- Anh thử nghĩ xem, lão Lang đột nhiên về có phải có người dùng kế điệu hổ ly sơn không? Tôi có linh tính một chút về việc này.
Diệp Phàm cau mày nói.
- Mà lạ là sao có mấy đại biểu quốc gia nhỏ đến chơi, chẳng lẽ là Đỗ Tử Nguyệt làm. Việc này có lẽ không có khả năng đi.
Trương Hùng buồn bực lắc đầu, cảm thấy không thể nào.
Không có gì là không có khả năng, mấy nước này nghèo nổi tiếng, Đỗ Tử Nguyệt chỉ cần lấy ra mấy nghìn hoặc mấy chục nghìn.Hoặc là nói sẽ đầu tư vào mấy quốc gia này. Chắc chắn là có khả năng.
Diệp Phàm thản nhiên cười nhìn Trương Hùng nói thêm.
Từng có quốc gia nghèo đến nỗi. Vận động viên tham gia thế vận hội Olympic phải tự trả tiền vé máy bay.
Đương nhiên vận động viên của quốc gia này cũng chỉ là vận động viên ít được giải.
Chỉ là hướng về Thế vận hội và đứng dưới cờ tổ quốc.
Bọn họ xem ra muốn ra tay với cậu nhưng phải cẩn thận. Vì về võ thuật tôi tin vào năng lực của cậu thì nhà họ Đỗ không đáng để lo lắng. Nhưng sợ bọn họ dùng thủ đoạn đùa giỡn chẳng hạn.
Súng sử dụng đạn gây mê hay cái gì đó phòng không tốt lắm. tốt nhất lấy áo chống đạn của Tổ năng lượng khoa học của Tổ đặc nhiệm A mặc vào có phải tốt không?
Trương Hùng đứng bên cạnh lo lắng.
Nói như Diệp Phàm trở thành mục tiêu của thợ săn mà thợ săn này là nhà họ Đỗ.
- Việc này nói gì cũng vô dụng, phòng thì phòng tuy nhiên không thể phòng được hết.
Phòng, đương nhiên bọn họ muốn bắt tôi cũng không phải dễ dàng như vậy, ha ha.
Diệp Phàm vẫn vui vẻ cười tự tin.
- Lang Phá Thiên đi chưa?
Đỗ Cử Văn vẻ mặt không thay đổi hỏi.
- Tôi chính mắt thấy y lên máy bay, y không đi có được không?
Giọng một người đàn ông vang lên tự đắc.
- Vậy là tốt rồi.
Đỗ Cử Văn lạnh lùng nói.
- Ông chủ, khi nào thì ra tay?
Giọng nói kia lại vang lên.
- Lập tức.
Đỗ Cử Văn hừ nói.
Buổi tối, Diệp Phàm cảm thấy đói bụng cũng muốn đi dạo chợ đêm bên ngoài.
Lên xe tới một quan ăn ở chợ đêm ăn một bát mỳ sợi và uống vài chén rượu.
Ăn no rồi lười nhác đi dạo trên đường phố.
Hắn đang ở đây chờ đối thủ xuất hiện.
Buổi tối trước nhà họ Đỗ đã có vài người lên xe đi rồi.
- Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử văn làm gì?
Diệp Phàm hỏi Trần Khiếu Thiên
- Đỗ Tử Nguyệt vẫn trong phòng không ra, Đỗ Cử Văn đang ở biệt thự của mình với hai người phụ nữ đánh bài vẻ mặt rất thoải mái.
Trần Khiếu Thiên nói.
- Ừ,
Diệp Phàm cúp điện thoại, không lâu sau thì nghe tiếng Trương Hùng. Phó soái Diệp có người theo sau.
- Việc này cũng không có gì lạ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Nhưng lại có điều lạ.
Trương Hùng hừ nói.
- Lạ cái gì?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Hai người kia theo dõi có vẻ rất chuyên nghiệp hình như là đi ra từ quân đội của chúng ta. Hình như là lính trinh sát.
Trương Hùng tò mò nói.
- Việc này có gì lại, Đỗ Tử Nguyệt mời đến vài lính trinh sát xuất ngũ cao thủ là có, ha ha
Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái nói.
- Nói thế cũng được,
Trương Hùng hừ một tiếng cúp điện thoại.
