lộ hết.
Tô Chi ngắt lời Diệp Phàm, nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của anh ta, đến lúc này cô bắt đầu có chút hối hận, thầm nghĩ tự mình lại đưa mình vào miệng sói.
- Thật tiếc, chỉ nắm tay.
Diệp Phàm lắc đầu nuối tiếc.
- Đúng, tôi đay chưa từng bị người đàn ông nào nắm tay, trừ hồi nhỏ có bố và anh trai tôi từng nắm tay tôi.
Tô Chi thể hiện sự đắc ý, liếc nhìn tên Chư Ca một cái.
- Ồ, thế coi như cũng có chút lợi.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Tô Chi
- Nhưng, còn phải xem tôi có rảnh hay không, nếu không rảnh thì cũng đành chịu.
- Anh làm gì mà không xó thời gian?
Tô Chi tỏ ra không hài lòng, cảm thấy một đại mỹ nhân như mình lại gặp phải nông nỗi này, nhờ người ta mà lại bị người ta chối từ, dù là nhò thôi, nhưng những người thông thường sẽ không bao giờ bỏ lỡ chuyện tốt đẹp này, thậm chí còn có người vui sướng…
- Làm chút buôn bán nhỏ, nên bận thôi. Ha ha.
Diệp Phàm kiềm chế vẻ đáng khinh, cười nói.
- Chỉ cần giúp tôi, xong tôi sẽ đền đáp anh xứng đáng, không phải anh làm buôn bán nhỏ sao? Đến lúc đó tôi sẽ giúp anh làm ăn lớn, giúp anh kiếm tiền rồi.
Tô Chi nói.
- Nếu có thời gian tôi sẽ giúp, tôi không cần phải báo đáp.
Diệp Phàm lắc đầu, không dám hứa. Lần này đi xử lý việc nhà họ Đỗ, làm gì có thời gian đi giả làm người yêu, nói chuyện yêu đương đây, hơn nữa, việc này cũng sẽ rất phức tạp. Mà người liên quan đến vụ việc nhà họ Đỗ lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm. Diệp Phàm không muốn mang phiền phức cho Tô Chi.