Đúng lúc này một chiếc xe việt dã đột nhiên đi ngang qua.
Hung hăng lao về phía Diệp Phàm. Lái xe hình như uống rượu tay lái không vững.
Diệp Phàm giật mình không kịp tránh xe.
Bỗng chốc cả người hét lên một tiếng.
Chiếc xe việt dã hung hăng đâm thẳng vào người làm cả người giống như khối gỗ tung lên bồn hoa ven đường.
Bịch một tiếng cả thân thể nằm trên mặt đất còn lăn hai vòng trong bồn hoa, mặt trắng bệch. Không đứng dậy được.
Tuy nhiên điều làm Diệp Phàm kinh ngạc là một khuôn mặt quen hiện lên trong chiếc xe việt dã. Người này không phải ở trên máy bay đã dùng súng với mình, là người Phổ Hải.
Còn có người thanh niên Phương Nhất Hào của tập đoàn Hào. Hơn nữa tên này còn ra vẻ đắc ý với Diệp Phàm.
Chiếc xe tăng tốc rồi bỏ đi.
Quái, chẳng lẽ Đỗ Tử Nguyệt trên máy bay đã biết thân phận của mình, việc này thật lạ, không thể biết trước được. Diệp Phàm trong lòng khá buồn bực cũng không đuổi theo.
Nếu là Đỗ Tử Nguyệt làm thì chắc sẽ có sự chuẩn bị tiếp theo.
- Khốn khiếp, đâm có chết không?
Đỗ Cử Văn vẻ mặt u ám, thiếu chút nữa phát điên. Nói trong điện thoại.
- Không rõ,chúng tôi lập tức về.
Người thanh niên kia nói.
- Phải nhanh đừng có ở đấy chờ chết.
Đỗ Cử Văn nói.
Một chiếc BMW bay nhanh tuy nhiên thật đáng tiếc chính là cách đó không xa một xe cảnh sát xuất hiện.
Bên cạnh có người con gái tốt bụng đang hỏi Diệp Phàm bị thương thế nào.
- Mẹ nó, quá muộn, có cảnh sát rồi.
Người thanh niên nói.
Nếu không chết chắc sẽ đưa đi bệnh viện, ở đó ra tay cũng dễ dàng.
- Đó là ý trời.
Đỗ Cử Văn ra lệnh.
Cảnh sát sau khi hỏi tình hình trực tiếp đưa Diệp Phàm đến bệnh viện.
Sau một hồi kiểm tra không bị thương nặng, bệnh viện nói nghỉ ngơi vài ngày sẽ không việc gì.
Khi cảnh sát hỏi tình huống đâm xe, Diệp Phàm giả bộ không rõ lắm.
Cửa phòng bệnh mở nhẹ.
Hai bóng đen ra một chưởng trên người Diệp Phàm. Diệp Phàm lập tức choáng, đương nhiên là hắn giả bộ bất tỉnh.
Bóng đen đem Diệp Phàm tới một nơi không rõ, khi Diệp Phàm mở mắt ra phát hiện bốn phía đều là tường, hẳn là tầng hầm.
Tuy nhiên cửa vẫn mở, xem ra bọn họ yên tâm vì cán bộ nhỏ như Diệp Phàm cũng không làm nên trò trống gì.
- Tao hỏi mày trả lời thành thật nếu không thì lĩnh đủ.
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Đây là giọng đàn ông.
- Được,
Diệp Phàm ra vẻ sợ hãi gật đầu.
- Mày quen với Đỗ Phong?
Giọng người đàn ông nói.
- Đỗ Phong nào?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Mẹ mày, ngoài Đỗ Phong ở Thái Lan thì còn Đỗ Phong nào.
Người đàn ông bước vào cửa, hung hăng đá Diệp Phàm một cái làm hắn đau không dám nói.
- Tôi không biết rõ về y.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nhìn bốn phía nói.
Tuy nhiên lúc đó hắn nói là phải về nước cũng không biết làm gì, có lẽ là chơi đã mệt.
- Có nói về nước ở đâu và tìm người nào không?
Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
- Việc này tôi không rõ lắm. Tuy nhiên, ngày đó y uống say, nhưng thật ra nhắc tới một chỗ nói.
- Chỗ nào nói nhanh.
Người đàn ông vội vàng hỏi.
- Tĩnh vườn,
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ đây là lời của kẻ say, xem ra tĩnh vườn là một địa danh sao.
- Không liên quan tới mày, y uống rượu còn nói gì không?
Người đàn ông quát lớn.
- Luôn miệng mắng hai người một người là Đỗ Tử Nguyệt một người là Đỗ Cử Văn nói là không bằng súc sinh… Dù sao mắng cũng rất khó nghe, lúc đó y say thật sự có thể nhìn ra trong lòng y.
Buồn bực ta còn khuyên đến nửa ngày sau không ngờ y khóc thành tiếng, thật sự là một ông lão kỳ lạ.
Hình như còn luyện trước, khóc giống như nói.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Bố mày không ngốc.
Người đàn ông này nói.
Tĩnh vườn.
Thật ra là một biệt thự trên đỉnh núi, bốn phía tất cả đều là cây trúc.
Ngày bình thường Đỗ Phong thích mang theo vợ con đến đó thư giãn.
Lúc này biệt thự đó chỉ còn một người câm điếc trong vườn, trên tầng có một ánh sáng mỏng manh ngọn đèn.
- Hừ, đúng là ông.
Ngoài cửa vang lên một tiếng hừ lạnh trong phòng Đỗ Phong phản ứng.
Thân mình như con thỏ nhanh chóng bắn lên định chạy tuy nhiên xung quanh bốn phía tất cả đều là người áo đen vây quanh.
Đỗ Tử Nguyệt bình tĩnh đi đến bên cạnh có bốn người đi cùng tài giỏi Trương Long Triệu Hổ.
- Sau mày có thể tìm tới đây?
Đỗ Phong vẻ mặt không cam lòng căm giận nói.
- Việc này không liên quan đến ông, hôn nay ông không cần đi rồi.
Đỗ Tử Nguyệt lạnh lùng nói, nhìn Đỗ Phong một cái.
- Cũng tốt, tối nay chúng ta tính toán nợ cũ nợ mới.
Đỗ Phong đứng lên lạnh lùng nói.
- Nợ cũ nợ mới, cha ta đối với ông không tồi, tại sao ông phản bội nhà họ Đỗ.
Đỗ Tử Nguyệt hừ nói.
- Đối đãi không tệ, không cần nói chuyện trước kia. Năm đó tôi cùng đại ca xây dựng nhà họ Đỗ, các cậu cho tôi cái gì? Khốn khiếp.
Đỗ Phong đỏ mắt nói.
- Ông còn dám nói tôi có dự định.
Đỗ Tử Nguyệt vừa nói đến đây Đỗ Phong không kìm nổi. Lấy trên bàn một đoạn sắt làm đòn đánh xuống.
- Tới đây,
Đỗ Tử Nguyệt lạnh lùng trong tay cũng lấy ra một chiếc côn.
Hai người quân lại với nhau, đều kéo về phía mình.
Qua đi qua lại đấu đến hơn mười quyền cước, hai người đều rất liều mạng, ra chiêu rất tàn độc.
Tuy nhiên cũng vô dụng.
Nửa giờ qua đi hai người đều mệt mỏi thở hổn hển, trên trán có những hạt mồ hôi.
- Tiếp chiêu này của tôi.
Đỗ Phong hét lên, lao vào Đỗ Tử Nguyệt.
Nhanh chóng tùy tay cầm được cái gì liền đập đánh. Sau một hồi hai người đều bị thương trên người.
- Sao có thể không cần súng giải quyết tôi.
Đỗ Phong hét lớn.
- Ông thì không cần súng.
Đỗ Tử Nguyệt khinh thường nói lại tiếp tục đánh.
Ra tay không muốn sống dần dần trên người hai người đầy máu, cơ thể nhiều chỗ bầm tím.
- Chúng ta giúp cậu một chút.
Thấy hai người không có gì hơn kém, Vương Triều đột nhiên hét lên với bốn người xung quanh.
- Lại đây.
Vù vù…
Thay đổi lớn, Vương Triều Mã Hán nâng thiết bổng lên trực tiếp nện lên đùi Đỗ Tử Nguyệt.
Đỗ Tử Nguyệt tuy vội vàng tránh nhưng bắp chân vẫn bị trúng gậy độc đánh vào đùi làm ngã xuống.
Đồng thời bên kia cũng truyền đến một tiếng giòn tan Đỗ Phong cũng bị Trương Long và Triệu Hổ đập ngã xuống.
- Chúng mày làm gì?
Đỗ Tử Nguyệt dữ tợn nghiêm mạt chỉ tay vào bốn cao thủ quát.
- Bốp bốp…
Đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay và một dáng người quen thuộc đi vào. Không phải chú hai Đỗ Cử Văn thì là ai.
- Chú hai, thế này là …
Đỗ Tử Nguyệt hỏi, Đỗ Phong cười lạnh nói
- Điểm ấy còn không nhìn ra. Hai chung ta đều lẩn trốn. Gần đây nhà họ Đỗ xảy ra một loạt việc, không phải đều do ông?
- Ha ha, nói rất đúng, đích thực do tôi làm. Tuy nhiên, qua đêm nay hai người đều biến thành người câm người điếc, nói không ra lời chân tay không thể nhúc nhích.
Không thể tự gánh vác cuộc sống, việc phụ nữ đều không thể làm, hoàn toàn tê liệt. Có bị thế mới hiểu được, ôi…
Đỗ Cử Văn còn cố ý thở dài.
- Ngày đó vây đánh tôi có phải là ông làm Tử Nguyệt và tôi không ở cùng nhau?
Đỗ Phong đột nhiên hét lớn.
- Đương nhiên không có nhưng thật ra vẫn là Đỗ Tử Nguyệt thôi, ha ha.
Đỗ Cử Văn cười hai tiếng.
- Rốt cuộc ông ở sau lưng tôi phạm nhiều hay ít chuyện tốt?
Đỗ Tử Nguyệt vẻ mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người khác.
- Vì sao ông như vậy, cha tôi đối với ông không tệ. Ông nhìn xem, ông là người không có võ công tôi còn cho ông một phần gia sản, phần gia sản đấy cũng bảy tám trăm triệu.
- Không tệ, đúng là không tệ lắm, tôi lúc đó cùng đại ca cùng nhau gây dựng giang sơn, có thế nói hơn nửa nhà họ Đỗ là tôi gây dựng, các cậu sao lại vây đánh tôi độc địa. Còn liên kết với chính quyền đuổi bắt tôi. May mắn Đỗ Phong này mạng lớn mới sống được đến ngày hôm nay, bằng không, hừ.
Đỗ Phong tức giận quát.
- Cho ông một phần bảy tám trăm triệu cũng đủ cả nhà ông sống mấy đời.
- Nhà họ Đỗ là do cha tôi gây dựng nên, nói là ông gây dựng một nửa chỉ là ông tự nói mà thôi. Còn với vợ và con ông tôi đều quan tâm chu đáo.
Đỗ Tử Nguyệt lớn tiếng đáp lại.
- Quan tâm cái gì, chỉ sợ là giam lỏng chứ quan tâm gì. Nếu không sợ nhà nước theo dõi chỉ sợ cậu đã giết hết cả nhà tôi, ha ha ha. Một người rác rưởi như cậu sao có thể cho ông ta một phần, Đỗ Phong tôi dốc sức gây dựng giang sơn nhà họ Đỗ chẳng lẽ không so sánh được với Đỗ Cử Văn rác rưởi này?
Đỗ Phong lạnh lùng nói.
Im lặng một hồi vang lên tiếng cười rất lạnh lùng. Đỗ Cử Văn lạnh lùng nhìn Đỗ Tử Nguyệt một cái nói không thể tưởng tượng được việc này.
- Rác rưởi người ta còn có một phần gia sản, cậu có thể nói Đỗ Phong tôi tham lam sao?
Chúng ta có phải là anh em ruột thị không? Cháu tính kế chú trả thù, tất cả đều là khốn khiếp. Ít nhất là khi các người tính kế tấn công tôi, tôi không hạ độc thủ đối phó với các người.
- No, các cậu đều nói sai rồi, tôi bên ngoài thì người nhà họ Đỗ, nhưng trên thực tế cũng không phải họ Đỗ. Đương nhiên lại nói tiếp họ Đỗ cũng đang thường ha ha.
Đỗ Cử Văn đột nhiên đắc ý.
- Có ý gì?
Đỗ Phong và Đỗ Tử Nguyệt đồng thời hỏi, vẻ mặt rất dữ tợn. Giống như cả hai đều bị đánh trọng thương.